Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 43

Chương 43

“Chán quá hả?” Hạ Tuyên lại xiên cho Hướng Biên Đình một miếng dưa hấu, “Có muốn mở tivi xem không?”

Hướng Biên Đình cắn một miếng dưa hấu rồi lắc đầu, nghiêng đầu sang một bên, nói: “Thầy Hạ, có thể giúp em mang Peter qua không?”

“Ừ.” Hạ Tuyên đặt cái nĩa xuống.

Hạ Tuyên phải mất một lúc để trêu đùa Peter qua lớp kính mới mang nó ra khỏi hộp được. Peter quen đường quen lối quấn quanh cổ tay hắn, đến khi tới chỗ Hướng Biên Đình thì nó từ cánh tay Hạ Tuyên chậm rãi trèo lên ngực cậu.

Hướng Biên Đình xoa xoa đầu nó, Peter thè lưỡi ra, bám vào ngực cậu rồi chầm chậm trèo lên vai, sau đó đầu nó từ dưới cổ cậu chui ra, quấn quanh cổ một vòng.

Lần đầu tiên Hạ Tuyên gặp Hướng Biên Đình, cậu cũng có con rắn quấn quanh cổ như vậy.

“Tại sao lại nuôi rắn?” Hạ Tuyên đột nhiên hỏi.

Hướng Biên Đình ngước mắt nhìn hắn, ngón trỏ nhẹ nhàng gãi gãi đuôi Peter hai cái, “Vì em thấy nó dễ thương thôi. Anh không thấy nó trông thật ngốc nghếch à?”

Hạ Tuyên cười cười: “Cũng khá ngốc.”

“Lúc nhỏ thì còn ngốc hơn, giờ còn lớn lên một chút rồi.” Hướng Biên Đình kéo đầu Peter lên, nhìn một lúc không nhịn được cười, “Thật sự rất dễ thương, còn làm mặt nhăn nữa này.” Hướng Biên Đình nắm đầu Peter quay lại cho Hạ Tuyên xem.

Hạ Tuyên cũng không nhịn được cười.

Peter là món quà sinh nhật mà bố Hướng Biên Đình đã tặng cho cậu, trước sinh nhật, bố hỏi cậu muốn gì, đúng lúc cậu đang lướt qua nhiều bài viết về rắn cảnh trên mạng, thấy chúng rất ngầu, nên đã nói với bố là muốn một con rắn cảnh, còn chỉ định là một con rắn hắc vươn.

Việc nuôi rắn thường không được người lớn hiểu, bố cậu cũng không hiểu, nhưng vẫn đồng ý. Peter là do Hướng Biên Đình tự đi chọn, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thấy hợp mắt. Lúc nhỏ thì dễ thương, lớn lên lại vừa đẹp vừa dễ thương, còn hơi ngốc nghếch.

Đến giờ ăn, Bạch Khâm đi đến quán cà phê tìm Tiêu Dịch Dương, ban đầu định rủ Hạ Tuyên đi ăn tối cùng, nhưng lên tầng hai thì phát hiện hắn không có ở đó. Chủ studio không ở, nhưng trợ lý thì có, hỏi trợ lý thì được biết cả ngày hôm nay hắn không đến.

Chuyện lạ, chiến sĩ thi đua mà cả ngày không đến studio kìa.

Bạch Khâm liền gọi điện cho hắn.

Hạ Tuyên ra ban công, lấy một điếu thuốc bỏ vào miệng châm lửa, nghe máy Bạch Khâm.

“Tối nay ăn ở đâu thế sếp Hạ?”

“Có chuyện gì không?”

“Rủ anh đi ăn chứ còn chuyện gì được, anh đang ở đâu?”

Hạ Tuyên rít một hơi thuốc, nói: “Ở nhà.”

“Vậy bọn em đến đón anh.”

“Không cần, tôi có bữa tối rồi.”

“Anh tự nấu à?” Bạch Khâm không khách sáo chút nào, “Vậy hai bọn em qua nhà anh ăn ké nhé, còn tiết kiệm được tiền.”

“Cậu thật sự không khách sáo chút nào cả.”

“Với anh thì cần khách sáo gì.”

“Không có ai để cậu ăn ké đâu, tôi ở nhà người khác.”

“Nhà người khác? Anh không phải nói là anh—” Bạch Khâm dừng lại một chút, “Anh không phải ở nhà Tiểu Hướng đấy chứ?”

Hạ Tuyên cắn thuốc, ừ một tiếng.

“Ừ?” Giọng Bạch Khâm lên cao, “Có tiến triển rồi sao?”

“Cậu ấy bị trẹo chân, không tiện đi lại, tôi qua giúp một tay.”

“Trẹo chân? Có chuyện gì vậy?”

“Chạy bộ bị trẹo.”

Bạch Khâm giờ mới nhận ra: “Trợ lý nói cả ngày anh không đến đây, không phải anh đi xem hội thao ở trường Tiểu Hướng đấy chứ?”

Hạ Tuyên ừ một tiếng.

“Thật sự đi cơ à?” Bạch Khâm tặc lưỡi, “Quả không hổ là sếp Hạ. Thế chân cậu ấy thế nào, có nghiêm trọng không?”

“Không bị gãy xương, nghỉ vài hôm là được.”

Việc Hướng Biên Đình bị thương khi chạy thì gần như cả lớp đều biết, lớp trưởng còn nhắn tin hỏi thăm trên WeChat.

Lý Cảnh Kỳ: [Cậu còn ổn không? Chân bị thương có nghiêm trọng không?]

Hướng Biên Đình: [Không nghiêm trọng]

Lý Cảnh Kỳ: [Vậy thì tốt rồi.]

Hướng Biên Đình: [Lớp trưởng, có thể tôi sẽ xin nghỉ vài ngày, phiền lớp trưởng nói với phụ đạo viên giúp tôi.]

Lý Cảnh Kỳ: [Không vấn đề, cậu xin nghỉ mấy ngày?]

Hướng Biên Đình: [Tạm thời xin nghỉ năm ngày, xem tình hình chân tôi phục hồi đã.]

Lý Cảnh Kỳ: [Vậy thì có vẻ nghiêm trọng đấy.]

Hướng Biên Đình: [Cũng bình thường thôi]

Lý Cảnh Kỳ: [Được, vậy để lát tôi báo với các thầy cô.]

Hướng Biên Đình: [Cảm ơn nhé.]

Lý Cảnh Kỳ: [Đừng khách sáo [vui vẻ].]

Khi Hạ Tuyên từ ban công đi vào, trên người hắn còn có mùi thuốc lá nhẹ. Peter đã bò từ cổ của Hướng Biên Đình xuống chân cậu, sắp sửa bò đến mắt cá chân. Hạ Tuyên cúi xuống nắm cổ nó kéo lên.

Peter ngẩng đầu nhìn hắn, dùng đôi môi tròn tròn hơi lè lưỡi.

Sau khi Hướng Biên Đình nói, Hạ Tuyên càng nhìn nhóc này càng thấy nó ngố ngố đáng yêu.

“Nó mấy tuổi rồi?” Hạ Tuyên đưa Peter lại cho Hướng Biên Đình.

“Được hơn nửa năm.”

“Mũi giống như mũi heo vậy.”

Hướng Biên Đình bật cười: “Khẩu phần ăn cũng giống heo.”

Hạ Tuyên khẽ mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng ấn vào túi đá, đá đã tan khá nhiều, khăn đã hơi ướt. Bác sĩ nói chườm lạnh từ 20 đến 30 phút là đủ, giờ cũng gần đủ thời gian rồi.

Đã chườm lạnh gần nửa tiếng, bữa tối cũng sắp xong, chỉ còn nồi canh xương đang hầm. Đầu bếp từ trong bếp đi ra: “Cơm xong rồi, còn nồi canh xương cũng sắp xong, nếu các cậu đói thì có thể ăn ngay bây giờ.”

“Thầy Hạ, anh đi ăn đi.” Hướng Biên Đình nói.

Hạ Tuyên tháo túi đá trên mắt cá chân của Hướng Biên Đình ra, đầu bếp đi đến hỏi: “Chân cậu còn đi được không? Có cần tôi mang cơm vào phòng khách không?”

Peter vẫn đang bò trên vai Hướng Biên Đình, đầu bếp đã thấy con rắn đen này nhiều lần rồi, mỗi lần thấy đều cảm thấy sợ, giờ cũng không dám lại gần, đứng cách hai mét.

Hướng Biên Đình không có thói quen ăn cơm trong phòng khách, cậu nhìn chân mình, giờ chỉ có thể ăn trong phòng khách vậy.

Hạ Tuyên thấy cậu chần chừ một chút, nói: “Nếu không muốn ăn trong phòng khách, tôi sẽ bế em qua đó.”

Đầu bếp nhìn sang Hạ Tuyên.

Hướng Biên Đình không thể nói rõ mình quá cầu kỳ, hay chỉ đơn giản là muốn tiếp xúc cơ thể với Hạ Tuyên, dù sao vừa nãy cũng đã bế hai lần rồi, thêm một lần nữa cũng chẳng sao.

“Em qua bên đó ăn.” Hướng Biên Đình nói.

Hạ Tuyên xách Peter sang một bên rồi cúi xuống bế Hướng Biên Đình lên ngay trước mặt đầu bếp. Đầu bếp thật sự chưa thấy một người đàn ông bế người đàn ông khác như vậy, vẻ mặt ngạc nhiên không thể che giấu, nhẹ nhàng đẩy kính.

Hạ Tuyên bế Hướng Biên Đình đến bàn ăn, Hướng Biên Đình thì thầm bên tai hắn một câu: “Cảm ơn.”

Hướng Biên Đình còn đang chân trần, Hạ Tuyên đi ra cửa để lấy cho cậu một đôi dép. Chỗ mắt cá chân của cậu đã sưng tím lên, Hạ Tuyên đặt đôi dép bên chân cậu.

Người đẹp thì từ đầu đến chân đều đẹp cả, lúc nãy khi tháo tất cho Hướng Biên Đình, Hạ Tuyên đã nhận ra điều đó.

Canh xương vẫn đang nấu, đầu bếp vào bếp nhìn một cái, rồi quay lại nói với họ: “Canh xương còn phải một lúc nữa mới được, khoảng hai mươi phút nữa.”

Anh ta là một đầu bếp chuyên nghiệp, chỉ nấu ăn chứ không dọn dẹp bát đĩa, thường thì nấu xong cho Hướng Biên Đình là anh ta đã đi thẳng, hôm nay lại không đi ngay, dù sao Hướng Biên Đình cũng bị thương ở chân nên anh ta định ở lại một chút, lát nữa giúp cậu dọn dẹp.

Hướng Biên Đình không thích có người khác nhìn mình khi ăn, bình thường đầu bếp nấu xong là đi luôn, hôm nay vẫn chưa đi, cứ đứng ở bếp cúi đầu xem điện thoại.

“Anh đầu bếp, canh xương cứ để đó đi, lát nữa tôi tự tắt bếp, anh không có việc gì thì cứ về trước nhé.”

Đầu bếp ngẩng đầu lên: “Không sao, tôi ở lại một chút, thấy cậu đi lại không tiện mà, đợi cậu ăn xong tôi giúp cậu dọn dẹp.”

“Tôi tự dọn được.” Hạ Tuyên nói.

Đầu bếp không biết hai người họ có quan hệ gì, cũng không dám đoán, nhưng có người dọn dẹp thì anh ta không cần phải nghĩ nữa.

“Vậy được, tôi về trước nhé.”

Hướng Biên Đình gật đầu: “Cảm ơn anh.”

Đầu bếp cười: “Không có gì, đó là công việc của tôi.”

Ăn xong, Hạ Tuyên bế Hướng Biên Đình về sofa trước, để cậu tiếp tục gác chân lên. Khi Hạ Tuyên vào bếp dọn bát đĩa, Hướng Biên Đình thử đứng một mình.

Hôm nay cậu không thể không tắm, nếu mà không đứng được thì còn ra sao nữa.

May mà vẫn đứng được, chỉ là hơi tốn sức chân trái.

Khi Hạ Tuyên quay lại phòng khách, Hướng Biên Đình đang tập đứng, hắn nhíu mày: “Đứng làm gì vậy?”

Hướng Biên Đình ngẩng đầu lên: “Em xem em còn đứng được không.”

Hướng Biên Đình lại ngồi xuống sofa, Hạ Tuyên đi qua xem chân cậu, nói: “Lát nữa tắm trước rồi dán cao lên.”

“Ừm…”

Hạ Tuyên cúi mắt nhìn cậu: “Một mình em có tắm được không?”

Hạ Tuyên không có ý định làm khó cậu, cũng không phải thử thách, hắn không cần phải dùng cách này để thử, chỉ đơn giản là hỏi thôi. Hắn nói chuyện với Hướng Biên Đình đều là những gì cần nói, không bao giờ nghĩ nhiều. Vì vậy hắn thường hay nói thẳng, thường làm cho bạn nhỏ ngại ngùng. Cái này cũng không phải cố ý làm khó, nhưng bạn học Hướng vẫn bị ngại.

Mặt nóng lên, đến mức cậu muốn lấy Peter dán lên mặt cho bớt nóng.

Sau vài giây, Hướng Biên Đình mới nói: “…Có.”

Bình Luận (0)
Comment