Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 50

Chương 50

Vừa nãy nhìn từ xa, Giang Lâm đã thấy Hạ Tuyên giống như là người lai, nhìn gần lại càng thấy đúng. Mà nếu đánh giá một cách khách quan, thì hắn thật sự rất điển trai.

Chân Hướng Biên Đình giờ đã không còn sưng như buổi sáng nữa, Hạ Tuyên đặt túi đá lên mắt cá chân cậu.

Ánh mắt Giang Lâm từ tay Hạ Tuyên chuyển sang mặt Hướng Biên Đình, thầm nghĩ thằng nhóc này vẫn khá bình tĩnh. Nhưng mà từ nhỏ nó đã vậy, vui buồn không thể hiện ra ngoài, nếu không phải quá hiểu em trai mình, thật sự anh cũng không thể đoán được suy nghĩ của nó.

Hạ Tuyên không nói gì thêm, đắp xong đá cho Hướng Biên Đình thì đi ra ngoài, nhìn có vẻ lạnh lùng. Giang Lâm nhìn theo bóng lưng của hắn, vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Trước đó Hướng Biên Đình nói qua điện thoại với anh là có hàng xóm giúp đỡ, anh cứ tưởng chỉ là kiểu giúp một tay, vậy mà vừa rồi chuyện đó là sao? Ai mà có hàng xóm giúp đỡ đến mức này chứ?

Còn cả thằng nhóc Hướng Biên Đình này nữa, còn chơi trò hai mặt với anh.

Giang Lâm đi đến cuối giường, ngón tay chọc vào túi đá hai cái: “Anh chỉ kéo chăn của em mà em đã phản ứng mạnh như vậy, người ta kéo chăn rồi còn chạm vào chân em, sao em lại chẳng thấy phiền gì cả.”

Hướng Biên Đình cười cười: “Hai người không giống nhau mà.”

“Đúng, anh làm sao có thể so với hắn chứ.” Giang Lâm cúi nhìn túi đá trên chân Hướng Biên Đình, đầu óc vẫn đang vận hành nhanh chóng, anh khẽ hừ một tiếng, đột nhiên hỏi Hướng Biên Đình: “Em thực sự hiểu rõ về hàng xóm của mình đến mức nào?”

Hướng Biên Đình liếc anh một cái: “Không phải nói không bàn về cái này nữa sao.”

Giang Lâm ngồi xuống cạnh giường, quay đầu nhìn cậu: “Không bàn về chuyện của hai người, chỉ đang giúp em phân tích tình hình thôi.”

Hướng Biên Đình nhìn anh nhưng không nói gì, chờ anh tiếp tục.

“Hắn độc thân?”

“Ừm.”

“Sống một mình?”

“Ừm.”

Giang Lâm im lặng một lúc, đột nhiên nói: “Em chắc chắn là chỉ có phía em thích hắn không?”

Hướng Biên Đình hiểu Giang Lâm đang nói gì.

Ngay cả Lâm Vũ Hách cũng có thể nhận ra Hạ Tuyên đối xử đặc biệt tốt với cậu, cậu lại không cảm nhận được sao. Thực ra cậu nên tiến thêm một bước, chỉ là vì quá lý trí, thậm chí lý trí đến mức quá đà, cái gì cũng phải nhìn cho rõ ràng, phải xác nhận rõ ràng, mới chịu bước ra một bước, nên mới khiến cho bản thân ngày càng bị động.

Thực ra cũng không cần phải lý trí đến thế, nếu thật sự lý trí như vậy thì đã không có nhiều lần không kiềm chế được rồi.

Lần đầu tiên cậu thích một người, thích đến mức hơi vụng về, cũng có chút thận trọng.

Điện thoại của Giang Lâm đổ chuông, anh đi đến bên cửa sổ nghe máy. Hôm nay anh định dẫn Hướng Biên Đình đi ăn, nhưng Hướng Biên Đình bị thương ở chân không đi được, nên anh không đẩy cuộc hẹn với bạn bè, giờ bàn ăn bên đó cũng gần đủ người rồi, có người gọi điện thúc giục anh.

“Chưa đến giờ mà.”

“Không gấp, tôi chắc chắn sẽ đến đúng giờ.”

“Phạt rượu?” Giang Lâm cười một tiếng, “Đến muộn thì phạt thôi.”

“Yên tâm, chắc chắn sẽ không cho các cậu có cơ hội phạt tôi đâu.”

Giang Lâm cúp điện thoại, quay lại nói với Hướng Biên Đình: “Anh nói thật, hàng xóm của em cũng có gì đó không ổn lắm.”

Hướng Biên Đình cười cười, tự đùa mình: “Trong nhà này chẳng có ai ổn cả.”

Giang Lâm cũng không muốn nói nhiều, anh cười một tiếng: “Em tự nghĩ đi, anh không bận tâm chuyện đó nữa.”

Giang Lâm vốn định đặt đồ ăn cho Hướng Biên Đình, nhưng vừa thấy Hạ Tuyên xách nguyên liệu vào thì đã biết không cần thiết nữa.

Hàng xóm nhà ai lại còn nấu cho ăn cơ chứ.

Chắc chắn không ổn.

“Em hiểu trong lòng mình nghĩ gì là được.” Giang Lâm xoa đầu Hướng Biên Đình, “Chuyện tình cảm này kiêng kỵ nhất là mơ hồ, dù sao thì, chỉ cần vui vẻ là tốt rồi. Thôi, không ở lại với em nữa, anh còn một cuộc hẹn ăn uống phải đi, đi trước đây. Em chăm sóc bản thân cho tốt nhé, những ngày này chú ý một chút, có chuyện thì tìm hàng xóm của em.”

“Anh đúng là còn không khách khí hơn cả em nữa.”

“Tại em không muốn thuê người giúp việc chứ, không thì anh sẽ tìm cho em một người.”

“Không cần đâu.”

Giang Lâm ấn ấn ngón tay lên trán cậu: “Anh còn không biết những suy nghĩ nhỏ của em sao.”

Khi Giang Lâm ra ngoài, Hạ Tuyên đang bận rộn trong bếp. Anh nhìn thấy có một cái túi giấy trên bàn trà trong phòng khách, bên trong đầy sách, đó là những cuốn sách mà hàng xóm vừa mang vào. Nhìn từ bên hông bìa sách, chắc chắn đây đều là sách chuyên ngành của Hướng Biên Đình.

Ban đầu Giang Lâm còn khá lo lắng khi để Hướng Biên Đình ở nhà một mình, giờ lại cảm thấy sự lo lắng của mình đúng là thừa.

Nghe thấy tiếng bước chân, Hạ Tuyên quay lại nhìn, Giang Lâm cũng nhìn hắn, trong lòng nghĩ rằng sức hấp dẫn từ vẻ ngoài của hắn đúng là rất mạnh thật.

“Tôi đi trước đây.” Giang Lâm chào Hạ Tuyên.

Hạ Tuyên hơi gật đầu, lạnh lùng nhưng không mất lịch sự.

Giang Lâm thầm cười trong lòng.

Không ngờ thằng nhóc Hướng Biên Đình kia lại thích kiểu này, nhìn có vẻ khó nhằn.

Giang Lâm nhìn cái đĩa trên bàn bếp, nhướng mày nói: “Anh còn giúp nó nấu bữa tối à?”

Hạ Tuyên ừ một tiếng, thái độ không thể nói là lạnh nhạt, chỉ là không có nhiều cảm xúc.

“Anh với nhóc Hướng khá thân đấy nhỉ? Tôi còn chưa bao giờ giúp nó nấu ăn.”

“Tiện tay thôi.” Hạ Tuyên nói.

“Tiện tay à?” Giang Lâm cười cười, “Tôi thấy khá phiền phức đấy.”

Hạ Tuyên nhìn Giang Lâm, không nói gì.

Hai câu này chắc chắn không phải nói bừa, người này đang thử hắn.

Sau vài giây, Hạ Tuyên đáp: “Không phiền.”

Giang Lâm thực sự đang thử Hạ Tuyên, anh cũng biết thử như vậy thực ra không ra được gì, lại không thể hỏi quá thẳng thắn, chỉ có thể nói đến đó. Hơn nữa anh cũng không muốn can thiệp quá nhiều, cứ để Hướng Biên Đình tự lo liệu đi.

Giang Lâm đang vội, không nói chuyện phiếm với Hạ Tuyên nữa.

“Tôi còn có việc, đi trước đây.” Giang Lâm nhìn về phía phòng ngủ, “Phiền anh để ý nó chút nhé.”

Hạ Tuyên gật đầu: “Ừ.”

Sau khi Giang Lâm rời đi, Hướng Biên Đình nằm trên giường ngẩn ngơ, không biết đã qua bao lâu, mơ màng mất ý thức, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, hình ảnh của Hạ Tuyên hiện lên trong đầu.

Một giọng nói trầm ấm và quen thuộc đánh thức cậu, khi cậu mở mắt ra, thấy chính là hình bóng trong giấc mơ.

Túi đá trên chân đã được lấy ra, Hướng Biên Đình mơ màng, mắt nửa nhắm nửa mở, Hạ Tuyên cúi người xuống gần mắt cậu, thấp giọng nói: “Một lát nữa lại ngủ, cơm sắp nguội rồi.”

Hạ Tuyên đợi Hướng Biên Đình tỉnh hơn một chút, mới kéo chăn lên ôm cậu dậy.

Hơi thở của Hạ Tuyên gần trong gang tấc, Hướng Biên Đình không thể kiềm chế được nhịp tim của mình.

Trong lòng có một giọng nói bảo cậu, không cần phải lý trí như vậy, cũng không cần phải cẩn thận như vậy đâu.

Đâu phải bài toán mà cần gì phải suy nghĩ từng bước rõ ràng mới bắt đầu làm chứ?

Hướng Biên Đình giơ hai tay ôm cổ của Hạ Tuyên, đầu vô thức tựa vào cổ hắn, cậu vừa mới tỉnh dậy, cơ thể ấm áp.

Hơi thở ấm áp thỉnh thoảng quét qua cổ, Hạ Tuyên rũ mắt nhìn cậu bé trong tay.

Hắn đã ôm Hướng Biên Đình nhiều lần như vậy, lần đầu tiên nhận ra chút thân mật từ hành động của cậu.

Có phải cậu đang mơ màng không?

Hạ Tuyên bế Hướng Biên Đình vào phòng ăn, lấy cho cậu một bát cơm, nói: “Tôi về tắm một cái đã.”

“Anh không ăn cơm trước à?” Giọng Hướng Biên Đình hơi khàn.

“Tôi đã ăn rồi.”

Hướng Biên Đình ngạc nhiên: “Em đã ngủ lâu như vậy sao?”

Hai mươi phút trước, Hạ Tuyên đã vào phòng ngủ, thấy Hướng Biên Đình ngủ say nên không gọi cậu dậy. Hắn tự ăn trước, ăn xong mà Hướng Biên Đình vẫn không tỉnh, nếu cứ ngủ như vậy thì sáng mai sẽ dậy muộn, nên hắn đã gọi Hướng Biên Đình dậy.

“Cũng không lâu đâu.” Hạ Tuyên vừa nói vừa đi về phía cửa.

Hắn vừa mở cửa, đột nhiên Hướng Biên Đình lại hỏi: “Thầy Hạ, một lát nữa anh có quay lại không?”

Hạ Tuyên đặt tay lên tay nắm cửa, quay đầu nhìn cậu.

Hướng Biên Đình hỏi xong mới nhận ra câu hỏi này thật thừa.

Thừa thì thừa, dù sao thì trong lòng cậu, cái người nhỏ xíu viết chữ “cẩn trọng lý trí” đã bị đá sang một bên rồi.

Hạ Tuyên nhìn chằm chằm Hướng Biên Đình một hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Em muốn tôi quay lại hay không?”

Hướng Biên Đình hơi mím môi, nói nhỏ: “Muốn anh quay lại.”

Nói xong câu này, Hướng Biên Đình cúi đầu xuống ăn cơm, ăn một lúc thì vành tai đã đỏ lên.

Hạ Tuyên đứng đó một lúc rồi mới đóng cửa đi ra ngoài.

Hạ Tuyên tắm xong liền quay lại, tóc vẫn còn ướt, hắn tắm rất nhanh, lúc quay về thì Hướng Biên Đình mới ăn xong, đang định dọn bát đĩa.

“Để đó, tôi dọn.” Hạ Tuyên đi tới hỏi cậu: “Em có muốn tắm không?”

“Hôm nay không tắm, nằm cả ngày cũng không ra mồ hôi.”

Hạ Tuyên ừ một tiếng, lại hỏi: “Về phòng nằm hay ra phòng khách?”

“Em muốn đến phòng sách lấy vài cuốn sách.”

Hạ Tuyên vừa tắm xong, trên người còn phảng phất mùi sữa tắm, khi hắn cúi người bế Hướng Biên Đình lên, tóc ướt ở trán hơi lay động, những giọt nước trên đầu ngọn tóc nhẹ nhàng rơi xuống, rơi vào vai Hướng Biên Đình.

Hướng Biên Đình khẽ ngước mắt lên, nhìn vào mặt nghiêng của Hạ Tuyên. Nhận ra ánh mắt cậu, Hạ Tuyên liền cúi mắt xuống.

“Hướng Biên Đình.” Hạ Tuyên đột nhiên gọi tên cậu.

Hướng Biên Đình chớp mắt: “Dạ?”

Hạ Tuyên nhìn cậu một lúc nhưng không nói gì, bước về phía phòng sách.

Hạ Tuyên bế Hướng Biên Đình vào phòng sách, thấy hoa hướng dương trên bàn, hắn đột nhiên dừng lại, đứng ở đó một lúc.

Hướng Biên Đình ngẩng đầu nhìn hắn.

Hạ Tuyên hơi nheo mắt lại, đột nhiên bế Hướng Biên Đình đi thẳng đến bàn, trực tiếp đặt cậu lên bàn.

Hướng Biên Đình giật mình, tay chống lên mặt bàn, ngồi trên bàn ngơ ngác nhìn Hạ Tuyên.

Hạ Tuyên kéo ống quần cậu lên đến đầu gối, bắp chân Hướng Biên Đình hoàn toàn lộ ra ngoài, vết bầm tím ở đầu gối do hôm qua ngã cũng lộ ra.

Vết bầm vẫn chưa tan, màu tím nhạt, Hạ Tuyên giơ ngón cái nhẹ nhàng ấn vào vết bầm, rồi nhìn thẳng vào mắt Hướng Biên Đình: “Hoa hướng dương là em tự c*m v** bình à?”

Hướng Biên Đình gật đầu.

“Tối qua cắm à?”

Cậu lại gật đầu.

Hạ Tuyên cúi nhìn vết thương ở đầu gối cậu, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa lên vết bầm: “Tối qua có phải vì làm cái này mà bị ngã không?”

“…Vâng.”

Hạ Tuyên không khỏi nhíu mày.

Trước đây có phải hắn quá kém nhạy cảm không?

Không, có lẽ là quá kiêu ngạo, nên đã đi vào lối mòn.

“Thì ra bó hoa này ở đây.” Hạ Tuyên xoa xoa đầu gối Hướng Biên Đình, “Anh còn tưởng em đã vứt đi rồi.”

“Làm sao có thể…”

Giọng điệu và biểu cảm của Hướng Biên Đình đều cho thấy cậu rất để tâm đến bó hoa này.

Hạ Tuyên ghé sát vào tai Hướng Biên Đình, vừa v**t v* đầu gối cậu, vừa nói nhỏ: “Có vài chuyện anh cần xác nhận.”

“Những điều không đúng mực mà anh đã làm với em trước đây, những lời không đúng mực mà anh đã nói, em thật sự không để tâm hay không quan tâm?” Giọng Hạ Tuyên khàn khàn, “Anh thích em, em có biết không?”

Hướng Biên Đình không trả lời ngay lập tức, nhưng tai cậu rõ ràng đã đỏ lên.

Trong lòng Hạ Tuyên đã có câu trả lời, hắn nghiêng mặt, hôn nhẹ lên vành tai Hướng Biên Đình.

Hướng Biên Đình hơi ngừng thở, cơ thể căng cứng, tai gần như nóng bừng.

Hạ Tuyên nâng cằm cậu lên, nhìn vào môi cậu, nói: “Anh muốn hôn chỗ này.”

Đầu óc Hướng Biên Đình đã trống rỗng, cậu nhìn Hạ Tuyên vài giây, rồi đột nhiên vươn tới chạm nhẹ vào môi hắn.

Bình Luận (0)
Comment