Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 48

Chương 48

Hướng Biên Đình đã nghe giảng nguyên buổi sáng, sau khi cuộc gọi video kết thúc, cậu đã gửi cho Lâm Vũ Hách một bao lì xì.

Lâm Vũ Hách không nhận, trả lời: [Làm vậy thì còn gì là thú vị nữa.]

Hướng Biên Đình: [Vậy tôi mời cậu ăn cơm.]

Lâm Vũ Hách: [Ăn cơm thì được.]

Lâm Vũ Hách: [Chờ chân cậu khỏe lại đã rồi mời tôi.]

Lâm Vũ Hách: [Tôi chắc chắn sẽ chọn món đắt nhất.]

Hướng Biên Đình: [Được.]

Hướng Biên Đình đặt iPad lên tủ đầu giường, xoay cổ một chút vì đã hơi mỏi.

Ngoài cửa có tiếng gõ, giọng của đầu bếp từ bên ngoài vọng vào: “Cơm đã xong rồi.”

Đầu bếp thường chỉ đến vào cuối tuần, hôm nay là trường hợp đặc biệt, Hướng Biên Đình đã gọi anh ta đến.

Hướng Biên Đình đáp lại một tiếng. Nằm cả buổi sáng, mông đã hơi tê.

“Cần tôi bê vào cho cậu không?” đầu bếp hỏi từ bên ngoài.

“Không cần, tôi ra ăn.” Hướng Biên Đình không có thói quen ăn ở phòng khách, nói gì đến việc ăn trong phòng ngủ, ăn xong sẽ có mùi trong phòng, nước canh còn dễ bị bắn lên giường.

“Một mình có đi được không? Có cần tôi vào giúp không?” đầu bếp lại hỏi.

Hướng Biên Đình từ từ nhảy đến cửa, mở cửa ra.

Đầu bếp vẫn đứng bên ngoài, cúi đầu nhìn chân cậu: “Đỡ hơn chút nào chưa?”

Dán cao dán lên vẫn có chút hiệu quả, Hướng Biên Đình cảm thấy mắt cá chân của mình rõ ràng không còn sưng như lúc mới dậy nữa.

“Khá hơn một chút rồi.” Hướng Biên Đình nói.

Đầu bếp cười: “Chăm sóc tốt sẽ nhanh hồi phục thôi, may mà không bị tổn thương xương.”

Hướng Biên Đình nhảy chậm từng bước về hướng nhà vệ sinh, đầu bếp cũng đi chậm lại theo bên cạnh: “Để tôi đỡ cậu nhé, nhìn cậu nhảy mà tôi cũng thấy mệt.”

“Không cần đâu.” Hướng Biên Đình lắc đầu, dù có ai đỡ cũng vẫn phải nhảy, cậu vẫn tự mình từ từ nhảy thôi.

Khi Hướng Biên Đình đi vào nhà vệ sinh, Hạ Tuyên trở về, khi bước vào thấy đầu bếp đang bày bát đĩa, đầu bếp nhìn hắn một cái.

Hạ Tuyên đóng cửa, đi thẳng về phía phòng ngủ, đầu bếp chỉ vào hướng nhà vệ sinh, nói: “Ở trong nhà vệ sinh đấy.”

Hướng Biên Đình vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã gặp Hạ Tuyên, cậu hơi ngẩn ra: “… Không phải tối anh mới về sao?”

“Không yên tâm.” Hạ Tuyên đáp, cúi mắt nhìn chân cậu.

“Sáng nay mọi thứ đều ổn.” Hướng Biên Đình cười nói, “Em thậm chí còn chưa xuống giường.”

Hạ Tuyên nhìn cậu: “Ngoan vậy sao.”

Hướng Biên Đình rũ mắt, chạm nhẹ vào mũi, nói nhỏ: “Em vốn đã rất ngoan mà.”

Thực ra cũng tùy người, dù sao thì cậu cũng không như vậy trước mặt người khác.

Có thể nói, trước đây cậu chưa bao giờ——

Nói những câu vô nghĩa và mơ hồ như thế này.

Đầu bếp thấy Hạ Tuyên về, cảm thấy không có việc gì của mình nữa, liền lập tức lấy đồ của mình, chuẩn bị rời đi.

“Tôi đi trước nhé.” đầu bếp đi đến cửa, Hướng Biên Đình ngẩng đầu nhìn về phía đó thì anh ta đã mở cửa đi ra ngoài, chỉ trong nháy mắt đã không thấy đâu rồi.

Hạ Tuyên bế Hướng Biên Đình đến phòng ăn, cả hai cùng ăn trưa, ăn xong, Hạ Tuyên lại bế Hướng Biên Đình về phòng ngủ.

Hạ Tuyên liếc nhìn tủ đầu giường, thấy trên đó có một cuốn sổ và bút, trong cuốn sổ ghi lại rất nhiều thứ lặt vặt, chủ yếu là thuật ngữ chuyên ngành, nhìn có vẻ như là nội dung của môn học chuyên môn. Chữ viết của Hướng Biên Đình rất đẹp, nét bút thanh thoát, nội dung ghi chú ngắn gọn, nhìn có vẻ như là tuỳ tay ghi lại.

Hạ Tuyên không biết tại sao cậu lại đột nhiên viết những thứ này, không lẽ là đang củng cố kiến thức?

Đứa nhỏ đúng là dễ thương, chỉ cần một hành động nhỏ cũng có thể khiến người khác rung động.

Hắn rất thích Hướng Biên Đình, trong tình cảm này đương nhiên cũng có cả sự ngưỡng mộ.

Hạ Tuyên cầm quyển sổ trên tủ đầu giường lên xem một chút, hỏi Hướng Biên Đình: “Đây đều là những gì em vừa viết à?”

“Ừm.”

“Sao lại viết cái này?” Hạ Tuyên nhìn cậu, “Thời gian nghỉ ngơi của học sinh giỏi đều sẽ như thế này sao?”

Hướng Biên Đình cười một tiếng: “Đúng vậy, học sinh giỏi bọn em chính là yêu thích học tập như thế đó.”

Hạ Tuyên khẽ cười.

“Em vừa nghe bài giảng.” Hướng Biên Đình nói.

“Nghe bài giảng?”

“Lớp học trực tuyến, nhờ livestream của bạn học Tiểu Lâm.”

Hạ Tuyên hiểu ra, lại liếc qua nội dung trong quyển sổ, hỏi: “Em học tài chính à?”

Hướng Biên Đình ừm một tiếng.

Cậu không mang theo sách chuyên ngành, chỉ có một quyển sổ trên tủ đầu giường, Hạ Tuyên hỏi cậu: “Không cần xem giáo trình cũng có thể hiểu à?”

Hướng Biên Đình cười: “Em chỉ ghi lại một vài điểm quan trọng, giáo trình ở phòng sách, không mang qua được, chỉ có thể tạm thời nghe như vậy.”

“Tôi đi lấy cho em.”

“Không cần đâu, em chỉ nghe hai tiết này thôi, không nghe tiếp nữa.”

Thực ra hôm nay cậu đã nghe một buổi sáng, không muốn làm phiền Lâm Vũ Hách nữa, cứ như vậy sẽ làm cho người ta không có thời gian lướt điện thoại, cậu cũng sẽ cảm thấy khá nặng nề. Hơn nữa gọi video tốn pin, trước đây cậu không nghĩ đến, cũng may Lâm Vũ Hách rất nghĩa khí, không cần suy nghĩ đã đồng ý.

“Sao vậy?” Hạ Tuyên hỏi.

“Quá làm phiền cậu ấy, còn làm cậu ấy không có thời gian lướt điện thoại. Hơn nữa nhiều sách chuyên ngành đều ở ký túc xá, nghe như vậy thực sự cũng không có ý nghĩa gì.”

Những ghi chép của Hướng Biên Đình rất nghiêm túc, từ chữ viết của cậu là có thể thấy, chắc chắn khi nghe bài giảng cũng rất chăm chú.

“Đưa cậu ta một cái máy dự phòng là được.” Hạ Tuyên nói, “Một lát nữa tôi sẽ đưa cho cậu ta một cái.”

“Hả?” Hướng Biên Đình suýt nữa thì không phản ứng kịp.

“Một lát nữa tôi sẽ đưa cho cậu ta một cái điện thoại dự phòng, như thế sẽ không làm phiền cậu ta chơi điện thoại nữa.”

Nói được một nửa, điện thoại của Hạ Tuyên đột nhiên reo lên, là cuộc gọi từ Trình Dư.

“Sếp, khi nào anh về? Khách đang hỏi đấy.”

“Bảo họ đợi tôi hai mươi phút.”

“Hai mươi phút có kịp không? Anh còn chưa ăn cơm nữa.”

“Kịp, tôi đã ăn rồi.”

“Ăn rồi à? Ừm, vậy được, tôi nói với cô ấy một tiếng.”

Hạ Tuyên cúp điện thoại, Hướng Biên Đình nhìn hắn: “Thầy Hạ, nếu bận thì anh cứ đi trước đi.”

Hạ Tuyên ừ một tiếng, để quyển sổ lại.

Hạ Tuyên đi rồi, trở lại cũng chỉ chưa đến nửa tiếng.

Hướng Biên Đình nằm trên giường, ăn no rồi cơn buồn ngủ ập đến, có hơi mơ màng.

Thực ra cậu biết rõ, chân của mình không nghiêm trọng như vậy, không có ai bên cạnh chăm sóc chỉ là hồi phục chậm hơn một chút, đâu có cần Hạ Tuyên phải bế cậu đi lại đâu.

Cậu không phải thích cảm giác được Hạ Tuyên chăm sóc, mà là thích cảm giác ở bên Hạ Tuyên.

Khoảng một giờ chiều, Hướng Biên Đình bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cậu sờ sờ điện thoại bên gối, tưởng là Lâm Vũ Hách gọi, nheo mắt nhìn màn hình điện thoại, không phải Lâm Vũ Hách, mà là anh họ cậu, Giang Lâm.

“Alo?” Hướng Biên Đình bắt máy, vì vừa mới ngủ dậy nên giọng hơi khàn.

Giang Lâm gọi cho Hướng Biên Đình vào giờ nghỉ trưa, không ngờ cậu thật sự đang ngủ.

“Đánh thức em rồi à?” Giang Lâm hỏi.

Hướng Biên Đình chống tay lên giường ngồi dậy: “Đúng vậy.”

Giang Lâm cười một tiếng: “Ngủ ngon ghê.”

“Sao tự dưng gọi cho em? Có chuyện gì không?”

“Anh đến Giang Châu công tác, mấy hôm nay xong việc rồi, qua thăm em. Tối có rảnh không? Mời em đi ăn.”

Giang Lâm là anh họ của Hướng Biên Đình, con trai của dì lớn, năm nay hai mươi chín tuổi, là một luật sư. Hướng Biên Đình và người anh họ này từ nhỏ đã có nhiều tiếng nói chung, hồi nhỏ còn thường dẫn Thẩm Trạch đến nhà anh chơi.

“Có rảnh nhưng chân không tiện.” Hướng Biên Đình nói, “Không ra ngoài được.”

“Sao vậy?”

“Chân bị trật.”

“Cái gì? Nghiêm trọng không?”

“Không nghiêm trọng.”

“Em đang ở nhà hả?”

“Ừm.”

Giang Lâm biết Hướng Biên Đình ở ngoại ô, cũng biết là bố cậu đã mua cho cậu một căn hộ gần trường.

“Nhà có ai chăm sóc em không? Có thuê giúp việc không?”

“Không, có hàng xóm giúp.” Hướng Biên Đình cảm thấy câu này như đã khắc sâu vào DNA của mình.

“Sao không thuê giúp việc? Hàng xóm cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh được.”

“Không cần đâu.”

Cậu chỉ muốn anh hàng xóm lúc nào cũng có mặt thôi, những người khác thì không cần.

Hướng Biên Đình tuy từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, nhưng vẫn khá độc lập trong cuộc sống. Thời thơ ấu, mọi sinh hoạt hàng ngày đều do chú Hạ chăm sóc, lớn lên thì không còn phụ thuộc vào chú nhiều nữa, thậm chí còn có ý thức về ranh giới rất mạnh mẽ, không thích người khác tùy tiện vào phòng mình, không thích mọi thứ đều có người sắp xếp. Những đứa trẻ bước vào tuổi dậy thì thường như vậy, sẽ dần dần hình thành ý thức về lãnh thổ và ý thức tự chủ, huống chi tính cách của Hướng Biên Đình vốn đã như thế.

“Ở đâu vậy?” Giang Lâm hỏi cậu, “Gửi vị trí cho anh đi, anh còn có việc, tối qua thăm em.”

“Không cần đâu.”

“Mới đi học bên ngoài có bấy lâu mà đã xa lạ với anh rồi à?”

Hướng Biên Đình cười: “Vậy thì anh cứ đến đi.”

Chiều gần đến giờ học, tin nhắn của Lâm Vũ Hách lại gửi đến, Hướng Biên Đình trả lời: [Không cần giúp tôi live stream nữa, lớp học trực tuyến đã hủy.]

Lâm Vũ Hách: [Tại sao vậy?]

Hướng Biên Đình: [Không muốn cướp đi tự do chơi điện thoại của cậu.]

Lâm Vũ Hách: [Tôi đã nói là không sao mà.]

Lâm Vũ Hách: [Cướp cái gì chứ.]

Hướng Biên Đình: [Thật sự không cần cậu giúp tôi nữa.]

Lâm Vũ Hách EQ cao, lại cũng khá thoải mái, Hướng Biên Đình đã nói vậy, cậu ta cũng không kiên trì nữa.

Lâm Vũ Hách: [Được rồi.]

Hướng Biên Đình: [Mời ăn vẫn như cũ, tùy cậu chọn.]

Lâm Vũ Hách: [Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không khách sáo với cậu đâu *cười gian*]

Giang Lâm đến vào lúc bốn rưỡi chiều, Hướng Biên Đình ngồi trên giường đọc sách cả buổi chiều, cảm thấy thời gian trôi qua khá nhanh, chỉ khi nghe thấy tiếng chuông cửa mới tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã bốn rưỡi rồi.

Chuông cửa vang lên vài lần rồi ngừng lại, điện thoại của Giang Lâm gọi đến.

“Alo?”

“Anh đã đến dưới khu chung cư rồi, nhưng không vào được, phải quét mặt.” Giang Lâm nói.

“Anh bấm mã số đi.” Hướng Biên Đình cho anh mã số.

Giang Lâm không tắt điện thoại, mà đi đến quầy lễ tân đăng ký thông tin, rồi hỏi Hướng Biên Đình: “Ở tầng mấy vậy?”

“Tầng trên cùng.”

Nhân viên quầy lễ tân giúp anh đăng ký thông tin rồi dẫn anh đến thang máy riêng.

“Đến cửa rồi.” Giang Lâm nói qua điện thoại, “Em không thể đi lại được à? Thế anh tự vào, mã khóa cửa là gì?”

Hướng Biên Đình báo cho anh một dãy số.

Chưa đầy nửa phút, cửa phòng ngủ đã có tiếng gõ.

“Vào đi.” Hướng Biên Đình nói.

Giang Lâm mở cửa.

“Anh.” Hướng Biên Đình gọi một tiếng.

“Ôi, còn biết gọi người nữa cơ.” Giang Lâm đi đến bên giường, trực tiếp kéo một góc chăn lên xem chân cậu.

“Ê…” Chăn bị kéo lên, Hướng Biên Đình phản xạ co chân vào trong, nắm chặt góc chăn lại đắp lên chân, “Có chút ý thức được không, sao vừa vào đã kéo chăn lên vậy.”

Giang Lâm nhìn cậu, cười: “Sao vậy, em còn sợ anh nhìn à, có phải không mặc quần không?”

“Bị làm sao vậy?” Giang Lâm hỏi cậu.

“Chạy bộ bị trẹo.”

“Cẩn thận quá nhỉ. Đi bệnh viện kiểm tra chưa, xương cốt có bị thương không?”

“Không đâu.”

“Nằm một ngày rồi hả?”

“Ừ, anh đến Giang Châu lúc nào thế?”

“Đã vài ngày rồi, hôm nay mới có thời gian.” Giang Lâm ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ bên cạnh, trên người vẫn mặc vest, chắc là vừa xong việc đã đến đây.

Giang Lâm lấy một điếu thuốc trong túi ra ngậm vào miệng, Hướng Biên Đình nhíu mày: “Đừng có hút thuốc trong phòng em.”

“Được, không hút.” Giang Lâm lại bỏ thuốc trở lại hộp.

Hôm nay Hạ Tuyên kết thúc công việc sớm, đến khách hàng cũng không ngờ là có thể hoàn thành nhanh như vậy, ngạc nhiên nói: “Tôi cứ tưởng phải đến tối mới xong chứ.”

Trình Dư đang làm công việc hoàn tất, cười nói với khách: “Thầy Hạ của chúng tôi luôn hiệu suất cao.”

Hạ Tuyên tháo găng tay và khẩu trang, lấy điện thoại ra mở WeChat, lướt qua danh bạ, tìm được WeChat của Lâm Vũ Hách.

Hắn gửi cho Lâm Vũ Hách một tin nhắn: [Ở trường à?]

Lâm Vũ Hách nhận được tin nhắn của Hạ Tuyên thì ngạc nhiên lắm, trả lời bằng một loạt dấu chấm hỏi.

Lâm Vũ Hách: [??????]

Lâm Vũ Hách: [Vâng]ư

Lâm Vũ Hách: [Sao vậy thầy Hạ?]

Hạ Tuyên: [Nhờ cậu một việc]

Lâm Vũ Hách càng ngạc nhiên hơn, còn tưởng Hạ Tuyên bị hack tài khoản, cảm giác như người kia sắp hỏi cậu ta vay tiền ấy.

Lâm Vũ Hách: [Việc gì? Anh nói đi.]

Hạ Tuyên: [Tôi đưa cho cậu một cái điện thoại dự phòng, sau này lên lớp thì dùng cái điện thoại này để gọi video cho Hướng Biên Đình, quay lại nội dung bài học nhé.]

Lâm Vũ Hách nhìn điện thoại, thầm nghĩ, tình huống gì đây.

Cậu ta chưa kịp trả lời, Hạ Tuyên đã gửi một câu: [Có tiện không?]

Lâm Vũ Hách: [Tất nhiên là tiện, có gì đâu, chỉ là việc để đặt điện thoại thôi mà.]

Hạ Tuyên: [Được, vậy tôi sẽ tiện đường đến trường đưa điện thoại cho cậu, bây giờ cậu có thời gian không?]

Lâm Vũ Hách: [Có]

Hạ Tuyên nói xong gửi cho Lâm Vũ Hách một bao lì xì, Lâm Vũ Hách vốn đã bị hành động này làm cho hơi ngơ ngác, thấy bao lì xì càng ngơ hơn.

Lâm Vũ Hách: [Không cần đâu]

Lâm Vũ Hách: [Có gì to tát đâu mà]

Hạ Tuyên: [Nhận đi.]

Lâm Vũ Hách: [Thật sự không cần đâu thầy Hạ]

Lâm Vũ Hách: [Khi nào anh đến thì gửi tin nhắn cho tôi, tôi sẽ ra cổng trường tìm anh.]

Hạ Tuyên: [Ừ]

Hướng Biên Đình đang trò chuyện với Giang Lâm, đột nhiên trên màn hình điện thoại hiện lên một tin nhắn WeChat, do Lâm Vũ Hách gửi đến, nội dung rất thu hút, vì liên quan đến Hạ Tuyên.

Lâm Vũ Hách: [Thầy Hạ [ngón tay cái]]

Hướng Biên Đình: [?]

Lâm Vũ Hách lập tức gửi bản ghi cuộc trò chuyện giữa mình và Hạ Tuyên cho cậu.

Hướng Biên Đình im lặng lướt xem bản ghi, Giang Lâm thấy biểu cảm của cậu ngẩn ra, liền hỏi một câu: “Sao vậy?”

Hạ Tuyên mang điện thoại dự phòng đến trường, xe dừng ở cổng Tây. Hắn ngồi trong xe chờ mười phút, Lâm Vũ Hách đã đến, trước đó cậu ta vừa gửi tin nhắn cho Hướng Biên Đình.

Hạ Tuyên xuống xe, Lâm Vũ Hách cho điện thoại vào túi, vẫy tay về phía hắn: “Thầy Hạ.”

Lâm Vũ Hách đi đến cổng trường, Hạ Tuyên đưa túi giấy trong tay cho cậu ta, bên trong có điện thoại dự phòng và sạc. Chiếc điện thoại này rất mới, nhìn không giống như là điện thoại dự phòng.

“Cảm ơn.” Hạ Tuyên nói.

“Không có gì.” Lâm Vũ Hách cũng cầm một túi, “Đây là huy chương và giấy khen của cậu ấy, anh mang về giúp cậu ấy nhé.”

Hạ Tuyên đến đây còn định mang sách chuyên ngành của Hướng Biên Đình về, hắn bảo Lâm Vũ Hách đừng đi, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Hướng Biên Đình.

Hạ Tuyên tuy cường thế nhưng cũng biết lễ nghĩa, không thể tùy tiện vào ký túc xá của Hướng Biên Đình lấy đồ của cậu được.

Hướng Biên Đình vẫn cầm điện thoại, màn hình đột nhiên hiển thị cuộc gọi đến của Hạ Tuyên, môi cậu vô thức mím lại, ánh mắt và biểu cảm có sự thay đổi nhỏ. Giang Lâm đã thấy cậu từ nhỏ lớn lên, nhưng chưa bao giờ thấy cậu có biểu cảm nhỏ như vậy.

Hướng Biên Đình đưa điện thoại lên tai: “Alo?”

“Tôi ở trường của em, có cần tôi mang sách chuyên ngành về không?” Hạ Tuyên luôn nói chuyện thẳng thắn, hắn dừng một chút, rồi giải thích thêm: “Tôi đã đưa cho Tiểu Lâm một chiếc điện thoại dự phòng, em bảo cậu ta dùng điện thoại này video cho mình, muốn nghe bài học thì nghe, không cần lo sẽ làm phiền cậu ấy chơi điện thoại trong giờ học nữa.”

Lâm Vũ Hách đứng bên cạnh cười một tiếng, tự biện minh: “Tôi thật sự không chơi điện thoại trong giờ học nhiều đâu mà.”

Lần này biểu cảm của Hướng Biên Đình rõ ràng đã thay đổi, cũng im lặng một lúc lâu, Giang Lâm hơi thắc mắc trong lòng, không nhịn được hỏi một câu: “Ai vậy?”

Vì Hướng Biên Đình đang im lặng nên giọng anh đã truyền vào điện thoại rất rõ ràng.

Là giọng của một người đàn ông, và rất lạ.

Cùng lúc đó, Hạ Tuyên cũng nhíu mày hỏi một câu: “Ai đang ở bên cạnh em vậy?”

Bình Luận (0)
Comment