Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 63

Chương 63

Hạ Tuyên lập tức nhận ra Hướng Biên Đình đã cắt tóc ngắn. Trước đó, tóc cậu dài che khuất lông mày, khiến cậu trông vừa ngoan vừa ngây thơ. Lần này, cậu cắt ngắn khá nhiều, khiên cảm giác trông thật khác biệt so với trước; lông mày và đôi mắt cậu vẫn mang chút thanh lịch nhẹ nhàng, nhưng cả khuôn mặt trông còn nhỏ hơn, tỏa ra sức hấp dẫn trẻ trung.

“Sao em lại ở đây?” Hạ Tuyên nhìn Hướng Biên Đình.

“Em đến trả điện thoại cho anh,” Hướng Biên Đình nói.

Đào Dã liếc Hạ Tuyên, “Ô, ra là người quen à.”

“Cứ để nó trên bàn trong phòng bên cạnh là được,” Hạ Tuyên nói, rồi cúi đầu tiếp tục công việc của mình. “Có việc gì khác nữa không?”

“Ừm, không.”

Hạ Tuyên lại ngước mắt lên.

“Anh đã ăn tối chưa?” Hướng Biên Đình hỏi.

“Làm xong rồi ăn,” Hạ Tuyên trả lời.

Đào Dã nghiền ngẫm nhìn Hạ Tuyên, “Miệng của anh hình như đã mọc lại rồi.”

Giọng điệu của anh ta khi nói chuyện với Hạ Tuyên có vẻ quen thuộc, cho thấy anh ta thực sự là một trong những khách hàng cũ của Hạ Tuyên.

Lâm Vũ Hách nhìn Đào Dã và hỏi, “À, anh… là Đào Dã phải không?”

Đào Dã đang chống tay nằm trên giường. Anh ta ngước mắt và cười đáp, “Đúng vậy.”

Lâm Vũ Hách cười, “Tôi không thể tin là thực sự được gặp người thật.”

Đào Dã nhướn mày, “Rất vui được gặp cậu.”

“Rất vui được gặp anh, tôi thực sự thích những bài hát của ban nhạc của anh.”

Đào Dã này hơi khác so với những lời đồn đại; anh ta rất gần gũi.

Hạ Tuyên đang bận xăm, và Hướng Biên Đình không muốn làm phiền khi hắn đang làm việc.

“Không làm phiền anh nữa, thầy Hạ, giờ bọn em đi đây,” cậu nói với Hạ Tuyên.

“Về nhà à?”

“Không về nhà, em đi ăn tối với Lâm Vũ Hách.”

Hạ Tuyên ừm một tiếng: “Ăn xong rồi về sớm nhé.”

“Ăn xong sẽ đi xem phim, nên có thể… không về sớm đâu,” Hướng Biên Đình nói.

Đây là lần thứ ba Hạ Tuyên ngước mắt lên, hắn vẫn nắm chặt cây súng xăm trong tay. Mỗi lần mắt hắn ngước lên, kim sẽ rời khỏi chỗ nó đang xuyên.

Đào Dã đã phát hiện ra điều gì đó, âm thầm quan sát Hướng Biên Đình.

Hạ Tuyên nhìn Lâm Vũ Hách, rồi lại nhìn Hướng Biên Đình: “Hai người đi cùng nhau à?”

“Ừm.” Hướng Biên Đình gật đầu.

Hạ Tuyên cúi đầu, tiếp tục làm việc với hình xăm: “Mấy giờ chiếu, mấy giờ kết thúc?”

“Hình như kết thúc vào khoảng chín rưỡi,” Hướng Biên Đình trả lời.

“Cụ thể là mấy giờ?”

Hướng Biên Đình lấy điện thoại ra để kiểm tra vé điện tử và nói, “Chín giờ ba mươi bảy.”

“Ừm.” Hạ Tuyên xác nhận.

Hướng Biên Đình đặt điện thoại lên bàn trong phòng bên cạnh và đi xuống với Lâm Vũ Hách.

Quán cà phê đóng cửa lúc sáu giờ, nhân viên đã bắt đầu dọn dẹp từ lúc năm rưỡi. Ninh Viễn đang tập trung lau bàn khi Hướng Biên Đình đến chào cậu ấy: “Tôi đi đây, anh Viễn.”

Ninh Viễn dừng lại một chút, rồi gật đầu.

Cậu ấy đang mặc một chiếc áo sweatshirt dày màu đen đơn giản, khiến làn da cậu ấy trông đặc biệt nhợt nhạt. Có vài vết sẹo đỏ nông ở bên phải cổ, đều là những vết sẹo mà Hướng Biên Đình đã thấy trước đây; có vẻ như chúng từ rất lâu rồi. Ninh Viễn có quá nhiều thương tích trên cơ thể; chân cậu ấy phủ đầy vết sẹo, và giờ thậm chí còn có cả trên mặt, nhưng những vết sẹo ở cổ thì rõ ràng là khác với những cái còn lại, và chắc chắn không phải do ngã.

“Bóng.” Ninh Viễn đột nhiên nói.

“Anh muốn đá bóng với tôi à?”

Ninh Viễn vừa gật đầu vừa lau bàn.

“Hôm nay tôi không có thời gian, hẹn hôm khác chơi nhé?”

Ninh Viễn gật đầu và đột nhiên kéo tay áo lên để chỉ chiếc đồng hồ đeo tay.

Chiếc đồng hồ giống như một cái đồng hồ điện thoại tiểu thiên tài, có màu xanh nhạt, và có vẻ như đã đeo một thời gian dài, vì có dấu hiệu bị mòn cả trên dây đeo và mặt đồng hồ.

Lúc này, Lâm Vũ Hách cũng nhận ra điều gì đó về anh chàng đẹp trai này.

“Anh đang muốn lưu số điện thoại của tôi à?” Hướng Biên Đình hỏi. Ninh Viễn gật đầu và chìa tay ra.

Hướng Biên Đình chạm vài lần lên màn hình đồng hồ, lưu số điện thoại của mình, thậm chí còn thêm một ghi chú “Hướng Biên Đình.”

“Tên tôi là Hướng Biên Đình, nhớ chứ?” Hướng Biên Đình chỉ vào tên mình trên màn hình, “Đây là tôi.”

Ninh Viễn chạm hai lần lên màn hình và ngay lập tức gọi cho Hướng Biên Đình.

Hướng Biên Đình bắt máy và mỉm cười, rồi Ninh Viễn gật đầu, sau đó cúp máy và tiếp tục lau bàn.

Cà phê của Đào Dã được mang lên, nhưng theo quy định của Hạ Tuyên, không được phép mang đồ ăn và đồ uống vào phòng xăm, nên Đào Dã phải để cà phê bên ngoài, nhất thời không thể uống.

Khi hai cậu bé rời đi, anh ta ngẩng đầu về phía cửa, nhướng mày hỏi Hạ Tuyên, “Crush à?”

Hạ Tuyên không nói gì, vì vậy anh ta lại hỏi, “Hay là tình nhân?”

“Người yêu,” Hạ Tuyên nói.

Câu trả lời này khiến Đào Dã hơi bất ngờ. Anh ta chống tay lên: “Anh thực sự đang hẹn hò à?”

Không có gì phải giấu diếm với bạn bè xung quanh cả; họ đều là những người nhạy bén, chẳng cần nói đã có thể nhận ra mọi thứ. Hạ Tuyên gật đầu.

Đào Dã nằm lại, ngẫm nghĩ về dáng vẻ của Hướng Biên Đình, rồi gật đầu, “Rất có sức hút.”

“Không quá già, trông khá trẻ,” anh ta nhìn Hạ Tuyên, “Tôi không ngờ người như anh cũng sẽ yêu đương đấy.”

Hạ Tuyên liếc nhìn anh ta, ánh mắt không biểu lộ cảm xúc; cái nhìn phản ánh suy nghĩ bên trong hắn. Hắn lạnh lùng, cho nên ánh mắt cũng lạnh lẽo.

Ít nhất thì đó là cái mà Đào Dã cảm nhận được.

“Trông anh không giống một người đang yêu,” Đào Dã cười nói, “Những người đang yêu luôn có trái tim mềm mại; anh thì quá cứng rắn và lạnh lùng.”

Hình xăm này hoàn thành lúc tám giờ rưỡi, rồi hai người họ tìm một chỗ ăn. Sau bữa tối, Đào Dã mời Hạ Tuyên đi uống rượu.

“Vừa xăm xong, cậu uống sao?”

“Không nghiêm trọng, hình xăm nhỏ thôi mà, xăm nhiều lần nên tôi đã quen rồi. Tôi có thể uống vài ly.”

“Không uống, lát tôi còn phải đi đón người.”

Đào Dã ngồi ghế phụ, vừa nghe vậy liền quay lại nhìn hắn: “Tới rạp chiếu phim để đón ai kia phải không, sếp Hạ?”

Sếp Hạ phớt lờ anh ta.

“Có vẻ như anh thực sự không phải là sếp Hạ mà tôi từng biết,” Đào Dã mở cửa sổ và cho một điếu thuốc vào miệng.

“Cậu ở đâu? Tôi sẽ đưa cậu đến đó.”

“Không về khách sạn.” Đào Dã nói tên một quán bar, “Đưa tôi đến đó đi.”

Khi Hạ Tuyên hỏi về thời gian kết thúc của bộ phim, Hướng Biên Đình đoán có thể hắn sẽ đến rạp chiếu phim đón mình. Nhưng khi thực sự thấy hắn trong khu vực chờ của rạp chiếu phim, vẫn khiến trái tim cậu thoáng rung rinh một chút.

Người qua lại đông đúc, Hạ Tuyên đang ngồi trên ghế sofa trong khu vực chờ, mặt không biểu cảm quét qua đám đông.

Lâm Vũ Hách có hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Hạ Tuyên, sau đó quay đầu nhìn sang Hướng Biên Đình. Giờ thì cậu ta chẳng cần đoán cũng biết Hạ Tuyên chắc chắn là đến đón Hướng Biên Đình. Hạ Tuyên cư xử với Hướng Biên Đình không hề bình thường, điều này thì cậu ta đã nhận ra từ lâu, không phải cậu ta chậm hiểu, chỉ là không dám nghĩ theo hướng đó, lúc nào cũng cảm thấy không thể, chắc mình đã nghĩ nhiều.

Nhưng giờ nhìn xem, thật sự không phải là không thể nhé.

Sau khi ánh mắt Hướng Biên Đình và Hạ Tuyên gặp nhau, cậu thấy hắn đứng dậy đi về phía này.

Lâm Vũ Hách bình thường nói khá nhiều, nhưng giờ lại không nói gì, vì cảm thấy mình mà lên tiếng là sẽ như một cái bóng đèn bật sáng, tốt hơn là nên giữ im lặng.

Hạ Tuyên không có một câu chào hỏi, lúc đến gần chỉ nói: “Đi thôi.”

“Vậy tôi đi trước nhé.” Lâm Vũ Hách lập tức nói.

“Đi cùng đi.” Hạ Tuyên nói với cậu ta, “Tôi đưa cậu về trường.”

“Không cần đâu, tôi tự bắt taxi được rồi.”

“Đi cùng đường.” Hạ Tuyên nói.

“Thế… được.”

Ba người ban đầu đi song song, nhưng không lâu sau, Lâm Vũ Hách lặng lẽ lùi lại sau họ hai mét, giữ trạng thái vô hình.

“Anh đến khi nào thế?” Hướng Biên Đình quay đầu hỏi Hạ Tuyên, “Không đợi lâu chứ?”

“Không, anh đến lúc chín rưỡi.”

“Bữa tối thì sao, anh ăn chưa?”

“Ăn rồi.”

Hướng Biên Đình ừ một tiếng, không nói gì thêm nữa. Cậu liếc mắt nhìn sang bên cạnh, thấy không có ai liền quay đầu nhìn lại, phát hiện Lâm Vũ Hách đi phía sau cách họ hai mét, đã tụt hẳn lại phía sau.

Hướng Biên Đình chỉ liếc mắt đã nhận ra cậu ta khác thường. Lâm Vũ Hách là người thông minh, EQ cũng rất cao, nhiệt tình một cách có chừng mực, ở cạnh người như cậu ta thực sự rất thoải mái.

“Có chuyện gì vậy, chân đau à mà đi chậm thế.” Hướng Biên Đình cười hỏi.

“Các cậu cứ đi đi, tôi theo sau.” Nói rồi Lâm Vũ Hách lấy điện thoại ra, giả vờ vừa đi vừa lướt.

Hạ Tuyên đưa Lâm Vũ Hách về trường trước, Hướng Biên Đình ngồi ghế phụ, trong không gian kín mới ngửi thấy Hạ Tuyên có mùi khác biệt so với bình thường.

Hắn cũng xịt nước hoa, nhưng không phải kiểu này, mùi này hơi nồng, không cần lại gần cũng có thể ngửi thấy.

Lâm Vũ Hách im lặng như không phải người, lên xe rồi cũng chỉ chăm chú vào điện thoại. Cậu ta không nói, hai người phía trước cũng không nói, bầu không khí trong xe khá ngượng ngùng. Cậu ta đành bỏ điện thoại xuống rồi hạ vài cm cửa sổ, thầm nghĩ, hai vị không phải thân quen lắm sao?

Tình huống vi diệu lúc này, nhìn còn không quen thuộc như lúc trước nữa ấy.

May mà trường học không xa nơi họ xem phim, xe chạy khoảng bảy tám phút thì đến, Hạ Tuyên đỗ xe tại cổng Tây, Lâm Vũ Hách lập tức mở cửa xuống xe, hít thở không khí trong lành rồi đứng ngoài xe chào tạm biệt họ.

“Cảm ơn thầy Hạ nhé.”

“Không có gì.”

Lâm Vũ Hách nhìn Hướng Biên Đình: “Tôi về đây, sáng mai gặp lại nhé.”

“Phim thế nào?” Sau khi lên đường, Hạ Tuyên hỏi Hướng Biên Đình, “Có hay không?”

“Cũng được.”

“Sao lại đi xem phim với cậu ấy.”

Hướng Biên Đình hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn hắn.

“Em rủ à?” Hạ Tuyên lại hỏi.

“Không, cậu ấy rủ.” Hướng Biên Đình cúi đầu cười một chút, nhẹ nhàng nói: “Em rủ thì cũng là rủ anh chứ.”

“Cậu ấy rủ thì em liền đi cùng.” Hạ Tuyên nói với ngữ khí bình thản, không ai nghe ra tâm trạng.

Hướng Biên Đình không ngờ Hạ Tuyên lại để tâm đến chuyện này, cậu còn tưởng hắn không để ý.

“Anh không vui à?” Hướng Biên Đình khẽ hỏi.

“Quả thực không vui.” Hạ Tuyên nói.

Hạ Tuyên không vui vì việc này chứ không phải vì cậu, đổi lại người khác đi xem phim cùng Hướng Biên Đình thì hắn cũng vẫn giữ tâm trạng này.

“Lần sau em không đi nữa.” Hướng Biên Đình cười nói.

Đèn đỏ ở ngã tư sáng lên, Hạ Tuyên từ từ dừng xe lại, quay đầu nhìn Hướng Biên Đình: “Có phải cảm thấy anh thật vô lý không?”

Hạ Tuyên có hơi kiểm soát, Hướng Biên Đình đã cảm nhận được từ lâu.

“Không phải vô lý.” Hướng Biên Đình cũng quay đầu lại, “Anh là anh, em biết anh thế nào mà.”

Hạ Tuyên nhìn chăm chú cậu một lát, nói: “Tính tình anh không tốt.”

“Tính tình không có tốt hay xấu.”

Xe chạy thêm một đoạn đường, sau ngã tư đèn giao thông là sẽ tới khu chung cư. Hạ Tuyên lái xe vào bãi đỗ xe dưới lòng đất, tìm chỗ đỗ rồi dừng lại.

Hắn tắt máy, tháo dây an toàn rồi nghiêng người lại gần: “Anh rất vô lý, đừng nghĩ anh quá tốt, tính tình anh thực sự không tốt đâu.”

Điều này cho thấy Hạ Tuyên đã có nhận thức rõ ràng về bản thân, Hướng Biên Đình thì ngược lại, cậu là người quá tốt, tốt đến mức khiến người ta h*m m**n, muốn chiếm hữu.

Hướng Biên Đình nhìn vào mắt hắn: “Vô lý thì vô lý, em thích là được.”

Hạ Tuyên nghiêng qua hôn cậu một cái, mùi hương mà Hướng Biên Đình không quen thuộc càng rõ hơn. Vừa rồi Hạ Tuyên xăm gần như vậy, rõ ràng là mùi từ người đó dính vào.

Quả thật cũng hơi để tâm.

“Có thể hỏi anh một câu không?” Hướng Biên Đình nói.

“Hỏi đi.”

“Tối nay… người tìm anh xăm là ai?”

“Sao tự dưng em lại hỏi vậy.”

“Hai người quen nhau à?”

“Ừ, đã quen từ lâu. Là khách hàng cũ của anh. Sao vậy?”

Hướng Biên Đình thẳng thắn kể lại câu chuyện mà Lâm Vũ Hách đã nói cho Hạ Tuyên.

Hạ Tuyên nhìn cậu một lúc, không nói gì.

“Em nghĩ người bạn trai thợ xăm đó là anh à?”

Hướng Biên Đình lập tức nói: “Không—”

“Vậy phản ứng này của em là gì.”

Hướng Biên Đình không nói gì.

“Có phải ghen không?”

Hướng Biên Đình tựa đầu vào vai hắn: “Anh ta vừa mặc đồ quá thoáng mát, trên người anh còn có mùi của anh ta.”

Hạ Tuyên vuốt cằm cậu: “Mũi nhạy quá.”

Hướng Biên Đình cúi đầu, nhẹ nhàng cắn một cái trên đầu ngón tay hắn: “Anh ta không thể mặc quần short rộng rãi hơn chút sao, sao cứ thế mặc q**n l*t rồi nằm đó vậy.”

Hạ Tuyên cười khẽ, ngón tay lướt qua môi cậu.

Bình Luận (0)
Comment