Chương 56
Trước khi đi, Hạ Tuyên giúp Hướng Biên Đình mở gói hàng. Hướng Biên Đình ngồi trên sofa, nhìn Hạ Tuyên xé bao bì, đến đoạn giữa thì kéo thẳng chiếc nạng từ túi chống sốc ra ngoài.
Hướng Biên Đình mua một chiếc nạng y tế, còn mua cả một cặp nữa. Thấy Hạ Tuyên mặt không biểu cảm kéo hai chiếc nạng ra, tự dưng cậu muốn cười.
Nếu nạng đến muộn hai hôm nữa, chân cậu chắc đã đứng dậy được rồi.
Hạ Tuyên đưa nạng cho Hướng Biên Đình, Hướng Biên Đình chống nạng đi một vòng trong phòng khách.
Cũng không phải vô dụng, có chỗ tựa vào, dễ chịu hơn rất nhiều so với việc nhảy nhót bằng một chân, giờ thì đi lại cũng dễ dàng hơn rồi.
“Khá tiện.” Hướng Biên Đình chống nạng đi đến trước mặt Hạ Tuyên.
Hạ Tuyên ừ một tiếng: “Không cần đến anh nữa.”
Hướng Biên Đình lại gần, ghé sát vào mắt hắn, thì thầm: “Hay là giờ em vứt đi luôn nhé?”
Hạ Tuyên nhéo vành tai cậu: “Giữ lại đi, cho nó chút danh dự.”
Hướng Biên Đình thấy buồn cười, vừa cười thì Hạ Tuyên bỗng hôn lên môi cậu, nói: “Anh đi đây.”
Hướng Biên Đình mím môi: “Ừm.”
“Ở nhà ít đứng lên ngồi xuống thôi, đừng có chống nạng đi lại khắp nơi.”
Hướng Biên Đình gật đầu, bỗng nói: “Khi nào anh về, nhớ mang hai cây mía về nhé.”
Hạ Tuyên nhìn cậu, không nói gì, có cảm giác nhóc này không nghiêm túc gì cả.
“Em chỉ muốn so sánh nạng với cây mía thôi, xem cái nào dễ dùng hơn.” Hướng Biên Đình không nhịn được nữa, trong giọng nói cũng có tiếng cười, “Nếu mía tiện hơn thì em sẽ dùng mía, nghe lời anh, khát thì còn có thể ăn luôn.”
Hạ Tuyên cũng buồn cười, tiếp lời cậu: “Ừ, tối anh mang hai cây về, muốn loại nào, mía xanh hay mía tím?”
Hướng Biên Đình cười một hồi mới nói: “Trước đây em luôn nghĩ anh khá đứng đắn.”
“Đứng đắn kiểu nào mới được?” Hạ Tuyên cong ngón tay cái gõ nhẹ vào má cậu, “Anh thấy so với em thì anh vẫn khá đứng đắn đấy.”
Hướng Biên Đình cúi đầu cười.
Thực ra cậu chỉ như vậy trước mặt Hạ Tuyên, chứ trước mặt người khác thì không, nói chung vẫn là một người khá đứng đắn.
“Vậy tóm lại là lấy mía tím hay xanh?” Hạ Tuyên hỏi.
“Tím đi.” Hướng Biên Đình nói, “Mua một cây thôi là được, gọt vỏ và cắt khúc, em không dùng làm gậy chống nữa, chủ yếu là muốn gặm thôi.”
Hạ Tuyên bật cười: “Được.”
Sau khi Hạ Tuyên đi, Hướng Biên Đình chống nạng về phòng ngủ mặc áo khoác, rồi ra nằm trên sofa ở ban công một chút. Hai ngày nay cậu cứ ở trong phòng, lâu lắm không hít thở không khí bên ngoài. Cậu cũng thả Peter ra khỏi hộp rắn, một người một rắn nằm trên ghế sofa tắm nắng.
Khi Hạ Tuyên vào quán cà phê, Ninh Viễn đang đóng gói cà phê ở góc quầy, mắt phải băng một mảnh băng, cúi người chèn ly vào cốc, động tác chậm hơn bình thường.
Khách đứng ở trước quầy, ánh mắt có vẻ phức tạp.
“Sao rồi, hay là để tôi tự làm đi.” Khách không nhịn được nói.
Ninh Viễn không đáp, vẫn cúi đầu làm việc của mình.
“Cậu đã như vậy mà vẫn đến làm sao?” Khách hỏi nhỏ Ninh Viễn, “Ông chủ không cho cậu nghỉ sao?”
Ninh Viễn không nói gì, cẩn thận cho cà phê vào túi giấy rồi đẩy về phía khách.
“Cảm… cảm ơn.” Khách hàng cầm túi cà phê, “Làm phiền rồi.”
Khi không có việc gì làm, Ninh Viễn chỉ đứng đó ngẩn người, Hạ Tuyên đi tới, đốt ngón tay gõ nhẹ lên quầy hai lần.
Ninh Viễn ngước mắt lên, ánh nhìn lướt qua Hạ Tuyên rồi ngay lập tức nhìn sang chỗ khác.
“Để lát nữa anh bảo Tiêu Dịch Dương gửi cho em một lá cờ, để ghi nhận em là lao động mẫu mực.” Hạ Tuyên nhìn cậu ấy, nói.
Tiêu Dịch Dương cầm một cái xẻng nhỏ từ kho đi ra.
“Ê, cuối cùng ông cũng đến rồi.” Tiêu Dịch Dương đi tới, vỗ vai Hạ Tuyên, “Nhanh nghĩ cách cho thằng nhóc hư này về nghỉ đi.”
Ninh Viễn đứng bên cạnh nghịch ngón tay.
“Thằng nhóc hư là đang nói em đấy.” Tiêu Dịch Dương cầm xẻng gõ gõ lên quầy, nhìn Ninh Viễn, “Mắt đã như thế rồi mà vẫn cứ đòi làm việc.”
Ninh Viễn không nhìn anh ta, cũng không để ý.
Tiêu Dịch Dương thở dài, có hơi bất lực nhìn Hạ Tuyên: “Ai không biết còn tưởng tôi hành hạ nhân viên, ông mau khuyên nó đi.”
“Không khuyên được, nó bướng như lừa.”
“Thì cứ đánh ngất đi rồi mang về thôi.”
“Đánh thì đánh.” Hạ Tuyên nhìn cái xẻng nhỏ trong tay Tiêu Dịch Dương, “Dùng cái này.”
Tiêu Dịch Dương bật cười, rồi lại thắc mắc: “Hôm nay ông có việc gì vậy, tâm trạng có vẻ tốt nhỉ?”
Hạ Tuyên liếc anh ta.
“Nói ba câu thì đã đùa hai câu rồi.” Tiêu Dịch Dương nói, “Hiếm thấy ghê.”
Hạ Tuyên không nói gì, Tiêu Dịch Dương nhìn Ninh Viễn, hơi nhíu mày, nói với Hạ Tuyên: “Ông thật sự định để nó ở đây hôm nay à?”
Một mắt đã bầm như vậy, chắc chắn không thể để cậu ấy ở đây mãi được.
“Đi thôi, anh đưa em về.” Hạ Tuyên nói với Ninh Viễn.
Ninh Viễn ngẩng cổ nhìn giá để hoa bên cạnh, không đáp lời.
Hạ Tuyên lại gõ hai cái lên bàn: “A Viễn, nghe anh nói.”
Ninh Viễn liếc nhìn về phía này.
“Em có thể làm bất cứ điều gì em muốn, nhưng điều kiện là đừng làm phiền người khác.”
Ninh Viễn rũ mắt xuống.
“Bây giờ em như thế này đã là đang làm phiền người khác rồi, biết không.” Hạ Tuyên nói, “Anh đã nói với em chưa, đừng để mẹ em lo lắng.”
Nhiều điều Ninh Viễn không chắc đã hiểu hết, nhưng cậu ấy có thể cảm nhận được cảm xúc của Hạ Tuyên.
Hạ Tuyên không giống mẹ, thỉnh thoảng hắn sẽ không dịu dàng, không mềm mỏng, nói chuyện thẳng thừng.
“Em có về nhà không?” Hạ Tuyên hỏi cậu ấy.
Ninh Viễn nhìn ngón tay, gật gật đầu.
“Vẫn là ông nói có tác dụng.” Tiêu Dịch Dương cười cười, cầm xẻng nhỏ đi về phía sân sau, đi được vài bước thì đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với Hạ Tuyên: “Tối nay qua nhà tôi ăn thịt nướng đi, Bạch Khâm mới mua khay nướng mới.”
“Không đi, tôi về nhà ăn cơm.”
“Có sẵn mà còn về nhà làm à…” Tiêu Dịch Dương dừng một chút, lập tức phản ứng lại, “Ông là muốn về nhà ăn cơm với Tiểu Hướng à?”
Hạ Tuyên ừ một tiếng.
“Thế này là sao.” Tiêu Dịch Dương thở dài, “Ông quản cả ba bữa cơm của cậu ấy à.”
“Không thì ai quản.”
Tiêu Dịch Dương cười khẩy: “Không cứu nổi ông rồi.”
Sáng nay chỉ có hai tiết học, Hướng Biên Đình nằm trên ban công đến hơn mười giờ mới về phòng, chống gậy đi vào thư phòng lấy một cái giá đỡ sách.
Bình hoa hướng dương trong phòng là màu sắc nổi bật nhất của cả phòng, hoa tươi sáng, nhìn thôi cũng khiến người ta thấy vui vẻ.
Hướng Biên Đình dựa vào mép bàn ngồi xuống ghế, lấy điện thoại ra tìm một góc chụp thích hợp rồi chụp hoa. Cậu nhìn bức ảnh một lúc, ban đầu chỉ muốn chụp một bức để lưu lại kỷ niệm, rồi không biết vì lý do gì, cậu mở WeChat và đổi avatar đã lâu không thay, chuyển sang bức ảnh hoa hướng dương này.
Hành động này giống như việc đổi avatar đôi khi đang yêu vậy, nhìn có vẻ âm thầm nhưng thực ra lại rất rõ ràng.
Hướng Biên Đình ngồi trước bàn học một lúc, không khỏi nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra tối qua ở đây.
Dù nhớ bao nhiêu lần, chỉ cần nghĩ tới là tim lại đập nhanh hơn một chút.
Sau một lúc nghĩ ngợi, cậu lại thấy ngại, “hầy” một tiếng, nhắm mắt lại gục xuống bàn, vài giây sau mở mắt lên, ngẩn ngơ nhìn hoa hướng dương trong bình.
Avatar thường đại diện cho trạng thái nhất định của một người, với những người không thường xuyên đổi avatar thì đúng là như vậy. Avatar trước đây của Hướng Biên Đình là bức ảnh lúc Hoành Hoành còn nhỏ, một bức ảnh cận mặt, đã dùng hai ba năm rồi, giờ cậu bỗng dưng đổi avatar, chưa đầy năm phút sau, tin nhắn của Thẩm Trạch đã đến.
Thẩm Trạch: [Sao đổi avatar vậy?]
Hướng Biên Đình: [Muốn đổi thì đổi thôi.]
Thẩm Trạch: [Lúc vào nhìn tưởng ai.]
Thẩm Trạch: [Sao lại đổi thành cái avatar này?]
Hướng Biên Đình: [Thì sao?]
Thẩm Trạch: [Không giống phong cách của cậu.]
Hướng Biên Đình: [Giờ thích phong cách này.]
Thẩm Trạch không nghĩ sâu xa, việc yêu đương và đổi avatar mới, trong mắt cậu ta là hoàn toàn không thể xảy ra với Hướng Biên Đình.
Chưa đầy vài phút, Thẩm Trạch lại gửi một tin nhắn không đầu không đuôi đến.
Thẩm Trạch: [Có người hỏi tôi].
Hướng Biên Đình: [?]
Thẩm Trạch: [Hỏi tôi là cậu có bạn gái chưa.]
Thẩm Trạch: [Còn nhớ hoa khôi lớp mỹ thuật không, đã từng theo đuổi cậu đó.]
Hướng Biên Đình: [Không nhớ.]
Thẩm Trạch: [Đã tốt nghiệp hơn nửa năm rồi mà vẫn quan tâm đến cậu, chỉ cần đổi avatar là biết ngay.]
Thẩm Trạch: [Mị lực của Hướng thiếu gia đúng là không giảm]
Hướng Biên Đình: [Mị lực của Hướng thiếu gia giờ còn mạnh hơn xưa nhiều.]
Thẩm Trạch: [Đệt.]
Thẩm Trạch ở đầu bên kia nhìn giao diện chat mà cười không ngừng.
Thẩm Trạch: [Giờ mặt cậu còn dày hơn cả tôi rồi.]
Hướng Biên Đình về phòng ngủ, chưa ngồi trên giường được bao lâu thì điện thoại của Giang Lâm đã gọi đến.
“Hôm nay thế nào? Có hàng xóm giúp không?” Giang Lâm hỏi ở đầu dây bên kia.
“Mua hai cái nạng rồi, giờ có thể tự lập rồi.”
“Vậy không cần anh qua nữa hả?”
“Anh vẫn ở Giang Châu à?”
“Tối nay đi.” Giang Lâm ngồi vào xe, báo cho tài xế một địa chỉ, “Trưa nay em ăn gì? Nhà có ai nấu cơm không?”
“Trưa không ăn đâu, em vừa ăn sáng xong, no đến nỗi không đi nổi.”
Giọng Giang Lâm có vẻ vui vẻ: “Ai nấu đồ ăn sáng vậy? Đừng nói với anh lại là hàng xóm của em nhé.”
Hướng Biên Đình ừ một tiếng: “Là anh ấy đó.”
Giang Lâm vốn không muốn hỏi nhiều, nhưng không thể, đứa em họ này quá rêu rao rồi, rêu rao đến mức công khai.
“Avatar WeChat là sao vậy?”
Giang Lâm đột nhiên hỏi.
Hướng Biên Đình ngẩn ra, trong lòng nghĩ sao mọi người lại quan tâm đến avatar của cậu quá vậy.
“Có chuyện gì sao anh?”
“Đổi avatar rồi.” Giang Lâm nói, “Bông hoa trong avatar trông quen quen.”
Hướng Biên Đình không nói gì.
“Là bó hoa trong thư phòng của em hả?”
Hướng Biên Đình ngạc nhiên.
“Sao không nói gì, đoán trúng rồi hả?”
“Làm sao anh biết… anh đã từng đến thư phòng của em à?”
“Không phải hôm qua em bảo anh tự do tham quan sao, lúc tham quan thư phòng đã thấy. Hoa đẹp ghê, hàng xóm tặng hả?”
Hướng Biên Đình nghĩ thầm, đúng là làm luật sư có khác, thật nhạy bén.
Nhưng ông anh nhạy bén này chắc cũng không nghĩ được là anh mới vừa đi không lâu, cậu đã hôn nhau với hàng xóm của mình rồi.
“Ừm.” Hướng Biên Đình đáp lại, “Anh thật thông minh.”
Giang Lâm ừ một tiếng: “Em cũng biết khen người đấy nhỉ.”
Hướng Biên Đình mỉm cười: “Em khen thật lòng mà.”
Giang Lâm không biết rõ tình hình, nhưng đã đoán được phần nào, chỉ có điều không ngờ là Hướng Biên Đình đã ở bên Hạ Tuyên.
Giang Lâm mở cửa sổ, bỏ một điếu thuốc vào miệng, cười nói: “Các người cứ giả vờ không hiểu đi.”
Nói xong câu đó, Giang Lâm không tiếp tục nói về chuyện của cậu với Hạ Tuyên nữa, mà chuyển sang chủ đề khác vài câu rồi cúp điện thoại.
Hướng Biên Đình nhìn vào điện thoại, phát hiện Lâm Vũ Hách đã nhắn tin cho cậu hai phút trước, nói một lát nữa sẽ gọi video cho cậu, vì sử dụng máy dự phòng của Hạ Tuyên nên trực tiếp gọi FaceTime.
Hướng Biên Đình nghe bài giảng trên ipad, mặc dù không nhìn rõ lắm tài liệu trên máy chiếu và bảng đen, nhưng sách chuyên ngành ở bên cạnh, các điểm kiến thức được liệt kê rất rõ ràng, nhìn vào sách rồi theo kịp tư duy của thầy, nên nghe giảng cũng không thấy khó khăn.
Nghe xong hai tiết học, Hướng Biên Đình xuống giường đi vệ sinh, rồi ra phòng khách bật tivi lên, định tìm một bộ phim để xem.
Cả buổi chiều trôi qua rất nhanh, nghe bài giảng, đọc sách, chớp mắt đã thấy mặt trời lặn.
Hôm nay, Hạ Tuyên xăm một hình lớn, bắt đầu xăm từ một giờ chiều, xăm gần bốn tiếng mà không uống một ngụm nước nào. Hình này không thể hoàn thành trong một ngày, phải xăm nhiều lần. Buổi tối khách hàng còn có việc, đã bàn trước với hắn xăm đến năm giờ thì dừng, đến giờ hắn cũng không để ý, vẫn là khách hàng nhắc nhở.
Buổi chiều, Bạch Khâm đến quán cà phê tìm Tiêu Dịch Dương, định rủ anh ta đi siêu thị mua một ít nguyên liệu nướng thịt, khi chuẩn bị lên lầu tìm Hạ Tuyên, Tiêu Dịch Dương nói với y: “Hắn không đi, lúc trưa đã hỏi rồi.”
“Sao không đi, có hẹn à?”
“Ừ, có hẹn với bạn học Hướng.”
Bạch Khâm ngớ người: “Tiểu Hướng không phải bị trẹo chân sao… ý anh là anh ấy về nhà ăn cơm với Tiểu Hướng à?”
“Đúng, chính là ý đó.”
“Vậy thì đến thẳng nhà anh ấy ăn luôn, gọi cả Tiểu Hướng sang nữa, có gì đâu, chỉ là mang một cái khay nướng thôi mà.”
Tiêu Dịch Dương gật đầu: “Cũng được.”
“Em lên hỏi anh ấy.”
Nghe xong đề nghị của Bạch Khâm, Hạ Tuyên uống một ngụm nước, lấy điện thoại ra mở WeChat. Khi hắn vào giao diện chat với Hướng Biên Đình, avatar của Hướng Biên Đình nhảy lên một cái, đổi từ hình đầu chó nhỏ thành hoa hướng dương.
Hạ Tuyên vốn định gửi một tin nhắn WeChat cho Hướng Biên Đình, nhưng nhìn biểu tượng của cậu vài giây, rồi thoát WeChat, trực tiếp gọi điện.
“Alo?”
“Tối nay ăn nướng không?”
“Nướng? Ăn ở nhà à?”
“Ở nhà anh, Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương cũng đến.”
“Vâng, được.”
“Sao đổi avatar vậy?” Hạ Tuyên đột nhiên hỏi.
“Cái trước lâu rồi không đổi.”
“Sao không đổi cái khác.”
Hướng Biên Đình cười, im lặng một lúc rồi nói: “Chú Hạ, em phát hiện chú rất thích hỏi những điều rõ như ban ngày nhé.”
Lâu lắm rồi cậu không gọi cái xưng hô này, Hạ Tuyên không khỏi nheo mắt lại.
“Vậy em trả lời về cái ‘hỏi rõ như ban ngày’ của chú đi.”
“Vì hoa là chú tặng cho mà.” Giọng Hướng Biên Đình rất nhẹ, “Em yêu luôn cả những gì liên quan đến chú.”