Chương 65
Hạ Tuyên nói: “Không cần đâu.”
“Cần chứ.” Hướng Biên Đình nghiêng người lại gần, “Trước không phải đã nói, chờ chân khoẻ rồi, em sẽ phục vụ anh. Bây giờ không phải là thời điểm tốt sao.”
Hạ Tuyên cười khẽ: “Vậy em phục vụ đi.”
“Vâng, thưa ông chủ.”
Hướng Biên Đình hỏi Hạ Tuyên có muốn nằm lên giường không, Hạ Tuyên nói không cần.
Hạ Tuyên ngồi bên giường cho Hướng Biên Đình ấn.
Hướng Biên Đình ngồi khoanh chân dựa vào phía sau hắn, tay nhẹ nhàng ấn ở vùng vai và cổ của hắn.
Sức tay cậu không lớn, nhưng rất khéo léo, ấn rất thoải mái.
“Em ấn như vậy vừa chưa?” Hướng Biên Đình hỏi hắn từ phía sau, “Cần mạnh nữa không?”
“Thế này được rồi.” Hạ Tuyên hơi nghiêng đầu nhìn cậu, thoáng thấy ngón tay Hướng Biên Đình đang cử động trên vai mình. Tay Hướng Biên Đình rất đẹp, ngón tay dài và thon, móng tay được cắt gọn gàng, nhìn rất dễ chịu.
Hướng Biên Đình thường xuyên ấn vai cho bà ngoại, biết cách dùng lực, Hạ Tuyên được cậu ấn nên chỗ sau cổ đã thoải mái hơn nhiều.
Xăm là nghề rất tiêu hao sức khỏe, điều này thì Hướng Biên Đình biết. Xăm cho người ta một hình thì phải ngồi một chỗ mất vài giờ, cúi đầu khom lưng, người có thể chịu đựng, nhưng xương cốt thì không.
“Thầy Hạ, anh tiếp xúc với xăm từ khi nào?” Hướng Biên Đình đột nhiên hỏi.
“Sau này đừng gọi như vậy.” Hạ Tuyên nói.
“Hửm?” Hướng Biên Đình không phản ứng kịp.
“Đừng gọi ‘thầy Hạ’.” Hạ Tuyên vẫn nhắm mắt lại, “Gọi bạn trai là ‘thầy’, em muốn nghe anh giảng bài hay sao?”
Trước kia Hướng Biên Đình gọi hắn như vậy, hắn đã cảm thấy rất gượng gạo và xa lạ, bây giờ thì càng không cần nói nữa, thân phận đã khác rồi mà còn gọi “thầy Hạ”, nghe rất không thuận tai.
Hướng Biên Đình cười cười: “Vậy em gọi sao bây giờ, tại cũng thuận miệng rồi.” Cậu dừng lại một chút, giống như đang trêu hắn, hỏi: “Vậy không gọi ‘thầy Hạ’ nữa, gọi ‘chú Hạ’ nhé?”
Hạ Tuyên biết ngay Hướng Biên Đình sẽ nói như vậy.
Không phải hắn không thích Hướng Biên Đình gọi mình như vậy, thường thì khi Hướng Biên Đình gọi “chú Hạ” là lúc đang đùa giỡn.
Một tiếng “chú Hạ” khiến người gọi vui, cũng khiến người nghe vui theo.
Nhưng có lúc, cái cách gọi này nghe vẫn rất chói tai.
Giữa họ có khoảng cách tuổi tác không nhỏ, đây là sự thật hiển nhiên, có thể không quan tâm, nhưng không thể bỏ qua.
“Vậy cứ gọi như vậy đi.” Hạ Tuyên đùa theo cậu, “Anh cũng không cần nghĩ xem sẽ xưng hô thế nào nếu gặp bố em, cứ gọi thẳng ‘anh’ là được.”
Hướng Biên Đình cười, ngón tay ấn trên vai Hạ Tuyên cũng run rẩy, cười một lúc rồi gọi “anh Tuyên”.
“Gọi như vậy có được không?” Cậu hỏi Hạ Tuyên.
Gọi thẳng “anh” có vẻ thân mật hơn, nhưng cậu không muốn gọi như vậy, nghe cứ như em trai gọi anh trai ấy.
Hạ Tuyên ừ một tiếng: “Tùy em.”
“Bây giờ lại tùy em rồi, thế sao lúc nãy không cho em gọi ‘thầy Hạ’.”
Không biết chủ đề đã chạy đi đâu, Hướng Biên Đình lại kéo về, tiếp tục hỏi chuyện xăm.
Hạ Tuyên nâng cánh tay kéo tay cậu lại, không để cậu ấn nữa.
“Ấn thêm một lúc nữa.” Hướng Biên Đình không dừng động tác trên tay.
“Tay không mỏi sao?”
“Mỏi thì em đã dừng lại rồi.”
Hạ Tuyên ừ một tiếng, quay lại câu hỏi của cậu: “Lần đầu tiếp xúc khi đại học. Khi đó, anh học ở nước ngoài, căn hộ thuê đối diện là một thợ xăm.”
“Anh học nghề từ người đó sao?”
“Cô ấy dẫn anh vào nghề, sau này anh cũng đã đi học bài bản.”
“Khi đó anh cũng gần bằng em bây giờ đúng không?” Hướng Biên Đình tính tính thời gian, Hạ Tuyên đã tiếp xúc ngành này mười mấy năm rồi.
“Nhỏ hơn em một chút. Anh đi học sớm, lúc đó khoảng mười sáu, mười bảy.”
Hướng Biên Đình hơi ngạc nhiên: “Nhỏ như vậy sao.”
Trong quyển album vừa rồi toàn là ảnh hồi nhỏ của Hạ Tuyên, không có thời kỳ thanh thiếu niên.
Hạ Tuyên mười bảy tuổi.
Hướng Biên Đình tưởng tượng trong đầu.
Nhất định lúc đó rất tươi trẻ và đẹp trai.
“Anh học gì ở đại học thế? Học vẽ à?” Hướng Biên Đình hỏi.
“Ừ, tranh sơn dầu.”
“Anh bắt đầu học vẽ từ khi nào vậy?”
“Từ nhỏ. Biết cầm bút là bắt đầu học.” Hạ Tuyên nói xong đã kéo tay cậu ra, sợ cậu mỏi nên không để cậu tiếp tục ấn nữa. Hướng Biên Đình hỏi hắn những điều này, làm hắn cũng muốn hỏi Hướng Biên Đình.
“Em dự định sau này sẽ vào ngành tài chính sao?” Hắn hỏi thẳng, chuyển chủ đề rất nhanh, từ Bắc Cực bay thẳng đến Nam Cực.
“Sao chuyển chủ đề nhanh thế?” Hướng Biên Đình cười, “Đã chuyển sang em rồi.”
“Tìm hiểu về kế hoạch nghề nghiệp của bạn trai.”
Đây là điều cần biết, hắn phải biết Hướng Biên Đình có hướng đi tương lai ra sao, mới có thể đi theo nhịp điệu của cậu. Tương lai của hắn đã nhìn thấy điểm cuối, nhưng tương lai của Hướng Biên Đình có quá nhiều khả năng, hắn không thể để tuột mất cậu được.
“Em dự định vào ngành này à?”
Hướng Biên Đình nói: “Gần như vậy, dự định sau này mở công ty.”
Cậu nói một câu vô cùng bình thản mà điên cuồng.
Hạ Tuyên nhướn mày, hơi nghiêng đầu, ánh mắt quét qua.
Hắn biết người như Hướng Biên Đình chắc chắn sẽ có kế hoạch rõ ràng cho tương lai của mình, nhưng không ngờ kế hoạch của cậu lại lớn như vậy.
Cậu nói là mở công ty, chứ không phải thừa kế công ty.
“Công ty gì?”
“Đầu tư vốn tư nhân, kiểu như vậy.” Hướng Biên Đình nói xong thì “À” một tiếng, cười nói: “Em vừa mới vào năm nhất, anh đã vội vàng lên lớp kế hoạch nghề nghiệp cho em rồi sao.”
Bây giờ nhắc đến đúng là quá sớm, không khéo còn tạo áp lực, học đại học nên tận hưởng và trải nghiệm thật tốt, nhắc những điều này sớm như vậy thì thật không thú vị.
Hạ Tuyên không nhắc nữa.
Hướng Biên Đình lại nâng tay lên bắt đầu ấn cho hắn: “Tay em không mỏi, ấn thêm một chút nữa.”
Hạ Tuyên nhắm mắt lại hưởng thụ, lại nghe thấy Hướng Biên Đình hỏi: “Em còn một chuyện muốn hỏi.”
“Ừ, em hỏi đi.”
“Lúc anh xăm cho người khác, có ai muốn xăm những chỗ riêng tư không?” Cậu chuyển chủ đề cũng khá xa.
Cậu hỏi điều này là vì nghĩ đến vị trí mà Hạ Tuyên đã xăm cho Đào Dã, chắc chắn đó không phải chỗ riêng tư nhất mà Hạ Tuyên đã từng xăm, cậu muốn biết chỗ riêng tư nhất có thể riêng tư đến mức nào.
“Có.” Hạ Tuyên nhắm mắt dựa ra sau, đầu tựa vào vai Hướng Biên Đình, cơ thể cũng dựa vào cậu, “Nói vậy thì bạn học Tiểu Hướng có không vui không?”
Chắc chắn sẽ có chút.
Dù sao thì chỉ mỗi việc Đào Dã mặc mỗi cái q**n l*t nằm trước mặt Hạ Tuyên, cậu đã không kìm được rồi.
“Có.” Hướng Biên Đình thành thật nói, “Bạn học Tiểu Hướng ích kỷ như vậy đấy.”
Hạ Tuyên nhắm mắt cười, thân thể hắn có mùi giống như gel tắm của Hướng Biên Đình.
“Là những chỗ riêng tư nào vậy?” Hướng Biên Đình không tiếp tục ấn nữa, tay vịn hai bên vai Hạ Tuyên.
“Hỏi rõ ràng như vậy có phải tự chuốc khổ vào thân không? Nhóc nhỏ nhặt.” Hạ Tuyên cười thoải mái, bình thường giọng hắn luôn trầm thấp, lúc này, âm cuối lại có phần nhẹ nhàng hơn.
“Em phải có khái niệm để đối diện với tính đặc thù nghề nghiệp của anh.” Hướng Biên Đình vừa nghiêm túc vừa đùa nói.
“Mông, ngực. Chỗ riêng tư nhất cũng chỉ có hai chỗ này thôi.” Hạ Tuyên nói.
Thực ra còn có người xăm những chỗ riêng tư hơn, là xăm ở chỗ dưới đó, báo giá thường rất cao, nhưng Hạ Tuyên không nhận những đơn đó.
“Bây giờ đã có khái niệm rồi chứ?” Hạ Tuyên hỏi, “Có thể đối diện được không?”
“Bây giờ thì có thể.” Hướng Biên Đình tay đặt trên vai Hạ Tuyên sờ sờ, “Nhưng nhìn thấy thực tế chắc chắn vẫn sẽ rất khó khăn.”
“Sau này anh sẽ không nhận những đơn như thế nữa.” Hạ Tuyên nói.
Hướng Biên Đình cười nói: “Đừng, em đang đùa với anh thôi mà.”
Trong lòng Hạ Tuyên mềm nhũn.
Hắn bị Hướng Biên Đình chọc cười.
Họ cứ giữ tư thế ngồi bên giường như vậy, trong phòng rất yên tĩnh, nhưng tay Hướng Biên Đình không yên phận lắm. Từ vai Hạ Tuyên từ từ di chuyển xuống, về phía trước, rơi vào hông hắn.
Cơ thể Hạ Tuyên rất chắc, cảm giác mỗi khối thịt đều cứng cáp vậy.
Gương mặt hắn đẹp trai và mạnh mẽ, ai có thể ngờ hồi nhỏ hắn lại xinh đẹp như vậy.
Giống như búp bê ấy.
“Алёша.” Hướng Biên Đình bỗng gọi tên tiếng Nga của Hạ Tuyên bên tai, giọng nói rất nhẹ, hơi thở lướt qua vành tai hắn.
Đây là tên gọi tắt của Hạ Tuyên bằng tiếng Nga, bỗng nhiên lóe lên trong đầu cậu, vậy mà lại bật ra.
Tay cậu vẫn đặt trên hông Hạ Tuyên, đầu ngón tay gãi trên áo hắn. Hạ Tuyên đã mở mắt.
Tư thế của hai người họ vừa đủ dựa đầu vào nhau, Hướng Biên Đình không nói, tiếng thở của cậu cũng có thể lọt vào tai Hạ Tuyên.
Yên tĩnh được vài giây, Hướng Biên Đình mới nói: “Em nhớ tên gọi tắt của anh bằng tiếng Nga hình như là vậy. Em phát âm có đúng không?”
Phát âm đúng, giọng cũng rất hay, khiến trái tim Hạ Tuyên rung động.
Căn phòng rất yên tĩnh, nhưng trong lòng hắn thực ra không yên tĩnh như vậy, giờ phút lại càng là hoàn toàn không yên tĩnh.
Chỉ vì tiếng “Алёша” của Hướng Biên Đình.
Khi Hướng Biên Đình phản ứng lại, cậu đã bị Hạ Tuyên xoay người đè lên giường.
“Có phải anh chưa nói với em,” giọng Hạ Tuyên rơi bên tai cậu, “Алёша còn là tên thân mật của anh.”
Hướng Biên Đình há miệng, còn chưa mở lời, miệng đã bị Hạ Tuyên chặn lại.
Hôn không biết bao lâu, Hạ Tuyên gần như đè cả người lên cậu, hơi thở nặng nề. Nụ hôn của hắn rơi xuống xương quai xanh của Hướng Biên Đình, trên yết hầu, không tính là nhẹ nhàng, đều là những chỗ nhạy cảm, những cái gặm nhẹ dày đặc khiến Hướng Biên Đình không chịu nổi.
Não cậu nhanh chóng ngừng suy nghĩ, cho đến khi Hạ Tuyên tiến hành hành động tiếp theo cũng vẫn hoàn toàn hỗn loạn. Đầu óc cậu rối tung đến mức dường như ngay cả giọng nói của Hạ Tuyên cũng không nghe rõ, chưa từng có trải nghiệm bị người khác kiểm soát, nên cậu khó có thể khống chế được bản năng, cứ đắm chìm, ánh mắt lại vô thức né tránh, hoàn toàn không dám nhìn vào mắt Hạ Tuyên.
Hướng Biên Đình không còn khái niệm về thời gian nữa. Cậu cảm giác như đã trôi qua rất lâu, lại như không lâu lắm, tay cậu mạnh mẽ nắm chặt chăn, đầu bỗng ngửa ra sau, ngay sau đó, yết hầu lại bị cắn một cái. Còn chưa kịp tỉnh táo, tay đã bị kéo tới trên người Hạ Tuyên.
Hạ Tuyên hỏi cậu “Có được không”, cậu mơ màng đến nỗi không thể nói ra câu nào, ngại ngùng quá mức, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Cuối cùng là Hạ Tuyên giữ chặt tay cậu, dạy cậu làm. Không phải cậu không biết, chỉ là lúc này, cậu cứ như một con rối mất hồn.
Hạ Tuyên không phát ra âm thanh, nhưng hơi thở nặng nề như nện vào tai, khiến màng nhĩ cậu tê dại. Giọng nói của hắn cũng rất nặng, mang theo sức mạnh và ma lực, nhưng khi mở miệng như một mệnh lệnh: “Gọi anh.”
Khoảnh khắc đó, Hướng Biên Đình lại chợt tỉnh, cậu gọi một tiếng “Алёша”.
Là một xưng hô rất thân mật, kéo gần khoảng cách giữa họ, như thể linh hồn cũng dính liền với nhau vậy.