Chương 33
Câu nói của Hạ Tuyên đã lưu trong đầu Hướng Biên Đình rất lâu—
Nó đã vào sâu trong lòng, có những điều khó nói khó diễn đạt cũng đã lắng đọng trong đó.
Sau đó, Hạ Tuyên lại xác nhận với Lâm Vũ Hách về kiểu dáng và kích thước hình xăm mà cậu ta muốn, hỏi cậu ta có yêu cầu gì khác không, nếu có thì bây giờ hãy nói luôn, nếu không thì sau này có nói cũng không sửa được nữa.
Lâm Vũ Hách nói không có gì, thiết kế sao cũng được, chỉ cần có cảm giác tự do thoải mái là được. Cậu ta hoàn toàn tin tưởng vào thẩm mỹ và trình độ của Hạ Tuyên, nói hai yếu tố là cá voi và bầu trời sao là đã lo lắng sẽ hạn chế sự sáng tạo của người ta rồi.
Khi cuộc nói chuyện gần kết thúc, phụ huynh của cháu trai nhỏ đã đến, cả bố và mẹ cùng tới. Hướng Biên Đình nhận ra cậu bé này hoàn toàn giống hệt mẹ, bảo sao cậu bé có hơi giống Hạ Tuyên.
Cặp vợ chồng đến đón con nhưng không lập tức rời đi, mà bế con đứng đó nói chuyện với Hạ Tuyên, mời hắn tối nay cùng đi ăn tối.
Họ trò chuyện, Hướng Biên Đình và Lâm Vũ Hách cũng không tiện ở lại lâu, Lâm Vũ Hách chào Hạ Tuyên: “Chúng tôi đi trước nhé, thầy Hạ.”
Hạ Tuyên quay đầu nhìn họ một cái: “Ừ.”
Ra ngoài, Lâm Vũ Hách hít một hơi thật sâu, những điều đã suy tính lâu nay cuối cùng cũng đã được quyết định, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Tối nay ăn thịt nướng nhé?” Lâm Vũ Hách nói, “Hôm nay tôi muốn nuông chiều bản thân một chút.”
“Ngày nào cậu chả nuông chiều bản thân.” Hướng Biên Đình cười nói.
Trời đã bắt đầu tối, quán cà phê ở tầng một không bật đèn, nhìn có vẻ rất hoang vu. Họ đứng luôn ở bên đường gọi một chiếc taxi, đi đến trung tâm thương mại gần đó.
Kỳ nghỉ vừa kết thúc, các nhóm QQ của trường đã sôi động trở lại. Lúc mới khai giảng, Lâm Vũ Hách đã tham gia nhiều nhóm, những nhóm này giống như một vườn dưa lớn, chuyện gì cũng buôn được. Sau khi Quốc khánh kết thúc thì giải thể thao mùa thu cũng sắp đến, trong nhóm có rất nhiều người đang bàn về việc này.
Lâm Vũ Hách lướt một hồi thì thấy tên Hướng Biên Đình, cậu ta liền đưa điện thoại ra trước mặt Hướng Biên Đình: “Quá nổi bật rồi, giải thể thao còn chưa thấy bóng dáng đâu mà đã có người trong nhóm hỏi cậu tham gia môn gì rồi.”
Hướng Biên Đình liếc nhìn, tin nhắn trong nhóm nhảy rất nhanh, có người hỏi trước, dưới đó cũng đã có nhiều người phản hồi.
– A a a a, tôi cũng muốn biết, có chị em nào trong lớp họ không, tiết lộ cho tôi biết chút được không? Để tôi tiện tìm người hôm đó
– +1, ai biết thì cho tôi biết với, thực sự rất cần
– Giờ còn chưa quyết định người mà…
– Ai vậy…?
– Ai muốn biết thì nhắn riêng cho tôi, bắn tôi 50 đồng, sẽ lập tức cho biết
– Ê đâu ra kiểu ăn xin online vậy :)
– Người ta tham gia hay không cũng khó nói đấy
…
Lâm Vũ Hách cầm điện thoại xem một chút, nhìn cuộc trò chuyện mà thấy buồn cười, quay sang hỏi Hướng Biên Đình: “Vậy cậu có tham gia giải thể thao không?”
Hướng Biên Đình gật đầu.
Lâm Vũ Hách hơi bất ngờ: “Không ngờ đấy, tôi còn tưởng cậu chắc chắn không quan tâm chứ.”
Hướng Biên Đình là một người ẩn giấu tài năng, cậu thực sự không quan tâm đến giải thể thao, chỉ là muốn kiếm thêm hai tín chỉ.
Một cơ hội tốt như vậy để kiếm tín chỉ, đương nhiên phải tham gia rồi.
Tham gia giải thể thao có khả năng tăng tín chỉ, ai cũng biết điều này, nên số người đăng ký tham gia cũng khá đông, nhưng số người đăng ký cho môn chạy đường dài thì lại khá ít. Hướng Biên Đình đã chọn một môn ít người, đăng ký chạy 3000 mét. Khi Lâm Vũ Hách biết được còn hỏi cậu có bị điên không: “Cậu nghĩ gì mà chọn môn chạy 3000 mét thế? Chạy xong chắc người cũng mệt lả rồi.”
“Không mệt.”
Hướng Biên Đình nghĩ rất thoáng, đăng ký môn này chắc chắn là để giành thứ hạng.
Khi đăng ký với lớp trưởng, lớp trưởng còn hỏi cậu có muốn đăng ký thêm môn nhảy xa không, nói môn này còn chưa đủ người.
Vì vậy Hướng Biên Đình lại đăng ký thêm môn nhảy xa.
Sau đó lớp trưởng lại hỏi cậu có muốn cầm cờ dẫn đầu cho khoa trong lễ khai mạc không, Hướng Biên Đình nói không muốn.
Lớp trưởng đã nhắn cho cậu trên WeChat, nói là ý của phụ đạo viên trong khoa.
Hướng Biên Đình: [Cái này là bắt buộc à?]
Lý Cảnh Kỳ: [Không không không, đương nhiên là không.]
Lý Cảnh Kỳ: [Mặc dù người cầm cờ là tự ứng cử, nhưng mà hình ảnh của cậu tốt, nên phụ đạo viên có ý định chỉ định cậu.]
Lý Cảnh Kỳ: [Tôi cũng thấy cậu khá phù hợp, đứng đó thì khoa mình có nhiều thể diện lắm.]
Lớp trưởng nói chuyện như ông cụ non, nghe cũng buồn cười. Nhưng mà Hướng Biên Đình không hiểu, phụ đạo viên quản lý toàn bộ sinh viên trong khoa, sao lại chú ý đến một người như cậu chứ. Cậu chưa từng nói chuyện với phụ đạo viên một câu nào.
Hướng Biên Đình: [Sao phụ đạo viên lại chỉ định tôi? Tôi chưa nói chuyện với thầy ấy một lần nào.]
Lý Cảnh Kỳ: [Rất nhiều người đã giới thiệu cậu với thầy ấy rồi, thầy ấy biết cậu mà.]
Hướng Biên Đình: …
Hướng Biên Đình: [Nếu không phải bắt buộc thì tôi không đi đâu, làm ơn giúp tôi từ chối một cách khéo léo nhé, cảm ơn cậu.]
Lý Cảnh Kỳ: [Đừng mà.]
Lý Cảnh Kỳ: [Cậu như vậy tôi khó xử lắm đó.]
Lý Cảnh Kỳ: [Tôi biết phải nói với thầy ấy thế nào đây.]
Lý Cảnh Kỳ: [Cậu phải nghĩ, nếu cậu từ chối, thầy ấy cũng sẽ có suy nghĩ về cậu đó.]
Lý Cảnh Kỳ: [Sau này nếu cậu có chuyện gì muốn nhờ thầy ấy, thì sẽ khó khăn lắm.]
Lớp trưởng cứ lải nhải không ngừng, như đang niệm chú, rõ ràng ban đầu nói không phải bắt buộc, giờ lại thành ép buộc ngầm rồi này. Hướng Biên Đình cảm thấy hơi bất lực, chỉ có thể đồng ý.
Người kia lập tức gửi một biểu tượng bắt tay qua.
Lâm Vũ Hách hóng được trong nhóm vụ Hướng Biên Đình cầm cờ ở lễ khai mạc, một đám con gái điên cuồng spam trong nhóm, cậu ta chụp màn hình gửi cho Hướng Biên Đình.
Lâm Vũ Hách: [Tôi vậy mà lại là người cuối cùng trên đời biết chuyện này à?]
Hướng Biên Đình nâng cổ tay nhìn tin nhắn trên đồng hồ, lười đánh chữ, gửi một đoạn âm thanh qua: “Yên tâm, cậu chắc chắn không phải.”
Lâm Vũ Hách cũng gửi tin nhắn thoại lại: “Cậu đang chạy bộ à?”
Đại hội thể thao sắp diễn ra, mấy hôm nay Hướng Biên Đình gần như tối nào cũng chạy hai vòng trên sân. Cậu đăng ký chạy 3000 mét, vẫn cần phải tập luyện một chút sức bền, cũng cần phải thích nghi trước nhịp chạy.
Cậu vừa chạy xong vài vòng, đang đi bộ chậm trên sân, giọng nói hơi thở gấp.
“Ừ, vừa chạy xong.” Hướng Biên Đình ấn nút nói.
Mấy buổi tối gần đây, Hướng Biên Đình đều về nhà đều khá muộn. Tối nay Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương đến nhà Hạ Tuyên ăn lẩu hải sản, Hạ Tuyên muốn gọi Hướng Biên Đình cùng sang ăn, liền qua bên kia tìm người, nhưng gõ cửa mà trong nhà không có động tĩnh.
Hắn liền gọi điện cho Hướng Biên Đình, đợi vài giây, đầu bên kia đã kết nối, trong điện thoại truyền đến giọng nói có hơi thở gấp của thiếu niên.
“Thầy Hạ?”
“Không ở nhà à?”
“Ừm, tôi còn ở trường.” Hướng Biên Đình ngồi trên ghế khán đài, giọng rất nhẹ, còn hơi thở gấp.
“Sao thế?Sao giọng em nghe như đang thở gấp vậy?”
“Vừa chạy bộ xong.”
“Chạy bộ làm gì?”
“Đại hội thể thao phải chạy 3000 mét, tôi tập trước một chút.”
Hạ Tuyên im lặng vài giây, hỏi: “Vậy em đã tập xong chưa?”
“Xong rồi.” Cặp đôi ngồi gần Hướng Biên Đình đang ôm nhau rồi bỗng hôn nhau, Hướng Biên Đình dịch sang bên cạnh vài ghế, quay lưng lại khẽ nói, “Có chuyện gì không? Anh tìm tôi có việc gì à?”
“Tìm em ăn lẩu.” Hạ Tuyên biết Hướng Biên Đình không ăn cay, còn bổ sung thêm, “Lẩu hải sản.”
Hướng Biên Đình vừa chạy vài vòng, tiêu hao năng lượng không ít, thật sự có hơi đói.
“Đi đâu ăn vậy?”
“Nhà tôi.” Hạ Tuyên nói, “Tôi qua trường đón em.”
“Tôi bắt xe về là được rồi.”
“Không cần, lái xe nhanh hơn.”
“…Ừm, được.”
“Em có thể chạy thêm hai vòng nữa.” Hạ Tuyên nói rồi vào nhà lấy chìa khóa xe.
Hướng Biên Đình cười: “Vậy tôi chạy thêm hai vòng. Xe của anh đậu ở cửa nào? Tôi đi trước một chút.”
“Em gần cửa nào?”
“Cửa Tây.”
“Vậy em đợi tôi ở cửa Tây.”
Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương vẫn đang chuẩn bị nguyên liệu, ngẩng đầu thấy Hạ Tuyên cầm chìa khóa xe trên tủ xuống, Bạch Khâm nhìn hắn: “Cậu ấy không có nhà à?”
“Ừ.” Hạ Tuyên thay giày, “Tôi đi đón em ấy, hai người đợi chút nhé.”
Hướng Biên Đình chạy ba vòng rồi quay lại chỗ cũ để lấy ba lô để ở hàng ghế khán đài, khi cậu lại gần mới phát hiện cặp đôi kia vẫn đang ôm nhau hôn hít, không biết là mới hôn hay là từ lúc trước đến giờ vẫn hôn.
Cậu nghĩ thầm, hôn nhiều vậy không sợ môi bị trầy à?
Hướng Biên Đình đeo ba lô đi về phía cổng Tây, khi gần đến thì nhận được điện thoại của Hạ Tuyên.
Giờ này cổng trường không có nhiều xe, xe của Hạ Tuyên đậu gần cổng chính, vừa ra ngoài là thấy ngay. Khi mở cửa ghế phụ, tay cậu đã đặt lên tay nắm cửa thì dừng lại một chút, Hạ Tuyên hạ cửa kính xe xuống, ngồi trong xe nhìn cậu.
Hướng Biên Đình nói: “Tôi ngồi ghế sau nhé, người đầy mồ hôi, hơi khó chịu.”
“Ngồi phía trước.” Hạ Tuyên nói.
Không nói thêm câu nào khác, chỉ bảo cậu ngồi phía trước, không có gì để nói tiếp cả. Hướng Biên Đình cũng không biết nói gì hơn, liền mở cửa ngồi vào.
Hạ Tuyên quay đầu nhìn cậu. Tóc cậu ở phía trước hơi ướt, nhưng mặt thì khá khô ráo.
Hướng Biên Đình thắt dây an toàn, nghe thấy Hạ Tuyên hỏi: “Sao lại đăng ký 3000 mét, chạy không mệt à?”
“Cái này ít người đăng ký.” Hướng Biên Đình rút một tờ giấy lau lau tóc ướt, “Tôi chạy đường dài cũng ổn.”
“Bao giờ có hội thể thao?”
“Thứ Bảy và Chủ Nhật tuần sau.”
“Người ngoài trường có được tham quan không?”
Hướng Biên Đình ngớ ra một chút, rồi nói: “Có.”
“Tôi muốn đến tham quan em.” Hạ Tuyên nói.