Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 58

Chương 58

“Sếp Hạ, nhà có bia không?” Bạch Khâm đi vào hỏi, “Một lát nữa làm ít bia uống.”

“Có trong tủ lạnh.” Hạ Tuyên nói.

Bạch Khâm đi vào bếp, Hướng Biên Đình chống nạng ra sofa ngồi, thấy trên bàn trà có hai hộp mía. Hạ Tuyên đi vào phòng ngủ, mang một cái chăn mỏng ra, đỡ Hướng Biên Đình nằm trên sofa.

Đây không phải nhà mình, mà Bạch Khâm cũng ở đây, không thể quá tùy tiện được.

“Em ngồi là được rồi.” Hướng Biên Đình nói.

“Nằm xuống.” Hạ Tuyên trả lời chỉ hai từ.

Nằm với chân nâng cao thì máu mới hồi lưu được nhanh, vết thương mới mau hồi phục, chú Hạ tuy nghiêm khắc nhưng hợp lý, Hướng Biên Đình chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Hướng Biên Đình nằm xuống sofa, Hạ Tuyên đắp chăn cho cậu, còn lấy một cái gối đặt dưới chân cậu.

“Nằm một lát nhé, anh vào bếp phụ.” Hạ Tuyên đứng dậy mang hai hộp mía đến trước mặt Hướng Biên Đình, đặt đúng tầm tay của cậu, “Mía em muốn đây.”

Hướng Biên Đình mỉm cười lấy một cây mía từ hộp ra, mía này cắt ngắn, ngọt và giòn, ăn vài miếng đã hết. Nói thật thì Hướng Biên Đình từ nhỏ đến lớn cũng không ăn nhiều mía, Hạ Tuyên nhắc đến, cậu mới bất chợt muốn thử.

Hạ Tuyên vào bếp, Bạch Khâm đang bày món thịt.

“Anh rửa rau đi.” Bạch Khâm nói với Hạ Tuyên.

Cũng chẳng có mấy món rau, Hạ Tuyên rửa xong thì rửa thêm một ít cherry, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, Hạ Tuyên đặt cherry rửa dở xuống, đi mở cửa.

“Cái này nặng thật sự.” Tiêu Dịch Dương Dương hai tay ôm vỉ nướng đi vào, cái vỉ này còn mới tinh, chưa mở hộp giấy.

Tiêu Dịch Dương Dương liếc nhìn phòng khách, thấy Hướng Biên Đình vẫn đang gặm mía, liền cười nói: “Đã đói hay sao mà gặm mía rồi hả?”

Bạch Khâm đi qua nói: “Em còn muốn gặm anh đây.”

“Gặm đi.” Tiêu Dịch Dương Dương nâng cằm, cổ lộ ra hướng về phía y.

Bạch Khâm gõ nhẹ lên cổ Tiêu Dịch Dương Dương, cười nói nhỏ: “Trước mặt trẻ con, em không có làm bừa đâu, để đó đã, về rồi lại gặm.”

Bạch Khâm đứng trước người Tiêu Dịch Dương Dương, hai người nói chuyện lại không lớn tiếng, Hướng Biên Đình không nghe rõ họ nói gì, cũng không thấy tư thế mập mờ của Tiêu Dịch Dương Dương với Bạch Khâm. Ba người vào bếp, không lâu sau Hạ Tuyên mang một đĩa cherry ra.

Hạ Tuyên móc hộp thuốc lá trong túi ra, lấy một điếu bỏ vào miệng, nói với cậu: “Em ăn thử xem ngọt không nhé.”

Nói xong, hắn ra ban công, đứng nghiêng bên cạnh lan can, hơi cúi đầu châm điếu thuốc mà hắn đang ngậm trong miệng, châm xong thì ngẩng đầu, phả khói thuốc ra ngoài, liếc nhìn vào trong nhà.

Hắn và Hướng Biên Đình nhìn nhau, làn khói trắng lượn lờ trước mặt.

Nhịp tim Hướng Biên Đình đập nhanh hơn một chút.

Có người chỉ đứng đó hút thuốc thôi, toàn thân đều đã toát ra vẻ quyến rũ.

Hạ Tuyên vừa hút thuốc vừa nhìn cậu, mặt không biểu cảm, đuôi mày ánh mắt sâu xa, ánh nhìn cũng rất trầm tĩnh, trong mắt như chứa một hồ nước sâu.

Cuối cùng, Hướng Biên Đình là người chuyển ánh mắt đi trước, nếu nhìn thêm chút nữa sẽ bị cuốn theo mất.

Hạ Tuyên đứng ngoài một lúc, hút hai điếu thuốc, đến khi hút điếu thứ ba, Hướng Biên Đình không chịu ở trong nhà nữa, cậu cầm nạng gác bên sofa lên và đi ra ban công.

Nghe tiếng bước chân, Hạ Tuyên cúi đầu nhìn về phía cậu.

“Sao lại ra ngoài?”

Hướng Biên Đình chống nạng đi đến bên hắn: “Ở trong nằm một lúc thấy chán quá, ra đây với anh một lát.”

“Không chê khói à?” Hạ Tuyên nói rồi quay đầu sang bên, phun một hơi thuốc.

Khi hắn quay đầu, tai phải hướng về phía Hướng Biên Đình, có một cái khuyên tai hình thập giá ở d** tai.

Hạ Tuyên quay lại nhìn cậu, cậu nói “Không sợ.”

“Thật à.” Hạ Tuyên đột nhiên tiến sát vào mặt cậu, miệng vẫn ngậm thuốc.

Khoảng cách này gần quá, nghĩ đến nhà còn người khác, Hướng Biên Đình vô thức liếc nhìn vào trong nhà.

Vừa rồi cậu cũng đã vô thức tránh Hạ Tuyên, khi Bạch Khâm vào nhà.

“Ngại họ thấy à?” Hạ Tuyên đột nhiên hỏi.

Hướng Biên Đình nhìn hắn.

“Họ… vẫn chưa biết chuyện của chúng ta đúng không.” Hướng Biên Đình thực sự “sợ” bị nhìn thấy, nhưng cậu sợ là sợ lộ chuyện riêng tư của Hạ Tuyên, “Họ có biết là anh… thích đàn ông không?”

Hạ Tuyên cảm thấy câu hỏi của Hướng Biên Đình có hơi ngốc nghếch.

“Họ không chỉ biết anh thích đàn ông, mà còn biết anh thích em.”

Hướng Biên Đình ngẩn người.

“Cherry có ngọt không?” Hạ Tuyên hỏi cậu.

Hướng Biên Đình ngẩn ra một chút, ngơ ngác nói: “… Khá ngọt.”

“Anh thử xem.” Hạ Tuyên trực tiếp dùng tay dập tắt đầu thuốc rồi hôn lên môi Hướng Biên Đình, lưỡi hắn tiến vào, tìm kiếm vị chua ngọt còn sót lại trong môi răng cậu.

Cái hôn này vừa ngọt vừa đắng, hôn được vài giây, Hướng Biên Đình đã bị khói thuốc làm cho ho sặc sụa, tâm lý thì rất thỏa mãn, nhưng khóe mắt đã rưng rưng nước.

Cậu chống nạng không đứng vững, Hạ Tuyên liền ném đầu thuốc vào gạt tàn trên bàn tròn nhỏ, ôm lấy eo cậu kéo vào lòng.

Hướng Biên Đình chợt nhìn tay Hạ Tuyên: “Tay anh…”

“Không sao.” Hạ Tuyên khẽ chạm vào nước mắt nơi khóe mắt cậu, nói, “Em nói không chê khói nên anh mới làm vậy.”

Mắt Hướng Biên Đình đã đỏ, người thì đầy mùi thuốc, mũi thì chua nhưng trong lòng lại ngọt ngào, còn mềm mại nữa.

“Làm vậy có nếm được vị cherry gì không.” Hướng Biên Đình khàn giọng hỏi.

“Có.” Hạ Tuyên nhìn vào mắt cậu, “Không cần sợ, cũng không cần trốn. Dù là trước mặt họ, anh cũng dám làm vậy với em, em không thể trốn được đâu.”

Hướng Biên Đình không có bất kỳ nghi ngờ nào về điều này, chuyện này Hạ Tuyên chắc chắn sẽ làm được.

“Anh đã nói với họ chưa?” Hướng Biên Đình hỏi hắn.

“Nói gì?”

“Nói… thích em gì đó.” Hướng Biên Đình rũ mắt.

“Chưa nói, họ tự nhìn ra thôi.”

Hướng Biên Đình ngước mắt lên.

“Còn nhớ lần đầu gặp họ không?”

Hướng Biên Đình hồi tưởng lại, có hơi ngạc nhiên: “Hồi đó đã…”

“Đúng, hồi đó anh đã thích em rồi.”

Hướng Biên Đình nhìn hắn, không biết nói gì, ký ức rất rõ ràng, nhưng lại có vẻ hỗn loạn, sự thẳng thắn của Hạ Tuyên khiến nhịp tim cậu tăng tốc.

Hướng Biên Đình đứng chống nạng ở đây đã hơi lâu, Hạ Tuyên vỗ vỗ vào lưng cậu: “Vào trong đi.”

Hướng Biên Đình đứng đó không nhúc nhích, muốn nhìn tay hắn. Hạ Tuyên đưa tay ra cho anh xem, hai ngón tay vừa nãy dập thuốc hơi đỏ.

“Không đau à?” Hướng Biên Đình hỏi.

“Không cảm giác gì.” Hạ Tuyên nói, vừa nói vừa chạm ngón trỏ vào môi Hướng Biên Đình, “Đau lòng thì hôn một cái.”

Khi Hướng Biên Đình vào trong, tai vẫn còn đỏ, Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương Dương đang đứng ở bàn ăn bận rộn nướng thịt.

“Hai người đi đâu vậy hả.” Bạch Khâm quết một vòng dầu lên vỉ nướng, “Tiểu Hướng có uống rượu không? Hay bia.”

“Chân cậu ấy vẫn còn bị thương, uống rượu gì.” Tiêu Dịch Dương Dương nói.

“Có phải phẫu thuật đâu, uống bia chắc không sao, có khác gì uống nước đâu.”

Hôm nay tâm trạng Hướng Biên Đình tốt nên cũng muốn uống chút, cậu ngồi xuống nói: “Vậy cho em một chút đi.”

“Được.” Bạch Khâm lấy cho cậu một lon, “Không cho cậu nhiều, chỉ một lon thôi, uống xong là hết.”

“Cảm ơn anh Bạch.”

Hạ Tuyên nhìn cậu: “Em có uống được không?”

“Bia chắc cũng được.”

Hướng Biên Đình không thích uống rượu, không thích cái cảm giác rượu làm k*ch th*ch cổ họng, dù cậu chưa bao giờ say, nhưng cậu biết tửu lượng của mình rất bình thường, chỉ cần một chút rượu vang đỏ là đã có thể say rồi.

Bạch Khâm đưa cho Hướng Biên Đình một đĩa tôm lớn, chợt ngửi thấy trên người cậu có mùi thuốc lá, giống hệt mùi trên người Hạ Tuyên.

Có thể là Hạ Tuyên vừa mới hút thuốc nên dính vào người cậu, hoặc là cậu tự hút thuốc.

Khả năng sau không cao, vì cậu đang chống nạng, làm sao có tay để cầm thuốc, mà nhìn cậu cũng không giống người hay hút thuốc.

Mùi thuốc lá trên người cậu khá nặng, chắc chắn vừa rồi hai người đã ngồi gần nhau trên ban công.

Gần như đã đến mức mập mờ rồi, sao còn giả vờ không hiểu nhỉ.

Hôm nay tâm trạng Hướng Biên Đình thật sự tốt, ăn uống cũng ngon miệng, cứ một miếng thịt một ngụm bia, chỉ một lúc mà đã hết một lon bia đen.

Bia đen có vị đắng, hơi chát. Cậu rất thích vị này, uống xong một lon mặt đã hơi đỏ, nói mình còn muốn uống thêm một lon nữa.

Bạch Khâm chiều cậu, lại lấy cho cậu một lon nữa, cười nói: “Uống xong còn có nữa.”

Tiêu Dịch Dương nhìn y: “Em đừng có chuốc say cậu ấy.”

“Bia thì sợ gì, say thì để sếp Hạ đưa về.” Bạch Khâm nói câu này còn cố tình quan sát biểu cảm của Hướng Biên Đình, tiếc là không nhìn ra được gì, bạn học Hướng thật sự rất bình tĩnh, khó mà nhìn thấu cảm xúc của cậu.

Hạ Tuyên cũng uống rượu, lon bia để trước mặt, Hướng Biên Đình cầm lon bia mới mở chạm vào lon của hắn, thì thầm nói: “Cạn ly nhé, chú Hạ.”

Hạ Tuyên quay đầu nhìn cậu, Hướng Biên Đình uống một ngụm bia, rồi lấy tôm nướng trong đĩa ra bóc vỏ.

Bạch Khâm nhìn cậu, cười nói: “Sao, đã say rồi à? Còn gọi cả chú Hạ rồi kìa.”

Hướng Biên Đình cười nói “Không đâu”, tiếp tục bóc vỏ tôm.

Thực ra Hướng Biên Đình đã hơi choáng váng, nhưng trên mặt không có vẻ say, cho đến khi nửa lon bia thứ hai vào bụng, cậu mới thật sự hơi say. Mặt đỏ bừng, ánh mắt cũng không tập trung.

Hạ Tuyên nhận ra trạng thái của cậu không ổn, liền rót cho cậu một cốc nước ấm, còn nói: “Đừng uống bia nữa.”

Hướng Biên Đình gật đầu, cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu rất nặng.

Cậu uống say thì không có phản ứng gì khác, chỉ dễ buồn ngủ, giờ đang choáng váng rất muốn ngủ, uống hai ngụm nước, cậu cúi xuống nghỉ một lúc, rồi đột nhiên ngả đầu lên bàn ngủ thiếp đi.

Bạch Khâm giật mình, mở to mắt nhìn người trước mặt, lập tức đứng dậy kiểm tra hơi thở của cậu.

“Em làm cái gì thế hả?” Nhìn y như thế, Tiêu Dịch Dương phì cười.

“Không phải chứ, cậu ấy ngủ rồi sao?” Bạch Khâm cúi người nghiêng đầu nhìn mặt Hướng Biên Đình đang gác trên bàn.

“Còn hơi thở không?” Tiêu Dịch Dương nghiêm túc hỏi y.

“Còn.” Bạch Khâm cũng nghiêm túc trả lời, nhưng không được ba giây, lập tức không nhịn được bật cười.

Hướng Biên Đình quay mặt về phía Hạ Tuyên, hơi thở trở nên đều đặn. Hạ Tuyên vỗ vỗ đầu cậu, gọi: “Hướng Biên Đình.”

Hướng Biên Đình bỗng mở mắt, đồng tử mờ mịt, ánh mắt hơi lờ đờ.

“Đừng ngủ ở đây.” Hạ Tuyên ôm cổ cậu, định nâng đầu cậu lên.

Hướng Biên Đình nhìn Hạ Tuyên vài giây, như thể đang xác nhận người trước mặt là ai. Cậu chớp mắt một cái, khàn giọng gọi: “Chú Hạ…”

Nói xong, cậu đột nhiên nhắm mắt, mặt tiến sát lại, hôn lên môi Hạ Tuyên, xong rồi ôm chặt lấy hắn, lại nhắm mắt dựa vào vai hắn gọi: “Chú Hạ.”

Bạch Khâm đứng đó, Tiêu Dịch Dương ngồi đó, cả hai đều đứng hình, dù đã thấy nhiều sóng gió nhưng cảnh tượng này vẫn khiến họ ngây người.

Bình Luận (0)
Comment