Chương 61
Sau khi bà ngoại chuyển đến, cơ hội để Hướng Biên Đình gặp Hạ Tuyên cũng giảm đi, và hai người đã không gặp nhau trong vài ngày. Dù sao thì thân phận hiện tại của Hạ Tuyên chỉ là một người hàng xóm; thường thì, ai lại cứ rảnh là lại ghé thăm nhà hàng xóm của mình chứ, nhất là khi bà còn đang ở đây? Sẽ khó giải thích lắm.
Hướng Biên Đình thực sự hy vọng Hạ Tuyên sẽ tới; ngày nào cậu cũng muốn gặp hắn, nhưng đã liên tiếp vài ngày không được gặp rồi. Ban ngày thì Hạ Tuyên thường bận rộn và không kiểm tra điện thoại trong khi làm việc, vì vậy hắn không trả lời tin nhắn WeChat thường xuyên.
Có bà ở cùng nên Hướng Biên Đình không cảm thấy chán; cả hai luôn có nhiều chuyện để nói, cũng luôn vui vẻ cả ngày, làm cho ngôi nhà sôi động hơn trước.
Tuy nhiên, trong lòng cậu luôn có một cảm giác trống rỗng.
Mấy hôm nay Hạ Tuyên rất bận, về nhà cũng muộn. Mấy ngày trước, hắn còn về sớm để chăm sóc Hướng Biên Đình, nhưng giờ có bà ở đây chăm sóc cậu nên hắn cũng không sang đây nữa. Hắn có muốn đi, nhưng như vậy không thích hợp. Hắn không thể viện cớ được, và cũng không muốn. Nếu bà hỏi tại sao hắn lại đến, hắn sẽ phải nói mình đến chỉ để gặp Hướng Biên Đình, điều đó sẽ không khéo léo chút nào.
Bà không phải là người không biết gì, sao có thể không suy nghĩ nhiều hơn sau khi hắn nói thẳng như vậy.
Từ góc nhìn của người ngoài cuộc, một người hàng xóm lại tốt bụng như thế thì thật sự rất kỳ lạ.
Chắc chắn hắn muốn có một thân phận rõ ràng với Hướng Biên Đình, hắn không quan tâm đến suy nghĩ của người khác, nhưng hắn không thể không để ý đến tình huống của Hướng Biên Đình.
Vì vậy, hắn đơn giản là không đi.
Tối hắn cũng về nhà rất muộn, cứ ở lại phòng làm việc để vẽ, chỉ về nhà vào khoảng mười một hoặc mười hai giờ.
Trước khi Hướng Biên Đình chuyển đến đây, hắn cũng như vậy, luôn ở lại studio. Chỉ cần cầm cọ hoặc máy xăm là hắn lại cảm thấy tràn đầy sức sống.
Nhưng giờ trong lòng có người nên hắn cũng trở nên tham lam; không thấy người đó là trong lòng như có một khoảng trống, khiến hắn khó có thể có động lực.
Nhưng dù có thiếu động lực thì cũng không còn cách nào khác ngoài việc ngồi đó và chịu đựng.
Mặc dù Hướng Biên Đình vẫn trò chuyện với Hạ Tuyên trên WeChat mỗi ngày, nhưng cậu cũng khá rụt rè, không nói nhiều và cũng không thể hỏi thẳng, “Tại sao anh không đến nhà em?”
Đến chính bản thân hắn cũng cảm thấy thật phóng đại; dù sao thì họ cũng mới chỉ không gặp nhau trong ba ngày, mà họ cũng chỉ cách nhau có hai cánh cửa, thế mà hắn vẫn mất hồn mất vía.
Người trẻ tuổi thường có phần bốc đồng hơn; họ có thể kiệm lời lúc trực tuyến, nhưng lại thẳng thắn ngoại tuyến. Nếu không thể thấy mặt thì sang gặp thôi.
Vào đêm thứ ba, không thể chịu đựng thêm nữa, nên tầm mười một giờ, sau khi bà ngoại đi ngủ, Hướng Biên Đình nhẹ nhàng mở cửa.
Chân cậu đã hồi phục rồi, đã có thể đi lại, nhưng không thể dồn quá nhiều lực khi bước đi, nếu không sẽ vẫn hơi đau một chút. Cậu không dùng nạng vì sợ sẽ tạo ra quá nhiều tiếng động khi di chuyển; còn nhẹ nhàng đóng cửa như một kẻ trộm.
Cậu không báo trước cho Hạ Tuyên, nghĩ mình chỉ cần gõ cửa; nếu Hạ Tuyên mở cửa thì tốt nhất. Còn nếu anh ấy đang ngủ thì thôi vậy.
Hướng Biên Đình nhẹ nhàng gõ cửa, nhưng bên trong không có phản hồi. Sau khi chờ vài giây, cậu lại gõ mạnh hơn một chút.
Không lâu sau, cửa đã mở, Hạ Tuyên đứng đó, mặc bộ đồ ngủ mỏng và rộng.
“Anh…” Hướng Biên Đình dừng lại, nhìn hắn chăm chú rồi khẽ hỏi, “Anh chưa ngủ sao?”
“Chưa.” Hạ Tuyên liếc nhìn chân phải của cậu trên sàn, “Đi được rồi à?”
“Đi được rồi.” Hướng Biên Đình gật đầu.
“Có đau không?”
“Chỉ cần em đi chậm, thì không đau.”
“Em vẫn cần phải dành nhiều thời gian hơn để dưỡng thương.”
Hướng Biên Đình ừm một tiếng, cậu nhìn Hạ Tuyên nhưng không biết nói gì tiếp theo. Sau vài ngày không gặp, tự dưng đứng đối mặt như thế này khiến cậu cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Em có hơi nhớ anh.
Câu này hơi khó nói ra thành lời.
“Anh… đang làm gì trong nhà thế?” Hướng Biên Đình cố gắng bắt chuyện.
“Xem phim.” Hạ Tuyên vừa nói vừa kéo tay Hướng Biên Đình vào trong nhà. Hắn đóng cửa lại và đè người lên cửa, không nói gì, cứ thế hôn lên môi Hướng Biên Đình.
Trên người Hạ Tuyên nóng ấm, mang theo một mùi hương quen thuộc, chiếc áo vải bông mềm mại dán sát vào da thật thoải mái, Hướng Biên Đình không kiềm chế được mà vòng tay ôm lấy hông hắn.
Một nụ hôn thật nồng nàn, ba ngày nhớ nhung đều được gói gọn trong đó.
Hướng Biên Đình bị hôn đến không thở nổi, tay siết chặt vạt áo Hạ Tuyên.
Hạ Tuyên giữ chặt cậu, hôn một lúc rồi cúi xuống hôn lên cổ cậu, vừa hôn vừa l**m, nhưng không dám mạnh bạo, sợ để lại dấu vết. Đôi môi hắn dừng lại ở gốc tai của Hướng Biên Đình, nói trong hơi thở nhẹ: “Bà ngoại em ngủ rồi à?”
“Ngủ rồi.” Hướng Biên Đình cũng thở gấp, đầu dựa vào vai Hạ Tuyên. Vài ngày không hôn Hạ Tuyên, kỹ năng hôn giờ lại cứng ngắc rồi, vừa rồi thiếu oxi đến mức gần như không chịu nổi, giờ thì há miệng thở mạnh.
Khi vừa đóng cửa phát ra âm thanh “phanh” một tiếng, cậu thật sự sợ làm bà tỉnh dậy.
Hạ Tuyên thả Hướng Biên Đình ra, ôm với hôn rồi, không muốn làm thêm gì nữa, nếu thêm thì hôm nay Hướng Biên Đình không chắc có thể ra khỏi căn phòng này.
Hướng Biên Đình hơi lo lắng, tay nắm vào tay nắm cửa định mở ra: “Em về xem xem bà có tỉnh không.”
Hạ Tuyên giữ chặt tay cậu: “Nếu thật sự tỉnh dậy, thì em có về hay không cũng vậy thôi.”
Hướng Biên Đình quay đầu nhìn hắn, tay còn đặt trên tay nắm cửa, dáng vẻ như muốn đi, nhưng đi rồi không biết có quay lại được không.
“Chạy sang đây chỉ để hôn anh một cái thôi sao?” Hạ Tuyên hỏi.
“Không phải anh hôn em sao?” Hướng Biên Đình buông tay xuống, quay người lại.
Hạ Tuyên lại đè cậu lên cửa, lại hôn cậu một cái: “Ừ, là anh hôn, em đã chạy sang tận đây rồi, sao anh lại không hôn chứ.”
Hướng Biên Đình cười, đuôi mày nhếch lên một chút.
“Xem phim cùng anh chút nhé.” Hạ Tuyên xoa xoa lòng bàn tay cậu, nói.
Hướng Biên Đình gật đầu: “Được.”
Vừa ngồi xuống ghế sofa, cậu đã bị Hạ Tuyên ôm vào lòng, ban đầu còn hơi ngại ngùng, không lâu sau thì không còn cứng ngắc nữa, tự nhiên dựa vào người hắn.
Hạ Tuyên đã xem hơn nửa bộ phim, Hướng Biên Đình xem giữa chừng nên cũng không hiểu lắm, nhưng cậu đâu có chú ý tới phim, xem có hiểu hay không cũng không quan trọng, chỉ cần được ngồi cùng Hạ Tuyên như vậy một chút là cậu đã thấy vui rồi.
Hạ Tuyên vốn định ôm Hướng Biên Đình yên tĩnh xem phim, nhưng đến nửa chừng vẫn không kiềm chế được, cúi đầu hôn lên môi cậu.
“Hai ngày qua em ở nhà làm gì?” Hạ Tuyên chạm mũi vào mũi cậu, khàn giọng hỏi.
“Chỉ nghe giảng bài, trò chuyện với bà em thôi, cũng không làm gì nhiều.” Hướng Biên Đình tay đặt lên cánh tay hắn, nhẹ nhàng s* s**ng, “Hai ngày này, có phải anh bận lắm không?”
“Bận nghĩ về em có tính là bận không?” Hạ Tuyên thẳng thắn hỏi.
Hướng Biên Đình chớp mắt, tai hơi nóng lên, những điều cậu không thể nói thì Hạ Tuyên lại dễ dàng nói ra.
“Vậy nếu nói như vậy, thì em cũng bận lắm.” Hướng Biên Đình đáp lại.
Hạ Tuyên bật cười một tiếng, giữ chặt tay cậu, nắm trong tay bóp nhẹ.
“Em thực sự khá bận.” Hướng Biên Đình quay đầu, môi áp vào bên tai Hạ Tuyên, nói những lời hơi ngượng ngùng, “Nếu không, em cũng sẽ không chạy đến đây đâu.”
Hạ Tuyên quay đầu lại hôn cậu, nắm tay cậu rất chặt rất chặt.
Phim đã hết rồi, tivi vang lên bài hát kết thúc, Hạ Tuyên cầm điều khiển tivi tắt đi.
Hướng Biên Đình quay đầu nhìn hắn: “Anh sẽ đi ngủ sao?”
Hạ Tuyên liếc nhìn cậu.
“Nếu anh không đi ngủ, em sẽ ở lại thêm một chút.” Hướng Biên Đình nói.
“Vậy tối nay anh khỏi ngủ.” Hạ Tuyên đứng dậy, vỗ đầu cậu, bảo cậu về nhà.
Hướng Biên Đình ngồi trên sofa không nhúc nhích, cứ ngẩng mặt nhìn hắn.
“Giờ em không về, chờ một lúc nữa thì đừng mong về được.” Hạ Tuyên nói.
Hướng Biên Đình đứng dậy, cố tình hỏi: “Anh có ý gì vậy?”
“Ý gì em thừa biết.” Hạ Tuyên đưa cậu đến cửa, “Đi chậm một chút.”
Hướng Biên Đình quay mặt nhìn hắn.
Cậu đại khái biết lý do mấy hôm nay Hạ Tuyên không đến nhà mình, điều đó hai người đều ngầm hiểu.
“Ngày mai em lại đến.” Hướng Biên Đình nói.
“Thật sao.” Hạ Tuyên ghé sát vào mặt cậu, nhìn vào mắt cậu, “Nói được phải làm được đấy.”
Ánh mắt và giọng điệu này thật quyến rũ, Hướng Biên Đình cảm thấy tim mình cũng tan chảy.
Hạ Tuyên hôn lên môi cậu: “Ngủ sớm nhé, chúc ngủ ngon.”
Hướng Biên Đình tính tính, cậu đã nghỉ ở nhà tròn mười ngày, chân cuối cùng cũng hồi phục gần như bình thường. Thực ra cậu đã có thể xuống đất đi bộ từ mấy ngày trước rồi, chỉ là chân không thể đè quá mạnh, khi đi bộ vẫn chỉ có thể đặt trọng tâm lên chân trái. Cậu đã ở nhà tới mức muốn mọc nấm, từ lâu đã muốn quay lại trường học rồi, nhưng bà ngoại đã ra lệnh, phải nghỉ ngơi thêm vài ngày, chờ khi đi lại không thành vấn đề mới có thể đến trường, vì vậy cậu lại nằm nhà thêm vài ngày.
Trong mấy ngày đó, Hạ Tuyên đã đến nhà cậu hai lần, một lần mang trái cây, một lần được bà ngoại gọi đến ăn tối. Thời gian còn lại, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, ban ngày như thường lệ, ban đêm cũng như thường lệ, Hướng Biên Đình đến nhà hắn, hai người tranh thủ chút thời gian sưởi ấm cho nhau một chút, như một buổi hẹn hò.
Ngày nghỉ ở nhà thứ sáu, Lâm Vũ Hách đã nhắn tin Wechat hỏi cậu khi nào trở lại trường, sao lại nghỉ lâu như vậy, có hồi phục không tốt không, có cần đến nhà xem cậu không. Cậu nói không cần, chỉ cần nghỉ thêm hai ngày thì sẽ trở lại trường. Ai ngờ lại thêm tận bốn ngày, cậu còn nhờ lớp trưởng xin nghỉ thêm một vài ngày.
Ngày trở lại trường là bà ngoại đưa đi, họ đi xe đến, nên buổi sáng cậu cũng không gặp được Hạ Tuyên.
Thực ra tối qua hai người đã gặp nhau rồi, không chỉ là tối qua, mà cơ bản mà tối nào họ cũng gặp nhau. Tối qua cậu cũng đã nói với Hạ Tuyên là hôm nay mình sẽ quay lại trường học.
Hướng Biên Đình ngồi trên xe, cửa sổ mở một khe. Cậu nheo mắt nhìn ra ngoài, chưa bao giờ cảm thấy không khí lại tươi mát như vậy.
“Ở nhà nhiều ngày thế rồi, có khó chịu không?” Bà ngoại bên cạnh hỏi cậu.
Hướng Biên Đình “à” một tiếng: “Con sắp mọc nấm rồi.”
Bà ngoại sờ sờ đầu cậu: “Còn không phải vì tốt cho con sao, không dưỡng cho khỏi chân này, sau này lại bị trẹo.”
Hướng Biên Đình gật gật đầu: “Con xin tuân theo lời chỉ dạy của bà ngoại.”
“Hôm nay bà sẽ về, con ở nhà cẩn thận chút nhé.”
Hướng Biên Đình nâng nâng chân phải:“Con cẩn thận đến mức có thể đi xe mô tô rồi.”
Bà ngoại cười và vỗ một cái lên chân cậu.
Hướng Biên Đình nắm tay bà ngoại và siết nhẹ, đầu tựa lên vai bà, ngoan ngoãn, miệng ngọt ngào: “Cảm ơn giáo sư Bùi đã vất vả chăm sóc con trong những ngày qua, cảm ơn bà ngoại của con.”
Bà ngoại cười hai tiếng: “Tiểu Hạ cũng rất vất vả, con cũng nhớ phải cảm ơn người ta.”
Hướng Biên Đình ngẩn người một chút.
Bà ngoại quay sang nhìn cậu: “Trước khi bà đến, người ta đã không ít lần chạy sang chỗ con. Bà thấy trong tủ giày có một đôi dép mới, không phải cỡ của con. Có thời gian phải mời người ta ăn một bữa chính thức để bày tỏ lòng biết ơn nghe không.”
“Giữa bọn con không cần khách sáo như vậy đâu.” Hướng Biên Đình nói với một ý nghĩa rõ ràng.
“Con tự xem mà làm, đừng để mất lễ nghĩa.” Bà ngoại nói.
“Vâng.” Hướng Biên Đình gật đầu.
Vừa vào ký túc xá, ba người bạn cùng phòng đã vây quanh, nói họ gần quên cậu trông như thế nào rồi.
Hướng Biên Đình cười đi về chỗ ngồi của mình, không nói gì cả.
“Còn không cho chúng tôi đi thăm cậu nữa chứ, chúng tôi rất nhớ cậu.” Lời của Lưu Siêu khiến người ta cảm thấy ê răng.
Hướng Biên Đình “eo” một tiếng, quay lại nhíu mày nhìn cậu ta.
“Nhớ cũng không ích gì đâu.” Lâm Vũ Hách tiếp lời, “Người ta đâu có nhớ chúng ta.”
“Tôi đã nói sếp Hướng trông thì có vẻ dễ gần, nhưng thực ra lại giữ khoảng cách như vạn dặm, cái từ đó nói thế nào nhỉ, hoa trên đỉnh núi cao ấy.”
“Hôm nay hoa nở có vẻ rực rỡ nhỉ?” Lâm Vũ Hách đi tới, khoác tay lên vai Hướng Biên Đình, “Sao ở nhà nghỉ một thời gian lại càng tỏa sáng vậy?”
Hướng Biên Đình thầm nghĩ, có lẽ là vì đang hẹn hò, trong lòng được nuôi dưỡng, còn có thể không tỏa sáng sao.
“Cảm thấy cuối cùng cũng có thể đi học lại nên trong lòng không thể ngừng vui vẻ thôi.” Hướng Biên Đình mở miệng cười nói.
“Cái đệt.” Lưu Siêu cười mắng, “Biến đi.”
“Chân có hồi phục nhanh nhẹn không?” Lâm Vũ Hách nhìn chân cậu, hỏi.
“Nhanh rồi.” Hướng Biên Đình nói.
Khi Hướng Biên Đình bước vào lớp học, hơn nửa ánh mắt trong lớp đều đổ dồn về phía cậu. Cậu tìm một chỗ ngồi xuống, trên đường có vài nữ sinh chào hỏi, rồi hỏi chân cậu thế nào, cậu lịch sự đáp đã ổn rồi.
Cậu ngồi xuống, gửi một tin nhắn WeChat cho Hạ Tuyên – [Cảm giác trở lại trường học không tệ chút nào.]
Sau vài phút mới thấy Hạ Tuyên nhắn lại: [Anh thấy em vẫn ở nhà thì tốt hơn.]
Hướng Biên Đình hỏi: [Vì sao?]
Hạ Tuyên: [Không vì sao cả, vấn đề cá nhân anh thôi.]