Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 42

Chương 42

Hạ Tuyên dẫn Hướng Biên Đình đến một bệnh viện tư, lượng người ở đây tương đối ít hơn, và có lẽ Hạ Tuyên có người quen ở bệnh viện, trước khi vào, Hướng Biên Đình đã thấy hắn gọi một cuộc điện thoại, sau đó đăng ký và làm thủ tục cũng không phải chờ lâu, chụp MRI cũng được đặt lịch và làm ngay, kết quả báo cáo cũng không phải chờ lâu cũng đã có.

Lăn lộn cả buổi chiều, lúc về đến nhà thì trời đã gần tối.

Việc được bế như vậy một lần thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai. Vừa rồi ở trước cửa bệnh viện, Hướng Biên Đình đã bị Hạ Tuyên bế vào xe, khi về đến khu chung cư cũng lại được Hạ Tuyên bế ra khỏi xe.

Xe dừng ở bãi đậu xe dưới hầm, Hạ Tuyên mở cửa xe lấy cặp sách ra, đeo lên vai. Hướng Biên Đình vừa cầm lấy hoa hướng dương bên cạnh, thì Hạ Tuyên đã ôm lấy eo cậu, bế cậu ra khỏi xe.

Hướng Biên Đình không kịp phòng bị, theo phản xạ ôm chặt lấy cổ Hạ Tuyên, hoa trong tay cũng rơi xuống ngực.

Sự chiếm hữu của Hạ Tuyên thể hiện ở mọi khía cạnh, và thường là không lời. Khi bế người cũng không có thông báo trước, bế lên rồi cũng không giải thích gì, chân khẽ đá vào cửa xe một cái, rồi đóng cửa lại.

Thực ra Hướng Biên Đình ngồi trong xe, Hạ Tuyên bế thẳng ra ngoài như vậy thì sẽ tiện hơn, chỉ cần ôm lấy eo và chân là bế ra được, không cần cậu phải mất công leo xuống xe.

Cậu bé trong lòng khá ngoan, nhìn biểu cảm cũng không có vẻ gì khó chịu, nhưng Hướng Biên Đình vốn dĩ như vậy, không phải là loại trẻ con chỉ cần một chuyện nhỏ là đã giật mình.

“Cho bế à?” Hạ Tuyên nhìn xuống cậu, mày nhướn lên.

“Có cho hay không thì anh cũng đã bế rồi.” Hướng Biên Đình nói nhỏ. Cậu đã quen với cách hành xử của Hạ Tuyên rồi, không thấy ngại, nhưng có hơi xấu hổ, tai cũng lén đỏ lên, nhưng Hạ Tuyên không để ý.

Cậu cũng biết trong tình huống vừa rồi, Hạ Tuyên bế mình sẽ tiện hơn, may mà trong thang máy không có người ngoài, nếu không thì thật sự không biết giấu mặt vào đâu.

Hạ Tuyên bế Hướng Biên Đình đến trước cửa nhà cậu, nâng cằm: “Mật khẩu, bấm chút đi.”

Hướng Biên Đình đưa tay bấm một cái vào cảm biến.

Vào nhà, Hạ Tuyên bế Hướng Biên Đình lên sofa, để cặp sách sang một bên, lại lấy hai cái gối xếp lại đặt lên sofa, bảo Hướng Biên Đình để chân lên đó.

Hướng Biên Đình ngồi trên sofa, chân động đậy, Hạ Tuyên bỗng ngồi xuống chạm vào mắt cá chân của cậu, cậu không chịu nổi mà run lên một cái.

“Đau đến vậy sao?” Hạ Tuyên ngẩng đầu nhìn cậu, nhíu mày.

Đau thì vẫn đau, nhưng cú run vừa rồi không phải vì đau, mà… cậu cũng không biết là sao nữa, chỉ là cảm giác như bị điện giật, vừa rồi bác sĩ cũng chạm vào chỗ này nhưng cậu hoàn toàn không có cảm giác như thế.

“Có hơi căng.” Hướng Biên Đình nói.

“Đã sưng thế này rồi, chắc chắn là căng.”

Thực ra Hạ Tuyên định giúp Hướng Biên Đình tháo tất, vừa rồi vào bệnh viện kiểm tra thì giày của cậu đã bị tháo ra rồi, chân sưng lên, tháo ra cũng không mang vào được, giờ chỉ còn một chiếc giày, chân còn lại chỉ có tất.

Hạ Tuyên nắm gót chân Hướng Biên Đình, khi ngón tay chạm vào tất, Hướng Biên Đình mới nhận ra có lẽ hắn định giúp mình tháo tất, tay lập tức đưa đến bên chân: “Để em tự làm.”

Cậu kéo một bên tất, nhưng không kéo được, chân đau đến mức tay cũng không dùng sức nổi, cúi người như vậy càng cảm thấy mắt cá chân đau hơn.

“Không phải em muốn nằm im trên giường sao, giờ có thể nằm rồi đấy.” Hạ Tuyên nói rồi gạt tay cậu ra, giúp cậu tháo tất, động tác rất chậm và nhẹ nhàng, sau đó nâng chân cậu lên gối để nghỉ ngơi, đồng thời cũng tháo chiếc giày còn lại.

Hạ Tuyên vào bếp, Hướng Biên Đình nằm trên sofa như một cái xác, toàn thân nhẹ bẫng, thực sự như một cái xác, vì linh hồn đã bị cuốn đi rồi.

Hạ Tuyên lấy một viên đá trong tủ lạnh ra, rồi lục tìm trong tủ bếp, thấy túi bảo quản thực phẩm, hắn cho đá vào túi, còn hỏi Hướng Biên Đình: “Có khăn tắm nào không dùng không?”

Hướng Biên Đình chỉ vào hướng phòng thay đồ: “Trong đó có.”

Hạ Tuyên tiến vào phòng thay đồ nhìn quanh, cửa tủ quần áo trong suốt, quần áo treo bên trong đều rõ ràng, chỉ là không thấy cái khăn nào cả, chắc là ở ngăn kéo dưới cùng.

Hắn tiện tay kéo một ngăn kéo ra, toàn là cà vạt.

Kéo một cái nữa, toàn là tất.

Đang định kéo cái tiếp theo, nghĩ có thể là q**n l*t, vừa kéo ra thì đúng là như vậy. Cũng không biết những đồ này có người chuyên sắp xếp không, gấp lại gọn gàng, còn xếp theo độ chuyển màu. Hạ Tuyên nheo mắt lại, đẩy ngăn kéo trở về, kéo cái tiếp theo.

Mất hai cái ngăn kéo, hắn mới tìm thấy khăn tắm, chọn một cái vừa kích cỡ, hắn bọc túi đá vào trong rồi đi ra khỏi phòng thay đồ.

Hướng Biên Đình ngoan ngoãn nằm ngay đơ trên sofa, cái đầu xù xù của cậu chui vào gối, nghe thấy tiếng thì quay đầu nhìn một cái.

Hạ Tuyên đi qua, đặt túi đá lên mắt cá chân cậu. Chân bỗng nhiên lạnh toát, Hướng Biên Đình không nhịn được “hừ” một tiếng.

Hạ Tuyên kéo túi đá ra một chút: “Lạnh quá à?”

“Không sao, cứ để đó đi, để một lúc là em sẽ quen.”

Hạ Tuyên lại đặt túi đá lên.

Cuối tuần không có gì đặc biệt thì sẽ có đầu bếp đến nhà nấu ăn, chỉ cần Hướng Biên Đình không báo trước với đầu bếp, thì đầu bếp sẽ đến đúng giờ, hôm nay cũng vậy.

Chuông cửa reo, Hạ Tuyên đặt tay lên túi đá, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

“Chắc là thầy bếp đến.” Hướng Biên Đình nói.

Hạ Tuyên đi mở cửa, người mà Hướng Biên Đình gọi là đầu bếp trông khoảng ba mươi tuổi, người gầy gò, không cao, đeo kính, nhìn có vẻ rất lịch sự, thoạt nhìn không giống đầu bếp chút nào. Người đó nhìn hắn một chút, rồi nhìn vào trong nhà.

Thấy Hướng Biên Đình đang nằm trên sofa, anh ta nhỏ giọng hỏi: “Đây là làm sao vậy?”

Khi vào nhà, đầu bếp đi sau Hạ Tuyên, đến gần mới thấy chân Hướng Biên Đình đặt trên gối, mắt hơi mở to: “Sao thế này?”

“Chân bị trẹo.”

“Có bị gãy xương không?”

“Không.”

“Không gãy xương là được, không sao, nghỉ vài ngày là khỏi. Hôm nay tôi vừa mua xương ống, hầm cho cậu tẩm bổ.”

Hướng Biên Đình nhìn sang Hạ Tuyên: “Thầy Hạ, lát anh có việc gì không?”

“Giúp em nằm như im re có tính là có việc không?”

Hướng Biên Đình ngẩn người, bị hắn chọc cười, thế là cười thành tiếng, cười đến mức suýt làm rơi túi đá.

“Không thể để anh giúp không được, anh ở lại ăn cơm nhé.”

Hạ Tuyên gật đầu: “Ừ.”

Đầu bếp đẩy một chiếc xe chở rau vào, bên trong chứa đầy nguyên liệu. Anh ta đẩy xe vào bếp, không lâu sau đã mang một đĩa trái cây ra: “Cậu ăn chút trái cây đi.”

Hướng Biên Đình nói “Cảm ơn”.

Hạ Tuyên đứng bên chiếc hộp rắn nhìn Peter, Hướng Biên Đình quay sang hỏi hắn: “Thầy Hạ, ăn trái cây không?”

Hạ Tuyên quay đầu lại, thấy Hướng Biên Đình vặn mình muốn lấy miếng dưa hấu trong đĩa, một chân để lên không tiện nên lấy hơi khó khăn. Hạ Tuyên đi qua, cầm nĩa xiên một miếng dưa hấu đưa đến miệng cậu.

Hướng Biên Đình ngẩn người, hơi mở miệng, cắn miếng dưa hấu.

“Em còn muốn ăn gì không?” Hạ Tuyên hỏi.

Hướng Biên Đình nhai nhai miếng dưa hấu trong miệng, thành thật nói: “Dưa hấu.”

Hạ Tuyên lại xiên thêm cho cậu một miếng.

“Anh cũng ăn đi.” Hướng Biên Đình nói.

Hạ Tuyên dùng luôn nĩa trong tay đâm một miếng dưa lưới bỏ vào miệng, cái nĩa mà Hướng Biên Đình vừa dùng, mặc dù miệng không chạm vào.

Hướng Biên Đình mím môi, đột nhiên hỏi: “Có thể lấy thêm cho em miếng dưa hấu không?”

“Thích ăn cái này à?” Hạ Tuyên nhìn cậu hỏi, lại xiên một miếng dưa hấu đưa đến miệng cậu.

“Ừm.” Hướng Biên Đình nhai dưa hấu gật đầu, “Giải khát.”

“Ăn cà chua bi không?” Hạ Tuyên hỏi cậu.

“Ăn.”

Hạ Tuyên xiên cho cậu một quả cà chua bi, cái này nhỏ, khi ăn không tránh khỏi sẽ cắn phải nĩa. Hạ Tuyên nhìn Hướng Biên Đình mở miệng cắn quả cà chua bi vào miệng, môi chạm vào đầu nĩa.

Hạ Tuyên không đổi nĩa mới, dùng luôn nĩa đó xiên một quả cà chua bi cho vào miệng.

Bình Luận (0)
Comment