Chương 4
Hướng Biên Đình vừa tỉnh dậy đã cầm điện thoại lên, thấy tin nhắn WeChat từ Thẩm Trạch gửi đến mấy cái, do chênh lệch múi giờ nên Thẩm Trạch dậy sớm hơn Hướng Biên Đình. Mấy ngày nay, mỗi sáng khi tỉnh dậy, Hướng Biên Đình đều nhận được tin nhắn WeChat của cậu ta, mở ra là một loạt tin nhắn.
Hướng Biên Đình cảm thấy tên này nói nhiều hơn trước rồi.
Cậu rửa mặt xong, mặc đồ, trước khi ra khỏi cửa thì “phê duyệt” từng tin nhắn của Thẩm Trạch, xem xong thì trả lời: [Trước đây sao không thấy cậu có nhu cầu chia sẻ cao như vậy?]
Thẩm Trạch trả lời: [Xa thơm gần thối, dạo này tôi rất nhớ cậu.]
Hướng Biên Đình: [Off đây.]
Hướng Biên Đình: [Đại vương phải vào triều sớm.]
Thẩm Trạch gửi một emo cười lớn.
Thẩm Trạch: [Ở đây chỉ có một đám người nước ngoài, cũng không có gì để nói với họ.]
Hướng Biên Đình: [Hôm qua không phải cậu còn đi dự tiệc của bạn học sao, không phải hòa nhập tốt lắm sao?]
Thẩm Trạch: [Cuộc đời là một vở kịch.]
Thẩm Trạch: [Dạo này cậu bận gì vậy, sao ban ngày không trả lời tin nhắn của tôi?]
Hướng Biên Đình: [Tập quân sự, không có thời gian xem điện thoại.]
Hướng Biên Đình: [Không nói nữa đâu, nói nữa thì muộn mất.]
Gửi xong tin nhắn này, Hướng Biên Đình liền ra ngoài, cậu đóng cửa rồi liếc nhìn về phía nhà hàng xóm.
Không thấy giỏ trên sàn nữa rồi.
Trên điện thoại lại hiện lên tin nhắn của Thẩm Trạch.
Thẩm Trạch: [Chỗ cậu ở không phải gần trường lắm sao? Lái xe qua đó mất bao lâu?]
Hướng Biên Đình: [Không lái xe.]
Thẩm Trạch: [Bố cậu không mua xe cho cậu à?]
Hướng Biên Đình: [Định mua, nhưng bị tôi ngăn lại.]
Thẩm Trạch: [Vậy bình thường cậu đi học bằng cách nào?]
Hướng Biên Đình: [Xe đạp công cộng.]
Thẩm Trạch: [?]
Thẩm Trạch: [Quá giản dị rồi đó, thiếu gia?]
Hướng Biên Đình: [Cũng bình thường thôi, có gì mà quá giản dị.]
Đi xe đạp tiện hơn đi xe hơi nhiều, khu chung cư và gần trường học đều có xe đạp công cộng, đi đâu cũng có thể dừng lại, lại còn thân thiện với môi trường. Nói thật, nếu phải lái xe đến trường, mỗi ngày ít nhất cậu cũng phải dậy sớm hơn nửa tiếng.
Hướng Biên Đình đi học bằng xe đạp công cộng, về nhà cũng vậy. Chớp mắt đã qua một tuần, đợt tập quân sự cũng kết thúc. Hôm đó, Lâm Vũ Hách muốn đến nhà cậu thăm Peter. Sau giờ học, cậu cùng Lâm Vũ Hách về nhà, hai người mỗi người đi một chiếc xe đạp công cộng.
Hai người vừa đạp xe vừa nói chuyện, không lâu sau Hướng Biên Đình đã dừng lại, đỗ xe ở khu vực quy định, Lâm Vũ Hách cũng dừng xe theo.
Lâm Vũ Hách là người địa phương, cũng có chút hiểu biết đối với giá nhà ở Giang Châu. Cậu ta nhìn quanh các tòa nhà, hơi ngơ ngác: “Cậu ở gần đây à?”
Hướng Biên Đình ừ một tiếng, dẫn Lâm Vũ Hách đi về phía cổng khu chung cư.
Lâm Vũ Hách đi theo sau Hướng Biên Đình, càng đi càng cảm thấy không đúng, càng đi càng nghi ngờ: “Cậu không phải ở Lam Đình Nhã Loan đấy chứ?”
“Ừ.”
“Ôi.” Lâm Vũ Hách kinh ngạc, “Cậu thật sự ở đây à!”
Lâm Vũ Hách cảm thấy đầu óc mình như bị đơ, theo Hướng Biên Đình vào khu chung cư, đến khi đợi thang máy mới hoàn hồn lại. Lam Đình Nhã Loan là khu chung cư cao cấp nổi tiếng ở gần đây, giá nhà đắt đến mức không tưởng, cậu ta không nghĩ Hướng Biên Đình lại thuê nhà ở đây.
“Chờ đã—” Lâm Vũ Hách nhìn Hướng Biên Đình, “Nhà ở đây có thể thuê được à?”
Hướng Biên Đình là người không khoe khoang nhưng cũng không giấu giếm tài sản, cách nói chuyện và hành động luôn rất thoải mái: “Không thể thuê.”
Lâm Vũ Hách nuốt nước bọt: “… Vậy nhà cậu là mua à?”
Hướng Biên Đình gật đầu.
Lâm Vũ Hách cảm thấy bộ não của mình sắp cháy: “Cậu không phải người Bắc Thành sao?”
Hướng Biên Đình cười: “Người Bắc Thành thì không thể mua nhà ở Giang Châu à?”
Lâm Vũ Hách đã không biết phải nói sao nữa.
Hai người đi vào thang máy, Lâm Vũ Hách ngẩng đầu nhìn vào bên trong thang máy, trang trí thật sự rất sang chảnh, trên tường chỉ có một nút bấm tầng, chắc chắn là thang máy riêng, đi thẳng tới tẩm cung của vị công tử này. Mà chưa nói đến thang máy, chỗ này ngay cả đại sảnh vào nhà cũng được trang trí như một khách sạn năm sao, còn có cả quầy lễ tân.
Lâm Vũ Hách bỗng im lặng, chăm chú nhìn vào cửa thang máy, như thể bị thôi miên. Hướng Biên Đình thấy thế liền quay sang hỏi: “Cậu sao vậy?”
“Im lặng chính là màu áo bảo vệ của tôi.” Lâm Vũ Hách nói với giọng điệu rất máy móc.
Lâm Vũ Hách quay sang Hướng Biên Đình rồi giơ ngón cái lên: “Sống trong biệt thự mà đi xe đạp công cộng, cậu thật sự quá huyền bí.”
“Cần tiết kiệm thì tiết kiệm, cần chi thì cứ chi chứ.” Hướng Biên Đình nói.
“Bỗng nhiên tôi thấy ghét người giàu ghê.”
Hướng Biên Đình bật cười.
Nhà Hướng Biên Đình ở tầng trên cùng, tòa nhà này chỉ có cư dân tầng trên mới có thang máy riêng, thang máy ra ngoài đúng đối diện với cửa chính, chỉ cần bước hai bước là đến cửa nhà rồi mở cửa vào trong. Vừa rồi Lâm Vũ Hách còn mặt mày tái mét, giờ lại cười toe toét: “Lần đầu tiên vào khu cao cấp như thế này, cảm ơn sếp Hướng đã cho tôi mở mang tầm mắt nhá.”
“Ngồi tự nhiên đi, uống gì?”
“Coca lạnh, có không?”
“Có.”
Nhà có đầy đủ mọi thứ, chỉ là không có không khí sinh hoạt. Lâm Vũ Hách hỏi Hướng Biên Đình: “Chỉ mình cậu ở đây thôi sao?”
“Ừ.”
“Bố mẹ cậu không phải vì cậu học mà đặc biệt mua căn nhà này chứ?”
Hướng Biên Đình gật đầu.
Lâm Vũ Hách bỗng im lặng.
Hướng Biên Đình đi vào bếp lấy Coca, Lâm Vũ Hách nhìn thấy hộp rắn trong phòng khách, lại gần nhìn, “oa” một tiếng: “Con rắn này đẹp quá.”
Nghe không bằng thấy, “vật thật” khiến Lâm Vũ Hách kinh ngạc. Cậu ta mang theo máy ảnh nhỏ, chụp rất nhiều bức, ban đầu chụp qua kính, sau không thỏa mãn, liền hỏi ý Hướng Biên Đình xem có thể lấy rắn ra cho cậu ta chụp vài bức không.
“Cậu phải đứng xa một chút mà chụp.” Hướng Biên Đình nói, “Đứng quá gần nó có thể bị k*ch th*ch.”
Lâm Vũ Hách hơi sợ: “Vậy nó không bò qua cắn người chứ? Nó có cắn không?”
Hướng Biên Đình cười cười: “Cắn cũng không sao, dù sao cũng không có độc mà.”
Lâm Vũ Hách trợn mắt: “Đây là lời người ta có thể nói được sao? Cậu giúp tôi ôm nó được không?”
“Được, nhưng đừng chụp mặt tôi.”
“Không chụp không chụp.”
Lâm Vũ Hách có rất nhiều sở thích, chụp ảnh cũng là một trong số đó, không chỉ biết chụp ảnh còn biết chỉnh sửa ảnh.
Cậu ta cầm máy ảnh chĩa vào tay Hướng Biên Đình và con rắn trên tay cậu, chụp đủ mọi góc độ, vừa chụp vừa nói: “Tôi thấy chụp như vậy có cảm giác hơn, tay cậu đẹp quá.”
Chụp xong, Lâm Vũ Hách bảo Hướng Biên Đình: “Đi, tôi mời cậu đi ăn. Ăn lẩu có được không?”
“Chỉ ăn không cay thôi.”
“Không ăn cay thì chán lắm, thế hay mình ăn món xào nhé? Để tôi cho cậu nếm thử món đặc sản ở đây.”
“Ừ.”
Hành lang im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt, lúc ra ngoài, Lâm Vũ Hách nhìn sang nhà đối diện, tò mò hỏi: “Nhà bên đó có ai ở không?”
“Có, nhưng hình như anh ta không thường về.”
Từ hôm đưa giỏ bánh quy đó, Hướng Biên Đình đã không gặp anh hàng xóm một tuần rồi. Trong mấy ngày này, hình như anh hàng xóm cũng thật sự không về ở, mỗi ngày cậu đều ngồi ở ban công đọc sách, nhưng chưa bao giờ thấy ban công bên cạnh có ánh sáng.
Món đặc sản ở Giang Châu thường ngọt, Hướng Biên Đình không quen ăn, Lâm Vũ Hách thấy cậu ăn ít liền hỏi: “Có phải không hợp khẩu vị không?”
“Cũng được, mà hơi ngọt. Tôi không thích ăn ngọt lắm.”
“Vậy tôi gọi thêm vài món khác.”
“Không cần, những món này đủ ăn rồi.”
Trước đây lúc cùng ăn cơm ở căng tin, Lâm Vũ Hách đã phát hiện ra, Hướng Biên Đình không ăn rất nhiều thứ, không ăn hành gừng tỏi, không ăn nội tạng, không ăn món tẩm ướp, không ăn đồ chiên, không ăn cay, giờ lại không thích ăn ngọt luôn.
“Có phải cậu khá kén ăn không?”
Hướng Biên Đình ăn một miếng, gật gật đầu.
Lâm Vũ Hách cười: “Đúng là có tiền sinh ra thói quen xấu.”
Hướng Biên Đình cười cười: “Tôi kén của tôi, không lãng phí thực phẩm là được.”
“À đúng rồi, cuối tuần sau cậu có rảnh không?”
“Sao vậy?”
“Có thể đi cùng tôi đến một nơi không?”
“Đi đâu?”
“Tiệm xăm.”
Hướng Biên Đình nhìn cậu ta: “Cậu muốn xăm à?”
“Tôi đã muốn xăm từ hồi trung học rồi, nhưng lúc đó chưa đủ tuổi.”
“Xăm ở đâu?”
Lâm Vũ Hách xoay người chỉ chỉ vào vai sau: “Ở trên vai. Tôi đã tìm được một tiệm, muốn cuối tuần này đến tiệm xem thử. Chủ yếu là lo có tiệm không uy tín, hình trên mạng đẹp quá, nhưng tôi vẫn phải đến tiệm xem thử, xem trình độ có thật sự như vậy không.”
Lời Lâm Vũ Hách khiến Hướng Biên Đình cảm thấy khá tò mò: “Đẹp đến mức nào?”
“Tôi tìm cho cậu xem.” Lâm Vũ Hách mở phần mềm lướt đến bài viết đã lưu trước đó, rồi đưa điện thoại cho Hướng Biên Đình, “Tôi cũng đã thấy ảnh thành phẩm của các tiệm xăm khác quanh đây, nhưng cảm giác tiệm này khác hẳn so với những tiệm kia.”
Hướng Biên Đình cầm điện thoại xem một lát.
Thực sự rất đẹp, vừa nhìn đã thấy cảm giác rất cao cấp. Cậu không hiểu nhiều về tattoo, nhưng cũng biết giờ đây tattoo không còn liên quan đến hình xăm của những kẻ lưu manh đầu đường xó chợ nữa, mà giờ đã có nhiều kiểu dáng và thẩm mỹ khiến nhiều người vì muốn đẹp nên mới đi xăm.
Nhưng hình xăm trên này rõ ràng là có trình độ cao hơn những hình xăm thông thường, họa tiết trừu tượng, đường nét tinh tế, mang đầy tính thẩm mỹ và nghệ thuật.
“Thế nào, tôi không phóng đại đâu nhỉ?”
Hướng Biên Đình gật đầu: “Rất đẹp.”
“Có gu.” Lâm Vũ Hách búng tay về phía Hướng Biên Đình, “Trang chủ của tài khoản này còn nhiều bức ảnh khác nữa, mỗi tác phẩm đều rất ngầu.”
Hướng Biên Đình trả điện thoại lại cho Lâm Vũ Hách, Lâm Vũ Hách hỏi cậu: “Đi không? Cuối tuần đi cùng tôi một chuyến, tiệm xăm đó ở ngay gần trường mình thôi.”
“Ừ.”
“Tuần sau tôi sẽ bao bữa sáng của cậu.”
“Hào phóng ghê.”
Lâm Vũ Hách nâng mày: “Tôi lúc nào chả hào phóng như vậy.”
Cuối tuần, Hướng Biên Đình và Lâm Vũ Hách cùng bắt taxi đến tiệm xăm, đi rất sớm, vì chiều hai người đều có việc. Tài xế theo đưa họ đến đúng địa chỉ, Lâm Vũ Hách nhìn thấy biển hiệu bên ngoài, đây đâu phải tiệm xăm, rõ ràng là một quán cà phê mà.
“Bác tài, có phải đi nhầm không ạ?” Lâm Vũ Hách hỏi.
“Làm gì có chuyện đi nhầm, tôi đi đúng theo địa chỉ cậu gửi, số 29 đường Thanh Vực, đúng không?”
Lâm Vũ Hách mở điện thoại nhìn lại địa chỉ trên trang chủ của studio, đúng là số 29 đường Thanh Vực. Cậu ta lại nhìn thêm lần nữa vào cửa tiệm này, rõ ràng đây là quán cà phê mà, bên cửa sổ còn có người ngồi uống cà phê nữa kìa.
“Cứ xuống xe đã.” Hướng Biên Đình nói.
Hai người xuống xe, Lâm Vũ Hách vẫn đang nghi ngờ: “Đừng bảo thực sự lừa nhau đó chứ?”
Cậu ta chỉ lo cái này, trên mạng up đầy hình đẹp, mà cuối cùng lại là một “công ty ảo”.
Hướng Biên Đình nhìn vào biển hiệu – “Mộ Lạc”, tên quán rất nghệ thuật, nhưng đây quả thực là một quán cà phê, mặt tiền không nhỏ, có hai tầng, trang trí khá cổ điển.
Hướng Biên Đình hỏi Lâm Vũ Hách: “Họ có đăng số điện thoại trên trang chủ không?”
“Không có, chỉ có một địa chỉ email, thế nên tôi mới muốn đến tận nơi xem.” Lâm Vũ Hách có hơi ngơ ngác và thất vọng, “Làm cái gì vậy chứ, lòng tin giữa người với người đâu mất rồi?”
“Vào hỏi thử xem.” Hướng Biên Đình vừa nói vừa đi vào quán cà phê, Lâm Vũ Hách đi theo sau.
Bên trong đông khách nhưng khá yên tĩnh, không có ai nói lớn tiếng.
Mới đến quầy, Lâm Vũ Hách đã kêu lên: “Chị, sao chị lại ở đây?”
Cô gái đứng sau quầy ngẩng đầu, biểu cảm không thay đổi, nhìn có vẻ điềm tĩnh hơn Lâm Vũ Hách nhiều: “Mi đoán xem?”
Không có gì để đoán cả, câu trả lời chỉ có một.
“Chị làm thêm ở đây à?”
“Cuối tuần rảnh, ra đây làm chút việc.”
Người đứng ở quầy là chị gái ruột của Lâm Vũ Hách, cũng học ở Giang Châu, trường cô cách trường Lâm Vũ Hách vài con đường, giờ đang học năm hai thạc sĩ.
Chị của Lâm Vũ Hách nhìn sang Hướng Biên Đình bên cạnh, rồi hỏi: “Hách Hách, cậu bé đẹp trai này là ai vậy?”
“Là bạn học của em.” Lâm Vũ Hách giới thiệu với Hướng Biên Đình, “Đây là chị của tôi.”
Lâm Khả Vi chủ động giơ tay tự giới thiệu, cười toe toét: “Chào em, chị là chị gái của Lâm Vũ Hách.”
Hướng Biên Đình bắt tay cô, không biết xưng hô thế nào, đành theo Lâm Vũ Hách gọi “chị”: “Chào chị.”
Khuôn mặt Lâm Khả Vi rạng rỡ như hoa, không thể kiềm chế được tâm hồn yêu thích cái đẹp: “Chị tên Lâm Khả Vi, em tên gì vậy?”
“Hướng Biên Đình.”
“Tên nghe hay ghê. Sao Lâm Vũ Hách lại có bạn học đẹp trai như em vậy, chưa bao giờ thấy nó nói tới—”
“Ê ê ê—” Lâm Vũ Hách vội vàng ngắt lời chị mình, “Chị kiềm chế chút đi, đừng làm người ta sợ.”
Lâm Vũ Hách chợt nhớ đến chuyện quan trọng, vội hỏi chị mình: “Đây là quán cà phê đúng không?”
Lâm Khả Vi không hiểu ý cậu ta nên hỏi lại: “Ý gì thế, không phải thì sao?”
Lâm Vũ Hách quay đầu nhìn về phía Hướng Biên Đình, thất vọng vô cùng: “Đúng là bị lừa rồi.”
Hướng Biên Đình cảm thấy Lâm Vũ Hách hỏi không đúng chỗ, nên tự hỏi Lâm Khả Vi: “Chị Khả Vi, ở đây có chỗ xăm hình không?”
“Có chứ.”
Lâm Khả Vi cười tươi, “Em vẫn gọi chị là ‘chị’ thôi, nghe thân thiết hơn.”
Lâm Vũ Hách nhìn chằm chằm vào chị mình: “Thật không thế, ở đâu vậy?”
Lâm Khả Vi chỉ chỉ lên trần nhà: “Tầng hai đó.” Rồi cô đột nhiên nheo mắt nhìn Lâm Vũ Hách, “Lâm Vũ Hách, hóa ra mi đến đây để xăm hình à.”
“Làm sao? Bố mẹ đều đồng ý rồi.”
“Mi có đủ tiền không? Mi có biết xăm ở đây đắt cỡ nào không?”
“Hôm nay em chỉ đến xem thôi, có phải hôm nay đã xăm luôn đâu.” Lâm Vũ Hách cảm thấy khó hiểu, “Cửa tiệm xăm hình mà sao lại mở trong quán cà phê vậy?”
Kỹ thuật giỏi như vậy, sao không có cửa tiệm riêng? Cảm giác hơi không đáng tin.
“Rượu ngon không sợ ngõ sâu, người ta thích mở ở đâu thì mở ở đó.” Lâm Khả Vi nói, “Hơn nữa mở trong quán cà phê, không phải mi cũng vẫn tìm đến đây sao?”
“Cũng đúng.”
Có khách vào, Lâm Khả Vi xua tay đuổi người: “Đi đi đi, đừng làm ta mất thời gian làm việc, nếu mi muốn xem thì lên tầng trên mà xem.” Cô chỉ vào một cánh cửa bên cạnh quầy: “Cửa đó lên lầu.”
“Gặp lại sau nhé, em Biên.” Lâm Khả Vi mỉm cười với Hướng Biên Đình, thái độ thay đổi nhanh chóng, giọng điệu thật dịu dàng.
“Đúng là.” Lâm Vũ Hách cười bực bội, “Chịu luôn đấy.”
Hai người mở cửa lên lầu, cách âm tầng khá tốt, cửa vừa đóng lại, trong cầu thang đã không nghe thấy tiếng bên ngoài nữa. Đi lên đến cuối cầu thang còn có một cánh cửa đang đóng chặt, trên cửa cũng không treo biển, thật không thể nhìn ra đây là một tiệm xăm.
Lâm Vũ Hách vẫn rất nghi ngờ: “Chị tôi không lừa tôi đâu nhỉ?”
Hướng Biên Đình gõ cửa hai cái, bên trong không có động tĩnh, Lâm Vũ Hách trực tiếp đi nắm tay nắm cửa, cửa không khóa, vừa ấn một cái đã mở. Lâm Vũ Hách quay đầu nhìn Hướng Biên Đình, lẩm bẩm: “Sao cảm giác như đang ăn trộm vậy.”
Hướng Biên Đình phì cười, Lâm Vũ Hách nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trong phòng không phải không có người, chỉ là người đó đang ở trong nhà vệ sinh rửa mặt nên không nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Hạ Tuyền vừa lau khô mặt, đã nghe thấy tiếng bên ngoài: “Có ai không?”
Hướng Biên Đình nhìn quanh, tiệm xăm này tuy không có cửa tiệm riêng, nhưng bước vào nhìn vẫn khá lớn, quầy, khu nghỉ ngơi, khu làm việc, cái gì cũng có, trên tường còn treo rất nhiều bức ảnh xăm đã được đóng khung, mỗi bức đều như tác phẩm nghệ thuật, rất đẹp, rất ấn tượng.
Lâm Vũ Hách nhìn những bức ảnh đó, rồi quay đầu nói với Hướng Biên Đình: “Tôi đã hiểu tại sao người ta nói xăm hình là nghệ thuật rồi.”
Lâm Vũ Hách đi vào trong, lại gọi một tiếng: “Xin hỏi có ai không?”
Có một bức ảnh là hình xăm lớn trên lưng, hình là một bức tượng Hy Lạp, hai người đàn ông quay đầu hôn nhau. Hướng Biên Đình nhìn một lúc, đột nhiên nghe thấy tiếng “cạch” phía sau, cậu quay đầu lại, nhà vệ sinh ở ngay phía bên cạnh, cửa vừa mở từ bên trong ra.
Hướng Biên Đình sững sờ.
Một gương mặt quen thuộc, mang theo vẻ mệt mỏi khi vừa mới tỉnh dậy, tóc xoăn trước trán ướt sũng, một giọt nước treo trên cằm, rồi lặng lẽ rơi xuống trong vài giây im lặng giữa hai người.
Người đàn ông rõ ràng cũng hơi ngạc nhiên, hắn nhìn chằm chằm Hướng Biên Đình, khi mở miệng, giọng nói rất khàn: “Sao lại ở đây?”