Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 37

Chương 37

Hạ Tuyên từ từ nới của chiếc nơ, hành động thật chậm rãi, ánh nắng từ khe rèm chiếu vào, đúng lúc rọi xuống vai trái của hắn. Hướng Biên Đình chăm chú nhìn vào nơi ánh sáng nhỏ đó, cảm giác trong ký túc xá yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy hơi thở của mình.

Hạ Tuyên đã tháo cravat của Hướng Biên Đình, lại nhìn cậu: “Cần tôi giúp mở cúc không?”

Hướng Biên Đình bừng tỉnh lại: “Hửm?”

“Cúc áo.” Hạ Tuyên lặp lại, ngón tay đã đặt lên cúc áo trên cùng.

Vừa nãy không nghĩ nhiều, giờ Hướng Biên Đình thật sự cảm thấy hơi ngại, cậu lùi nhẹ về phía sau, nói khẽ: “… Để em tự làm.”

Mở cúc áo thì không sao, nhưng thật sự để Hạ Tuyên giúp cậu “c** đ*” thì cậu cảm thấy còn ngại hơn cả cuộc thi, dù có mê man đến đâu cũng không thể làm vậy được.

Hướng Biên Đình cảm thấy tay mình hơi run khi mở cúc.

Trong lòng Hạ Tuyên hiểu rõ, bạn nhỏ đang có phản ứng bình thường, người không bình thường chỉ có hắn. Ai mà lại giúp người đồng giới c** đ*, hắn đâu phải là ai của Hướng Biên Đình.

Phản ứng của Hướng Biên Đình không thể nói là kháng cự, nhưng sự tránh né vô thức thì chắc chắn là có, một lát nữa cậu còn phải tham gia cuộc thi, Hạ Tuyên không muốn ảnh hưởng đến trạng thái của cậu.

Hướng Biên Đình mở cúc rất chậm, việc c** đ* trước mặt Hạ Tuyên thực sự là điều khó khăn nhất mà cậu từng làm, trước kia cậu thậm chí còn không nghĩ là sẽ có việc gì làm mình cảm thấy căng thẳng như vậy.

May mà Hạ Tuyên không đứng mãi trước mặt cậu, hắn đi sang bàn của Lâm Vũ Hách, kéo ghế ngồi xuống.

Hạ Tuyên ngồi đó, ánh mắt vẫn hướng về phía Hướng Biên Đình. Bạn nhỏ khẽ nghiêng người, tay hành động nhanh hơn một chút so với trước, nhưng vẫn rất tao nhã, những ngón tay dài thanh thoát rất đẹp. Cậu cởi áo sơ mi và đặt lên thành giường, ánh sáng trong ký túc xá không đủ, thân trên tr*n tr** của cậu như bị bao trùm trong bóng tối, không nhìn rõ được gì.

Cậu nhanh chóng thay áo phông ngắn, khi cúi lưng mặc áo, xương bả vai cũng nổi rõ.

Khi Hướng Biên Đình thay quần, cậu trực tiếp quay lưng lại, nửa người ẩn sau chiếc ghế. Cậu cố gắng lờ Hạ Tuyên đi, không dám quay lại nhìn, đồng thời cũng nghĩ Hạ Tuyên chắc sẽ không chú ý đến tận bây giờ, nên khi thay quần cũng không cảm thấy áp lực quá lớn.

Cậu thay đồ rất nhanh, tâm trạng rối bời nhưng tay chân không lúng túng, sau khi thay xong còn thở phào một cái.

Thực ra Hạ Tuyên vẫn luôn nhìn, hắn không ngây thơ đến mức vậy, nhìn người mình thích thay đồ mà còn giả vờ “không nhìn” thì không thể nào.

Nhưng hắn cũng không thấy gì nhiều, nếu thực sự nhìn thấy thì chưa chắc đã bình tĩnh như lúc này.

Trước đây, Bạch Khâm thường thích trêu chọc hắn lãnh đạm, nói các vị thần trên trời chắc còn có cảm xúc hơn hắn, nhưng hắn luôn cảm thấy mình là người bình thường, bình thường đến không thể bình thường hơn, không có một chút liên quan đến thần tiên, cũng không có mối liên hệ nào với chuyện lãnh đạm.

Hướng Biên Đình đã chứng minh điều đó.

Hướng Biên Đình lấy một đôi giày thể thao từ dưới bàn ra, khi đang thay giày thì nghe thấy tiếng chìa khóa c*m v** ổ. Cậu liếc nhìn ra cửa, Lưu Siêu mở cửa bước vào, vừa nhìn lướt qua nên không để ý có người trong phòng, lẩm bẩm: “Ai buông rèm vậy—ôi cái đệch!”

Lưu Siêu trừng trừng nhìn Hạ Tuyên đang ngồi ở chỗ Lâm Vũ Hách, giật cả mình vì hai người trong phòng. Cậu ta nhìn Hạ Tuyên một hồi, rồi lại nhìn chằm chằm vào Hướng Biên Đình.

Hướng Biên Đình kéo rèm ra, ánh sáng chiếu vào, Hạ Tuyên khẽ nheo mắt lại.

Cậu quay người lại, là một bộ đồ thể thao, trông rất trẻ trung và năng động. Đúng như cậu từng nói, mặc đồ thể thao cũng rất đẹp. Thực ra, trong lòng Hướng Biên Đình là một người rất kiêu ngạo, Hạ Tuyên cực kỳ thích sức hút đó ở cậu, điềm đạm nhưng không sợ phô trương, có gì thì nói cái đó.

“Làm tôi sợ chết khiếp, sao lại buông rèm thế?” Lưu Siêu nhìn qua Hạ Tuyên, rồi đi đến gần Hướng Biên Đình thì thầm hỏi: “Đây là ai? Cậu dẫn vào à?”

“Anh trai tôi.” Hướng Biên Đình nói, “Anh ấy đến trường mình xem đại hội thể thao.”

“Anh trai cậu?” Lưu Siêu quay lại liếc nhìn Hạ Tuyên, ngoài vẻ đẹp trai ra thì không thấy có điểm nào giống Hướng Biên Đình, nhìn có vẻ như còn là một người lai, “… Anh em họ à?”

Hướng Biên Đình nghĩ một lúc, nói: “Không phải. Chỉ là một người anh mà tôi quen biết.”

Lưu Siêu “ồ” một tiếng, có hơi nghi ngờ: “Sao cậu lại kéo rèm xuống vậy?”

“Tôi thay đồ.”

Lưu Siêu cười: “Cậu quen sống một mình rồi hả, thay đồ cũng phải kéo rèm à? Bọn tôi toàn tắm xong là khoe chim chạy khắp nơi, không mặc gì cả.”

“Vậy thì các cậu hơi điên thật.” Hướng Biên Đình ngồi xuống buộc dây giày, “Tôi xấu hổ, khá rụt rè, thay đồ thì phải tránh người.”

Hạ Tuyên cười một tiếng, rất nhẹ nhàng, Hướng Biên Đình ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau một cái. Hạ Tuyên không thường hay cười, khi cười thì giọng có hơi quyến rũ, lúc này ánh mắt tươi cười của hắn vẫn chưa tắt. Giờ Hướng Biên Đình đang bị chứng ngại thị giác nghiêm trọng, không thể nhìn thẳng Hạ Tuyên quá ba giây. Cậu không biểu lộ gì, quay mắt đi, cúi đầu tiếp tục buộc dây giày.

Ai cũng có thể nghe ra cậu đang châm chọc, Lưu Siêu cầm cốc nước trên bàn, cười nói: “Cậu tránh cái gì chứ, trong phòng này còn có người ngồi ngay đây mà.”

“Người quen thì không cần tránh.” Hướng Biên Đình buộc dây giày xong thì đứng dậy.

Lưu Siêu nhìn Hướng Biên Đình, đúng là đã thay một bộ đồ khác rồi, có lẽ thay ngay trước mặt người anh này, chắc cũng thấy cả q**n l*t rồi ấy nhỉ?

Hướng Biên Đình nói mình xấu hổ, Lưu Siêu tin điều đó, vì Hướng Biên Đình lúc nào cũng tạo cảm giác khá xa cách, mặc dù tính tình khá dễ gần. Hướng Biên Đình có thể thay hết đồ trước mặt người ngoài, chuyện đó thật khó tưởng tượng.

Hướng Biên Đình hỏi Lưu Siêu: “Sao cậu về đây thế?”

Lưu Siêu giơ cốc nước lên, tiện tay mở nắp uống một ngụm, nói: “Về lấy cốc nước, vừa nãy quên mang theo.”

Hướng Biên Đình một miếng số trong ba lô ra đeo vào ngực rồi đi đến trước mặt Hạ Tuyên, nói: “OK rồi.”

“Chờ tôi một chút, tôi sẽ xuống cùng hai người luôn.” Lưu Siêu nói.

Hướng Biên Đình quay đầu lại nhìn, phát hiện cậu ta đang lục lọi trong tủ quần áo.

“Tìm gì vậy?” Hướng Biên Đình hỏi.

“Tôi cũng tìm một cái quần cộc để mặc, quần dài ảnh hưởng đến hiệu suất của tôi quá. Đợi tôi ba phút.”

Hướng Biên Đình không muốn nhìn người khác thay quần, cậu nói: “Ra ngoài chờ cậu nhé.”

Ra ngoài, Hạ Tuyên hỏi một câu: “Có mang nước không?”

“Có, trong ba lô.”

“Mang thêm chiếc áo khoác nữa.”

Hướng Biên Đình ừm một tiếng, rồi vào trong lấy một chiếc áo khoác nhét vào ba lô, cậu đi ra ngoài kéo khóa ba lô lại, thấy Hạ Tuyên đưa tay ra, có lẽ muốn cầm ba lô.

Cứ để hắn cầm ba lô suốt cho mình, Hướng Biên Đình cũng thấy hơi ngại, liền nói: “Thôi để em tự cầm.”

“Đến sân vận động thì vẫn phải đưa cho tôi mà.” Hạ Tuyên nói.

Lưu Siêu thay quần cũng nhanh, âm thanh trong phòng vọng ra: “Đến đây đến đây.”

Hạ Tuyên cầm ba lô cho Hướng Biên Đình, Hướng Biên Đình nhìn hắn, nói nhỏ một câu trước mặt Lưu Siêu: “Cảm ơn anh trai nhé!”

Bình Luận (0)
Comment