Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 35

Chương 35

Vì phải cầm cờ trong lễ khai mạc, nên trong tiết thể dục tuần này, Hướng Biên Đình còn bị kéo đi tập luyện. Lễ khai mạc sẽ đi theo đội hình, mỗi đội hình của các khoa đều do sinh viên tham gia đại hội thể thao trong khoa đó tạo thành, việc cầm cờ phải tập luyện, đi đội hình cũng phải tập. Phụ đạo viên của khoa mới chỉ ngoài ba mươi, còn trẻ, nhiệt huyết công tác rất cao, rất chú tâm đến các hoạt động do khoa tổ chức, chuyện đi đội hình trong lễ khai mạc đại hội thể thao thì càng không cần phải nói.

Mà thầy ấy cũng rất dân chủ, thường xuyên lắng nghe ý kiến và gợi ý của sinh viên, nên đã chọn nhóc Hướng Biên Đình xui xẻo này để cầm cờ lớn.

Khi tập luyện, thầy ấy cũng tranh thủ ghé qua xem, thấy Hướng Biên Đình cầm cờ, còn bảo là quả thật ánh mắt của quần chúng rất sáng.

Phụ đạo viên tổ chức động viên các khoa đặt đồng phục cho sinh viên tham gia thi đấu, chi phí đều được lấy từ quỹ lớp, chi tiết công khai minh bạch, đặt đồng phục cho đại hội thể thao là chuyện rất bình thường, các khoa khác cũng làm như vậy, đó là việc làm tăng thể diện cho khoa nên không ai có ý kiến gì.

Hướng Biên Đình dẫn đầu nên phải mặc trang phục chính thức,dù sao cũng đại diện cho diện mạo của khoa mà. Sau giờ học, lớp trưởng dẫn cậu đến văn phòng của phụ đạo viên, nói là ở đó có một bộ vest sẵn, hoàn toàn mới, cậu có thể lấy mặc luôn, khỏi cần mua mới.

Bộ đồ đó là do phụ đạo viên tự mua, nói là đặt cho em trai của thầy ấy làm trang phục biểu diễn trong buổi tiệc đón năm mới năm ngoái, nhưng vì có chút tình huống nhỏ mà em trai thầy không thể lên sân khấu biểu diễn, nên bộ đồ này vẫn để đó, chưa mặc lần nào, giờ chính là lúc có thể sử dụng.

Phụ đạo viên đã đưa cho cậu, cậu không dám từ chối.

Hướng Biên Đình mang bộ đồ về nhà, mở túi ra sờ một cái đã cảm thấy chất lượng bộ đồ không được tốt lắm, mềm nhũn không đứng dáng, chất liệu cũng hơi thô.

Mặc vào xem thử thì hai mắt đã tối sầm, kiểu dáng thật sự kém, làm cậu cảm thấy mình giống như một người bán bảo hiểm vậy.

Cầm cờ đã đủ ngớ ngẩn rồi, giờ mặc bộ này thì không phải càng ngớ ngẩn hơn sao.

Hướng Biên Đình nhìn vào gương, nhìn một hồi rồi bỗng nhiên bật cười.

Không thể nhìn thêm nữa, càng nhìn càng thấy ngớ ngẩn.

Hơn nữa quần thì size nhỏ, ống quần ngắn một đoạn, co lại ở cổ chân, đi giày còn lòi cả tất ra, trông cứ như nhóc con đang lớn ấy.

Trang phục biểu diễn chắc chắn sẽ thô ráp hơn, thực ra bộ vest này nhìn tổng thể cũng được, nhưng Hướng Biên Đình đã từng mặc đồ tốt, so sánh với bộ này thì cảm thấy không thể chấp nhận được.

Mặc bộ đồ này ra ngoài, có lẽ cậu sẽ mơ thấy nó suốt đêm mất, cậu phải tìm một lý do chính đáng để từ chối bộ vest này mới được.

Hướng Biên Đình nhắn tin cho lớp trưởng: [Lớp trưởng, đồ nhỏ quá, tôi vẫn nên mặc đồ của tôi thì hơn.]

Lý Cảnh Kỳ: [Nhỏ quá à? Phụ đạo viên nói em trai thầy ấy dáng giống cậu mà.]

Hướng Biên Đình: [Ống quần ngắn.]

Lý Cảnh Kỳ: [Chỉ có ống quần thôi à? Đồ mặc vừa chứ?]

Hướng Biên Đình nghĩ thầm, không chỉ đơn thuần là vấn đề ống quần đâu.

Hướng Biên Đình: [Thôi tôi cứ mặc đồ của tôi thôi, tôi có vest.]

Lý Cảnh Kỳ: [Cậu có vest à? Thế được rồi. Cậu cứ mặc đồ của mình đi, ống quần ngắn chắc mặc cũng không đẹp, để tôi nói với phụ đạo viên một tiếng.]

Lý Cảnh Kỳ: [Ngày mai nhớ mang đồ đến nhé, tôi mang trả cho thầy ấy.]

Hướng Biên Đình: [Được, phiền cậu rồi.]

Lý Cảnh Kỳ: [[bắt tay] Không có gì.]

Ngày kia là đại hội thể thao, Hướng Biên Đình nói chuyện với lớp trưởng xong thì nhắn cho Hạ Tuyên một tin WeChat, hỏi hắn ngày đại hội thể thao khoảng khi nào sẽ đến.

Hạ Tuyên gọi điện thẳng đến.

“Khi nào em bắt đầu thi đấu?” Hạ Tuyên nói ở đầu dây bên kia.

“Tôi có hai hạng mục, một vào buổi sáng, một vào buổi chiều.”

“Vậy tôi sẽ đến vào buổi sáng.”

Hướng Biên Đình muốn hỏi thế chiều anh còn đến không, nhưng lại không hỏi ra miệng.

“À đúng rồi, vào trường chúng tôi phải đặt lịch trước trên tài khoản công khai, lần trước anh đến xem triển lãm chắc đã từng làm rồi đúng không?”

“Chưa làm, lần trước vào bằng thư mời.” Hạ Tuyên nói, “Làm sao để đặt vậy, em chỉ cho tôi đi.”

“Vậy lát tôi chụp màn hình gửi cho anh.”

Hạ Tuyên bước ra khỏi thang máy: “Dạy ngay tại chỗ đi.”

“Hửm?” Hướng Biên Đình hơi ngạc nhiên.

“Tôi vừa mới ra khỏi thang máy, đứng trước cửa nhà em.”

Hướng Biên Đình cũng không thay đồ, trực tiếp mở cửa với bộ vest đang mặc.

Hạ Tuyên đứng bên ngoài, ánh mắt dừng lại trên người cậu: “Sao lại mặc như vậy?”

Hướng Biên Đình cười một tiếng: “Có phải nhìn giống như đang bán bảo hiểm không?”

“Không giống.” Hạ Tuyên rũ mắt nhìn, thấy ống quần ngắn hơn một chút, “Em mặc đồ của người khác à?”

“Là phụ đạo viên đưa cho tôi, tôi phải cầm cờ trong đại hội thể thao, thầy ấy bảo tôi mặc trang trọng chút.”

“Cầm cờ?”

“Là người dẫn đội khi ra sân trong lễ khai mạc đó.” Hướng Biên Đình vừa nói vừa làm động tác cầm cờ.

Hạ Tuyên bỗng thấy cậu dễ thương quá, trong lòng hắn mềm mại, nhưng giọng nói lại lạnh lùng: “Đừng mặc bộ này.”

Hướng Biên Đình cúi đầu nhìn bộ vest trên người, lại muốn cười: “Anh cũng thấy bộ này có hơi xấu à?”

Mặc gì lên người Hướng Biên Đình cũng không xấu, khuôn mặt và vóc dáng cậu đã quyết định hết rồi. Quan trọng không phải là cái này.

“Đừng mặc đồ của người khác.” Hạ Tuyên nói, “Một lát nữa tôi sẽ dẫn em đi mua một bộ mới.”

Hướng Biên Đình cảm thấy nhịp tim của mình đang dần nhanh hơn, giọng nói vô thức cũng thấp xuống: “Tôi có vest rồi… tôi không định mặc bộ này.”

“Vậy em mặc đồ của em đi.” Hạ Tuyên vừa nói vừa hỏi lại, “Lễ khai mạc bắt đầu lúc mấy giờ?”

“Hình như là 9 giờ.” Hướng Biên Đình dừng lại một chút, “Anh có đến xem không?”

Hạ Tuyên ừ một tiếng, lấy điện thoại ra, hỏi: “Đặt lịch như thế nào?”

Hướng Biên Đình mở trang web của trường họ rồi đưa điện thoại cho Hạ Tuyên xem: “Bên này bấm vào ‘Thẻ khách’, rồi làm theo các bước điền thông tin là xong.”

Hạ Tuyên điền hết thông tin và gửi đơn, thì điện thoại của Tiêu Dịch Dương gọi đến, anh ta còn đang đợi hắn dưới lầu.

“Sao còn chưa xuống?” Tiêu Dịch Dương ở đầu dây bên kia hỏi.

“Ba phút nữa.” Hạ Tuyên nói.

“Ông lên đó gần mười phút rồi.” Tiêu Dịch Dương thắc mắc, “Chẳng phải chỉ lấy một chai rượu sao, ông ở trên làm gì lâu thế?”

“Có chút việc, sắp xuống rồi.”

Hạ Tuyên tắt điện thoại, ánh mắt lướt qua bộ vest không vừa vặn của Hướng Biên Đình, khi rời đi còn nói với Hướng Biên Đình: “Em có thể c** đ* ra rồi.”

Ngày đại hội thể thao, sáng sớm, Hướng Biên Đình ghé qua ký túc xá, ba người còn lại trong ký túc xá vẫn đang đánh răng rửa mặt, Lâm Vũ Hách “phụp phụp” hai tiếng nhổ bọt ra, rồi thò đầu ra khỏi nhà vệ sinh: “Tôi cứ tưởng tôi thấy ma đấy.”

Hướng Biên Đình ném bộ vest lên giường, Lưu Siêu đang mặc quần ở tủ đồ, cũng ngạc nhiên nhìn cậu: “Sao cậu lại đến ký túc xá giờ này?”

Hướng Biên Đình dù ở bên ngoài, nhưng giờ nghỉ vẫn sẽ về ký túc xá, buổi trưa ăn xong thường sẽ về ký túc xá một chút, chỉ là sáng và tối thì hầu như không đến.

Hướng Biên Đình ngồi xuống ghế: “Đến ngồi một chút, lát nữa thay đồ.”

Lưu Siêu nhìn bộ vest trên giường Hướng Biên Đình, có hơi ngạc nhiên: “Vest à?”

Lâm Vũ Hách đi tới với mái tóc nửa ướt: “Người ta là người cầm cờ, đương nhiên phải mặc cho đẹp, đại diện cho bộ mặt của khoa chúng ta chứ.”

Lưu Siêu cầm quần cười đến run vai: “Mặc vest cũng quá điệu rồi, chỉ nghĩ đến cảnh đó đã thấy buồn cười, nhưng chắc chắn bộ mặt của khoa chúng ta đã có rồi.”

Lâm Vũ Hách và Lưu Siêu đều đăng ký tham gia, họ cũng phải đi diễu hành, Lâm Vũ Hách cầm bộ đồng phục được phụ đạo viên đặt, lắc lắc rồi nhìn lên không trung, tặc tặc hai tiếng: “Thẩm mỹ của phụ đạo viên chúng ta thật sự… tuyệt vời.”

Lưu Siêu mặc áo khoác vào, cũng chê bôi: “Còn trẻ mà đã có thẩm mỹ của ông già, màu sắc này đến ông nội tôi cũng chẳng mặc.”

Trần Gia Hiên phơi xong quần áo thì từ ban công đi vào, vẩy vẩy nước trên tay, nhìn vào đống quần áo của họ rồi nói: “Cái này không đẹp sao?”

Lưu Siêu lập tức cởi áo ra, làm bộ đưa cho cậu ta: “Nếu thấy đẹp thì cậu đi thay tôi đi, cảm ơn cậu nhớ.”

Trần Gia Hiên một tay đẩy ra: “Tôi không muốn.”

Lưu Siêu thở dài, lại mặc áo khoác vào.

“Sếp Hướng, chúng tôi đã thay đồ xong, còn cậu thì sao?” Lưu Siêu nhìn về phía Hướng Biên Đình.

Hướng Biên Đình liếc nhìn đồng hồ, nói: “Còn sớm mà.”

Lâm Vũ Hách hỏi: “Cậu đã ăn sáng chưa?”

“Ăn rồi.”

“Vậy chúng tôi đi ăn sáng trước nhé.” Lâm Vũ Hách quay sang nhìn Lưu Siêu, “Còn mặc như vậy nữa, cậu định mặc bộ này đi ăn sáng à?”

“Ôi, suýt nữa quên là phải đi ăn sáng.” Lưu Siêu lại cởi áo khoác vừa mới mặc ra.

Khi ba người ăn sáng xong quay lại, Hướng Biên Đình đã thay xong bộ vest, đang cúi đầu thắt cà vạt.

“Chết tiệt.” Lưu Siêu bước vài bước đến trước mặt cậu, đánh giá từ đầu đến chân, “Bộ vest này cũng do phụ đạo viên của chúng ta chọn sao? Thẩm mỹ của thầy ấy nhảy cóc sao mà lớn thế? Cái này với đồ của chúng ta hoàn toàn không cùng phong cách mà?”

Hình ảnh cậu ta vừa tưởng tượng trước đó với hình ảnh Hướng Biên Đình mặc vest thật sự khác nhau hoàn toàn, lúc trước còn thấy mặc vest để dẫn đầu thật là kiêu ngạo, giờ chỉ thấy “đẹp trai” thôi.

Quả thật, mặc vest làm tăng khí chất quá nhiều.

Lâm Vũ Hách cười đi tới, miệng vẫn đang hút sữa đậu nành: “Đây là đồ của cậu ấy.”

“Của cậu sao?” Lưu Siêu trợn mắt.

Hướng Biên Đình ừ một tiếng: “Phụ đạo viên có đưa tôi một bộ, nhưng không vừa.”

Lâm Vũ Hách vuốt nhẹ lên tay áo của cậu: “Chất liệu khác hẳn, chắc là đắt lắm nhỉ?”

“Không biết, phụ huynh mua.” Hướng Biên Đình nói.

Tủ quần áo của Hướng Biên Đình có nhiều bộ quần áo mà cậu thường không mặc, đều là do Hạ quản gia chuẩn bị, cũng có không ít vest. Cậu chọn một bộ màu đen, trông không quá trang trọng. Bộ này thực ra kiểu dáng cũng không khác bộ mà phụ đạo viên đưa lắm, nhưng mặc lên người thì hiệu ứng khác xa.

Lâm Vũ Hách và Lưu Siêu đã thay đồ, Lưu Siêu đứng cạnh Hướng Biên Đình: “Đứng bên cạnh cậu làm chúng tôi trông như đồ ngốc vậy.”

Lâm Vũ Hách cười không ngừng: “Không đứng cạnh thì trông chúng ta cũng như đồ ngốc rồi.”

“Chịu rồi, chịu rồi.” Lưu Siêu trợn mắt.

Trần Gia Hiên lấy điện thoại chụp cho họ một bức ảnh, Lưu Siêu chỉ vào cậu ta: “Xóa đi, xóa ngay cho tôi.”

Trần Gia Hiên lặng lẽ bỏ điện thoại vào túi, nhìn đồng hồ nói: “Các cậu nên ra sân rồi.”

Bốn người vừa từ ngoài sân đi vào, trên khán đài gần nhất lập tức ồ lên. Nhiều cô gái đứng dậy, đồng loạt nhìn về phía họ.

Lưu Siêu che mặt: “Mất hết mặt mũi rồi.”

Lâm Vũ Hách ngẩng cao đầu, nheo mắt cười: “Họ không phải nhìn cậu đâu, sợ gì chứ, ánh mắt đều hướng về Hướng Biên Đình của chúng ta đó.”

Hướng Biên Đình mặc bộ vest đen, nổi bật giữa đám đồng phục màu sắc chói mắt. Trong hàng ngũ cũng có nhiều sinh viên các khoa khác, ánh mắt cũng đều đổ dồn về phía cậu. Phụ đạo viên còn sắp xếp hai người ngẫu nhiên để đi bên cạnh cậu, một mặc đồ gấu nhỏ, một mặc đồ ếch xanh, trong đám người này ngoài cậu ra thì nổi bật nhất cũng chỉ có hai con người đó.

Hướng Biên Đình cầm điện thoại xem, ba phút trước Hạ Tuyên gửi một tin nhắn WeChat—

Hạ Tuyên: [Tôi đến rồi.]

Hướng Biên Đình: [Anh ở đâu?]

Hướng Biên Đình: [Anh biết sân ở đâu không, có cần tôi đến tìm không?]

Hạ Tuyên: [Ngẩng đầu lên.]

Hướng Biên Đình ngẩn người, lập tức ngẩng đầu—

Hạ Tuyên đứng dưới một cây bàng bên ngoài sân, cách dòng người đông đúc, nhìn cậu từ xa.

Bình Luận (0)
Comment