Chương 32
Giọng điệu của Hạ Tuyên thật thoải mái, nghe như chỉ là câu nói tuỳ ý. Lâm Vũ Hách bình thường rất nhạy cảm, giờ cũng quay về đúng tác phong của một trai thẳng, không hề nhận ra ý nghĩa gì khác trong lời Hạ Tuyên.
Nhưng cậu ta nghĩ theo chiều hướng của trai thẳng, còn Hướng Biên Đình thì không, cậu không đến mức ngốc nghếch như vậy.
Hướng Biên Đình im lặng một lúc, Lâm Vũ Hách đáp thay cậu: “Đúng rồi, bọn tôi thân lắm mà.”
“Cũng không phải lúc nào cũng đi cùng nhau.” Hướng Biên Đình nói, “Nhà vệ sinh thì cậu ấy vẫn có thể tự đi được.”
“Đù.” Lâm Vũ Hách bật cười, nhận ra Hướng Biên Đình đang trêu chọc mình là lúc nào cũng cần người đi cùng. Cậu ta chỉ chỉ vào Hướng Biên Đình: “Chờ đó, ngày mai tôi sẽ kéo cậu đi nhà vệ sinh cùng.”
Hạ Tuyên cũng nhận ra sự trêu chọc trong lời Hướng Biên Đình, miệng hắn bật ra một tiếng cười nhẹ và ngắn.
Có những cảm xúc không cần phải giải thích, vì bản thân chúng đã chẳng có lý do.
Chẳng hạn như cảm giác chiếm hữu, đó có thể được coi là bản năng.
Khách ngồi đó cũng bật cười, hóng hớt rồi lại buôn chuyện: “Nếu còn nắm tay nhau nữa thì chắc chắn sẽ thu hút ánh nhìn lắm đấy.”
“Không phải là vấn đề thu hút ánh nhìn hay không, nhưng tôi chắc chắn ngày hôm sau sẽ bị treo lên trang đầu của diễn đàn.” Lâm Vũ Hách cười nói, “Những cô gái thầm thương trộm nhớ cậu ấy ở trường chắc chắn sẽ tập thể lên án tôi.”
Khách ngẩng đầu nhìn dáng vẻ của Hướng Biên Đình, gật gật đầu: “Quả thực là trông có vẻ có nguy cơ này.”
“Không phải trông có vẻ, mà là chắc chắn.” Lâm Vũ Hách vừa nói vừa vỗ vai Hướng Biên Đình, “Đây là nhân vật nổi tiếng của khoa chúng tôi, mà dù nói là nổi tiếng toàn trường cũng không quá đáng.”
Hướng Biên Đình liếc cậu ta: “Ai phong cho tôi vậy? Là cậu phong cho tôi à?”
“Cái này còn cần phong, không phải là sự thật hiển nhiên sao.”
Hạ Tuyên đã thay đầu kim xong và chuẩn bị tiếp tục xăm, máy xăm lại “rào rào” vang lên, Lâm Vũ Hách đúng lúc im miệng, phòng xăm lập tức trở nên yên tĩnh.
Hạ Tuyên không cần phải làm việc trong môi trường yên tĩnh mới có thể tập trung, hắn chỉ không thích có người nói chuyện với mình khi xăm. Hắn cúi đầu xăm, còn nói một câu: “Các cậu cứ nói chuyện của các cậu đi.”
Lâm Vũ Hách nhìn chỗ da mà hắn đang xăm, nhíu mày hỏi khách: “Đau không?”
“Tôi không đau. Cảm giác đau của mỗi người khác nhau mà.” Khách hỏi cậu ta, “Cậu cũng định xăm sao?”
“À.”
“Sợ đau à?”
“Chắc chắn là có hơi sợ rồi.”
“Không sao đâu, đau một chút rồi sẽ quen thôi.”
Lâm Vũ Hách nghe tiếng máy xăm mà không khỏi cảm thấy tim đập loạn: “Không thể quen được đâu… tiếng này khiến tôi thấy hồi hộp lắm.”
Khách phì cười: “Không quen được thì cứ chịu đau đi.”
Hạ Tuyên ngồi đó chấm màu lên viền con bướm, chỉ hơi cúi đầu, đôi mắt bị hàng mi dày che khuất hoàn toàn. Trạng thái của hắn khi xăm cho người khác rất giống lúc chơi piano, đều rất tập trung và tự tại.
Hạ Tuyên bỗng nhiên nâng mí mắt lên, nghiêng mặt sang bên cạnh: “Đằng kia có ghế, đừng đứng mãi như vậy.”
Lâm Vũ Hách lập tức kéo hai cái ghế lại. Trong vài phút vừa rồi, những gì Hạ Tuyên nói đã nhiều hơn tổng cộng những gì hắn nói trong vài giờ trước, khách nhận ra điều gì đó thú vị, cười nói: “Sao hai cậu không đến sớm hơn, để tôi còn có thể nghe thầy Hạ nói thêm vài câu nữa.”
Lâm Vũ Hách cũng chú ý đến vết sẹo trên cánh tay người này, thầm cảm thán tài nghệ của Hạ Tuyên thật sự rất giỏi, có nhiều vết thương rõ ràng như vậy mà mãi cậu ta mới nhìn ra.
Hướng Biên Đình lại nhìn một lần nữa vào hình xăm trên cánh tay người này—hai con bướm này xăm thật sự rất sống động, không phải là kiểu vẽ thực tế, màu sắc chuyển dần tự nhiên và nhẹ nhàng, như thể từ vết thương sâu nhất bay ra vậy.
Hạ Tuyên không lâu sau đã làm xong, vừa mới lau sạch chất tẩy rửa trên cánh tay của khách, thì Trình Dư đã cầm máy ảnh đi vào, cười tươi hỏi: “Tôi chụp một bức ảnh nhé?”
Khách giơ cánh tay lên: “Chụp đi.”
“Cảm ơn nha.” Trình Dư dẫn khách đến chỗ có ánh sáng tốt hơn, căn góc chụp và chụp vài bức ảnh.
Chụp xong, Hạ Tuyên quấn một đoạn màng bọc thực phẩm quanh cẳng tay của khách: “Về nhà nhớ kiêng ăn, tốt nhất đừng ăn đồ cay mà cũng đừng uống rượu.”
Khách gật đầu: “Khi nào thì có thể tháo màng ra?”
“Khoảng hai đến ba tiếng, sau khi tháo ra thì rửa bằng nước sạch là được, đừng bôi thêm gì khác.”
“Được, cảm ơn thầy Hạ.” Khách nâng cánh tay lên và khẽ vận động, “Cánh tay gần như tê cứng rồi.”
Lâm Vũ Hách cười nói: “Không phải anh không sợ đau à.”
Khách cười: “Tôi chỉ mệt thôi, không phải đau.”
Anh ta đi giày cao gót, khi đứng lên cao gần bằng Hướng Biên Đình. Dù giọng nói hơi khàn, nhưng vẻ ngoài lại có phần thanh tú, trông khoảng trên ba mươi, trang điểm không quá sắc sảo, khung xương cũng không lớn hơn những chàng trai khác nên ăn mặc nữ tính trông cũng không chút kỳ quặc.
Hướng Biên Đình và Lâm Vũ Hách đi ra ngoài, khách vẫn ở trong phòng nói chuyện với Hạ Tuyên.
“Cảm ơn, thầy Hạ.” Khách mỉm cười với Hạ Tuyên, “Nói nhiều thành nhàm, tôi chỉ có thể nói hiệu quả thật sự rất tốt.”
“Cậu thấy tốt thì là tốt.”
Anh ta cúi đầu nhìn cánh tay với hình con bướm: “Tôi cũng rất thích ý tưởng thiết kế này… Hy vọng tôi có thể bay ra khỏi đau đớn.”
Cháu trai nhỏ của Hạ Tuyên vẫn đang ngồi trên sofa chơi Lego, bọn họ vừa bước tới đã thấy cậu bé đã lắp ghép được không ít.
Lâm Vũ Hách cười nói: “Giỏi ghê, lắp nhanh thật đấy.”
Cậu bé nhìn họ với ánh mắt ngơ ngác.
Hạ Tuyên và khách ra khỏi phòng, cháu trai nhỏ thấy vậy liền bỏ những mảnh ghép xuống và chạy lại, ngẩng đầu nói vài câu bằng tiếng Nga với Hạ Tuyên.
Lâm Vũ Hách quay sang hỏi Hướng Biên Đình: “Cậu bé ấy đang nói tiếng Nga hả?”
Hướng Biên Đình gật đầu.
“Thầy Hạ là con lai Trung-Nga à?”
Hướng Biên Đình lại gật đầu.
“Bảo sao mà đẹp trai thế này.” Lâm Vũ Hách nói, “Cảm giác còn đẹp hơn những người da trắng thuần nữa.”
Trước khi ra về, khách còn chào một tiếng, nhìn rất tự tin và vui vẻ, Hướng Biên Đình thật sự không thể tưởng tượng được người như vậy lại có nhiều vết thương trên người như thế.
Khi khách đã đi rồi, Lâm Vũ Hách mới khẽ nói với Hướng Biên Đình: “Tôi thấy anh ta mặc đồ nữ không hề kỳ quặc nhá, sao lại như vậy nhỉ, nhìn cũng rất dễ chịu nữa.”
Hướng Biên Đình cười: “Vì trong tâm lý, cậu có thể chấp nhận được, với lại người ta mặc cũng đẹp mà.”
Hướng Biên Đình thấy Hạ Tuyên ôm gáy cậu bé, dẫn cậu bé đi về hướng nhà vệ sinh. Bàn tay của hắn gần như ôm hết gáy của cậu bé.
“Anh ta có sở thích riêng gì không nhỉ? Hay là chuẩn bị đi dự tiệc hóa trang thế?”
“Chắc chẳng ai vừa xăm xong mà đi dự tiệc hóa trang đâu.” Hướng Biên Đình nói.
“Cảm giác anh ta nhìn rất vui vẻ, sao lại… cắt tay chứ.” Lâm Vũ Hách nói rất nhỏ.
Hạ Tuyên dẫn cháu trai ra khỏi nhà vệ sinh, lấy một tờ giấy trên quầy lau tay cho cậu bé, Lâm Vũ Hách bỗng cười với biểu cảm rất hiền từ: “Thầy Hạ chăm trẻ con thật đáng yêu.”
Hạ Tuyên lau tay cho cháu trai nhỏ xong rồi lập tức bế nhóc trở lại sofa, đặt cậu bé lên ghế.
“Cậu ơi, cậu làm xong chưa? Chơi với con được không?” cháu trai nhỏ ngẩng đầu hỏi.
“Con tự chơi đi.”
Cậu bé bĩu môi, trước mặt người khác thì lạnh lùng, nhưng trước mặt Hạ Tuyên thì lại rất nhõng nhẽo. Hạ Tuyên không chơi với nó, nó cũng chỉ lặng lẽ lùi sang một bên, giống như một người lớn, hai tay ôm trước ngực ngồi ở góc sofa, vẻ mặt trầm tư.
Hướng Biên Đình không nhịn được cười một tiếng, Lâm Vũ Hách cũng cười: “Cậu bé ấy sao vậy, thầy Hạ?”
“Dỗi tôi đấy mà.” Hạ Tuyên nhéo má cháu trai mình, rồi quay sang hỏi Lâm Vũ Hách: “Cậu muốn đặt hình gì vậy?”
Chủ đề chuyển quá nhanh, Lâm Vũ Hách suýt không kịp phản ứng: “Chỉ cần có yếu tố cá voi và bầu trời sao là được, tôi muốn cái cảm giác tự do thoải mái, không bị giới hạn, còn về phong cách thì tốt nhất là hơi nhẹ nhàng một chút.”
“Dự định xăm ở đâu?”
“Vai phải.”
“Có thể chấp nhận hình xăm lớn cỡ nào?”
Lâm Vũ Hách quay người lại và chỉ tay một chút: “Khoảng này thôi.”
Hạ Tuyên gật đầu: “Tôi biết rồi, chút nữa sẽ vẽ một hình cho cậu xem.”
“Thầy Hạ, bây giờ tôi đặt lịch thì có kịp trong năm nay không?”
“Đến lúc đó xem hình đã, nếu hình không phức tạp thì có thể cho cậu chen ngang.”
“Ôi.” Lâm Vũ Hách ngạc nhiên, “Thật á?”
Hạ Tuyên gật đầu. Những hình xăm theo phong cách tươi mới thường không quá phức tạp, lại còn xăm ở vai sau, hình cũng không lớn, đối với hắn thì đây là hình nhỏ, chỉ cần một buổi chiều là có thể xong.
Lâm Vũ Hách cũng có chút nhạy bén, biết Hướng Biên Đình có quan hệ tốt với Hạ Tuyên, nghĩ Hạ Tuyên sẵn lòng mở cửa sau có lẽ là vì Hướng Biên Đình. Cậu ta cười hỏi Hạ Tuyên: “Có phải tôi được nhờ bóng Hướng Biên Đình không, thầy Hạ?”
Hạ Tuyên cũng không giấu giếm: “Đúng vậy.”
Hướng Biên Đình nghe vậy liền nhìn hắn. Hạ Tuyên bình thản ôm đứa cháu bên cạnh lên, ôm vào lòng và xoa đầu nó: “Bố con sắp đến đón con rồi.”
Lâm Vũ Hách ra cửa sổ nhận một cuộc gọi, Hạ Tuyên bế đứa cháu ngồi xuống ghế sofa, ngồi không xa Hướng Biên Đình.
Nhóc cháu ngồi trên đùi Hạ Tuyên, rồi nói với Hướng Biên Đình một câu bằng tiếng Nga.
“Thầy Hạ, nó nói gì vậy?”
“Nó hỏi rắn của em đâu.”
“Vẫn nhớ đến à, thật gan dạ.” Hướng Biên Đình cười nói, “Rắn đang ở nhà ngủ.”
Hạ Tuyên dịch nửa câu sau cho nhóc cháu nghe, nhóc ta có hơi thất vọng.
Ngoài cửa có tiếng gõ cửa, vị khách vừa đi đã quay lại.
“Để quên đồ à?” Hạ Tuyên hỏi.
Khách chỉ vào tai bên phải của mình nói: “Rơi khuyên tai.”
“Vào trong tự tìm đi.” Hạ Tuyên nói.
Người đó tìm một chút rồi cũng ra ngoài, vừa đeo khuyên tai vừa đi ra, chào tạm biệt họ.
Lâm Vũ Hách cầm điện thoại trở lại, nhìn về phía cửa, hỏi: “Sao anh ta lại quay lại?”
“Quay lại tìm khuyên tai.” Hướng Biên Đình nói.
Ngay cả khuyên tai cũng để ý mất, chắc chắn là rất thích cách ăn mặc này, mà trông anh ta hoàn toàn không quan tâm đến ánh nhìn của người khác, khá ngầu và phong cách.
“Thầy Hạ, những người đến tìm thầy xăm hình có phải đều có cá tính như vậy không?” Lâm Vũ Hách cười nói.
Trong nhiều năm xăm hình, Hạ Tuyên đã gặp quá nhiều người muôn màu muôn vẻ, những người này trong mắt hắn đều như nhau, không có gì gọi là cá tính hay không cá tính cả.
Khách hàng này là một người chuyển giới, trước đó anh ta đã đến studio một lần, cũng mặc đồ nữ, ảnh đại diện WeChat cũng là biểu tượng của người chuyển giới. Anh ta nói với Hạ Tuyên là muốn che đi vết thương trên cánh tay, xăm hình gì cũng được, nên Hạ Tuyên đã thiết kế cho anh ta hai con bướm. Anh ta rất thích ý nghĩa của thiết kế này, nhận được hình xong còn nói với Hạ Tuyên vài câu từ tận đáy lòng, nói sau khi xăm hình này thì sẽ không nỡ phá hủy nó nữa.
Cuộc sống của người khác, người ngoài không thể biết được. Sự tồn tại khác biệt chắc chắn sẽ thu hút ánh nhìn khác thường, nghĩ thông suốt không có nghĩa là nhìn thấu, có quá nhiều người vừa tỉnh táo vừa vật lộn.
Hướng Biên Đình nhìn Hạ Tuyên, phát hiện hắn có vẻ bình thản, tay nhẹ nhàng xoa tóc nhóc cháu.
“Cũng vậy vậy thôi.” Hạ Tuyên nói, “Không có gì là cá tính hay không cá tính.”
Sau đó, hắn lại nói: “Mỗi người đều có quyền lựa chọn mình trở thành người như thế nào, đây không phải là cá tính, mà là sự theo đuổi của bản thân.”