Chương 64
Hạ Tuyên giơ tay chạm vào tóc Hướng Biên Đình và nói với cậu, “Anh vừa mới ăn tối với cậu ta, ở cạnh nhau lâu chút, còn mùi nước hoa thì chắc chắn là từ lúc xăm; nước hoa của cậu ta khá nồng.”
Hướng Biên Đình chôn mặt vào vai hắn, rầu rĩ “ừm” một tiếng.
“Cậu ta thường xuyên tới chỗ anh xăm, nhưng bạn trai cậu ta không phải anh; đó là một người bạn cũng là thợ xăm của anh thôi, và bây giờ thì cũng thành bạn trai cũ rồi,” Hạ Tuyên giải thích rõ ràng. “Nếu em không thích, sau này anh sẽ không nhận xăm cho cậu ta nữa.”
Hướng Biên Đình ngẩng đầu lên và nói, “Em không nghĩ người đó là anh…”
“Anh biết, anh chỉ muốn giải thích rõ với em.” Ngón tay Hạ Tuyên chơi đùa với tóc cậu, “Không cần phải để ý đến những người không quan trọng.”
“Em không…” Giọng Hướng Biên Đình rất thấp, “Em chỉ để ý mỗi anh.”
Cậu cúi đầu khi Hạ Tuyên nhìn xuống mình.
“Tóc em cắt ngắn quá.” Ngón tay Hạ Tuyên nhẹ nhàng lùa vào tóc cậu, còn xoa nhẹ sau đầu vài lần.
“Ngắn quá ư?” Hướng Biên Đình nhìn lên, “Trông có xấu không?”
“Có gương mặt này của em, làm sao mà xấu được?”
Hướng Biên Đình cười khúc khích, “Nếu em cạo hết đi, có lẽ sẽ không đẹp.”
Hạ Tuyên nhìn cậu một lúc và nói, “Trông em còn nhỏ hơn.”
Hai người vừa bước vào thang máy đã hôn nhau, và khi ra ngoài, hơi thở của Hướng Biên Đình vẫn còn hơi hổn hển. Cậu theo nhịp bước của Hạ Tuyên khi hắn nửa ôm nửa kéo cậu đến cửa.
“Hôm nay ngủ bên nhà anh nhé?” Hạ Tuyên thì thầm vào tai cậu.
Cậu gật đầu, “Em về lấy một ít quần áo.”
“Mặc đồ của anh là được.”
“Đồ lót cũng mặc của anh à?” Cậu cười khẽ hỏi, tai đã hơi ấm.
“Anh đã mua đồ mới cho em.” Hạ Tuyên nói, “Nhưng em vẫn có thể mặc đồ của anh nếu muốn.”
Nói những điều hơi “bậy bạ” với vẻ mặt bình thản còn khiến người ta ngại hơn là thô lỗ trắng trợn; chủ đề này là do Hướng Biên Đình đưa ra, nhưng bây giờ cậu lại không biết phải đáp lại như thế nào. Trước khi cậu có thể lên tiếng, Hạ Tuyên đã hỏi, “Thế em có định mặc không?”
Hướng Biên Đình quay mặt về phía cửa, nói với Hạ Tuyên, “Chắc không vừa đâu.”
Hạ Tuyên không trêu cậu nữa, mà vò vò tai cậu, hỏi, “Em có cần về kiểm tra Peter không?”
Hướng Biên Đình lắc đầu, “Mấy hôm nay nó sắp lột da rồi, nên em sẽ không làm phiền nó.”
Hạ Tuyên giơ tay đến trước mặt Hướng Biên Đình để ấn dấu vân tay khóa cửa và thoải mái nói mật khẩu số cho cậu.
“Thêm dấu vân tay sau nhé.” Hạ Tuyên nói.
Hướng Biên Đình đáp lại bằng một câu “vâng.”
Sau khi vào, Hạ Tuyên bảo Hướng Biên Đình đi tắm trước, hắn nói mình vẫn còn một thiết kế cần vẽ.
“Anh vẫn làm việc sau khi về nhà à.” Hướng Biên Đình nói, “Không phải sẽ có cả deadline chứ?”
Thứ Hạ Tuyên muốn vẽ không phải là một bản phác thảo xăm, mà là một bức tranh sơn dầu. Một người bạn của hắn muốn, vì người bạn đó sắp cưới và đã chỉ định bức tranh làm quà cưới.
“Đó là một bức tranh dành cho một người bạn; cậu ta sẽ cưới vào tuần tới, và đó là quà cưới cho cậu ta.” Hạ Tuyên dừng lại và nói, “Cũng coi như deadline thật.”
Hướng Biên Đình cười cong mắt, và Hạ Tuyên lại xoa tóc cậu, nói, “Đi tắm đi, em tự lấy quần áo nhé, ở tủ đồ bên trái trong phòng ngủ chính.”
Bé con đã đổi sang kiểu tóc mới, trông vừa tươi tắn vừa thú vị, khiến người ta cứ muốn xoa mãi.
Hướng Biên Đình ừm một tiếng, lại nghe Hạ Tuyên nói, “Những cái bên trong, của em hay của anh, chắc em phải phân biệt được rồi nhỉ, đúng không?”
Nói xong, Hạ Tuyên đi về phía phòng làm việc, trước khi vào còn quay đầu lại nói, “Nếu không phân biệt được thì nhìn vào kích cỡ nhé.”
Hạ Tuyên bước vào phòng, Hướng Biên Đình đưa tay xoa má mình, xoa một chút rồi bỗng cười khúc khích.
Từ tủ đồ của Hạ Tuyên là có thể thấy hắn là người có gu thẩm mỹ và sự phân định rõ ràng.
Có rất nhiều quần áo, kiểu dáng cũng khác nhau, nhưng phong cách thiết kế đều rất mạnh mẽ, thời trang và cao cấp.
Gu thẩm mỹ và sở thích của hắn đã thể hiện rõ từ cách trang trí của ngôi nhà; hắn là người thực sự coi trọng cái đẹp.
Tuy nhiên, Hướng Biên Đình vẫn hơi bất ngờ trước sự tinh tế của chú Hạ.
Cũng có một ngăn kéo đặc biệt dành cho bông tai; ngoài bông tai, còn có dây chuyền, vòng tay và nhẫn. Hướng Biên Đình không thấy Hạ Tuyên thường xuyên đeo dây chuyền hay vòng tay, nhưng hắn thường xuyên đeo bông tai và cứ vài ngày lại thay đổi.
Hạ Tuyên thường để lại ấn tượng là người không câu nệ tiểu tiết, lại khá ngầu, đôi khi thậm chí còn có phần thô lỗ hoặc thiếu trong sáng, nhưng tình yêu với cái đẹp thực sự cho thấy một mặt trái ngược.
Hướng Biên Đình mỉm cười nhìn ngăn kéo đầy trang sức và nghĩ, hắn không chỉ là một người đẹp, mà còn là một tín đồ thời trang kìa.
Hướng Biên Đình tắm xong, nhưng không thấy Hạ Tuyên ở phòng khách, có lẽ vì hắn vẫn đang vẽ. Cửa vào phòng mà Hạ Tuyên đã vào vẫn mở, vì vậy, cậu bước tới nhìn vào bên trong.
Đây là một phòng vẽ được chuyển đổi từ một phòng làm việc, rộng rãi, và thậm chí còn lớn hơn cả phòng làm việc hiện tại của Hạ Tuyên. Đối diện với cửa sổ là một chiếc bàn, bên cạnh, ở phía góc, là một tủ đựng dụng cụ vẽ. Bức tường bên phải được xếp đầy sách, trong khi hai giá vẽ được đặt ở bên trái.
Hạ Tuyên đang ngồi ngả người ra ghế, đôi mắt nhắm lại.
Ngay khi Hướng Biên Đình bước vào, hắn đã tỉnh dậy, chớp mắt và hơi nâng đầu lên một chút.
Xăm là một công việc tốn sức; nó khiến mắt và lưng bị căng thẳng. Hôm nay Hạ Tuyên đã xăm hai hình và gần như đã ngồi cả ngày trong phòng làm việc, vì vậy vai và lưng hắn cảm thấy hơi mỏi, cổ thì cứng lại, khi xoay đầu còn phát ra âm thanh. Hắn đã vẽ một lúc và cảm thấy khó mà làm tiếp được, thực sự là khá mệt rồi.
Hạ Tuyên ngồi thẳng dậy, dụi mắt, nét mặt còn có vẻ mệt mỏi.
Hướng Biên Đình bước tới bên cạnh và nói, “Chắc anh mệt rồi phải không, tắm rửa rồi đi ngủ sớm nhé.”
“Anh đã ngủ đủ rồi, bây giờ không mệt.” Hạ Tuyên quay đầu nhìn cậu.
Hướng Biên Đình đang mặc đồ ngủ, không vừa vặn; tay áo lẫn ống quần đều quá dài. Quần áo rộng rãi khiến cậu trông như một đứa trẻ lén mặc quần áo của người lớn.
Bàn tay Hạ Tuyên luồn vào tay áo, các ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua cổ tay cậu: “Quần có vừa không?”
Lông mi Hướng Biên Đình rung rinh; cổ tay cậu cảm nhận được hơi ấm từ cái chạm của Hạ Tuyên, rồi cậu nhẹ nhàng nói, “Em không mặc đồ của anh.”
“Anh biết.” Hạ Tuyên nhìn thẳng vào mắt cậu, “Ý anh là những cái mới anh đã mua cho em, có phù hợp không?”
Ánh mắt thẳng thắn đó khiến Hướng Biên Đình cảm thấy hơi bối rối.
Trên bàn cạnh máy tính có một bức ảnh, Hướng Biên Đình lập tức chú ý; đó là một bức ảnh nhóm, và những người trong ảnh có lẽ là bố mẹ của Hạ Tuyên.
“Đây có phải là bố mẹ anh không?” Hướng Biên Đình hỏi, mắt vẫn nhìn bức ảnh.
Hạ Tuyên liếc nhìn bức ảnh và ừ một tiếng, nói, “Đúng vậy.”
Rõ ràng là Hạ Tuyên trông như thế này thì người ta có thể đoán bố mẹ hắn chắc chắn đều rất đẹp. Sự thật cũng quả nhiên là vậy; bức ảnh dường như được chụp khi bố mẹ hắn còn trẻ, với một biển hoa phía sau. Mẹ hắn là người Trung Quốc, xinh đẹp tới mức khiến người ta không nói nên lời.
Hạ Tuyên dù có ngoại hình con lai, nhưng đôi mắt và lông mày thực sự rất giống mẹ mình.
Hướng Biên Đình đã chuyển đến đây khoảng nửa năm, và cậu chưa bao giờ gặp bố mẹ của Hạ Tuyên. Cậu sợ thực tế sẽ giống như mình tưởng tượng, nên chưa bao giờ hỏi Hạ Tuyên.
“Hạ Tuyên,” Hướng Biên Đình nhẹ nhàng gọi, “Bố mẹ anh…”
Hạ Tuyên biết tại sao cậu lại hơi do dự, nên trả lời thẳng, “Họ đã qua đời.”
Hướng Biên Đình không nói gì nữa. Nghe Hạ Tuyên nói bình tĩnh như vậy, cậu lại không thể diễn tả cảm xúc của mình, chỉ cảm thấy trong lòng hơi nặng nề. Bàn tay Hạ Tuyên vẫn đang đặt trên cổ tay cậu, và cậu nâng tay một chút để nắm lấy tay Hạ Tuyên.
Cậu không hiểu rõ về Hạ Tuyên; ngay cả việc bố mẹ hắn đều đã mất mà cũng phải tới khi họ bên nhau rồi, cậu mới biết.
“Em chưa bao giờ dám hỏi,” Hướng Biên Đình nói nhẹ nhàng, “nhưng giờ em mới biết.”
Hạ Tuyên ừm một tiếng và nhìn cậu, nói, “Em chưa biết gì mà đã đồng ý ở bên anh rồi.”
Hướng Biên Đình chớp mắt, “Anh trách em bốc đồng à?”
Khi những ngón tay của họ đan lại với nhau, Hạ Tuyên kéo cậu một chút, khiến cậu ngả về phía trước, còn hắn cúi xuống.
Gương mặt họ rất gần nhau.
“Anh không trách em; anh tự trách mình,” Hạ Tuyên nói.
Hướng Biên Đình hơi bối rối, “Hả?”
“Tự trách mình vì trước đây không đủ bốc đồng.”
Hướng Biên Đình nhớ lại tình huống vào ngày họ thiết lập quan hệ, rồi thầm nghĩ, thì ra hôm đó vẫn chưa thực sự tính là bốc đồng.
Hạ Tuyên vẫn chưa tắm, và mùi hương từ nước hoa của Đào Dã vẫn còn vấn vương trên người hắn. Hắn không làm gì thân mật với Hướng Biên Đình cả, buông cậu ra và sau đó nhìn về phía một bức ảnh của bố mẹ mình, rồi nói với cậu, “Đừng ngại hỏi. Em nên biết về tình hình gia đình của bạn trai mình.”
Hướng Biên Đình cười nói, “Em quan tâm đến việc biết về chính bạn trai hơn.”
Khi nhìn thấy bức ảnh của bố mẹ Hạ Tuyên, Hướng Biên Đình không thể không tưởng tượng ra Hạ Tuyên trông như thế nào khi còn nhỏ.
“Anh có hình hồi nhỏ không? Em muốn xem.”
Hạ Tuyên lục lọi trong một cái ngăn kéo dưới bàn và lấy một cuốn album cũ ra, còn đứng dậy để nhường ghế cho Hướng Biên Đình.
“Xem đi,” Hạ Tuyên nói, “anh đi tắm đây.”
Hướng Biên Đình mở album xem qua; trang đầu tiên là một bức ảnh của Hạ Tuyên khi còn bé, nhìn chỉ khoảng ba hoặc bốn tuổi, với làn da rất sáng và tóc nhạt màu, gần như vàng.
“Lúc nhỏ tóc anh sáng vậy.”
Hạ Tuyên vẫn chưa đi và đứng bên cạnh cậu, chỉ đáp lại bằng một tiếng ừm.
Lúc nhỏ, có một khoảng thời gian tóc hắn sáng như vậy; nhưng nó không kéo dài lâu, và sau đó, màu tóc của hắn đã trở nên tối hơn, cho tới màu nâu đậm hiện tại.
Hướng Biên Đình lướt ngón tay qua khuôn mặt mũm mĩm trong bức ảnh.
Mẹ của Hạ Tuyên thực sự rất đẹp, bức ảnh nào cũng luôn cười nhẹ. Tính cách của Hạ Tuyên có lẽ giống như bố hắn; ảnh nào trông ông cũng có vẻ nghiêm túc, đẹp trai nhưng không thích cười. Biểu cảm lạnh lùng thường ngày của Hạ Tuyên gần như trùng khớp hoàn hảo với khuôn mặt của bố mình.
Hơn nữa, cậu nhận thấy Hạ Tuyên đã ăn mặc thời thượng từ nhỏ, không có gì ngạc nhiên khi gu thẩm mỹ của hắn lại xuất sắc như vậy, rất khéo léo trong việc sắp xếp cho bản thân.
“Anh đã ăn mặc thời thượng từ khi còn nhỏ này,” Hướng Biên Đình cười.
Hạ Tuyên liếc nhìn bức ảnh.
Hồi đó, hắn không hiểu cái gì là đẹp hay xấu, tất cả được mẹ hắn phối hợp. Bà thích chụp ảnh hắn, và đây chỉ là một phần; trong ngôi nhà kiểu Tây cũ ấy còn nhiều hơn nữa.
“Giờ anh không thời thượng nữa sao?”
Hướng Biên Đình cười: “Anh rất thời thượng. Một cái ngăn kéo đầy trang sức, khiến em choáng ngợp; thật là một thầy Hạ điệu đà.”
Hạ Tuyên véo cằm cậu, quay mặt cậu về phía hắn: “Em đã nhìn trộm ngăn kéo của anh à?”
“Ngăn kéo của anh trong suốt; bất kỳ ai có mắt đều có thể thấy mà…” Hướng Biên Đình nheo mắt cười, “Không cho em xem sao?”
“Có cho xem.” Hạ Tuyên chỉ đùa, lắc nhẹ cằm cậu, “Cứ xem từ từ; anh đi tắm.”
Ngay khi Hạ Tuyên buông tay,Hướng Biên Đình lật đến trang tiếp theo. Đôi mắt cậu đột nhiên mở to, khẽ wow một tiếng.
Hạ Tuyên nhìn xuống, trông thấy ánh mắt kinh ngạc của Hướng Biên Đình.
“Đây… không phải là anh đấy chứ?” Hướng Biên Đình vừa hỏi vừa chỉ vào cô bé trong bức ảnh.
Hạ Tuyên nheo mắt, không trả lời, và quay người đi.
Thấy phản ứng của hắn, Hướng Biên Đình lập tức kết luận cô bé xinh đẹp trong chiếc váy công chúa với tóc vàng và đôi mắt sáng chắc chắn là Hạ Tuyên.
Hạ Tuyên đã đến gần cửa, Hướng Biên Đình vẫn cười hỏi, “Có phải thật sự là anh không?”
Đúng vậy, đó chính là hắn, một kiệt tác của mẹ hắn.
Hạ Tuyên quay lại và nói, “Nếu anh nói không phải là anh, chắc em sẽ không tin đâu.”
Hướng Biên Đình cười: “Chắc chắn em sẽ không tin; gương mặt này, rõ ràng là anh mà.”
Ngay cả Hạ Tuyên cũng không thể không cười.
Hướng Biên Đình liếc nhìn bức ảnh và sau đó nhìn lên Hạ Tuyên, nói, “Anh quá dễ thương ấy.”
“Đến nằm trên giường trong phòng ngủ và thưởng thức sự dễ thương của anh đi,” Hạ Tuyên nói, “Ngồi đây lạnh.”
“Vâng.” Hướng Biên Đình đứng dậy, ôm cả album đi.
Hạ Tuyên đi tắm, còn Hướng Biên Đình mang album về phòng ngủ. Cậu nằm trên giường, lật qua hai lần.
Hạ Tuyên tắm khá lâu, Hướng Biên Đình gần như đã ngủ quên khi chờ hắn.
Cậu nằm ở một bên giường, chỉ chiếm một chỗ rất hẹp. Khi Hạ Tuyên đi vào và ngồi bên giường, hắn liếc nhìn cậu và nói, “Em có thể dịch sang bên một chút; đêm mà lăn xuống, anh không bế lên đâu.”
Hướng Biên Đình cười và dịch vào một chút: “Sao anh tắm lâu thế?”
“Không phải em nói em không thích anh có mùi của người khác sao? Anh đã tắm rất kỹ rồi,” Hạ Tuyên nói, còn cúi đầu nhéo nhéo vào cổ mình.
Hướng Biên Đình nghiêng người gần lại phía sau hắn: “Có phải anh bị đau không? Em massage cho anh nhé?”
Hạ Tuyên quay đầu nhìn cậu.