Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 60

Chương 60

Rõ ràng Hạ Tuyên cũng không nói gì quá thẳng thắn, nhưng mấy chữ đó nghe thật sự rất lộ liễu.

Hôm qua, cậu thật sự không có chút ấn tượng nào về chuyện thân mật với Hạ Tuyên, trong đầu không thể nhớ ra nổi một hình ảnh nào, khi nghe Hạ Tuyên nói như vậy, khiến cậu nhất thời không biết phải nói gì tiếp theo.

Hướng Biên Đình cầm tách cà phê nhấp một ngụm, từ lúc ngồi xuống đến giờ, màu sắc trên tai vẫn chưa trở lại bình thường. Cậu tránh ánh nhìn chăm chú của Hạ Tuyên, rồi nhác thấy đồng hồ trên tường phòng khách, mới phát hiện đã hơn mười giờ.

“Muộn thế này rồi à?” Hướng Biên Đình hơi ngạc nhiên.

Mấy ngày nay cậu càng ngày càng dậy muộn hơn, ở nhà nghỉ vài ngày khiến đồng hồ sinh học của cậu bị rối loạn.

“Cảm giác hai ngày nay như bị heo tinh nhập vào vậy, mai mà dậy thì không phải đã mười một giờ rồi chứ.” Hướng Biên Đình cắn một miếng bánh mì, cười nói: “Bữa này lại thành bữa trưa sớm rồi.”

Khi cậu ngẩng đầu lên thì phát hiện Hạ Tuyên đang nhìn mình.

Cậu bỗng chạm vào mũi mình, thấp giọng hỏi: “Em có hiện hình heo không, mà nhìn em chằm chằm thế này.”

Hạ Tuyên cười nhẹ, nụ cười từ đáy mắt tràn ra.

Hướng Biên Đình rất thích nhìn vẻ mặt cười của hắn khi bị mình chọc cười, cười thật quyến rũ, làm cậu xao xuyến, mỗi lần thấy khóe miệng Hạ Tuyên hơi nhếch lên, trong lòng cậu như có bướm đang nhẹ nhàng bay lượn.

Tính tình Hạ Tuyên lạnh lùng, bình thường cũng không hay cười, nhưng hắn thường xuyên cười trước mặt Hướng Biên Đình. Có một “mặt trời nhỏ” đáng yêu như vậy bên cạnh, làm sao không cười cho được, trái tim lạnh lùng đến đâu cũng được sưởi ấm.

“Có bé heo nhỏ nào đẹp trai như vậy không.” Hạ Tuyên nói, “Chưa thấy bao giờ.”

Hướng Biên Đình cúi đầu cười, bướm trong lòng như sắp bay ra ngoài.

Tóc của cậu đúng là hơi dài, khi cúi đầu cười, đuôi tóc đã chạm xuống dưới lông mày.

Hạ Tuyên giơ tay vuốt tóc trước trán cậu, tóc cậu rất đen, sợi tóc mượt mà.

Hướng Biên Đình chớp mắt, Hạ Tuyên nhẹ nhàng chạm ngón cái vào giữa hai lông mày cậu.

Hạ Tuyên vừa tắm xong, ngay cả đầu ngón tay cũng mang theo một mùi hương.

Hướng Biên Đình ngước nhìn hắn, hai ngày nay cậu rất biết cách làm ra vẻ dễ thương, nói chuyện toàn dùng từ lặp lại: “Anh thơm thơm.”

Hạ Tuyên nhướn mày nhìn cậu.

“Em hôi hôi.” Hướng Biên Đình lại nói.

“Chút nữa đi tắm.” Hạ Tuyên chạm vào lông mi cậu, rồi rút tay lại, “Rồi em cũng sẽ thơm thơm.”

Ăn bữa sáng xong, Hạ Tuyên đưa nạng cho Hướng Biên Đình, Hướng Biên Đình chống gậy nhìn mái tóc vẫn ướt của Hạ Tuyên, nói: “Tóc ướt như vậy không lạnh à, anh đừng để cảm lạnh nhé.”

Hạ Tuyên cho bát đĩa vào bồn rửa: “Chờ chút nữa sẽ sấy khô.”

Hướng Biên Đình đi đến phía sau hắn: “Em sấy cho anh nhé?”

Hạ Tuyên quay lại nhìn cậu.

Hướng Biên Đình chớp mắt, vẻ mặt chân thành: “Hai ngày nay chỉ có anh làm việc cho em, giờ em cũng phải làm việc cho anh một chút.”

“Chờ chân khỏi rồi hãy làm việc cho anh, đến lúc đó không khách sáo với em đâu.”

Hướng Biên Đình cười nói “Được rồi.”

Hướng Biên Đình quay về phòng ngủ sạc điện thoại, cậu ở nhà không mấy khi xem điện thoại, hai ngày nay không sạc, giờ điện thoại đã hết pin hoàn toàn và tắt máy.

Sáng nay không có tiết, Lâm Vũ Hách cũng không tìm cậu, thường thì vào giờ này Lâm Vũ Hách đã bảo cậu chuẩn bị video học rồi.

Khi điện thoại khởi động, màn hình hiện ra không ít tin nhắn, còn có hai cuộc gọi nhỡ, là bà ngoại cậu gọi đến.

Hạ Tuyên vào nhà lấy điện thoại, tóc đã khô, hắn vẫn mặc áo choàng tắm, đứng trước mặt Hướng Biên Đình hỏi: “Về nhà tắm hay tắm ở đây?”

“Ở đây em không thể tắm được.” Hướng Biên Đình cười nói, “Tắm ở đây thì em không phải kh** th*n chạy lông nhông trong nhà sao.”

Hạ Tuyên ngồi xuống bên cạnh cậu: “Anh có thể để em không có đồ mặc à.”

Hướng Biên Đình đợi điện thoại sạc được vài vạch mới gọi lại cho bà ngoại, cậu đưa điện thoại lên tai, nghiêng đầu nhìn Hạ Tuyên, khẽ nói: “Em mặc đồ của anh à?”

“Có vấn đề gì không.” Hạ Tuyên ôm nhẹ eo cậu.

“Em gọi điện cho bà ngoại.” Hướng Biên Đình nói nhỏ.

Hạ Tuyên ừ một tiếng, nhưng tay vẫn không buông ra.

“Alo, bà ngoại?”

“Sao điện thoại lại tắt nguồn vậy?”

“Hết pin ạ. Sao tự dưng bà gọi điện cho con vậy, bà đã về rồi sao?”

Trong thời gian đi du lịch, bà ngoại gần như luôn trong trạng thái nửa biến mất, bình thường cũng là một bà cụ khá ngầu, không có chuyện quan trọng thì sẽ không gọi điện.

“Về rồi.” Giọng bà ngoại trong trẻo, nghe rất có sức sống, “Mang cho con nhiều đồ lắm.”

Hướng Biên Đình cười nói: “Không phải nói sẽ ở mười ngày nửa tháng sao, sao bà lại về sớm vậy?”

“Dì Tiểu Ngô của con bị cảm nhẹ, nên chúng ta về sớm. Con còn đang ở trường phải không?”

“Không, con ở nhà.” Hướng Biên Đình sờ sờ tay Hạ Tuyên đang đặt ở eo mình, “Bà đã về đến nhà chưa?”

“Con ở nhà? Sáng nay không có tiết à?”

“Con bị trẹo chân, hai ngày nay ở nhà nghỉ ngơi, không đi học.”

“Sao vậy, trẹo nặng không? Có bị thương đến xương không?”

“Không ạ.”

“Trẹo lúc nào? Chân có cử động được không? Hai ngày nay ai ở nhà chăm sóc con?” Bà ngoại hỏi một loạt câu hỏi, giọng có hơi gấp gáp.

Hướng Biên Đình nhìn Hạ Tuyên, chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy bà ngoại nói: “Bà đang ở dưới lầu, chút nữa sẽ lên.”

Hướng Biên Đình suýt cắn phải lưỡi mình: “Bà ở dưới lầu? Dưới lầu nhà con á?”

“Xuống máy bay tiện đường mang đồ qua cho con, vừa gọi điện cho con thì thấy tắt máy, bà liền qua đây luôn.”

Bà ngoại nói đã vào thang máy rồi, sau đó liền cúp máy.

Bà cụ vừa đến đã làm Hướng Biên Đình bất ngờ, cậu còn chưa kịp nói mình không có ở nhà.

“Bà ngoại em tới rồi.” Hướng Biên Đình quay đầu nhìn Hạ Tuyên, đầu óc hơi mơ hồ.

“Đến đâu rồi?”

“Vào thang máy rồi.”

“Bây giờ quay lại vẫn kịp.” Hạ Tuyên vỗ nhẹ vào eo cậu, “Đi thôi.”

Hướng Biên Đình cầm nạng đứng dậy, chống đi ra ngoài, trước khi mở cửa còn nhìn Hạ Tuyên một cái.

“Còn không đi, ra ngoài là gặp bà đấy.” Hạ Tuyên nhìn cậu, nói.

Trong lòng Hướng Biên Đình không biết phải nói gì, cậu mím môi, khẽ bảo “Thế em đi nhé”, rồi mở cửa đi ra ngoài.

Thang máy riêng không dừng ở tầng nào, lên rất nhanh, Hướng Biên Đình đã rời đi đủ nhanh rồi, nhưng vẫn gặp phải bà ngoại mình. Cậu vừa từ trong nhà đi ra, thì nghe thấy tiếng thang máy bên cạnh “đinh” một tiếng.

Bà ngoại bước ra khỏi thang máy, sau lưng còn có bác tài xế, bác ấy đang cầm những đặc sản và quà mà bà mang về cho Hướng Biên Đình.

“Ôi, bé cưng?” Bà ngoại nhìn về phía Hướng Biên Đình, “Sao vậy, sao con lại ra ngoài?”

“Con… ” Hướng Biên Đình dừng lại một chút, “Con vừa ở nhà hàng xóm.”

“Chân đang bị trẹo mà còn chạy lung tung, bị trẹo chân thì phải nghỉ ngơi biết không.” Bà ngoại tiến lại gần, nhìn vào chân phải của cậu, “Chắc chắn không bị gãy xương chứ? Có chụp X-quang chưa?”

“Chụp rồi, chụp cả MRI luôn, không có vấn đề gì đâu, bà đừng lo lắng ạ.”

“Con không có việc gì mà chạy sang nhà hàng xóm làm gì? Không ở nhà mà nằm cho khỏe đi.”

Bà ngoại liếc nhìn vào nhà Hạ Tuyên, Hướng Biên Đình đột nhiên nhớ ra Hạ Tuyên vẫn đang mặc áo choàng tắm, bỗng thấy hơi ngại ngùng.

Cậu thấy bà ngoại đột nhiên tươi cười, quay lại nhìn thì thấy Hạ Tuyên đang đi về phía cửa, đã thay sang bộ đồ ở nhà màu xám đậm.

“Còn nhớ tôi không?” Bà ngoại cười với Hạ Tuyên, “Tôi là bà ngoại của Hướng Biên Đình.”

Hạ Tuyên gật đầu, không biết nên gọi bà ngoại của Hướng Biên Đình là gì, dù sao hắn và Hướng Biên Đình chênh lệch tuổi tác không ít, gọi bà ngoại là “bà” có phần hơi lạ, chưa kể bà ngoại cậu trông cũng khá trẻ.

Hạ Tuyên suy nghĩ một lúc, rồi nói thẳng: “Không biết nên gọi ngài như thế nào, cháu theo Biên Đình gọi bà là ‘bà ngoại’ được không?”

“Đương nhiên được rồi.” Bà ngoại cười nói.

“Bà ngoại, cháu là Hạ Tuyên, bà cứ gọi cháu là Hạ Tuyên là được.” Hạ Tuyên nói.

Hướng Biên Đình nhìn Hạ Tuyên, không ngờ thầy Hạ lạnh lùng như vậy mà trước mặt người lớn lại khéo léo như thế.

Biên Đình.

Hai chữ này từ miệng Hạ Tuyên nói ra sao mà nghe hay vậy?

Bà ngoại gật đầu cười với Hạ Tuyên, rồi quay sang nhìn Hướng Biên Đình: “Con còn việc gì không?”

Hướng Biên Đình ngẩn ra một chút, nói: “Không còn việc gì nữa.”

“Không có việc gì thì về nhà đi, đừng đứng đây mãi.”

“Ò.” Hướng Biên Đình gật đầu.

“Vậy chúng ta đi trước nhé.” Bà ngoại chào Hạ Tuyên, “Chân nó không thể đứng lâu được, phải nghỉ ngơi.”

Hạ Tuyên gật đầu.

Bác tài xế mang đồ vào nhà xong thì xuống lầu, bà ngoại vừa vào cửa đã nói: “Thằng bé đó trông thật đẹp trai. Có phải là con lai không?”

Hướng Biên Đình cười gật đầu, chống nạng đi vào phòng khách ngồi xuống sofa, bà ngoại đi tới, nói: “Cho bà xem chân nào.”

Hướng Biên Đình nâng chân lên sofa, bà ngoại nhẹ nhàng ấn vào chỗ dán cao dán: “Trẹo bao lâu rồi?”

“Ba bốn ngày rồi.”

“Cũng không sưng. Nhưng không đi được phải không?”

Hướng Biên Đình cười nói: “Nếu con có thể đi thì còn cần chống nạng làm gì.”

Bà ngoại vỗ một cái vào bắp chân cậu: “Nạng là để cho con chống mà chạy đi khắp nơi à, không chịu dưỡng thương thì sau này xem chân con thế nào.”

“Con cẩn thận lắm mà, mấy hôm nay con rất nuông chiều bản thân.” Hướng Biên Đình nói, “Bà xem, chân con không còn sưng nữa.”

Bà ngoại nhìn xung quanh một lượt: “Ở nhà chỉ có mình con à?”

“Ý bà là sao?” Hướng Biên Đình cười, “Nếu không phải mình con thì còn ai nữa, à đúng rồi, còn một con rắn.”

Bà ngoại không tiếp tục tranh luận với cậu, nghi ngờ hỏi: “Bố mẹ con không sắp xếp ai đến chăm sóc con à?”

“Họ không biết chuyện này.”

“Gì cơ?” Bà cụ nhíu mày, “Mấy hôm nay ở nhà không có ai chăm sóc con sao?”

“Có.” Hướng Biên Đình nói, “Người vừa nãy tên Hạ Tuyên đó, anh ấy chăm sóc con.”

“Cậu thanh niên đó à?”

“Vâng, hai hôm nay đều là anh ấy giúp con.” Hướng Biên Đình nói tốt về Hạ Tuyên trước mặt bà ngoại, “Anh ấy còn nấu cơm cho con nữa.”

Bà ngoại ngạc nhiên: “Cậu ấy còn nấu cơm cho con?”

“Đúng vậy.”

“Ôi, cậu thanh niên này thật tốt.”

“Người đẹp mà tâm hồn cũng tốt nữa.” Hướng Biên Đình cười nói.

“Cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi?”

“Ngoài ba mươi.”

“Ngoài ba mươi? Nhìn không giống, trông trẻ hơn.” Bà ngoại vừa nói vừa lấy điện thoại ra, “Bà sẽ bảo Tiểu Trần về nhà một chuyến, mang cho bà vài bộ quần áo, mấy hôm nay bà sẽ ở đây chăm sóc con.”

Hướng Biên Đình ngỡ ngàng: “Bà định ở đây à?”

“Nhìn chân con đi, bà không ở đây thì làm sao yên tâm được, không có ai chăm sóc con, không thể luôn làm phiền Tiểu Hạ được.”

Bà ngoại đã nói như vậy, Hướng Biên Đình không thể từ chối.

Bà ngoại gọi điện xong thì đi đến cửa ra vào xem những đặc sản và quà mà bà mang về, rồi nói với Hướng Biên Đình: “Một lát nữa sẽ đưa tất cả những thứ này cho Tiểu Hạ.”

“Không phải cho con sao.” Hướng Biên Đình cười nói.

“Quyền quyết định ở đây là của bà, bây giờ bà tuyên bố, tất cả đều không phải của con nữa.” Bà ngoại ngẩng đầu hỏi cậu: “Có ý kiến gì không?”

Hướng Biên Đình lắc đầu: “Không.”

Hướng Biên Đình lấy điện thoại trong túi ra nhắn tin cho Hạ Tuyên.

Hướng Biên Đình: [Bà ngoại em khen anh đẹp trai.]

Hướng Biên Đình: [Vừa nãy anh thật ngoan.]

Hạ Tuyên mất nửa phút mới trả lời: [Ý gì vậy?]

Hướng Biên Đình: [Nói chuyện với bà ngoại em rất ngoan.]

Hạ Tuyên: [Gặp người lớn thì phải ngoan chứ.]

Hướng Biên Đình nhìn điện thoại và cười.

Bình Luận (0)
Comment