Chương 52
Ánh mắt Hướng Biên Đình có hơi mơ hồ, như lạc hồn vậy, Hạ Tuyên vuốt tóc cậu ra phía sau, tay chạm vào sau cổ cậu, nhẹ nhàng v**t v*.
“Chưa hết choáng sao?” Hạ Tuyên cúi đầu, mũi chạm vào mặt Hướng Biên Đình,“Còn nhớ anh vừa nói gì với em không?”
Hướng Biên Đình thật sự bị hắn hôn cho choáng váng.
Sự thẳng thắn của Hạ Tuyên, nụ hôn của Hạ Tuyên, mọi thứ đều đến bất ngờ.
Cậu hơi lâng lâng, như mất đi khả năng ngôn ngữ, há miệng mà không biết phải nói gì.
“Nếu không nhớ được, thì anh sẽ nói lại lần nữa.” Môi Hạ Tuyên di chuyển lên nửa inch, hôn vào nốt ruồi nhỏ trên sống mũi của Hướng Biên Đình,“Anh thích em.”
Mi mắt Hướng Biên Đình rung rung.
Hơi thở và hành động của Hạ Tuyên lúc này đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, khiến trái tim cậu như càng tê liệt hơn.
Hạ Tuyên lại l**m l**m sống mũi cậu, đầu lưỡi nhẹ nhàng khều khều vào nốt ruồi nhỏ. Bàn tay Hướng Biên Đình chống bàn bất ngờ siết chặt, mi mắt run lên dữ dội. Cậu đưa tay về phía trước, nắm lấy vạt áo của Hạ Tuyên, môi chạm nhẹ vào cằm hắn.
Ba chữ đó đã in sâu vào đầu, sao có thể quên được.
Hướng Biên Đình vẫn chưa đáp lại, Hạ Tuyên đã ôm chặt eo cậu kéo vào lòng mình, lại hôn cậu một hồi lâu.
Hôn thêm một lát, Hướng Biên Đình thật sự cảm thấy khó thở. Cậu chống tay lên vai Hạ Tuyên, ậm ừ gọi một tiếng “thầy Hạ”.
Hạ Tuyên buông cậu ra.
“Đầu em hơi choáng…” Hướng Biên Đình cúi đầu nói.
“Thiếu oxy rồi.” Hạ Tuyên một tay nâng cằm cậu, ngón cái lướt nhẹ lên đôi môi sưng đỏ.
Bàn hơi lạnh, Hạ Tuyên ôm eo Hướng Biên Đình bế cậu xuống khỏi bàn, bế đến ghế ngồi.
Lưng Hướng Biên Đình đã toát mồ hôi, mặt cũng nóng, cậu kéo kéo cổ áo, không chỉ choáng mà còn thấy hơi nóng nữa.
“Khó chịu à?” Hạ Tuyên sờ mặt cậu.
Cậu không nói được là có khó chịu hay không, chỉ thấy cả người mềm nhũn, ngón tay cũng không có sức.
Cậu chạy hết ba ngàn mét cũng không thấy cảm giác này.
“Cũng bình thường, chỉ là hơi nóng.” Hướng Biên Đình l**m l**m môi, chợt nhớ lại cảm giác hôn lúc nãy với Hạ Tuyên, nhiệt độ và cảm giác trên đôi môi của Hạ Tuyên như còn lưu lại trên môi cậu.
Hướng Biên Đình ngước mắt nhìn thấy đôi môi hơi đỏ của Hạ Tuyên, rồi không khỏi đỏ mặt.
Màu môi bình thường của Hạ Tuyên không đậm như vậy, rõ ràng là vừa bị hôn nên mới đỏ lên.
Hạ Tuyên cũng nóng, tóc gần như đã khô. Hắn sờ từ mặt Hướng Biên Đình xuống tai cậu, Hướng Biên Đình cứ như một cái lò sưởi, mỗi inch da đều đang nóng lên.
Những phản ứng của Hướng Biên Đình đều là vì hắn.
Tình huống vừa rồi, thật sự là không thể kiềm chế được.
Bây giờ hắn đã phải kiềm chế, nếu không thì sẽ không chỉ đơn giản là một nụ hôn.
Hạ Tuyên nhẹ nhàng lướt ngón tay dọc theo vành tai Hướng Biên Đình, khiến tai cậu đỏ bừng.
“Thầy Hạ.” Hướng Biên Đình khàn giọng gọi một tiếng, nghiêng mặt, muốn tránh tay Hạ Tuyên,“Tai em sắp chín rồi.”
“Gương mặt cũng sắp chín luôn rồi.” Hạ Tuyên nói.
“Ừ, sắp rồi, một lúc nữa thì toàn thân đều phải chín.” Hướng Biên Đình dụi mặt vào lòng bàn tay hắn cọ cọ,“Bây giờ em có cảm giác như vừa mới từ trong nồi hấp ra vậy.”
Hạ Tuyên bị cậu cọ đến ngứa ngáy, liền cúi người xuống cắn nhẹ môi cậu: “Chín cũng tốt, cắn một cái ăn luôn cho nóng.”
Hướng Biên Đình không khỏi kêu lên một tiếng.
“Bị đau hả?” Hạ Tuyên buông tai cậu ra, sờ sờ môi cậu.
Hướng Biên Đình không đau, chủ yếu là choáng, cú cắn của Hạ Tuyên khiến cậu có cảm giác như bị điện giật, k*ch th*ch đến nỗi da đầu tê dại.
Không thể ở lâu hơn trong phòng này nữa, nếu ở lại nữa thì cậu thật sự sẽ ngất đi mất.
Hai người gần nhau, bốn mắt nhìn nhau, Hướng Biên Đình nhìn vào đôi mắt nâu nhạt của Hạ Tuyên, nhẹ nhàng nói: “Lông mi anh thật dài.”
Hạ Tuyên không nói gì.
“Mắt cũng đẹp.” Hướng Biên Đình lại nói.
Nói xong, cậu hơi ngẩng đầu lên, hôn nhẹ vào môi Hạ Tuyên.
Cậu cảm nhận rõ hơi thở của Hạ Tuyên nặng nề hơn, sau đó bản thân cậu cũng hoàn toàn thiếu oxy.
Hạ Tuyên mất kiểm soát nên đã không kiềm chế, cho đến khi nhận ra ánh mắt của Hướng Biên Đình đã mất tập trung, lý trí của hắn mới trở lại.
Khi Hạ Tuyên bế cậu lên, Hướng Biên Đình mới hoàn hồn lại.
“Ra ngoài hít thở chút không khí.” Giọng Hạ Tuyên cũng khàn khàn.
May mà Hướng Biên Đình vẫn nhớ mình vào đây để làm gì, cậu ngẩn người một lúc, bỗng nói: “Em còn chưa lấy sách.”
Đầu óc của học sinh giỏi là vậy đấy, dù trong lòng có rối bời nhưng tư duy vẫn không rối loạn.
Hạ Tuyên bế cậu đến kệ sách, nói: “Sách nào, chỉ cho anh, lát nữa anh giúp em lấy.”
Hướng Biên Đình bình tĩnh lại, liếc qua kệ sách, cuối cùng chỉ vào năm quyển sách.
Hạ Tuyên bế Hướng Biên Đình trở lại phòng ngủ, đặt cậu lên giường rồi đi vào thư phòng lấy sách.
Hướng Biên Đình nằm phịch xuống giường, cảm thấy toàn bộ sức lực như bị rút hết, ban nãy còn nói cả ngày không đổ mồ hôi, vừa ở thư phòng được nửa tiếng mà lưng đã ướt đẫm. Cậu co một chân lên, vừa mới gập đầu gối lại thì bất ngờ dừng lại.
Khi hai chân chạm nhau, cậu mới nhận ra có vấn đề.
Hướng Biên Đình hơi cúi mắt xuống.
Nằm ngửa trên giường, qua lớp vải mỏng của quần ở nhà, có điều gì đó rất rõ ràng.
Chân cậu co lại tự động thả xuống, xoay người nằm nghiêng trên giường.
Hướng Biên Đình chôn nửa mặt trong gối, cảm giác nóng trên mặt vừa mới giảm bớt thì lại bùng lên. Cậu kéo quần, cắn môi, cả khuôn mặt đều chôn vào gối, bị hơi ấm bao phủ.
Thực ra không có gì lạ, vừa rồi cậu bị Hạ Tuyên vừa hôn vừa cắn, không có vấn đề mới là không bình thường.
Chỉ là lần đầu trải nghiệm những điều này, thực sự có hơi lúng túng.
Hướng Biên Đình sờ môi mình, vẫn cảm thấy hơi mơ hồ.
Cậu hôn môi với Hạ Tuyên.
Hạ Tuyên cầm sách từ bên ngoài đi vào, thấy Hướng Biên Đình cuộn tròn như con tôm, đang nằm nghiêng trên giường.
Hạ Tuyên đi tới, vuốt nhẹ vào gáy cậu. Hướng Biên Đình hơi cứng người, chân hơi duỗi ra, động tác quay người có vẻ vụng về.
Hạ Tuyên đặt sách lên tủ đầu giường, hỏi: “Còn choáng không?”
“Khá hơn rồi.” Hướng Biên Đình không dám nằm ngửa, còn nghiêng người kéo chăn bên cạnh qua, đắp lên người.
“Lạnh à?” Hạ Tuyên đột nhiên vòng tay ra sau cổ Hướng Biên Đình, thò tay vào cổ áo sờ một chút, “Người em toàn mồ hôi.”
Hạ Tuyên vừa chạm vào thì cậu đã giật mình, như thể bị điện giật.
“Trên tay anh có gai à?” Hạ Tuyên ngồi bên giường.
Hướng Biên Đình sờ mũi, ngước mắt nhìn hắn, nói: “Không có gai, có thể là có điện thôi.”
“Thật sao.” Hạ Tuyên đưa tay qua, sờ cằm cậu, “Không thích anh chạm vào em như vậy à?”
Hạ Tuyên vừa nói, ngón tay vừa từ từ di chuyển lên, khẽ vuốt cằm Hướng Biên Đình cho đến môi, cuối cùng dừng lại giữa hai bờ môi.
Nói thật, tay người này như có điện, chạm vào đâu cũng tê tê.
Bây giờ môi Hướng Biên Đình cũng hơi tê, khi nói chuyện, hai bờ môi chạm vào đầu ngón tay Hạ Tuyên, gần mà như xa, giống như sắp hôn nhưng lại không hôn.
“Vì thích… nên mới thấy tay anh như có điện.” Hướng Biên Đình nói.
Hạ Tuyên im lặng nhìn cậu.
Bên dưới Hướng Biên Đình vẫn đang tình hình, nếu bị Hạ Tuyên chạm thêm vài cái nữa, không biết khi nào mới có thể bình tĩnh lại được. Cậu nghiêng đầu, lặng lẽ tránh tay Hạ Tuyên, ho khan hai tiếng.
Hạ Tuyên cầm ly nước trên tủ đầu giường đưa cho Hướng Biên Đình, cậu nhận lấy uống một ngụm. Nước chảy vào cổ họng khiến cậu cảm thấy mình thật sự khát, liền uống cạn ly nước.
Hạ Tuyên đặt ly xuống, thấy Hướng Biên Đình nắm cổ áo kéo kéo, trên xương quai xanh vẫn nổi lên một lớp mồ hôi.
“Cởi áo đi.” Hạ Tuyên đột nhiên nói, “Đi tắm chút nhé.”
Hướng Biên Đình dừng tay lại, nhìn Hạ Tuyên, nhất thời không nói gì.
“Anh giúp em tắm.” Hạ Tuyên lại nói.
“Không… không tắm đâu.” Hướng Biên Đình phản ứng lại như một bản năng.
Khó khăn lắm cậu mới gần bình tĩnh lại, để Hạ Tuyên giúp tắm thì không phải là trực tiếp quay về trạng thái ban đầu sao.
“Người dính mồ hôi vậy không thấy khó chịu sao?”
“Không sao, một lúc nữa sẽ khô thôi.” Hướng Biên Đình đỏ mặt, nắm cổ áo tự vẫy gió.
“Ngại hả?”
Trong lòng Hạ Tuyên hiểu rõ, biết cậu đang xấu hổ. Nói cả nghìn lý do, cuối cùng vẫn là một đứa trẻ, không giống như hắn, một tên b**n th** già.
Hắn hỏi thẳng như vậy, Hướng Biên Đình không xấu hổ cũng phải xấu hổ. Cậu chớp mắt, nhìn Hạ Tuyên, thành thật nói: “À, em có xấu hổ.”
Hướng Biên Đình co mình vào chăn, nói: “Da mặt em mỏng.”
Đầu cậu đã không còn choáng, suy nghĩ lại linh hoạt, Hạ Tuyên rất thích cậu như vậy, biết trêu đùa, biết nói chuyện, rất thu hút người khác.
“Chúng ta bây giờ là mối quan hệ gì?” Hạ Tuyên đột nhiên hỏi.
Hướng Biên Đình nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Em không biết.”
“Em không biết?” Hạ Tuyên đứng dậy, nắm cằm cậu ngẩng lên, “Vậy vừa nãy hôn nhau không phải là vô nghĩa à?”
Không phải vô nghĩa, đôi môi sưng đỏ chính là chứng cứ.
Hạ Tuyên đột nhiên cảm thấy bản thân có chút tội lỗi, sao lại hôn môi đứa trẻ thành như vậy.
Hướng Biên Đình còn chưa mở miệng, Hạ Tuyên đã nói: “Làm bạn trai anh đi.”
Nói thẳng vào vấn đề, không vòng vo.
Hướng Biên Đình ngây ra một lúc.
“Như vậy thì sẽ có quan hệ.” Hạ Tuyên lại nói.
Hắn cúi người xuống, mặt gần sát Hướng Biên Đình: “Có muốn không?”
Hướng Biên Đình gật gật đầu.
“Hôn anh.” Hạ Tuyên nói.
Hướng Biên Đình nhắm mắt lại, hôn nhẹ lên môi hắn, vừa nãy trong thư phòng hôn nhau quá nhiệt tình mà vẫn không luyện được cái bản lĩnh không biết ngại, giờ hôn xong vẫn đỏ cả tai.
Hạ Tuyên ngồi thẳng dậy nói: “Bây giờ có thể giúp em tắm rồi.”
Chân Hướng Biên Đình dưới chăn động đậy, vẫn đang tự nhủ: “Thôi không tắm đâu… tắm cũng phiền phức, còn phải bọc chân lại.”
“Vậy để anh lau người cho em.”
Hướng Biên Đình liếc hắn: “Làm sao… lau?”
“Cởi hết ra, lấy khăn lau.”
Hướng Biên Đình nghĩ thầm, sao vẫn phải cởi hết ra nhỉ?
Hướng Biên Đình thấy Hạ Tuyên đi về phía cửa, hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
“Lấy khăn.”
Trong khoảng thời gian Hạ Tuyên rời đi, một chỗ không yên tĩnh của Hướng Biên Đình cuối cùng cũng trở lại bình tĩnh, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Mười phút sau, Hạ Tuyên trở lại, không chỉ mang khăn và chậu nước, mà còn mang theo một bộ đồ ngủ. Hắn đặt chậu nước xuống đất, bỏ khăn vào chậu, bộ đồ ngủ để trên ghế sofa nhỏ bên cạnh, bên trong bộ đồ ngủ còn cuộn một chiếc q**n l*t nhỏ.
“Ngồi hay nằm?” Hạ Tuyên hỏi Hướng Biên Đình.
Hướng Biên Đình biết mình không còn lựa chọn nào khác, liền vén chăn lên, di chuyển về phía mép giường: “… Ngồi đi.”
Hạ Tuyên ừ một tiếng: “Cởi áo ra.”
Hướng Biên Đình do dự một chút.
Hạ Tuyên quét mắt qua: “Cần anh giúp em không?”
Hướng Biên Đình không trả lời ngay, Hạ Tuyên đi đến trước mặt cậu, không nói gì mà nâng vạt áo lên, Hướng Biên Đình giơ tay lên, ngoan ngoãn để hắn cởi áo.
Cũng không phải lần đầu tiên cởi áo trước mặt Hạ Tuyên, nhưng đúng là lần đầu tiên cởi áo mà ở gần Hạ Tuyên như thế này. Hướng Biên Đình cảm thấy mặt nóng bừng, tranh thủ lúc Hạ Tuyên vò khăn, cậu ấn nút bên giường, tắt đèn lớn, chỉ còn lại hai chiếc đèn spotlight ánh sáng yếu trên trần.
Hạ Tuyên cầm khăn nóng đi tới, ngón tay lướt qua mặt cậu: “Trước đây da mặt em có mỏng như thế này không.”
“Vẫn luôn mỏng mà.”
“Cởi áo ra mà đã sợ anh nhìn, một lúc nữa c** q**n thì phải làm sao đây.”
“Quần thì không cho anh cởi.”
“Tại sao.”
“Vì da mặt em mỏng.”
Hướng Biên Đình nói chuyện một lúc lại tự cười, véo véo vành tai nóng bừng, nói: “Thực ra trước đây em không như vậy.”
“Vì chưa gặp anh.”
Hạ Tuyên cầm khăn nóng bắt đầu lau từ cổ Hướng Biên Đình xuống, khi đến ngực, Hướng Biên Đình vô thức mà lùi lại một chút, cổ và xương đòn trở nên hơi đỏ.
Hướng Biên Đình cười, nheo mắt nói: “Sao anh biết là vì anh, nếu em nói không phải thì sao.”
Hạ Tuyên vòng tay ra sau giúp cậu lau lưng, cúi người ghé sát vào tai cậu nói: “Có phải hay không, trong lòng em biết rõ.”
Hắn nghiêng đầu, hôn nhẹ lên vành tai đang đỏ của Hướng Biên Đình: “Anh thích em như vậy.”