Chương 55
Thực tế đúng như những gì Hạ Tuyên nói, dù sao tối qua hắn cũng chỉ ngủ ở nhà Hướng Biên Đình, chưa thể coi là hắn đã đưa bạn nhỏ về nhà được.
Câu trả lời của hắn thực ra là khá nghiêm túc, nhưng nghe ra thì lại có vẻ hơi khoe khoang.
Vì vậy, Lý Vân Mục cảm thấy người này có vẻ dày mặt hơn mọi khi.
Trước đây chưa từng thấy ông chủ Hạ như vậy, thật mới mẻ.
“Vậy thật sự là người đó sao?” Lý Vân Mục cũng khá ngạc nhiên, “Tình hình thế nào? Hôm trước chẳng phải vẫn là đối tượng thích công khai thôi sao, sao hôm nay… đã khác rồi?”
Hạ Tuyên chỉ ừ một tiếng, không nói thêm gì.
Việc Hướng Biên Đình bây giờ là bạn trai của hắn có người khác biết hay không cũng không quan trọng, yêu đương chẳng có gì để khoe, nói thẳng ra, hắn thích ai, yêu ai, thì liên quan gì đến người ngoài.
Hắn hỏi Hướng Biên Đình như vậy, chủ yếu là muốn biết thái độ của cậu thôi——
Đối với mối quan hệ hiện tại của họ, cậu có nhận thức rõ ràng không, có thể đối mặt không, có dũng cảm để cho người ngoài biết không.
Hắn muốn Hướng Biên Đình có một thái độ rõ ràng, không muốn cậu cứ mơ hồ.
Hạ Tuyên cầm điện thoại ngồi ở mép giường, đưa tay vuốt tóc Hướng Biên Đình, hỏi Lý Vân Mục bên kia đầu dây: “Gọi điện cho tôi có việc gì?”
“Tôi vừa khám bệnh, gặp Ninh Viễn, ông có biết cậu ấy bị thương ở mắt không?”
Hạ Tuyên nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”
“Tôi cũng đoán là ông không biết, mẹ cậu ấy đưa đến, bị xây xát ở trên mắt, khâu hai mũi, nhưng không bị thương ở mắt.”
“Chắc chắn không bị thương ở mắt chứ?”
“Chắc chắn.”
Lý Vân Mục là bác sĩ nhãn khoa, thường làm những ca phẫu thuật lớn, mấy ca khâu vết thương nhỏ thế này không cần anh ta phải động dao. Khi anh ta gặp Ninh Viễn và mẹ cậu ấy ở hành lang, Ninh Viễn đã khâu xong vết thương rồi, trên mắt có một miếng băng nhỏ, làm anh ta giật cả mình. Vết thương của cậu ấy thực sự gần mắt, băng chỉ có thể bọc vết thương và mắt lại, lúc đó Lý Vân Mục còn tưởng cậu ấy bị thương ở mắt.
“Tôi đã hỏi bác sĩ phẫu thuật cho cậu ấy rồi, vết thương không nghiêm trọng, chỉ là tổn thương ngoài da, mắt không vấn đề gì, chỉ có điều sau này có thể để lại sẹo.” Lý Vân Mục chậc một tiếng, “Mẹ cậu ấy nói là bị ngã khi đá bóng, sao mà sáng sớm cậu ấy đã lại đi đá bóng chứ?”
“Nó mở mắt ra là đá bóng, không có việc gì làm thì sẽ đi đá bóng.” Hạ Tuyên khẽ thở dài, “Bây giờ nó còn ở bệnh viện không?”
“Khâu xong thì đã đi rồi.” Lý Vân Mục vừa nói vừa đi về phòng khám, “Chắc ông không biết nên tôi nói cho ông biết, thôi, tôi bận rồi, cúp máy nhé.”
“Có chuyện gì vậy anh?” Hướng Biên Đình vừa nghe thấy đá bóng đã đoán cuộc gọi này liên quan đến Ninh Viễn, “Ninh Viễn có chuyện gì à?”
Hạ Tuyên nhìn cậu: “Em biết tên nó à?”
Hướng Biên Đình gật đầu: “Cậu ấy đã nói với em.”
“Bị ngã khi đá bóng, mặt bị xây xát, khâu hai mũi.”
“Có bị vào mắt không?”
“Trên mắt.” Hạ Tuyên vừa nói vừa gọi điện cho mẹ Ninh Viễn, “Anh gọi cho mẹ nó đã.”
“Vâng.”
Hàng ngày Ninh Viễn dậy rất sớm, trước khi đi làm ở quán cà phê đều đi đá bóng ở một sân bóng nhỏ gần khu chung cư, đó là thói quen từ lâu, ở đó cậu ấy còn có bạn đá bóng, khi có người thì cùng đá, không có thì cậu ấy đá một mình.
Cậu ấy không thể giao tiếp bình thường với người khác, cũng không cần giao tiếp, chỉ cần có bóng đá là rất vui.
Bị thương khi đá bóng là điều khó tránh, Ninh Viễn có không ít vết sẹo lớn nhỏ trên chân, đều là do trước đây đá bóng bị ngã, cũng đã từng bị thương trên mặt, nhưng chưa bao giờ bị nghiêm trọng như vậy.
“Alo? Dì Ninh.” Hạ Tuyên đi đến bên cửa sổ.
“Tiểu Tuyên? Có chuyện gì vậy?”
“A Viễn bị thương à?”
Dì Ninh thở dài: “Bác sĩ Lý nói với cháu à?”
“Phải, thằng bé thế nào rồi?”
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ, nghỉ vài ngày là khỏi, một tuần nữa có thể tháo chỉ. Cháu đừng quá lo lắng.”
“Là do đá bóng bị ngã phải không?”
“Đúng rồi, va vào cột gôn, nếu không có Tiểu Chu ở dưới lầu đến tìm dì, chắc nó vẫn còn ở đó đá bóng. Mắt đầy máu, làm dì sợ hết hồn.”
“Bây giờ thằng bé có ở nhà không?”
“Không chịu về nhà, cứ đòi đi làm, dì đã đưa nó về quán cà phê rồi.”
Ninh Viễn mặc dù có chút vấn đề tâm lý, nhưng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong điều kiện khắc nghiệt, vì lo lắng là vô tận, điều duy nhất có thể làm là nhìn thoáng một chút, để lòng mình bình tĩnh lại.
“Được rồi, lát nữa cháu sẽ tới xem thằng bé.”
Hạ Tuyên cúp điện thoại, Hướng Biên Đình liền hỏi: “Cậu ấy thế nào rồi?”
Hạ Tuyên đến gần: “Chắc không sao đâu, đã trở lại quán làm việc rồi.”
Hướng Biên Đình ngạc nhiên: “Cậu ấy vẫn đi làm à?”
“Nếu không cho nó làm những việc cố định hàng ngày, nó sẽ lo lắng.” Hạ Tuyên tiến lại gần Hướng Biên Đình, “Em còn muốn ngủ không?”
Hướng Biên Đình nhìn đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường, thấy đã chín giờ.
“Em ngủ lâu vậy sao?” Cậu quay đầu nhìn Hạ Tuyên, trong thoáng chốc ánh mắt chạm nhau, tâm trạng có hơi kỳ lạ.
Vừa nãy còn hơi mơ màng, giờ đã hoàn toàn tỉnh táo, mọi chuyện xảy ra tối qua như một cuốn băng video đang replay trong đầu cậu.
Trạng thái tối qua… cảm giác như đã uống rượu, choáng váng.
Không thể hồi tưởng nhiều, càng nghĩ càng thấy nóng mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt Hạ Tuyên.
Hướng Biên Đình quay đi, trong lòng không hiểu sao lại cảm khái.
Mọi thứ trước mắt lại thật đến vậy, cậu thực sự đã ở bên Hạ Tuyên rồi.
Không chỉ ở bên nhau, mà vừa xác lập mối quan hệ ngày đầu tiên đã ngủ chung một giường.
Hướng Biên Đình à, mày quả thật không phải là không biết giữ kẽ.
“Lại nghĩ gì nữa vậy.” Giọng Hạ Tuyên vang lên từ trên đầu, Hướng Biên Đình ngẩng đầu lên, nhìn hắn.
“Nghĩ về chuyện tối qua.” Hướng Biên Đình thẳng thắn.
“Chuyện gì tối qua?”
Hướng Biên Đình cười: “Sao anh biết rồi mà còn hỏi.”
“Tối qua đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, em nói chuyện nào?”
Hướng Biên Đình chống tay lên thành giường ngồi ở bên giường, không nhìn vào mắt Hạ Tuyên: “Chuyện moa moa moa đó.”
Khi nói câu này, tai cậu vẫn đỏ, ngồi bên giường cử động cổ chân, nói: “Miếng dán này cũng khá hiệu quả đấy.”
“Không đau nữa à?”
“Không đau như mấy hôm trước nữa.”
Hạ Tuyên cúi người, tay đặt lên hông anh, muốn bế cậu đi rửa mặt: “Rửa mặt xong có thể tiếp tục chuyện moa moa moa.”
Hướng Biên Đình cười, cảm thấy ba chữ “moa moa moa” từ miệng Hạ Tuyên nói ra thật đáng yêu.
“Đừng bế em nữa, chỉ cần đỡ em một chút là được.” Hướng Biên Đình nói, “Em nhảy một chân không vấn đề gì đâu mà.”
“Mới vừa đỡ một chút đã muốn quậy.”
“Không phải quậy.” Hướng Biên Đình nhìn chân phải của mình, “Thực ra mấy hôm trước cũng không cần anh bế, hoàn toàn không nghiêm trọng đến vậy đâu.”
Cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyên một cái, cười nói: “Em cũng đủ yếu đuối rồi, không thể tiếp tục như vậy nữa.”
“Tại sao không thể.” Hạ Tuyên đỡ cậu đứng dậy, “Hôm qua có thể yếu đuối, hôm nay thì không được à?”
“Vì không cần thiết nữa.” Hướng Biên Đình hạ thấp giọng, nói nhỏ: “Trước đây là vì muốn gần gũi với anh nên mới như vậy, bây giờ anh không phải là bạn trai em rồi sao, muốn gần gũi lúc nào chẳng được.”
Hạ Tuyên dừng bước, nhìn cậu chăm chú.
Hướng Biên Đình có gì nói nấy, cũng không sợ Hạ Tuyên biết chút tâm tư nho nhỏ của mình trước đây.
Dù không sợ hắn biết, nhưng nói ra thì cũng hơi ngại, chỉ thiếu nước nói thẳng “Trước đây em chỉ muốn gần gũi ôm ấp với anh nên mới yếu đuối như vậy” thôi.
Tối qua cậu còn nói với Hạ Tuyên là mình mặt mỏng, giờ nghĩ lại câu đó thật thiếu thuyết phục, mặt cậu rõ ràng là dày cui luôn rồi.
Hạ Tuyên ôm ngang hông Hướng Biên Đình, kéo vào lòng, để mặt cậu đối mặt với hắn.
“Có chuyện gì… à?” Hai tay Hướng Biên Đình buông thõng bên hông, đứng thẳng trong lòng Hạ Tuyên.
“Không phải đã nói có thể thân mật bất cứ lúc nào sao? Bây giờ thực hiện thôi.” Hạ Tuyên thì thầm bên tai cậu.
Dòng khí thổi vào tai, khiến Hướng Biên Đình cảm thấy ngứa ngáy, nhẹ nhàng đặt tay lên hông Hạ Tuyên.
“Ôm anh đi.” Hạ Tuyên nói.
Tay Hướng Biên Đình đang đặt ở hông Hạ Tuyên hơi động đậy, kéo về phía sau, từ tựa chuyển thành ôm, hai tay quấn quanh hông Hạ Tuyên, ôm hắn một lúc.
Đi vào nhà vệ sinh và thấy mình trong gương, Hướng Biên Đình hơi sững sỡ, đứng ngây ra tại chỗ trong vài giây.
Đêm đã trôi qua, nhưng môi cậu còn sưng lên rõ ràng hơn, như vừa ăn vài cân ớt tươi vậy.
Hướng Biên Đình hơi nâng cằm, nheo mắt “ngắm” môi mình, thở dài nói: “Biết thế tối qua đã lấy đá chườm một chút rồi.”
Hướng Biên Đình nhanh chóng rửa mặt, vừa lau khô mặt xong, Hạ Tuyên đã ôm vai cậu, muốn hôn cậu.
Hướng Biên Đình lùi lại một bước: “Có thể tạm ngừng hôn chút xíu được không, tiếp tục hôn thì không biết khi nào môi em mới khỏi nữa.”
Hạ Tuyên bật cười, đôi mắt ánh lên sự vui vẻ phản chiếu gương mặt Hướng Biên Đình, nụ cười của hắn thực sự rất quyến rũ.
Hướng Biên Đình nghĩ, thôi thì hôn một cái cũng được, liền chủ động nghiêng qua hôn hắn một cái.
Một nụ hôn với vị kem đánh răng, không sâu, chỉ là một cái hôn rất nhẹ nhàng.
Môi Hướng Biên Đình đúng là sưng lên hơi quá đáng, nên Hạ Tuyên chỉ dừng lại ở đó, không còn làm càn như hôm qua nữa.
Sau khi rửa mặt xong, hai người cùng nhau ăn sáng ở phòng ăn, Hướng Biên Đình dậy muộn nên bữa sáng này có thể coi là bữa trưa luôn.
“Trưa nay em muốn ăn gì?” Hạ Tuyên hỏi cậu, “Anh sẽ không về, gọi đồ ăn cho em nhé.”
Hướng Biên Đình liếc nhìn bữa sáng trên bàn, nói: “Không cần gọi đâu, ăn hết mấy món này chắc em có thể no cả ngày rồi.”
Hạ Tuyên “ừ” một tiếng: “Tùy em.”
Đang ăn, chuông cửa vang lên, hai người nhìn nhau.
Tim Hướng Biên Đình thịch một cái.
Ai mà lại đến vào giờ này đây?
Những người có thể vào tòa nhà này chỉ có một vài người, mỗi người đều là người thân của cậu. Nhỡ đâu người tiến vào là bố, mẹ, hoặc bà ngoại… ai vào cũng không dễ giải thích tình hình hiện tại.
Cậu mặc đồ ngủ, môi thì sưng, Hạ Tuyên lại đang ngồi trước mặt cậu.
Khi Hướng Biên Đình còn đang ngẩn người thì Hạ Tuyên đã đứng dậy đi về phía cửa, hắn nhìn vào camera trên tường.
“Ai vậy anh?” Hướng Biên Đình hỏi.
“Quản lý tòa nhà, chắc là mang bưu phẩm đến.” Hạ Tuyên nói, “Em mua đồ trên mạng à?”
Hướng Biên Đình hơi ngạc nhiên, lúc này mới nhớ ra hôm qua mình đã mua hai cây gậy.
Hạ Tuyên mở cửa, quản lý đứng ngoài mỉm cười: “Chào Hướng tiên sinh, tôi giúp anh mang bưu phẩm lên.”
“Cảm ơn.”
“Tôi sẽ mang vào trong cho anh nhé, cái này khá lớn.”
Hạ Tuyên nhìn ra ngoài, là một gói hàng rất dài, vì bọc lại nên không nhìn ra hình dạng, chỉ có thể thấy nó dài.
“Đưa tôi.” Hạ Tuyên đưa tay ra.
“Được, đây.” Quản lý đưa gói hàng lên tay hắn.
Hạ Tuyên đóng cửa lại, cầm trên tay lắc lắc, không nặng.
“Cái gì vậy?” Hạ Tuyên mang gói hàng vào phòng khách, hỏi Hướng Biên Đình.
Hướng Biên Đình khịt khịt mũi, nói: “Gậy đó.”
Rõ ràng, cây gậy này vừa mới giao đến đã mất hết giá trị sử dụng rồi.
Hạ Tuyên ngẩn người, tựa gói hàng vào tường, có vẻ cũng không hiểu việc cậu mua gậy, liền đi tới nói: “Sao em không mua hai cây mía, có thể chống đi, khát thì còn có thể ăn luôn.”
Hướng Biên Đình cúi đầu cười không ngừng.