Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 66

Chương 66

Có một số chuyện thực sự không thể thích ứng ngay được.

Dù trước đây vẫn cứ dính lấy nhau, nụ hôn cũng không mang vẻ ngây thơ, nhưng đột nhiên từ hôn môi nhảy sang sử dụng tay, vẫn khiến Hướng Biên Đình cảm thấy thực sự xấu hổ.

Cậu chưa bao giờ giúp ai làm việc này, cũng chưa từng được ai khác giúp đỡ.

Mà chưa nói đến việc giúp người khác, đến bản thân cậu cũng rất ít khi làm cái này.

Bạn học Tiểu Hướng thường rất thoải mái và tự tin, đôi khi trước mặt Hạ Tuyên còn có hơi không đúng mực, nhưng lúc này đừng nói là không đúng mực, mà sắp không thở nổi nữa rồi. Cậu giơ cánh tay lên che mắt, nằm trên giường không động đậy, Hạ Tuyên bảo cậu đi tắm, cậu cũng không nhúc nhích, còn cất giọng khàn khàn nói “Không muốn tắm”.

Quần áo thì không bị bẩn, nhưng quần đã bị kéo xuống, áo cũng cuộn lên đến ngực, lộ ra một đoạn eo nhỏ, bụng đã đổ mồ hôi, ngoài mồ hôi còn dính thêm vài thứ khác. Lòng bàn tay Hạ Tuyên đặt lên bụng cậu và vuốt lên, khiến Hướng Biên Đình đột ngột rùng mình.

Hạ Tuyên đã bị dính đầy người, hắn không thể không tắm, quần áo cũng phải thay. Hắn đi vào phòng tắm lấy một hộp khăn ướt, còn lấy một chiếc khăn nóng, quay về phòng dùng khăn ướt lau cho Hướng Biên Đình trước, lau trên chân, bụng và cả tay.

Hướng Biên Đình vẫn giữ tư thế đó, tay che mặt. Hạ Tuyên kéo tay cậu xuống, nhẹ nhàng cầm khăn ướt lau lòng bàn tay cậu. Cậu bé quay mặt sang một bên, không nhìn thẳng vào hắn, xương quai xanh có dấu vết mà hắn để lại, cổ đã hơi đỏ.

Đã tốn nhiều tờ khăn ướt, thùng rác đã chất đầy một đống trắng. Hạ Tuyên lại dùng khăn lông lau, lau xong thân mình rồi lại lau tay, tỉ mỉ làm sạch từng ngón tay.

Sau khi lau xong, hắn hôn lên đầu ngón tay cậu, giúp cậu kéo quần áo lại.

Trong khoảng thời gian này, Hướng Biên Đình không nói gì. Cậu vẫn còn đang điều chỉnh tâm trạng, cũng hơi xấu hổ, không dám nói chuyện với Hạ Tuyên.

Việc hai người vừa làm trước đó hoàn toàn không cùng một bản chất với hôn môi, mà lại xảy ra một cách quá đột ngột, cậu bị Hạ Tuyên dẫn dắt, chỉ đạo, lại còn kiểm soát nữa.

“Không định nói chuyện với anh à?” Hạ Tuyên bỗng lên tiếng.

Hướng Biên Đình quay mặt lại nhìn hắn, hắn lấy một miếng khăn ướt, vừa lau vật dính trên áo, vừa nhìn chằm chằm cậu. Nhìn thấy đống đó, Hướng Biên Đình lại thấy nghẹn ở cổ họng, cậu kéo chăn cuộn mình trong chăn, chăn cuốn chặt quanh người, ậm ừ nói “Không”.

Hạ Tuyên cúi người gần bên tai cậu: “Bình thường cứ trêu anh mà, giờ không trêu nữa à.”

Hướng Biên Đình cầm chăn che nửa mặt, che cả miệng và mắt, giọng ấm ức: “Đợi em hồi phục rồi lại trêu.”

Hạ Tuyên bật cười, hôn lên nơi lộ ra trên trán cậu.

Hạ Tuyên đi tắm, thay quần áo, trở về phòng thì thấy Hướng Biên Đình nằm nghiêng trên giường. Hắn kéo chăn nằm vào, ôm cậu từ phía sau.

Hướng Biên Đình nhắm mắt giả vờ ngủ, Hạ Tuyên xoay cậu lại.

Mắt từ từ mở ra, thân thể cũng từ từ xoay sang, im lặng nhìn nhau một lúc, sau đó cậu chôn mặt vào cổ Hạ Tuyên, cũng ôm eo hắn.

Hai người ôm nhau ngủ.

Ngày mai Hướng Biên Đình còn phải đi học, vốn Hạ Tuyên cũng không định làm phiền quá lâu.

Hôm sau có tiết học sáng, Hướng Biên Đình dậy rất sớm, đồng hồ sinh học của Hạ Tuyên không phải vào thời điểm này, đến khi Hướng Biên Đình xuống giường hắn mới mở mắt.

“Anh ngủ thêm chút nữa đi, giờ còn sớm mà.” Hướng Biên Đình nhẹ giọng nói.

Hạ Tuyên hỏi cậu muốn ăn gì cho bữa sáng, vừa nói chuyện, hắn cũng vừa ngồi dậy khỏi giường.

Hướng Biên Đình đẩy vai hắn ấn trở về giường, nói với hắn: “Anh ngủ đi, em đến căng tin trường ăn.”

“Anh đưa em đến trường.” Hạ Tuyên nói.

“Không cần, em đi xe đạp công cộng, vài phút là đến rồi.” Hướng Biên Đình giúp hắn kéo chăn lại, “Anh cứ ngủ đi.”

Hướng Biên Đình trở về nhà mình rửa mặt một chút, thay quần áo rồi đạp xe đến trường. Tiết đầu buổi sáng, cậu còn không tập trung, trong đầu vẫn đang hồi tưởng lại hình ảnh tối qua cậu và Hạ Tuyên giúp đỡ lẫn nhau, giống như đang phát lại từng khung hình, từng cảnh một, từng chi tiết đều rất rõ ràng.

Cậu rất ít khi tự làm việc này, có lẽ do kinh nghiệm quá ít nên không có sức kháng cự. Cậu bị Hạ Tuyên làm cho hoàn toàn không kịp trở tay, nghĩ lại còn thấy mất mặt, còn phun lên áo ngủ của Hạ Tuyên nữa.

Hướng Biên Đình chống tay lên trán, ngẩng đầu nhìn tài liệu trên PPT, nhưng làm sao cũng không thể tập trung nổi.

Cậu tháo kính ra, ấn ấn mắt, khi nhìn xuống kính lại hiện lên gương mặt ẩn chứa d*c v*ng của Hạ Tuyên.

Tối qua cậu đã làm cho Hạ Tuyên hai lần, lần đầu là Hạ Tuyên cầm tay cậu, họ dính sát vào nhau, Hạ Tuyên đặt tay lên đùi cậu. Lần đầu tiên Hạ Tuyên muốn cậu tự làm, bằng một giọng điệu hơi như ra lệnh. Khi đó Hạ Tuyên nhìn xuống cậu, chống tay ở hai bên người cậu, mồ hôi chảy xuống cằm, cùng với mồ hôi còn có thứ của Hạ Tuyên.

Tất cả đã rơi xuống bụng nhỏ của Hướng Biên Đình, ngay chỗ rốn.

Càng nghĩ càng cảm thấy bứt rứt, Hướng Biên Đình khẽ thở dài.

Bên cạnh, Lâm Vũ Hách thì thầm hỏi: “Sao vậy? Không khỏe à?”

Mặt và cổ Hướng Biên Đình đã hơi đỏ, Lâm Vũ Hách hỏi: “Không bị sốt chứ?”

“Không.” Hướng Biên Đình đeo kính, cười mệt mỏi, “Hôm qua không ngủ ngon, nên hơi buồn ngủ.”

Không thể nghĩ thêm về những chuyện lộn xộn này nữa, Hướng Biên Đình thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn bảng đen. Cổ hơi ngẩng lên, lúc này Lâm Vũ Hách mới chú ý đến dấu đỏ nhạt ở chỗ yết hầu của cậu.

Lâm Vũ Hách không muốn nghĩ nhiều, nhưng trong đầu cậu ta cũng không kiểm soát được.

Thực ra đó không phải là một dấu vết rất rõ ràng, không nhìn ra là cắn hay là m*t, nhưng da Hướng Biên Đình trắng, khiến chỗ đó trông hơi nổi bật.

Sáng nay Hướng Biên Đình đi vội, nên cũng không để ý đến dấu vết trên cổ mình, lúc hết tiết đi vệ sinh, khi rửa tay nhìn vào gương mới phát hiện chỗ yết hầu hơi đỏ.

Cậu ngẩn ra một chút, tay đặt dưới vòi nước không động, toàn thân cứng lại một lúc mới xoa tay, bình tĩnh tắt vòi nước.

Khi vào lớp học, Hướng Biên Đình hơi cúi đầu, lúc ngồi xuống cũng vô thức giơ tay che cổ.

Hành động nhỏ này bị Lâm Vũ Hách nhạy bén phát hiện, cậu ta vừa mới định coi như không thấy, giờ thấy Hướng Biên Đình làm động tác này, cậu ta mới nhận ra bạn mình cũng chỉ vừa mới phát hiện ra dấu vết trên cổ.

Cậu ta bật cười, rồi quay đầu nói nhỏ bên tai Hướng Biên Đình: “Thì ra bây giờ cậu mới biết cổ của mình thành như vậy à.”

Hướng Biên Đình liếc cậu ta.

Lâm Vũ Hách nhìn xuống chơi điện thoại, khẽ nói: “Mới hồi nãy tôi còn nghĩ cậu quả thật quá ngạo mạn, không che lại, cứ thế mà ra ngoài.”

“Độ chấp nhận của cậu cũng cao đấy.” Hướng Biên Đình cười nói.

“Tất nhiên.” Lâm Vũ Hách nhướn mày, “Tầm nhìn rộng mở mà.”

Mọi thứ đều là hiểu rõ, không cần phải nói, Hướng Biên Đình không cần phải giải thích gì với Lâm Vũ Hách nữa.

Hôm nay học cả ngày, từ sáng đến chiều, đến tận khi tan học mà Hướng Biên Đình còn không tháo kính. Hạ Tuyên lái xe đến đón cậu, hai người chuẩn bị đi ăn bên ngoài. Xe dừng ở cổng trường, đèn xi nhan nhấp nháy, Hướng Biên Đình vừa liếc mắt đã thấy. Cậu lên xe, đóng cửa và gọi “anh Tuyên”.

Cả ngày cũng đã bình tĩnh được phần nào rồi, cậu thấy Hạ Tuyên cũng không còn quá ngại ngùng nữa.

Hạ Tuyên quay đầu nhìn cậu, hiếm khi thấy cậu đeo kính, ánh mắt cứ dán chặt lên mặt cậu không chịu rời.

Hướng Biên Đình khi đeo kính lại có khí chất khác, có chút thư sinh, còn thoáng chút cao quý.

“Hôm nay sao lại đeo kính vậy.”

“Quên tháo.” Hướng Biên Đình sờ sờ cổ, nói: “Hôm nay cũng quên mặc áo cổ cao.”

Hạ Tuyên thoáng thấy dấu vết mà mình đã để lại trên cổ cậu, cũng hiểu ngay ý cậu nói.

Hắn giơ tay, ngón cái cọ cọ lên yết hầu của Hướng Biên Đình: “Lần sau sẽ cắn chỗ không nhìn thấy.”

Yết hầu Hướng Biên Đình bị Hạ Tuyên cọ như vậy càng đỏ hơn. Cậu thực sự không ngờ Hạ Tuyên lại nói như vậy, chỉ bất đắc dĩ cười, khi cười, yết hầu nhẹ nhàng rung động.

Trên đường đi, trong lúc hai người trò chuyện, Hướng Biên Đình cứ nói một câu là kèm theo một tiếng “anh Tuyên”, Hạ Tuyên bảo cậu sao cứ gọi “anh Tuyên” mãi không chịu ngừng, cậu cười nói: “Đây không phải vừa từ ‘thầy Hạ’ chuyển sang chưa quen sao, em gọi nhiều chút cho quen.”

Nói xong lại gọi “anh Tuyên”, đến ngã tư đèn đỏ, xe dừng lại, Hạ Tuyên dựa gần lại hôn lên yết hầu của cậu một cái.

Bình Luận (0)
Comment