Chương 49
Hướng Biên Đình trả lời Hạ Tuyên trước: “Anh trai em.”
Hạ Tuyên hỏi: “Em có anh trai à?”
Hướng Biên Đình nói: “Anh họ.”
“Anh ta ở trong phòng em à?”
“Ừm.”
Hạ Tuyên không hỏi thêm, lại quay về chủ đề vừa rồi: “Tôi sẽ qua ký túc xá lấy sách giúp em.”
Hướng Biên Đình ừ một tiếng rất nhẹ nhàng, còn thì thầm: “Cảm ơn anh.”
“Có cần mang hết về không?”
“Không cần, anh chụp một bức ảnh cho em, em sẽ bảo anh mang quyển nào.”
Hạ Tuyên ừ một tiếng, nói: “Tối nay không cần gọi đầu bếp đến đâu, tôi sẽ nấu ăn.”
Hướng Biên Đình im lặng một lúc mới ừ một tiếng, Hạ Tuyên không nói gì thêm, cúp điện thoại.
Hướng Biên Đình vừa đặt điện thoại xuống, đã nghe Giang Lâm lại hỏi: “Ai gọi điện cho em vậy?”
“Là hàng xóm.”
“Hàng xóm?” Giang Lâm cảm thấy nghi ngờ, anh chưa bao giờ thấy vẻ mặt và giọng điệu của Hướng Biên Đình khi nhận điện thoại trước đó, cảm giác như đang căng thẳng, không hề thoải mái, giọng nói cũng nhẹ nhàng.
“Là nam hay nữ?” Giang Lâm lại hỏi.
“Nam.”
Giang Lâm bật cười: “Nhìn em lúc nãy, anh còn tưởng là có chuyện gì đấy.”
Hướng Biên Đình nhìn anh: “Chuyện gì?”
Giang Lâm nhìn Hướng Biên Đình lớn lên, tự nhiên là rất hiểu cậu, hơn nữa anh còn là một luật sư, nên nhìn người cũng là bản năng nghề nghiệp. Hướng Biên Đình có chút không ổn là anh có thể cảm nhận được ngay, nhưng khi Hướng Biên Đình nói đối phương là nam, anh lại cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều.
Vì vậy, lúc này Giang Lâm vẫn đang nói đùa: “Nếu em không nói là nam, anh còn tưởng em thầm mến người ta nữa chứ.”
Hướng Biên Đình thầm nghĩ, có rõ ràng đến vậy không?
Nghĩ lại thì câu này từ miệng Giang Lâm nói ra cũng không có gì lạ, anh họ cậu luôn nhạy bén như vậy mà.
Một lúc lâu, cậu cũng không phản ứng gì, chỉ im lặng.
Thực ra, cậu đã thầm mến, nhưng chưa đến mức gặp ai cũng phải nói ra.
Hướng Biên Đình im lặng vài giây, cười nói: “Sao nhất định phải là thầm mến nữ, nam thì không được à?”
Giang Lâm nhếch môi, nhất thời không phân biệt được Hướng Biên Đình đang hỏi thật hay đang đùa.
Bởi vì anh cũng đã từng có trải nghiệm thầm mến đàn ông, tất nhiên không chỉ một lần.
“Thằng nhóc còn trêu anh trai em nữa sao?”
Hướng Biên Đình cười không nói gì, cậu không đùa Giang Lâm, mà chỉ đang nói về bản thân mình.
Thực ra, Hướng Biên Đình nhận ra mình có xu hướng đó cũng liên quan đến Giang Lâm. Lúc đó cậu học lớp 9, Giang Lâm tổ chức sinh nhật tại nhà, cậu và Thẩm Trạch đều đến. Lúc đó nhà Giang Lâm nuôi một con chó Golden, hai người chơi đùa với chó một lúc thì con chó chạy mất. Họ đi ra vườn sau tìm, kết quả gặp Giang Lâm đang hôn một người đàn ông.
Lúc đó mặt Thẩm Trạch tái xanh, biểu cảm rất rõ ràng là “choáng váng”. Hướng Biên Đình lúc đó dù cũng hơi ngạc nhiên, nhưng khác với Thẩm Trạch, Thẩm Trạch sợ hãi, còn cậu thì không. Không chỉ không sợ, mà khi thấy cảnh đó, adrenaline của cậu còn tăng vọt, nhịp tim cũng tăng nhanh.
Từ nhỏ cậu đã không thích cô gái nào, không có cảm giác với con gái, kể từ khi chuyện này xảy ra, cậu nghĩ mình chắc là thích con trai, chỉ là cậu chưa bao giờ có cảm giác với ai, nên nhận thức này sau đó đã dần mờ nhạt.
Cho đến khi gặp Hạ Tuyên, mọi thứ mới lại rõ ràng.
Trước đó Giang Lâm từng có bạn gái, Hướng Biên Đình và Thẩm Trạch đều biết, hai người đều không ngờ là lại thấy anh hôn một người đàn ông.
Lúc đó Giang Lâm nhanh chóng phát hiện ra họ, liền vỗ vai người đàn ông đó ý bảo anh ta rời đi, hai người thậm chí còn không nhìn rõ mặt người đó.
Giang Lâm cười hỏi họ có sợ không, mặt Thẩm Trạch vẫn xanh, không hiểu lắm: “Anh Lâm, trước giờ anh toàn hẹn hò với con gái thôi mà? Sao giờ lại…”
Giang Lâm cười nói: “Anh thích cả nam lẫn nữ.”
Nam cũng được, chuyện này chỉ có Hướng Biên Đình vàThẩm Trạch là biết đầu tiên, vì lúc đó người đang hôn Giang Lâm chính là người đàn ông đầu tiên mà anh từng hẹn hò, rồi sau đó, cả nhà anh cũng biết chuyện. Không giấu được cũng không thể giấu, vì từ đó anh không hẹn hò với con gái nữa, đối tượng đều là nam.
Giờ đã độc thân hơn một năm, thấy sắp ba mươi tuổi, gia đình cũng khá sốt ruột, biết anh không phải là chỉ thích nam, nên họ đang sắp xếp giới thiệu cho anh vài cô gái.
Giang Lâm hiểu rõ bản thân, biết mình không phù hợp để kết hôn, nên bảo bố mẹ bớt lo, đừng đi đánh tiếng với con gái nhà người ta làm gì.
Giang Lâm ra ngoài đi vệ sinh, rồi ra ban công hút một điếu thuốc, hút xong thuốc thì đi vòng quanh trong nhà. Nhà lớn dễ khiến không khí lạnh lẽo, nhìn có vẻ vắng vẻ, rõ ràng là phong cách trang trí tông màu sáng, nhưng cảm giác tổng thể vẫn lạnh lẽo, cho đến khi bước vào phòng sách mới thấy một chút ấm áp —
Một bó hoa hướng dương vàng rực cắm trong lọ gốm màu be, lọ hoa đặt trên bàn học gần cửa sổ. Mặt trời sắp lặn, ánh hoàng hôn từ bên ngoài chiếu vào, làm cho màu hoa trông cũng ấm áp và rực rỡ hơn.
Khi Giang Lâm trở về phòng, Hướng Biên Đình đang ngồi bên giường đi dép, anh đi qua hỏi: “Em làm gì vậy?”
“Đi vệ sinh.” Hướng Biên Đình bây giờ tuân theo nguyên tắc không động đậy nếu không cần thiết, cả ngày hôm nay chưa uống một ngụm nước nào, đây là lần thứ hai cậu đi vệ sinh trong ngày.
“Em có đi được không?” Giang Lâm đỡ cậu đứng dậy.
Anh là anh họ của Hướng Biên Đình, hai người chơi với nhau từ nhỏ, không khác gì người nhà, lần này Hướng Biên Đình không tự đi vệ sinh mà được anh đỡ đi.
Vào đến nhà vệ sinh, Giang Lâm còn chu đáo giúp Hướng Biên Đình mở nắp bồn cầu, đứng bên cạnh cười hỏi: “Một lát nữa có cần anh đỡ không?”
Hướng Biên Đình quay đầu nhìn anh một cái.
Giang Lâm tiếp tục trêu: “Để anh đỡ cho em một chút nhé.”
Hướng Biên Đình nâng cằm lên chỉ ra cửa: “Ra ngoài đi.”
Giang Lâm cười ra ngoài, không đóng cửa lại.
“Đóng cửa lại.” Hướng Biên Đình nói ra ngoài.
“Lớn rồi, không dễ bị trêu nữa.” Giang Lâm vừa nói vừa đóng cửa lại.
Trường học gần đó, không lâu sau Hạ Tuyên đã trở về. Giang Lâm đỡ Hướng Biên Đình vừa đến cửa phòng ngủ, thì nghe thấy tiếng bấm mật khẩu “tích tích” bên ngoài.
Giang Lâm không biết đứa em này đã sớm nói mật khẩu khóa cửa cho hàng xóm, biểu cảm có hơi nghi hoặc: “Ai vậy?”
“Cạch” một tiếng, Hạ Tuyên mở cửa đi vào, nhìn hai người ở cửa phòng ngủ, không khỏi nhíu mày.
“Hàng xóm của em.” Hướng Biên Đình thấp giọng trả lời Giang Lâm, mắt nhìn Hạ Tuyên.
Giang Lâm nhìn Hạ Tuyên một cái, có hơi thắc mắc, hàng xóm này vào nhà cậu như vào nhà mình, quá quen thuộc rồi.
“Thầy Hạ.” Hướng Biên Đình gọi hắn.
Hạ Tuyên ừm một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Giang Lâm.
“Đây là anh em.” Hướng Biên Đình giới thiệu với hắn.
Giang Lâm gật đầu với Hạ Tuyên, Hạ Tuyên cũng gật đầu chào lại rồi xách nguyên liệu vào bếp.
Giang Lâm đỡ Hướng Biên Đình vào phòng, khi vào lại quay đầu nhìn Hạ Tuyên rồi đánh giá khách quan: “Hàng xóm của em cũng khá đẹp trai.”
Hướng Biên Đình quay đầu nhìn anh, ánh mắt Giang Lâm dừng trên người Hạ Tuyên một lúc, ánh mắt quét từ đầu đến chân, chỉ những người đàn ông thích đàn ông mới có ánh mắt như vậy với một người đàn ông có ngoại hình đẹp, mang theo sự xem xét và đánh giá.
Hướng Biên Đình có hơi không vui.
Hướng Biên Đình được Giang Lâm đỡ lên giường, Giang Lâm hỏi cậu: “Làm sao hắn biết mật khẩu khóa cửa, có phải em nói không?”
“Ừ.” Hướng Biên Đình nằm xuống giường, vẻ mặt bình thản.
Giang Lâm mẫn cảm nhận ra cảm xúc của Hướng Biên Đình đã thay đổi. Anh nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, kết hợp với dáng vẻ nghe điện thoại khi nãy, càng nghĩ càng thấy không thích hợp. Anh ngồi xuống sofa nhỏ bên cạnh, vắt chéo chân rồi đột nhiên hỏi Hướng Biên Đình: “Hàng xóm của em còn độc thân à?”
Giang Lâm thích đàn ông, gần đây người yêu của anh cũng toàn là đàn ông, đột nhiên hỏi câu này, làm sao không khiến người khác nghĩ ngợi. Hướng Biên Đình nhìn anh, lông mày khẽ nhíu lại, vô thức nói: “Anh hỏi cái này làm gì?”
Giang Lâm chỉ thử một chút, không ngờ lại thật sự thử được rồi.
Phản ứng này rõ ràng quá.
Giang Lâm hít một hơi, đứng dậy đóng cửa rồi đi đến bên giường, giơ tay gõ nhẹ lên trán Hướng Biên Đình: “Anh hỏi cái này làm gì á? Anh muốn xem xem có phải em không bình thường không chứ sao!”
Hướng Biên Đình nhìn anh, không nói gì, cậu đã nhận ra.
Giang Lâm hạ thấp giọng: “Có phải em thích người ta không?”
Hướng Biên Đình cúi đầu, khẽ nói: “Mắt anh tinh quá.”
Không phải Giang Lâm tinh mắt, mà là một loạt hành động của Hướng Biên Đình quá bất thường, để người ngoài vào nhà đã là chuyện không bình thường, lại còn đưa cả mật mã khóa cửa cho người ta. Điều khiến Giang Lâm muốn phun máu là thằng nhóc này lại còn ghen với anh, anh chỉ thử một chút thôi mà.
Giang Lâm gõ một cái lên đầu Hướng Biên Đình: “Anh thấy trong đầu em đổ bê tông rồi, lại còn ghen với anh nữa chứ.”
Hướng Biên Đình có hơi ngại ngùng, nhưng vẫn không nhịn được cười, còn rất nghiêm túc hỏi anh: “Anh vừa hỏi như vậy là để thử em à?”
“Không thì sao.” Giang Lâm trừng mắt nhìn cậu, “Còn cười nữa.”
“Anh không có ý đó thì tốt, nếu không thành tình địch thì chán lắm.” Hướng Biên Đình nói.
Giang Lâm lại gõ một cái lên đầu cậu: “Tin anh đánh em không hả.”
Tóc Hướng Biên Đình đã bị gõ cho xẹp xuống, cậu nhíu mày gãi gãi đầu: “Đừng có gõ đầu em nữa.”
“Anh chỉ đang xem đầu em bị đổ bao nhiêu bê tông thôi.”
Thích đàn ông thì không có gì, nhưng khi đặt lên người Hướng Biên Đình, Giang Lâm lại cảm thấy chuyện này có vẻ nghiêm trọng.
“Có chuyện gì vậy hả?” Giang Lâm nhíu mày, “Đây là chuyện từ khi nào? Em không phải bị anh ảnh hưởng chứ?”
“Không phải. Em vốn không thích con gái.”
Nếu đã như vậy, Giang Lâm cũng không có gì để khuyên nữa, xu hướng tính dục không phải muốn thay đổi là thay đổi được, cứ thuận theo tự nhiên thôi. Nhưng anh vẫn có hơi không thể chấp nhận được, người em họ từ nhỏ học hành giỏi giang, làm việc không bao giờ l* m*ng, sao giờ lại thành ra như vậy?
“Hồi cấp ba em không có bạn gái đúng không?” Giang Lâm hỏi, “Hay là có mà anh không biết?”
“Không có.” Hướng Biên Đình cười, nói đùa: “Em không yêu sớm.”
Giang Lâm hừ một tiếng: “Nếu quen hàng xóm của em từ hai năm trước, để anh xem em có yêu sớm không.”
Giang Lâm hỏi Hướng Biên Đình: “Người đó bao nhiêu tuổi rồi? Làm gì?”
Hướng Biên Đình không muốn tiết lộ quá nhiều với Giang Lâm, bản thân cậu cũng chưa hiểu rõ về Hạ Tuyên, cũng không muốn đi nói chuyện của Hạ Tuyên với người khác.
“Bí mật.” Hướng Biên Đình nói, “Anh, không nói chuyện này nữa được không?”
Hướng Biên Đình như thế nào, Giang Lâm thừa biết, có đầu óc có chính kiến, không cần lo lắng cũng không sao, mà có lo lắng cũng vô ích. Giang Lâm lời đến bên miệng lại chỉ có thể nuốt xuống: “Được rồi.”
Hạ Tuyên mang đồ vào bếp, lúc trở ra thì thấy cửa phòng Hướng Biên Đình đã đóng.
Hắn kiềm chế vì người đó là anh họ của Hướng Biên Đình, nếu không thì lúc nãy đã kéo người ra ngoài rồi.
Ai mà quan tâm người đó là anh họ, em họ hay là anh ruột, chỉ cần đứng gần Hướng Biên Đình là hắn đã không thoải mái rồi.
Hạ Tuyên cầm túi đá đi đến cửa phòng, vẻ mặt có hơi không vui, nhưng hành động vẫn kiềm chế, hắn gõ cửa.
Hướng Biên Đình nghe thấy thì liếc nhìn về phía cửa, nói: “Mời vào.”
Hạ Tuyên đẩy cửa bước vào trong, nhìn Hướng Biên Đình. Giang Lâm đứng bên cạnh, ánh mắt của họ giao nhau trong chốc lát.
“Chào anh.” Giang Lâm mỉm cười.
“Chào cậu.” Hạ Tuyên lịch sự đáp lại.
“Chườm đá chút đi.” Hạ Tuyên nói với Hướng Biên Đình rồi kéo một góc chăn lên, nắm gót chân của Hướng Biên Đình nâng chân cậu lên, nhẹ nhàng lột miếng cao dán ở mắt cá chân ra.
Giang Lâm đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào động tác của hắn, rồi lập tức cảm thấy không chỉ riêng em trai mình có gì đó không ổn.
“Hôm nay cũng phải chườm à?” Hướng Biên Đình hỏi.
“Phải.” Hạ Tuyên ngẩng đầu nhìn cậu.