Chương 57
Hướng Biên Đình nói chuyện rất thẳng thắn, nhưng nói xong thì lại hơi ngượng ngùng, tự mình thấy ngượng ngùng.
Trong hai ngày qua, cậu cứ luôn nói chuyện với Hạ Tuyên mà không suy nghĩ, nói gì cũng theo cảm xúc.
Suy nghĩ của mày khá là sến súa đấy, Hướng Biên Đình.
Cậu khẽ chạm vào mũi, nghe thấy Hạ Tuyên ở đầu dây bên kia nói: “Anh sẽ về ngay.”
Khi cuộc gọi kết thúc, cậu thở phào, cầm quyển sách trong tay quạt vào mặt.
Hạ Tuyên cầm điện thoại và chìa khóa xe, ngẩng lên thấy Bạch Khâm đang ngồi đó, ánh mắt ái muội nhìn hắn.
Bạch Khâm không biết Hướng Biên Đình đã nói gì, nhưng chỉ nghe những gì Hạ Tuyên nói thì đã cảm thấy có chút mờ ám.
“Anh đang gọi điện cho Tiểu Hướng à?” Bạch Khâm đứng dậy, đi ra ngoài, “Sao em nghe thấy anh nói chuyện không được tự nhiên vậy nhỉ…”
Tiêu Dịch Dương vừa lúc đi từ ngoài vào, suýt nữa thì va phải Bạch Khâm.
Bạch Khâm thấy Tiêu Dịch Dương liền nói: “Hình như sếp Hạ và bạn học Hướng đang bước vào giai đoạn mờ ám rồi.”
Tiêu Dịch Dương liếc nhìn Hạ Tuyên: “Hắn và cậu nhóc đó không phải lúc nào cũng mờ ám sao?”
Bạch Khâm cười: “Câu này thì không sai.”
“Cậu ấy nói sao?” Tiêu Dịch Dương nhìn Hạ Tuyên, “Tối nay ăn ở đâu?”
“Đến nhà anh ấy nướng thịt.” Bạch Khâm nói, “Vừa mới bàn xong.”
“Được.” Tiêu Dịch Dương gật đầu, “Vậy anh về lấy vỉ nướng, hai người đi mua thịt đi.”
Bạch Khâm lấy chìa khóa xe trong túi ra ném cho anh ta: “Lái xe của em đi, chút nữa tôi sẽ ngồi xe của sếp Hạ, xe của anh hôm nay để ở đây, ngày mai em sẽ đưa anh đến.”
Tiêu Dịch Dương ừ một tiếng: “Được.”
Hạ Tuyên và Bạch Khâm mua nguyên liệu xong lại đến cửa hàng trái cây mua một cây mía, Bạch Khâm thấy hơi kỳ lạ: “Sao lại nghĩ đến cái này?”
“Hướng Biên Đình muốn ăn.”
Bạch Khâm ngẩn người: “Cậu ấy bảo anh mua à?”
Hạ Tuyên ừ một tiếng.
Bạch Khâm cười một tiếng: “Nhóc này cũng không khách khí với anh lắm nhỉ.” Y nhìn xung quanh, “Có cần mua thêm gì không?”
Trên kệ trước mặt Hạ Tuyên có cherry trông khá đẹp, hắn liền bảo nhân viên lấy cho một thùng.
Tiêu Dịch Dương về nhà lấy vỉ nướng, cũng không biết đang làm gì mà hai người đã về nhà rồi mà anh ta vẫn chưa đến. Bạch Khâm gọi hai cuộc điện thoại anh ta mới nhận, giọng khàn khàn, như vừa mới tỉnh dậy.
Thật ra đúng là anh ta vừa mới tỉnh dậy, biết Bạch Khâm và Hạ Tuyên chắc chắn sẽ không về nhà nhanh như vậy, nên trước khi đi, anh ta đã ngồi ghế massage một chút, tranh thủ ngủ một lúc, ai ngờ ngủ quên luôn, ngủ rất say, còn không nghe thấy cuộc gọi đầu tiên của Bạch Khâm.
“Anh làm em sợ muốn chết.” Bạch Khâm nhíu mày, vừa rồi gọi cuộc đầu tiên không ai nghe máy, y còn tưởng Tiêu Dịch Dương gặp chuyện gì ngoài đường.
Tiêu Dịch Dương cười đi đến cửa, cầm vỉ nướng trên tủ lên, “Em mà cũng có lúc sợ hả.”
Bạch Khâm khịt mũi: “Chờ chút nữa em sẽ đánh cho anh một trận.”
“Được rồi. Mười phút nữa anh sẽ đến.”
“Tên đó ngủ quên rồi.” Bạch Khâm nhét điện thoại vào túi quần, nói với Hạ Tuyên, “Mới chỉ từ nhà đi ra. Chỉ trong thời gian này mà có thể ngủ một giấc, thật không thể tin được.”
Hạ Tuyên qua nhà bên tìm Hướng Biên Đình, Bạch Khâm cũng theo sau.
“Cậu theo tôi làm gì?” Hạ Tuyên quay đầu nhìn y.
“Sao lại hỏi thế nhể, em đến thăm người bị thương, dù sao chúng ta cũng đều quen biết Tiểu Hướng mà.”
Lần này Hạ Tuyên không bấm mật khẩu cửa mà ấn chuông, mất ba phút, Hướng Biên Đình mới chống gậy ra mở cửa.
Bạch Khâm nhìn thấy vậy liền ngây người: “Bị thương nặng đến vậy sao? ”
Vừa rồi Hướng Biên Đình đã thấy Bạch Khâm qua màn hình giám sát, nên giờ thấy y cũng không ngạc nhiên, chỉ cười nói: “Không nặng, chỉ là đi lại không được tiện, chống nạng thì dễ hơn một chút.”
Cậu nhìn sang Hạ Tuyên, có hơi thắc mắc sao Hạ Tuyên không trực tiếp vào luôn.
“Đừng đứng ở đây nữa, cậu vào trong nằm đi.” Bạch Khâm nói, “Ông chủ Tiêu chưa đến, khay nướng ở chỗ anh ấy, mà thịt thì không ăn được ngay đâu.”
“Sang nhà anh rồi nằm.” Hạ Tuyên nhìn chiếc áo khoác trên người Hướng Biên Đình, “Áo khoác mỏng quá, anh đi lấy cái dày hơn cho em.”
Bạch Khâm nhìn Hạ Tuyên, rồi lại nhìn Hướng Biên Đình, Hướng Biên Đình không nói gì, chỉ gật đầu.
Bạch Khâm đứng ở đó, Hướng Biên Đình cảm thấy hơi ngượng, dù sao hiện tại giữa cậu với Hạ Tuyên cũng không còn là quan hệ bình thường nữa, hơn nữa nhìn vẻ mặt Bạch Khâm, có lẽ y vẫn chưa biết về mối quan hệ của họ.
Hạ Tuyên vào thẳng trong nhà, vào phòng thay đồ lấy một chiếc áo khoác dày ra.
Bạch Khâm cười nói với Hướng Biên Đình: “Anh ấy qua nhà cậu bao nhiêu lần rồi, cảm giác quen hơn cả nhà mình nữa.”
Trước đó Hạ Tuyên đã nói thẳng là hắn thích Hướng Biên Đình, chỉ là đứa trẻ này vẫn không có phản ứng gì rõ ràng. Bây giờ nhìn tình huống này, Bạch Khâm thực sự không hiểu, Tiểu Hướng đang giả vờ không biết sao?
Hướng Biên Đình không trả lời câu của Bạch Khâm, chủ yếu là vì cậu không biết phải trả lời thế nào.
Hạ Tuyên đến gần, đưa áo khoác cho cậu: “Đổi đi.”
Hướng Biên Đình gác nạng vào tường, cởi chiếc áo khoác mỏng ra, rồi mặc chiếc dày vào.
Điện thoại Bạch Khâm reo, y đi sang một bên nghe điện thoại.
Hướng Biên Đình và Hạ Tuyên lần lượt đi vào trong, Hướng Biên Đình quay lại nói: “Sao anh lại bấm chuông cửa vậy?”
Hạ Tuyên nhìn cậu, thấy cậu chống gậy, một nửa thân người xoay lại, nhìn có vẻ vất vả.
“Sao không trực tiếp vào?” Hướng Biên Đình lại hỏi, giọng rất thấp.
“Có người bên ngoài, anh tùy tiện mở cửa nhà em thì không lịch sự lắm.” Hạ Tuyên chạm vào gáy cậu, giúp cậu xoay người lại, đùa: “Và, lỡ như em ăn mặc không chỉnh tề thì sao.”
Hướng Biên Đình nghiêng đầu nhìn hắn, mắt lấp lánh nụ cười: “Em có phải khỏa thân chạy lông nhông trong nhà đâu.”
Hạ Tuyên quay đầu nhìn cậu, phía sau vang lên tiếng bước chân, Hướng Biên Đình cũng lui lại một bước theo phản xạ, giữ khoảng cách với Hạ Tuyên.