Chương 34
Hướng Biên Đình nắm chặt tay cầm khăn giấy lại một chút.
Đây là trạng thái thường thấy của cậu mấy ngày gần đây khi ở riêng với Hạ Tuyên, não bộ lúc nào cũng phản ứng chậm chạp, tim đập nhanh, có lúc thậm chí còn không thể điều chỉnh được cả nhịp thở.
Cậu đột nhiên nhận ra, rằng cụm từ “như nai con loạn nhịp” thật sự rất hình tượng, bây giờ cậu chính là bị “nai con” đụng phải không nhẹ rồi.
Bị đụng cho choáng váng, đầu óc cũng rối bời.
Khi người ta rối loạn thì sẽ mất phương hướng, không còn cảm giác kiểm soát mọi thứ, trở nên rất bị động, hiện giờ Hướng Biên Đình chính là trạng thái này. Nhưng dù có rối đến đâu thì có một điều vẫn có thể xác định được — nai con của người khác không thể chạm tới cậu.
Bây giờ tim cậu đập rất nhanh, nhưng chỉ có trước mặt Hạ Tuyên mới như vậy.
Hướng Biên Đình điều chỉnh lại nhịp thở đang rối, nhẹ nhàng nói: “Được thôi, tùy ý anh tham quan.”
“Hạng mục thi đấu của em là vào thứ Bảy hay Chủ Nhật?”
“Thứ Bảy.” Hướng Biên Đình quay đầu nhìn Hạ Tuyên, “Anh thật sự muốn đến à?”
“Em không phải nói tùy ý tôi tham quan sao.”
Hướng Biên Đình không phải người ngại ngùng, nếu Hạ Tuyên thật sự có ý định đến, thì cậu chắc chắn sẽ thoải mái cho hắn xem. Ai cũng có lúc muốn khoe khoang, Hướng Biên Đình cảm thấy như chưa đến hội thể thao mà mình đã muốn khoe rồi.
“Tôi đã đăng ký hai hạng mục.” Hướng Biên Đình nói, “Ngoài 3000 mét còn có nhảy xa, nhảy xa… anh có muốn tham quan một chút không?”
Hạ Tuyên quay đầu nhìn cậu: “Tôi sẽ tham quan tất cả những gì em tham gia.”
Hướng Biên Đình mím môi, trong lòng lại có con nai nhỏ đang loạn nhịp.
Chạy xe chưa đầy năm phút đã đến Lam Đình Nhã Loan, Hạ Tuyên nói với Hướng Biên Đình lúc đứng trong thang máy: “Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương cũng ở đây.”
Ra khỏi thang máy, Hướng Biên Đình không lập tức đi về nhà Hạ Tuyên, mà đứng ở cửa nói: “Thầy Hạ, tôi về nhà tắm trước đã, các anh cứ ăn trước đi.”
“Ăn xong lại phải tắm lại.” Hạ Tuyên nhìn cậu, “Ăn trước đi, lát tắm cũng được.”
“Chủ yếu là tôi vừa mới ra mồ hôi, người có mùi, sợ ảnh hưởng đến khẩu vị của các anh.”
Hạ Tuyên ấn vào khóa vân tay: “Tôi không ngửi thấy mùi gì từ em cả.”
“Thật sao?” Hướng Biên Đình nghiêng mặt ngửi ngửi áo mình.
Hạ Tuyên quay lại, cúi người lại gần Hướng Biên Đình, nghiêng đầu ngửi một chút ở cổ cậu, như thể cố ý giúp cậu xác nhận, rồi thì thầm bên tai cậu: “Thật.”
Mùi mồ hôi này tính là gì, hắn chỉ cảm thấy đó là mùi của tuổi trẻ, rất sạch sẽ và đầy sức sống.
Hướng Biên Đình đứng im tại chỗ một lúc, khi phản ứng lại thì Hạ Tuyên đã mở cửa, giọng nói của Bạch Khâm từ bên trong vọng ra: “Nhanh ghê, mới tí đã về tới vậy?”
“Đi đón ở trường về mà.” Tiêu Dịch Dương đứng dậy làm nóng nồi, rồi đi vào bếp lấy bát đũa, “Trường của cậu ấy không xa lắm.”
Hướng Biên Đình vào nhà chào hai người, Bạch Khâm thấy cậu đeo ba lô, cười nói: “Thật sự là đi đón ở trường về à.”
“Tối vậy mà các cậu vẫn phải lên lớp sao?” Bạch Khâm nhìn cậu.
“Không, tôi vừa mới chạy bộ ở trường về.”
“Đi ra đó ngồi ăn đi.” Hạ Tuyên nói với cậu, “Đưa cặp sách cho tôi.”
Hướng Biên Đình tháo cặp ra đưa cho Hạ Tuyên, Hạ Tuyên treo cặp lên giá để đồ ở cửa ra vào.
Bạch Khâm nhúng một con tôm vào nồi, ngẩng đầu nhìn Hướng Biên Đình: “Chạy bộ? Chạy đêm à?”
“Không phải, sắp tới trường tổ chức đại hội thể thao, tôi đăng ký chạy 3000 mét nên tập luyện một chút.”
“3000 mét?” Bạch Khâm hơi ngạc nhiên, vừa nhúng tôm vừa cười, “Thanh niên sức khỏe thật tốt.”
“Người ta còn trẻ mà.” Tiêu Dịch Dương nói.
“Thời trẻ em cũng không chạy được 3000 mét.”
Tiêu Dịch Dương bật cười.
“Chạy 1000 mét đã đủ mệt lắm rồi.” Bạch Khâm lại nói.
Dựa vào nhắc nhở trước đó của Tiêu Dịch Dương, Bạch Khâm giờ đã kiềm chế nhiều trước mặt Hướng Biên Đình rồi, không nói những điều có thể can thiệp vào tiến trình lịch sử nữa, chờ cậu đi rồi mới nói với Hạ Tuyên: “Bạn học Hướng tham gia hội thể thao, sếp Hạ không có kế hoạch đi xem một chút sao?”
“Có kế hoạch.” Hạ Tuyên châm một điếu thuốc, ngậm thuốc đi ra ban công.
“Được đấy.” Bạch Khâm theo sau, hỏi xin một điếu thuốc, bỏ vào miệng rồi châm lửa, “Sếp Hạ đúng là kiểu người lặng lẽ làm việc lớn.”
Hạ Tuyên cười khẩy một tiếng: “Cái này mà cũng gọi là việc lớn.”
“Vậy rốt cuộc có tiến triển gì không?” Chỉ nhìn thái độ của Hướng Biên Đình, Bạch Khâm thật sự không thấy gì, nhóc này tính cách quá ổn định, hiếm khi có cảm xúc gì lớn hiện rõ trên mặt.
“Đã thể hiện vài lần, cậu ấy phản ứng không lớn lắm.” Hạ Tuyên nói.
Bạch Khâm suýt làm rơi thuốc: “Ôi cái đệch, anh đã thể hiện rồi á?”
“Chưa nói thẳng.” Hạ Tuyên thở ra một hơi thuốc.
“Có phải sợ nói thẳng rồi người ta chạy mất không?”
Hạ Tuyên lắc đầu. Hướng Biên Đình là một người rất có thể diện, cho dù thật sự không thích cũng sẽ không chạy, cái hắn lo là Hướng Biên Đình quá chú trọng đến thể diện, nên mới xử sự với hắn như bình thường.
“Không thèm để ý” mới là sát thương lớn nhất.
Nếu nói thẳng mà Hướng Biên Đình vẫn giữ thái độ này, thì khả năng cao là hắn sẽ không còn ở trạng thái “thời gian yên bình” như bây giờ nữa, có thể hắn sẽ trở nên cực đoan, cũng có thể làm ra một số việc ép buộc người khác, hắn không muốn tình huống phát triển đến mức đó.
“Cậu nói rất đúng.” Hạ Tuyên bỗng nói.
“Hở?” Bạch Khâm không phản ứng kịp, “Cái gì cơ?”
“Tôi đúng là khá ích kỷ.”
Bạch Khâm cười một tiếng, nói: “Bạn học Hướng có thể trị được.”
Hạ Tuyên liếc y, y nhướng mày nói: “Đây không phải đang chữa đó sao.”