Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 36

Chương 36

Hạ Tuyên đang nhìn về phía Hướng Biên Đình đi vào sân vận động, giữa một đám áo khoác màu sáng, chỉ có cậu mặc đồ đen, dáng người cao ráo, thân hình nổi bật, dễ dàng thu hút ánh nhìn. Hôm nay cậu mặc bộ đồ này, rõ ràng là phiên bản cao cấp hơn của bộ vest lần trước, chất liệu và kiểu dáng hoàn toàn không cùng cấp bậc. Bộ vest không phải kiểu dáng cứng nhắc, nhìn rất phong độ nhưng không quá nghiêm túc.

Đây là đồ của cậu, quần vừa vặn, ống quần cũng không ngắn, quần âu tôn dáng, làm nổi bật đôi chân dài thẳng tắp của cậu.

Hướng Biên Đình vẫy tay về phía hắn, có vẻ không quan tâm đến sự chú ý của các bạn học xung quanh. Khi cậu vẫy tay, một đám người trong hàng cũng nhìn về phía này.

Hạ Tuyên còn chưa đến, thì phụ đạo viên bỗng nhiên xuất hiện, đi đến trước Hướng Biên Đình và nhìn một vòng, “Ôi” một tiếng, ánh mắt sáng lên: “Quả thật mặc đồ của mình thì hợp nhất, nhìn rất phong độ.”

Anh ta vỗ vai Hướng Biên Đình: “Em cứ đứng ở phía trước một chút nhé, khoa chúng ta chắc chắn có mặt mũi đấy.”

Trong đám đông có một giọng nữ vang lên: “Thầy ơi, thầy thật sáng suốt.”

Phụ đạo viên ngẩng cao đầu cười rất khiêm tốn, cũng thấy mình sáng suốt cực kỳ: “Cho nên vẫn phải tiếp thu ý kiến của quần chúng đó.”

Phụ đạo viên cầm cốc nước đi chỗ khác, Hướng Biên Đình liếc nhìn về phía Hạ Tuyên, hắn đã vào trong sân vận động. Hạ Tuyên siêu đẹp trai rồi, không cần phải nói, nhưng đã đẹp trai lại còn biết tút tát, chỉ cần nhìn vóc dáng thôi cũng đã đủ thu hút ánh nhìn rồi.

Khi hắn đi về phía này, đã có rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào.

Lâm Vũ Hách thấy Hạ Tuyên thì nghệt mặt ra, cậu ta nhìn Hướng Biên Đình, hỏi: “Thầy Hạ không phải đến xem đại hội thể thao đấy chứ?”

Hướng Biên Đình gật đầu: “Đúng vậy.”

Đến đây thì Lâm Vũ Hách mới nhận ra mối quan hệ của hai người này không phải bình thường. Cậu ta cảm thấy câu hỏi của mình không chính xác—rõ ràng Hạ Tuyên không phải đến xem đại hội thể thao, mà là đến xem Hướng Biên Đình thi đấu.

Chỗ này quá đông người, Hướng Biên Đình đi thẳng về phía Hạ Tuyên.

“Đến sớm ghê.” Hướng Biên Đình nhìn hắn, nói.

“Không sớm, vừa lúc.” Ánh mắt Hạ Tuyên dừng lại trên người cậu, nói: “Bộ này rất đẹp.”

Không hiểu sao Hướng Biên Đình bỗng thấy hơi ngại ngùng, liền xoa mũi cười nói: “Hơi đẹp hơn bộ trước một chút.”

“Em mặc gì cũng đẹp.”

Hướng Biên Đình chạm phải ánh mắt hắn, nhưng cậu không tránh đi, chỉ nhẹ nhàng nói: “Ừm, em mặc đồ thể thao cũng khá đẹp.”

Hạ Tuyên nhìn cậu.

Giọng của Hướng Biên Đình nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “Một lát sẽ cho anh xem.”

“Hướng Biên Đình.” Lớp trưởng bên đó gọi.

Hướng Biên Đình quay đầu lại, thấy lớp trưởng đang cầm cờ khoa.

“Cờ của cậu.” Lớp trưởng giơ cờ lên.

“Chờ chút, tôi tới ngay.”

Lâm Vũ Hách nói với lớp trưởng: “Đưa cờ cho tôi đi, tôi cầm giúp cậu ấy.”

“Được.” Lớp trưởng đưa cờ cho cậu ta.

Hướng Biên Đình quay lại nói với Hạ Tuyên: “Em bảo bạn cùng phòng dẫn anh đi tìm chỗ ngồi nhé.”

“Không cần, tôi tự tìm được.” Hướng Biên Đình cầm cặp sách, Hạ Tuyên đưa tay ra, nói: “Đưa cặp sách cho tôi, tôi cầm giúp em.”

Hướng Biên Đình hơi ngẩn người, rồi đưa cặp sách cho hắn: “Cảm ơn thầy Hạ.”

Hạ Tuyên nhận cặp sách, quét mắt nhìn về đám sinh viên, nhìn thấy một dãy ánh mắt tò mò sáng rực, hắn đột nhiên hỏi Hướng Biên Đình: “Hôm nay không cho tôi một danh phận à?”

Hướng Biên Đình nhìn hắn với vẻ nghi hoặc.

“Lần trước là anh trai, lần này thì sao?”

Hướng Biên Đình phản ứng lại, tiếp tục sự nghịch ngợm lần trước: “Chú nhé…?”

Hạ Tuyên muốn nhéo mặt cậu.

Hướng Biên Đình không nhịn được cười: “Thì vẫn là anh trai thôi, danh phận anh trai đáng tin hơn.”

Hạ Tuyên cười như không cười: “Nói là chú thì tôi cũng không phản đối.”

“Nói chú thì chắc chắn người ta không tin đâu.” Hướng Biên Đình quay lại nhìn một chút, “Vậy em đi trước nhé.”

Hạ Tuyên gật đầu.

Hướng Biên Đình quay lại chỗ đám đông, Trần Gia Hiên nhìn về phía Hạ Tuyên, hỏi: “Không cần tôi cầm cặp hộ à?”

“Ừm, không cần.”

Mỗi tay Trần Gia Hiên đang xách một cái túi, một cái của Lưu Siêu, một cái của Lâm Vũ Hách. Lưu Siêu đã biến mất, đi tìm bạn gái Lý Nhuỵ rồi. Lâm Vũ Hách đưa cờ khoa cho Hướng Biên Đình, xa xa vẫy tay chào Hạ Tuyên, cười híp mắt.

“Thầy Hạ sang đây trông cứ như đang đi trình diễn thời trang vậy.” Lâm Vũ Hách nói, “Đi đâu cũng nổi bật ghê.”

Trần Gia Hiên nghi hoặc: “Anh ta là thầy giáo à? Trường chúng ta luôn?”

Lâm Vũ Hách thấy cái dáng vẻ ngớ ngẩn này của cậu ta moe kinh, liền ôm cổ bạn mình, mắt nhìn về hướng Hạ Tuyên, nói: “Tiểu Hiên Hiên, cậu nghĩ nếu trường chúng ta mà có thầy giáo như thế này, có thể chưa từng gặp hay chưa từng nghe thấy không hả?”

Trần Gia Hiên vẫn ngơ ngác: “… Vậy anh ta là ai? Thầy giáo hồi trước của Đình Đình à?”

Lâm Vũ Hách khoác tay quanh cổ cậu ta, giơ ngón cái: “Cậu thắng rồi.”

Trần Gia Hiên quay phắt lại: “Thật là thầy của cậu ấy hồi trước à?”

Lâm Vũ Hách vỗ nhẹ vào trán cậu ta, không biết nên khóc hay nên cười: “Cậu chỉ dùng não để học thôi đúng không?”

Hướng Biên Đình cũng không nhịn được cười.

Trần Gia Hiên mím môi, liếc nhìn Lâm Vũ Hách: “Có thể đừng trêu tôi nữa không?”

Lâm Vũ Hách cười tít mắt, rất là nghịch ngợm: “Không phải tôi trêu… chủ yếu là tôi cũng không biết anh ta là ai.”

Trần Gia Hiên nghiêng mặt nhìn cậu ta, giơ một nắm đấm lên, mắt nheo lại, mặt đầy vẻ “cậu có tin tôi cho cậu một đấm không”.

Lâm Vũ Hách lách sang một bên, đứng sau Hướng Biên Đình. Trần Gia Hiên không đuổi theo đánh, chỉ hỏi Hướng Biên Đình người đó là ai, Hướng Biên Đình vẫn giữ nguyên câu trả lời như trước, chỉ nói là anh trai.

Nói xong cậu quay lại nhìn một cái, Hạ Tuyên đã không còn ở chỗ đó nữa, một tay hắn xách cặp sách, đang đi về phía bục. Các đội hình của các khoa đều đã vào sân, người trên sân ngày càng đông, bóng dáng Hạ Tuyên dần dần biến mất khỏi tầm mắt.

Chỗ ngồi có tầm nhìn tốt nhất trên khán đài là ghế chủ tịch, xung quanh ghế chủ tịch đều đã ngồi đầy. Ngồi ở chỗ cao nhìn xuống thì cơ bản là không thấy rõ mặt người, đông nghịt, chỉ toàn thấy đầu người. Hạ Tuyên cầm cặp sách, tìm một chỗ ngồi gần hàng đầu. Khi ngồi xuống, một cô gái bên cạnh nhìn hắn một lát, sau một hồi thì hỏi có thể thêm bạn WeChat không. Cô gái nói chuyện mà mặt đỏ bừng, giọng cũng hơi run rẩy.

Hạ Tuyên không nói gì, chỉ lắc đầu.

Cô gái bên cạnh nhô đầu ra hỏi: “Chào anh đẹp trai! Anh là sinh viên trường chúng ta à?”

“Không.” Hạ Tuyên đáp.

Giọng hắn khá lạnh lùng, hai cô gái cũng nhận ra hắn không có ý định trò chuyện thêm, nên không tiếp tục câu chuyện nữa.

Trước khi các đội thi thể thao vào sân thì vẫn còn có chương trình biểu diễn, dù sao thì cũng là trường danh tiếng ở hạng đầu, quy mô đại hội thể thao tất nhiên không nhỏ, cảnh tượng rất hoành tráng. Sau khi biểu diễn kết thúc, các đội mới vào sân, đồng phục của khoa Hướng Biên Đình rất nổi bật, màu huỳnh quang, phối màu cũng khá “nổi bật”, từ xa đã thấy rõ.

Khi đội của khoa kinh tế đi đến đường chạy thẳng, nhiều cô gái xung quanh Hạ Tuyên bỗng đứng dậy, cũng có cả mấy chàng trai nữa, ai cũng nghiêng người về phía đội đi đến, không khí tức thì sôi động hơn cả ban nãy.

“Đến rồi đến rồi đến rồi!”

“Trời ạ, tôi thấy rồi tôi thấy rồi, trời ơi đẹp trai quá! Trời ơi!”

“Ôi chao bộ vest đẹp quá đi, sao cậu ấy lại khác với những người tiên phong khác vậy nhỉ?”

“Chân dài quá kìa…”

“Mặc bộ này thì chắc phải kết hôn với tôi rồi.”

“Cậu đang nghĩ linh tinh gì vậy hả?”

“Thật sự là quá đẹp trai, ahhhhhh……”

Cô gái đứng trước Hạ Tuyên đang hét “ah ah ah”, mọi người đều nhảy lên. Chỗ Hạ Tuyên chọn chính là nơi có tầm nhìn tốt nhất để xem đội hình, những người ngồi bên này cơ bản đều nhắm đến hướng ra sân, người xung quanh hầu như đều đứng dậy, tầm nhìn của Hạ Tuyên bị che khuất hoàn toàn.

Hắn nhíu mày, xách cặp đứng dậy, với chiều cao nổi bật giữa đám nữ sinh, cực kỳ dễ thấy.

Đội hình đã đến trước bục phát biểu, Hướng Biên Đình cầm cờ của khoa đi đầu, hai bên có hai diễn viên mascot đi theo, họ vẫy tay về phía khán giả, tạo nên một tràng tiếng vỗ tay hò reo.

Hướng Biên Đình làm gì cũng rất điềm tĩnh, đi dẫn đầu cũng vậy, vẻ mặt không có gì đặc biệt, chỉ nhìn thẳng về phía trước, dáng vẻ tự tin, thanh thoát, khí chất càng không có gì phải bàn.

Tiếng hò reo xung quanh gần như át cả âm thanh từ loa phát thanh, phải đến khi đội hình vòng qua khúc quanh của sân thể thao mới dần dần lắng xuống.

Sau khi lãnh đạo phát biểu, buổi lễ khai mạc mới chính thức kết thúc. Hướng Biên Đình cầm cờ đứng một chỗ lâu quá, ngón tay cũng tê cứng, khi cờ khoa được đưa đi, bỗng dưng có nhiều người ùa đến, cả người quen lẫn người lạ. Hướng Biên Đình không có tâm trí tiếp chuyện, chỉ nhìn quanh tìm bóng dáng Hạ Tuyên.

Hạ Tuyên từ đằng sau bước tới, búng tay một cái bên tai cậu. Hướng Biên Đình khẽ ngẩn ra, quay đầu lại nhìn.

Hạ Tuyên nhìn cậu một lúc, đột nhiên nói một câu: “Quả thật là người nổi tiếng của khoa.”

Hướng Biên Đình suýt không phản ứng kịp, bật cười nói: “Anh đừng nghe Lâm Vũ Hách nói bậy, khoa bọn em chưa bao giờ đánh giá cái này.”

Lâm Vũ Hách thính tai nghe thấy tên mình, cười nói: “Tôi nói thật còn gì, vừa nãy cảnh tượng đó không nói lên điều gì à, khi chúng ta vào sân, đám người trên khán đài gần như phát điên lên rồi.”

Lâm Vũ Hách lập tức phải đi kiểm tra danh sách, liền cởi áo khoác ra ném cho Trần Gia Hiên, Trần Gia Hiên nhét áo của cậu ta vào balo. Họ chỉ cần thay đồng phục là có thể ra sân thi đấu, Hướng Biên Đình thì không, cậu phải về ký túc xá thay đồ.

“Em phải về ký túc xá một chuyến.” Hướng Biên Đình nói với Hạ Tuyên, “Về thay bộ đồ khác.”

Để Hạ Tuyên một mình ở đây cũng không ổn, cậu hỏi Hạ Tuyên: “Anh có muốn về ký túc xá cùng em không?”

Hạ Tuyên gật đầu.

Có một cô gái cầm máy ảnh đến tìm Hướng Biên Đình, hỏi cậu có thể chụp một tấm ảnh chung không.

Lâm Vũ Hách ngồi xổm ở đó thắt dây giày, cười trêu một câu: “Chọn đúng lúc đấy nhé.”

Cô gái cười tươi nói: “Cũng gần vậy mà, mặc đẹp như thế này, không phải là nên gặp mặt sao.” Cô nhìn Hướng Biên Đình với vẻ mong đợi: “Được không, bạn học Hướng?”

Hướng Biên Đình từ chối nhẹ nhàng bằng một câu “Ngại quá.”

“Thế chụp một mình cậu được không?” Cô gái lại hỏi.

Hướng Biên Đình lắc đầu.

“Ầy… thôi được rồi.”

Lâm Vũ Hách đứng dậy nói với cô gái đó: “Cậu lịch sự ghê đấy, nếu là tôi thì đã ‘tách tách’ chụp hai bức rồi chạy mất, còn hỏi mấy câu thừa làm gì.”

Cô gái bật cười, che miệng lại cười đến nỗi không thấy mắt đâu.

“Chắc chắn trong mấy cái nhóm lộn xộn kia đã có rất nhiều ảnh rồi.” Lâm Vũ Hách nói, “Công nhận là cậu lịch sự thật chứ, lại còn hỏi ý kiến mới chụp.”

“Ôi, mình chỉ muốn để lại một kỷ niệm thôi mà.” Cô gái sờ sờ chiếc máy ảnh nhỏ của mình, lén nhìn về phía Hướng Biên Đình.

Hướng Biên Đình trông thấy ánh mắt đáng thương của cô, nhưng cũng không mềm lòng, chỉ đáp lại bằng một nụ cười lịch sự nhưng xa cách, từ chối lần nữa.

Cậu cùng Hạ Tuyên trở về ký túc xá, trên đường đi còn bắt chuyện, hỏi Hạ Tuyên xem mình dẫn đội có ổn không?

Hạ Tuyên nói: “Rất đẹp.”

Hướng Biên Đình lại nói thêm một chút.

Sau đó Hạ Tuyên nói với giọng điệu nhàn nhạt: “Dẫn không tốt thì làm sao có nhiều nữ sinh nhìn theo như vậy?”

Vào ký túc xá phải quét mặt, để tránh Hạ Tuyên bị chặn ở cổng, Hướng Biên Đình để Hạ Tuyên đi ngay sau mình, còn đứng gần một chút, cổng vừa mở thì vào, cẩn thận kẻo bị kẹp.

Hạ Tuyên gần như dán sát vào lưng Hướng Biên Đình đi qua cổng, Hướng Biên Đình có thể cảm nhận được hơi ấm từ Hạ Tuyên.

Có người đi qua cổng bên cạnh, nhìn về phía họ một cái, da mặt Hướng Biên Đình tự động mỏng đi trước mặt Hạ Tuyên, nhưng ánh mắt của người ngoài không hiểu sao vẫn khiến cậu thấy nóng mặt.

Giường trong ký túc xá của Hướng Biên Đình đã được trải sẵn, gọn gàng sạch sẽ. Hạ Tuyên vừa đến bên giường cậu đã ngửi thấy mùi bạc hà, mùi này có vẻ như là Hướng Biên Đình mỗi ngày đều ngủ ở đây.

Ký túc xá của họ là kiểu giường trên bàn dưới, trong bốn cái bàn thì bàn của Hướng Biên Đình là sạch nhất, trên bàn ngoài đèn bàn và ống bút ra thì không có gì cả, giá sách thì đầy ắp, hầu hết là sách tiếng Anh.

Sự xuất sắc của Hướng Biên Đình thấm nhuần trong từng chi tiết hàng ngày, không cần phải đặc biệt quan sát cũng có thể cảm nhận được, những cuốn sách này đã là bằng chứng rất rõ ràng.

Hướng Biên Đình lấy một bộ đồ thể thao từ tủ quần áo ra, áo ngắn tay và quần cộc, thời tiết này mặc vậy vẫn hơi lạnh.

“Sao không mặc quần dài?” Hạ Tuyên nói, “Hôm nay nhiệt độ thấp, đừng để bị cảm lạnh.”

“Mặc quần dài không tiện, không sao, một lát vận động là sẽ nóng lên thôi.”

Hướng Biên Đình treo áo ngắn tay và quần cộc lên lưng ghế, định c** đ* thì bỗng nhận ra trong phòng còn có một người, mà sự hiện diện của người này lại cực kỳ mạnh mẽ. Đều là nam, cậu không thể để Hạ Tuyên phải tránh đi được, mà cậu trốn vào nhà vệ sinh thay cũng không phải là cách hay, đều khá giả tạo.

Cậu do dự một chút, rồi giơ tay cởi áo khoác. Nhìn lên thấy Hạ Tuyên đi về phía này, Hạ Tuyên vượt qua cậu, kéo rèm cửa sổ ban công lại, ánh sáng bị che đi, ký túc xá bỗng trở nên tối đi một chút.

Hướng Biên Đình quay đầu nhìn hắn: “Sao anh… lại kéo rèm lại?”

“Không phải em muốn c** đ* sao?”

Hướng Biên Đình nghĩ, em cũng không phải con gái mà.

Cậu không nói gì, chỉ cúi đầu tháo cà vạt, vừa rồi giơ cờ lâu như vậy giờ tay vẫn còn hơi run, thêm vào bầu không khí này, và người đứng đối diện, lẽ ra chỉ cần kéo một cái là xong, nhưng giờ tay cậu cứ run rẩy tháo mãi không được.

Hạ Tuyên chú ý đến tay cậu đang run, nghĩ có lẽ là do vừa rồi cầm cờ, hắn liền lại gần, hỏi: “Tay đau à?”

“Ừm?” Hướng Biên Đình hơi ngơ ngác, tay vẫn đặt trên cà vạt.

“Tôi giúp em.” Hạ Tuyên nói nhỏ.

Hướng Biên Đình vô thức buông tay ra, nhìn Hạ Tuyên đưa tay lên vuốt cà vạt của mình.

Bình Luận (0)
Comment