Chương 53
Tai Hướng Biên Đình từ hồng nhạt chuyển sang đỏ thẫm.
Tay Hạ Tuyên dừng lại ở chỗ hõm lưng của Hướng Biên Đình, qua chiếc khăn ướt nóng, lời nói lại khiến tai cậu đỏ thêm một độ.
“Anh thích chỗ này của em.” Hạ Tuyên nhẹ nhàng lau hai cái hõm nhỏ ở sau lưng cậu.
Hướng Biên Đình bỗng căng cứng nửa trên cơ thể, cảm giác tê tê ở thắt lưng khiến cậu không kìm được mà co người lại một chút.
Chưa ai chạm vào thắt lưng của Hướng Biên Đình, cậu cũng chưa bao giờ biết chỗ đó của mình lại nhạy cảm như vậy. Hạ Tuyên ôm cậu nhiều lần, cũng không phải là chưa từng chạm vào thắt lưng cậu, nhưng trước đây cậu chưa bao giờ có cảm giác như thế.
Nghe Hạ Tuyên nói vậy, mặt cậu gần như sắp bốc khói.
“Trốn cái gì.” Hạ Tuyên giữ chặt thắt lưng cậu, tiếp tục lau lau, còn nói nhỏ: “Anh còn chưa làm gì cả đâu.”
Nếu thật sự muốn làm gì, thì giờ Hướng Biên Đình đã không ngồi đây mà còn mặc quần.
Giờ đây mặt Hướng Biên Đình gần như cùng màu với tai rồi, nóng đến mức mà nếu đặt một quả trứng lên thì chỉ một lúc là chín.
Không cứu nổi.
Ít nhất tối nay chắc chắn là không cứu nổi.
Cậu đã chấp nhận số phận, tựa đầu về phía trước, mặt cậu chôn thẳng vào bụng Hạ Tuyên, giọng khàn khàn nói: “Tay anh có điện mà, em có thể không trốn sao?”
Bụng Hạ Tuyên phẳng và chắc, đầu cậu đụng vào cảm giác cứng cứng, mùi áo rất dễ chịu, Hướng Biên Đình không kìm được cọ mũi vào đó.
Tay Hạ Tuyên vẫn đang cầm khăn lau lưng cậu, tay kia nâng lên sờ cằm cậu.
“Trốn?” Ngón tay Hạ Tuyên v**t v* đường cổ cậu, từ từ trượt xuống, “Vậy giờ em đang làm gì?”
“Mặt em nóng quá.” Hướng Biên Đình chôn cả mặt vào bụng Hạ Tuyên, giống như đang trải bánh xèo, dán dán bên trái, xong lại dán dán bên phải, “Mượn bụng anh để tản nhiệt.”
“Ai dạy em tản nhiệt như vậy?” Ngón tay Hạ Tuyên gãi gãi yết hầu của cậu.
Yết hầu Hướng Biên Đình chuyển động, giọng nói trở nên khàn khàn: “Em tự học.”
Cảm giác nóng trên mặt chỉ tăng chứ không giảm, không hề tản nhiệt, rõ ràng là đang tụ nhiệt. Giờ đây cái nóng đó còn truyền sang Hạ Tuyên, dán vào bụng hắn rồi lan tỏa khắp cơ thể.
Hạ Tuyên rất muốn làm một chuyện gì khác, vừa nãy ở thư phòng đã nghĩ đến, nhưng hắn biết giờ chưa phải lúc.
Mới chỉ hôn một cái mà đã làm cậu bé ngượng ngùng như vậy, nếu thật sự làm chuyện khác thì…
Hạ Tuyên gãi gãi yết hầu của Hướng Biên Đình, nói: “c** q**n ra nào.”
Hướng Biên Đình khựng lại, mặt vẫn chôn vào bụng Hạ Tuyên không ngẩng lên, người cũng không động.
“Phần dưới không cần lau à?” Hạ Tuyên hỏi.
Chuyện này Hướng Biên Đình thật sự không thể chấp nhận ngay được, lau nửa trên thì còn được, nhưng nếu lau phần dưới mà lại có chuyện gì trước mặt Hạ Tuyên thì cậu thật sự không biết giấu mặt vào đâu.
“Để em tự làm được không?” Hướng Biên Đình vẫn không ngẩng đầu, mặt càng lúc càng nóng.
Hạ Tuyên đã đoán được tình huống này, hắn không muốn làm khó cậu bé, chỉ dọa miệng: “Cứ dán sát vào anh như vậy, anh thật sự sẽ kéo quần em ra đấy.”
Hướng Biên Đình ngẩng mặt nhìn hắn, cằm tựa vào bụng hắn, hỏi: “Không thể dán à?”
“Có, dán đâu cũng được.” Hạ Tuyên nắm gáy cậu, “Vì sao anh không cho em dán, em thực sự không biết sao?”
Giờ Hướng Biên Đình đã hiểu rõ rồi.
Cậu lặng lẽ lùi lại một chút.
Hạ Tuyên ném khăn vào chậu nước, lấy bộ đồ ngủ bên cạnh mặc cho Hướng Biên Đình trước, sau đó mang quần ngủ và đồ lót đã thay ra lên giường, lại vắt khăn một lần nữa, treo bên chậu nước.
Chuẩn bị xong mọi thứ cho Hướng Biên Đình xong, hắn mới ra ngoài, lúc đóng cửa nhìn Hướng Biên Đình còn nói một câu: “Động tác lúc nãy không gọi là tản nhiệt, gọi là quyến rũ.”
Quyến rũ… Ồ.
Hướng Biên Đình nhìn về phía cửa, ngẩn người một lúc, bỗng nhiên bật cười.
Không có lý do gì cả, chỉ là trong lòng thấy vui vẻ.
Sau khi Hạ Tuyên ra ngoài liền rẽ vào phòng tắm bên cạnh phòng ngủ.
Hắn không cố gắng ở lại trong phòng, một phần là không muốn làm khó đứa nhỏ, phần khác là vì tình trạng hiện tại của hắn cũng không thể tiếp tục ở bên trong. Từ lúc rời khỏi thư phòng đến giờ, hắn đã kiềm chế khá lâu. Hắn không có sự kiên định mạnh mẽ như vậy, cũng không thể đảm bảo là khi thấy Hướng Biên Đình đang để chân trần thì sẽ không làm gì đó với cậu.
Đến lúc đó sợ thật sự sẽ làm đứa nhỏ sợ hãi.
Hạ Tuyên giải quyết nhanh chóng, mặc dù chỉ là làm qua loa, nhưng cũng tốn không ít thời gian. Khi hắn kết thúc, Hướng Biên Đình đã lau xong, đã mặc quần vào và ngồi trên giường chờ một lúc lâu.
Trong thời gian đó, Hướng Biên Đình đã gọi hắn hai lần, hắn ở trong phòng tắm gần đó, nghe thấy giọng Hướng Biên Đình, nhưng không trả lời.
Hai lần gọi đó đối với Hạ Tuyên là chất xúc tác rất tốt.
“Anh vừa đi ra ngoài à?” Hướng Biên Đình hỏi Hạ Tuyên.
“Không.” Hạ Tuyên đi về phía cậu, “Anh ở trong phòng tắm.”
Hướng Biên Đình để quần và q**n l*t đã thay ra gọn gàng trên ghế sofa nhỏ bên cạnh, Hạ Tuyên nhặt quần áo bẩn lên, cầm chậu nước dưới sàn rồi đi ra ngoài.
Ba phút sau, Hạ Tuyên xách một túi sách chuyên ngành đi vào, đặt sách lên bàn đầu giường. Hắn cầm miếng cao dán trên tủ, xé ra và dán lên mắt cá chân của Hướng Biên Đình.
Hướng Biên Đình nhìn chồng sách trên bàn đầu giường, chân thành nói với Hạ Tuyên: “Cảm ơn thầy Hạ.”
Hạ Tuyên đặt tay lên mu bàn chân của Hướng Biên Đình, ngẩng đầu nhìn cậu một cái.
“Cảm ơn” nghe có vẻ rất xa lạ, “thầy Hạ” cũng vậy.
“Vừa rồi đúng là hôn vô ích rồi.” Hạ Tuyên nói.
Hướng Biên Đình bật cười, rồi cậu ngồi dậy, tiến sát đến mặt Hạ Tuyên, hôn một cái lên má hắn, nhỏ giọng nói: “Không phải hôn vô ích. Ai quy định đã hôn bạn trai rồi thì không cần nói cảm ơn chứ?”
Ngón tay cái của Hạ Tuyên nhẹ nhàng chạm vào mu bàn chân cậu, tiến lại hôn nhẹ lên mũi cậu, hỏi: “Bạn trai có muốn đi rửa mặt không?”
Hướng Biên Đình gật đầu: “Bạn trai muốn.”
Hạ Tuyên cười một tiếng, khi cười, lông mi hắn nhẹ nhàng rung rinh, giống như hai chiếc chổi nhỏ. Khi hắn ôm eo Hướng Biên Đình, cậu cứ nhìn chằm chằm vào lông mi của hắn.
“Trên mặt anh có gì à?” Hạ Tuyên đột nhiên cúi mắt nhìn cậu.
“Có đẹp trai.”
Hạ Tuyên cười khẽ, Hướng Biên Đình giơ ngón trỏ chạm nhẹ vào lông mi hắn, “Anh biết có một từ gọi là lông mi tinh không?”
“Chính là nói về người như anh đó.”
Hạ Tuyên bế Hướng Biên Đình vào phòng tắm, khi nhìn thấy gương, Hướng Biên Đình lập tức “không thể tin nổi”, cậu nhìn vào gương một lúc lâu.
Cậu cảm thấy môi mình có hơi sưng, nhưng không nghĩ là lại sưng đến vậy.
Cú sốc thị giác hơi mạnh, cậu nhìn chằm chằm vào gương, biểu cảm có vẻ ngây ngốc, mãi một lúc sau mới sờ môi mình, nói: “May mà mấy ngày này không cần ra ngoài.”
Bảo sao vừa rồi cứ cảm thấy môi như bị rắc một lớp bột ớt vậy, cay cay đau đau.
Nhìn như vậy cũng giống như ăn ớt, sưng đến mức không thể nhìn được.
“Đau không?” Hạ Tuyên hỏi cậu.
“Hơi hơi.”
Hướng Biên Đình nhìn môi Hạ Tuyên, lực tác động rõ ràng là tương hỗ, sao môi của Hạ Tuyên lại bình thường như vậy, chỉ hơi đỏ một chút, không hề sưng.
Cậu nghĩ một chút, nhận ra mình đã bỏ qua một điều, Hạ Tuyên không chỉ hôn cậu, mà còn cắn cậu. Mặc dù có hơi mạnh, nhưng hôn vẫn khiến cậu rất thoải mái.
Trước đây Hạ Tuyên cũng hôn người khác như vậy sao?
Hướng Biên Đình nhìn người trong gương, hỏi ra điều mình đang nghĩ: “Trước đây anh có hôn ai như vậy không?”
Cậu không quan tâm Hạ Tuyên có hôn người khác hay không, cậu chỉ muốn biết quá khứ của Hạ Tuyên.
“Không.”
Câu trả lời của Hạ Tuyên khiến Hướng Biên Đình rất sốc, mắt cậu chớp chớp, biểu cảm ngạc nhiên: “Anh…”
“Anh làm sao?”
Ý của Hạ Tuyên đã rất rõ ràng, Hướng Biên Đình mất một lúc để tiêu hóa, thấy cũng không đến nỗi quá kỳ lạ.
Hướng Biên Đình đổi cách hỏi: “Em là mối tình đầu của anh sao?”
Cậu còn hỏi thật, không chút ngại ngùng.
“Đúng vậy.”
Vẻ ngạc nhiên trong mắt Hướng Biên Đình không thể giấu diếm, Hạ Tuyên nheo mắt lại: “Sao em lại có biểu cảm này.”
“Chỉ là… hơi không ngờ.” Hướng Biên Đình liếc nhìn chiếc nhẫn ở ngón tay trái của Hạ Tuyên, “Trước đây anh là người theo chủ nghĩa độc thân sao?”
“Không phải.” Hạ Tuyên cong ngón trỏ lướt qua môi Hướng Biên Đình, “Có gì mà bất ngờ.”
Không phải chủ nghĩa độc thân, nhưng cũng chẳng khác gì, tính cách hắn như vậy, vừa độc lập lại vừa tự mãn, không thèm để mắt đến ai, cũng không thích có người xâm phạm không gian sống của mình, làm rối loạn nhịp sống trong đó.
Đầu óc yêu đương của hắn chỉ bắt đầu nảy nở sau khi gặp Hướng Biên Đình.
Hướng Biên Đình nhìn chằm chằm vào môi Hạ Tuyên.
Chỗ đó chưa ai chạm vào, chỉ có mình cậu chạm vào.
Nụ hôn đầu.
Mối tình đầu.
Cậu không còn ngạc nhiên nữa, mà cảm thấy lòng ngọt ngào.
Hướng Biên Đình khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyên: “Em rất vinh hạnh khi trở thành mối tình đầu của anh.”
Hạ Tuyên hơi ngớ ra, rồi bật cười, tay giữ lấy gáy Hướng Biên Đình, hắn im lặng nhìn cậu, trong lòng thầm nghĩ sao mà người này lại đáng yêu đến vậy.
“Sao anh không hỏi em.” Hướng Biên Đình bỗng nói.
“Hỏi gì.”
“Mối tình đầu có phải là anh không.”
Hướng Biên Đình hiếm khi thể hiện chút trẻ con.
Hạ Tuyên trêu cậu: “Không cần hỏi, anh biết mình chính là vậy.”
Hướng Biên Đình nhướn mày: “Tự tin ghê.”
Hắn tiếp tục trêu: “Em không biết hôn.”
Hướng Biên Đình hơi đơ ra một chút, rồi lập tức quay đầu cười một tiếng, tai đỏ bừng.
“Theo logic của anh, anh hôn giỏi như vậy, sao em tin mình là mối tình đầu của anh được.”
“Anh hôn giỏi lắm sao?” Hạ Tuyên cúi đầu xuống, Hướng Biên Đình bị ôm ngang vai, chân phải nhẹ nhàng dẫm lên mu bàn chân hắn.
“Ừ… rất giỏi.”
Hạ Tuyên nắm cằm Hướng Biên Đình, xoay mặt cậu lại: “Em thích không?”
Hướng Biên Đình ừ một tiếng, giọng nói rất nhẹ, mắt nhìn nơi khác.
Hạ Tuyên nhẹ nhàng chạm vào môi cậu, vô cùng dịu dàng hôn lên.