Chương 5
Hướng Biên Đình nhìn hắn một lúc lâu: “Tôi đi cùng bạn học—cậu ấy muốn xăm, nên tôi đi cùng cậu ấy đến xem.”
Lâm Vũ Hách nghe thấy động tĩnh bên này thì đi tới: “Xin lỗi nhé, bọn tôi thấy cửa không khóa nên vào luôn.”
Hạ Tuyên nhìn cậu ta một cái: “Không sao.”
“Đây có phải là ‘Studio Xăm Hình Giai Kỳ’ không?”
“Đúng rồi.”
“Đến sớm vậy.” Hạ Tuyên nói câu này khi ánh mắt nhìn về phía Hướng Biên Đình.
Lâm Vũ Hách cười cười: “Không phải sợ muộn đông người sao.”
“Ở đây chỉ có một thợ xăm, không đông đâu.” Hạ Tuyên nói.
Lâm Vũ Hách nhìn tên studio, còn tưởng chủ nơi này là một cô gái, liền hỏi Hạ Tuyên: “Anh là ông chủ ở đây à?”
Hạ Tuyên gật đầu.
Có người đẩy cửa đi vào, là một cô gái trông khá dễ thương, tóc xoăn ngang vai, da rất trắng, miệng ngậm một cái bánh bao, tay cầm một ly tàu hũ.
Người vào là Trình Dư, trợ lý của Hạ Tuyên, cô xuống lầu mua bữa sáng nên vừa rồi không khóa cửa. Trình Dư ngẩn người nhìn ba người trong phòng, rồi thấy Hạ Tuyên vẫn còn mặc đồ hôm qua, cô bỏ cái bánh bao trong miệng ra, nói: “Ông chủ, tối qua anh lại ngủ ở đây hả?”
Hạ Tuyên ừ một tiếng. Hôm qua làm việc đến tận chín giờ tối mới xong, sau khi xong việc thì đã quá mệt, hắn ngả xuống sofa trong phòng nghỉ ngủ luôn.
Hạ Tuyên lấy điện thoại ra xem một chút, rồi nói với Trình Dư: “Giúp tôi tiếp khách chút, tôi còn vài hình phải gửi cho khách.”
Hắn nhìn về phía Hướng Biên Đình và Lâm Vũ Hách: “Ngồi trước đi, tôi qua ngay.”
Lâm Vũ Hách gật đầu: “Anh cứ bận việc của mình trước đi.”
Sau khi Hạ Tuyên đi, Lâm Vũ Hách lập tức quay sang thì thầm với Hướng Biên Đình: “Ông chủ này đẹp trai ghê.”
Hướng Biên Đình không nói gì.
Quả thật rất đẹp trai, không chỉ đẹp mà còn biết ăn mặc, lần trước gặp, hắn có đeo một chiếc khuyên tai kim cương vuông ở tai phải, hôm nay đổi thành khuyên bạc đơn giản. Lâm Vũ Hách cũng đeo khuyên tai, nhưng cảm giác của hai người khi đeo không giống nhau lắm.
Trình Dư để bữa sáng xuống, rót hai ly trà đưa qua, Lâm Vũ Hách vội vàng nói: “Không sao đâu, cô cứ ăn sáng trước đi.”
“Bữa sáng không gấp, khách hàng là trên hết.” Trình Dư cười đưa trà qua, “Các cậu đều là thượng đế.”
Người trông dễ thương, nói chuyện cũng dễ thương nữa, người làm ăn có khác, khiến Lâm Vũ Hách giờ chỉ muốn đặt một hình xăm luôn.
Lâm Vũ Hách nhận trà nói “cảm ơn”, rồi hỏi cô: “Ông chủ của các cô chính là thợ xăm ở đây à?”
“Đúng rồi, cửa hàng chúng tôi chỉ có một thợ xăm, chính là ông chủ của tôi.”
Lâm Vũ Hách vẫn khá kinh ngạc về người vừa có sắc vừa có tài kia: “Chưa nói đến cái khác, ông chủ của các cô nhìn cũng chất phết.”
Trình Dư cười lên: “Chắc chắn rồi, nhiều khách đến xăm hình đều theo đuổi anh ấy đấy.”
“Anh ấy có phải là người lai không?”
“Ừ.”
“Bao nhiêu tuổi rồi?”
“33 tuổi.”
Lâm Vũ Hách hơi ngạc nhiên: “Nhìn không ra đấy, trẻ quá, tôi còn tưởng hai mươi mấy.”
Trình Dư cười cười: “Ba mươi mấy cũng không già, vẫn trẻ mà, tôi cũng 28 rồi, vẫn cảm thấy mình trẻ lắm, tâm lý mãi vẫn 18.”
Lâm Vũ Hách càng ngạc nhiên hơn: “Thật á, studio này đều ăn tiên đan lớn lên hả? Tôi thật sự tưởng cô chỉ mới mười tám.”
Trình Dư phì cười: “Câu này tôi thích nghe.”
“Thật đấy, tôi là người không bao giờ nói dối.”
Không phải Lâm Vũ Hách phóng đại, chị gái này thật sự trông rất trẻ, mặt mũi như trẻ con, giọng nói cũng giống như một cô bé.
Trình Dư cười nói: “Chủ yếu là tâm lý trẻ trung. Các cậu bao nhiêu tuổi rồi? Có phải vẫn còn đi học không?”
“Bọn tôi đều mới vào năm nhất, cùng lớp.”
Trình Dư gật đầu: “Bảo sao, nhìn nhỏ lắm mà.”
“Có ai trong các cậu muốn xăm hình không? Studio của chúng tôi cần phải đặt lịch trước, không thể làm ngay trong ngày được.”
Lâm Vũ Hách hỏi: “Bây giờ đặt lịch thì phải chờ đến khi nào?”
“Đến tháng sau, khoảng cuối tháng Mười Một.”
Lâm Vũ Hách giật mình: “Hả? Lâu vậy á?”
“Hai tháng nay đã kín lịch rồi.” Trình Dư cười nói, “Không có cách nào, danh tiếng của thầy Hạ như vậy cơ mà.”
Lâm Vũ Hách nghĩ cũng phải, giờ mà đặt lịch với thợ xăm có chút trình độ thì đều phải chờ, kỹ thuật của anh thợ kia lại giỏi như vậy, lịch làm việc chắc chắn đã đầy.
“Và ông chủ của chúng tôi hiện chỉ làm tác phẩm gốc, nếu cậu có hình vẽ cụ thể thì không nhận, cũng không có thư viện hình để cậu chọn hình sẵn đâu, cái này tôi đã viết trong phần giới thiệu trên Weibo và Xiaohongshu rồi.” Trình Dư lấy điện thoại ra, “Cậu có theo dõi tài khoản studio của chúng tôi không? Nếu chưa thì theo dõi đi.”
“Weibo tên gì vậy? Có cùng tên với Xiaohongshu không?”
“Đúng rồi.” Trình Dư đưa điện thoại cho Lâm Vũ Hách xem, “Cái này, ‘Arvin – Studio Xăm Hình Giai Kỳ’.”
Lâm Vũ Hách tìm kiếm một chút, thấy số lượng fan cũng khá nhiều, liền hỏi Trình Dư: “Ông chủ của các cô không phải tên ‘Giai Kỳ’ đó chứ?”
Trình Dư bị cậu ta chọc cười: “Một lát nữa khi anh ta ra, cậu có thể tự hỏi.”
“Tôi không hỏi đâu.” Lâm Vũ Hách đã hiểu, liền cười nói, “Hỏi rồi lại không nhận làm cho tôi nữa thì sao.”
“Ở đây có tập portfolio gì đó không? Tôi muốn xem.”
“Có chứ, đợi chút, để tôi lấy cho.” Trình Dư đứng dậy, nói, “Toàn bộ những thứ treo trên bức tường này đều là tác phẩm của ông chủ chúng tôi, đều là những tác phẩm đã được giải thưởng.”
“Vừa bước vào đã thấy rồi, thật sự rất ấn tượng.”
Phía sau quầy lễ tân là một chiếc tủ đồ được gắn vào tường, Trình Dư lấy một cuốn sách dày trên đó.
“Các cậu xem từ từ nhé.”
Lâm Vũ Hách nhận cuốn sách và nói cảm ơn, rồi nói: “Chị nhanh ăn cái bánh bao của chị đi, không thì để lâu sẽ nguội như đá đó.”
Trình Dư cười cười, ngồi sang một bên ăn bánh bao.
Hướng Biên Đình liếc nhìn vào phòng làm việc, cửa không đóng, hàng xóm của cậu đang ngồi trước bàn làm việc với máy tính, có vẻ đang gửi hình.
Đối phương đột nhiên ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt cậu.
Cách một khoảng như vậy mà nhìn nhau có hơi ngượng ngùng. Hướng Biên Đình chưa kịp phản ứng, đã thấy đối phương đột nhiên lấy điện thoại ra chạm vài cái trên màn hình, rồi giơ điện thoại lên.
Trên màn hình điện thoại hiện ra bốn chữ rất lớn — “Có người tìm cậu.”
Hướng Biên Đình vô thức đứng dậy, Lâm Vũ Hách ngẩng đầu nhìn cậu: “Sao thế?”
“Tôi quen ông chủ ở đây, ra chào một tiếng.”
“Hả…?” Lâm Vũ Hách ngẩn người, “Cậu quen ông chủ??? Sao lúc nãy không nói?”
“Không nhớ ra để nói.” Hướng Biên Đình vỗ vai cậu ta, “Cậu cứ xem tiếp đi, tôi sẽ quay lại ngay.”
Hướng Biên Đình đi đến cửa phòng làm việc, gõ hai cái vào cửa, hỏi tượng trưng: “Có phải anh tìm tôi không? Thầy Hạ.”
“Trong này ngoài tôi ra còn có một cái máy tính, cậu vào hỏi máy tính xem có phải nó tìm cậu không.” Hạ Tuyên bên trong nói.
Hướng Biên Đình bị chọc cười.
Hướng Biên Đình bước vào, Hạ Tuyên ngẩng đầu lên, nhìn cậu: “Là tôi tìm cậu.”
Hướng Biên Đình nghĩ thầm, người lai có khác, hàng mi thật dài.
Bên cạnh bàn máy tính là một cửa sổ lớn, ánh nắng chiếu vào một nửa khuôn mặt Hạ Tuyên, ánh sáng mềm mại bao quanh hàng mi dày của hắn, màu sắc của đồng tử dưới ánh nắng cũng trở nên nhạt hơn.
“Gọi tôi là thầy làm gì?” Hạ Tuyên rũ mắt nhìn màn hình máy tính, tay cầm chuột nhấp hai cái, “Tôi đâu phải thầy giáo.”
Ngoài cách xưng hô này, Hướng Biên Đình cũng không biết nên gọi là gì, không thể gọi là “anh Hạ” được, nghe như đang thân thiết với người ta lắm, mà cậu với người ta cũng không quen thuộc đến mức đó. Gọi “ông chủ Hạ” cũng không thích hợp, người ta lớn hơn cậu đến mười mấy tuổi, nói ra thì hai người không phải cùng thế hệ, xưng hô như vậy có hơi không đúng mực.
Giáo dưỡng của Hướng Biên Đình đã ăn sâu vào máu, đến cả chuyện nhỏ này cũng khiến cậu suy nghĩ khá lâu.
“Tôi tên là Hạ Tuyên, cứ gọi tên là được.”
Gọi thẳng tên thì lại càng không đúng mực, Hướng Biên Đình nói: “Hay cứ là gọi là thầy Hạ đi.”
Hạ Tuyên ngẩng đầu nhìn cậu một cái.
Cậu là người rất có văn hóa, không cần tiếp xúc nhiều cũng có thể cảm nhận được, khí chất của con người là điều dễ nhận thấy nhất.
Hạ Tuyên ừ một tiếng, nói: “Tùy cậu.”
“Vẫn chưa biết tên cậu.” Hạ Tuyên nói.
“Hướng Biên Đình.”
“Cảm ơn bánh quy của cậu nhé, bạn học Hướng.”
Hướng Biên Đình hơi ngẩn ra, nói: “Không có gì, nếu cảm ơn thì chắc tôi phải cảm ơn anh mới đúng.”
“Có sofa ở bên kia, cứ ngồi thoải mái đi.” Hạ Tuyên nói.
Hướng Biên Đình ngồi xuống chiếc sofa nhỏ bên cạnh: “Thì ra anh là thợ xăm…”
Hạ Tuyên nhìn cậu: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Hướng Biên Đình cười một chút, “Chỉ là hơi bất ngờ, trước đây tôi còn tưởng anh là ngôi sao hoặc người mẫu—”
Cũng không biết nhóc này có đang đùa hay không, nhưng Hạ Tuyên đã nghe thấy câu tiếp theo của cậu: “Anh không thường về nhà, tôi cứ tưởng anh đi chạy show.”
Hạ Tuyên bật cười một tiếng.
Hướng Biên Đình không phải đang đùa, cậu thật sự có suy nghĩ như vậy.
“Nếu tôi thật sự là ngôi sao, thì cậu mới nên bất ngờ.” Hạ Tuyên nói.
Hướng Biên Đình thầm nghĩ, vóc dáng và ngoại hình của anh mà vào giới giải trí thì chắc cũng dễ thôi ấy mà.
Hạ Tuyên giải thích: “Tôi thường ở nhà mẹ, không hay qua bên Lam Đình Nhã Loan.”
Thực ra, nửa năm qua hắn ra tù, gần như không ở Lam Đình Nhã Loan, gần đây mới chạy qua đó thường xuyên hơn. Những ngày này công việc dày đặc, hình vẽ cũng phức tạp, mỗi ngày đều xong việc rất muộn. Có lúc quá mệt, hắn sẽ nằm ngủ luôn trong phòng nghỉ, sáng hôm sau mới về nhà, lúc đó Hướng Biên Đình vừa khéo đi học, nên hai người rất ít gặp nhau.
Căn phòng này khá lớn, có hai bàn làm việc, một bàn để máy tính, bàn kia để rất nhiều bản thảo giấy, bên cạnh còn có giá vẽ, phía sau bàn máy tính có một cái tủ, trong tủ toàn là dụng cụ vẽ.
Hướng Biên Đình nhìn thấy một bản thảo trên bàn kia, trên đó vẽ một con rắn, dùng mực nước vẽ, chỉ mới sơ qua vài nét, mờ ảo nhưng rất mềm mại.
Hướng Biên Đình hơi tò mò: “Thầy Hạ, trước đây anh có nuôi rắn không?”
“Không.” Hạ Tuyên ngước mắt, “Sao vậy?”
“Trước đây anh nhặt rắn của tôi, bắt nó khá dễ dàng, nên tôi cứ nghĩ anh từng nuôi rắn.”
“Rắn của cậu nghe lời.” Hạ Tuyên lại nhìn về màn hình máy tính, “Rất ngoan.”
“Chắc là nó thích anh.”
Hạ Tuyên nhìn cậu một cái.
“Nó thường có phản ứng khá lớn khi ngửi thấy mùi người lạ, sẽ cắn ấy.”
“Nó tên gì vậy?” Hạ Tuyên hỏi.
“Peter.”
Tên nghe cũng khá Tây, nghe như một cậu chàng đẹp trai vậy!