Chương 67
Hướng Biên Đình là đến Giang Châu vào cuối hè, lúc mới quen với Hạ Tuyên, thời tiết còn rất nóng, bây giờ đã vào đông, lại sắp đến cuối năm rồi.
Thẩm Trạch đang học ở Úc, thời tiết bên đó hoàn toàn ngược lại với trong nước, tháng Mười Hai, bên ấy vừa bắt đầu kỳ nghỉ hè. Thẩm Trạch sẽ về nước vào giữa tháng Mười Hai, vừa về đến nơi đã muốn đến Giang Châu tìm Hướng Biên Đình, đã đến thì chắc chắn sẽ ở lại một thời gian. Hướng Biên Đình còn phải đi học, không có thời gian tiếp cậu ta, nên không cho cậu ta đến. Thẩm Trạch lập tức gọi điện cho Hướng Biên Đình, cậu biết bạn mình lại muốn đòi hỏi, nên không đợi cậu ta mở miệng đã nói là đến cũng được, nhưng phải đến vào kỳ nghỉ Tết. Thẩm Trạch nói được.
Học kỳ đầu tiên của năm nhất sắp kết thúc, Hướng Biên Đình đã về nhà một chuyến vào Quốc Khánh rồi, nên nghỉ Tết cũng không định về. Bố mẹ cậu đều bận rộn, về nhà cũng không vui. Thực ra, hồi nhỏ, bố mẹ cậu không bận rộn như bây giờ, việc tuy nhiều, nhưng không bận rộn đến mức mỗi ngày đều không có nhà. Từ khi cậu vào trung học, căn nhà lớn đó mới bắt đầu dần dần trở nên trống trải.
Gần đây nhiệt độ giảm xuống đáng kể, bố mẹ cậu cứ liên tục nhắc nhở qua điện thoại là cậu phải mặc nhiều áo.
Mặc dù họ không ở bên cạnh, nhưng cuộc sống hàng ngày của Hướng Biên Đình vẫn luôn có người chăm sóc, nhà cửa mỗi tuần đều có người đến dọn dẹp, cuối tuần có đầu bếp đến nấu ăn. Gần đây, Hướng Biên Đình bắt đầu tự học nấu ăn, đã một thời gian không cho đầu bếp đến nhà.
Bữa tối hôm nay của Hướng Biên Đình được giải quyết tại căng tin trường, Hạ Tuyên đi tham dự tiệc sinh nhật của một người bạn là thợ xăm. Khi hắn nói với Hướng Biên Đình về chuyện này, còn tiện thể nhắc đến, người bạn đó chính là bạn trai cũ của Đào Dã.
Bạn trai của mình chính là thợ xăm, thế còn thường xuyên đến tìm Hạ Tuyên xăm, Hướng Biên Đình nghe xong cười hỏi Hạ Tuyên: “Người đó tay nghề không bằng anh hả?”
Lúc đó, Hạ Tuyên đang nằm trên ghế dài ở ban công hút thuốc, nghe vậy quay đầu lại nhìn rồi thở ra một hơi khói, nói: “Ở đây không ai có tay nghề cao hơn anh cả.”
Hướng Biên Đình ăn xong tối trở về nhà, cho Peter ăn con chuột sữa lấy từ tủ lạnh ra rã đông, sau khi làm xong bài tập về nhà thì dẫn Peter đi dạo một vòng quanh nhà Hạ Tuyên, cậu thích phong cách trang trí nhà Hạ Tuyên, cũng thích hương thơm nhẹ nhàng trong nhà. Trong phòng Hạ Tuyên có đặt một chiếc đèn xông tinh dầu, hương giống như nước hoa hắn thường dùng.
Hôm nay Hạ Tuyên không lái xe, chìa khóa xe còn treo trên tường ở cửa.
Tưởng Văn Vân đã mời tận sáu bàn người đến sinh nhật, đặt hai phòng lớn, giữa hai phòng có một cánh cửa di động bằng vải. Hạ Tuyên ngồi ở bàn chính, bàn của người sinh nhật, bàn này toàn là những thợ xăm có chút tên tuổi trong khu vực, gần như đều quen biết. Bàn khác cũng có nhiều gương mặt quen thuộc, đều là những thợ xăm trước đây của tiệm của Hạ Tuyên, giờ tiệm đã thuộc về Tưởng Văn Vân, những thợ xăm đó cũng đều đã được anh ta nhận vào.
Hạ Tuyên đã ra tù được một năm, vẫn trong trạng thái nửa ẩn, ngoài lần triển lãm xăm vào Quốc Khánh thì cơ bản là chưa bao giờ xuất hiện ở nơi công cộng. Hôm nay Tưởng Văn Vân mời sáu bàn người, ngoài người thân bạn bè ra, còn có những thợ xăm trong giới chơi rất thân, cùng với những thanh niên trong tiệm của anh ta, đều có sự giao thoa trong vòng bạn bè. Hơn nữa, những thanh niên đó trước đây đều là người dưới trướng Hạ Tuyên, nên hôm nay, buổi tiệc này đối với hắn mà nói chính là một dịp công khai ngầm.
Vừa bước vào cửa, ánh mắt của họ đã đổ dồn về phía hắn, Bạch Khâm ngồi bên cạnh uống rượu, cười nói nhỏ: “Nhìn xem ánh mắt của dàn fan cuồng này.”
Tưởng Văn Vân bên cạnh nghe thấy, vừa hút thuốc vừa nhếch mép: “Cậu cũng đừng nói kháy, hồi trẻ cậu không phải cũng mê cậu ta à.”
Bạch Khâm đặt ly rượu xuống: “Nói cứ như giờ tôi già lắm ấy, tôi còn trẻ đây mà.”
Hạ Tuyên năm đó trong mắt đám người này chính là một sự tồn tại không thể với tới, nói một câu ngưỡng mộ cũng không quá, giờ cũng vậy. Y hồi tưởng lại ngày đó, nghĩ nghĩ lại thấy vui: “Hồi đó trong tiệm, chỉ có Thành Nham dám đối đầu với anh ấy.”
Tưởng Văn Vân vẫn nhớ người này, một cậu chàng rất đẹp trai, gương mặt có thể để lại ấn tượng sâu sắc, nhưng tính tình thì không phù hợp chút nào, trêu chọc như thế nào cũng được.
“Dạo trước Đào Dã có tìm ông à?” Tưởng Văn Vân quay đầu hỏi Hạ Tuyên.
“Ừ.”
“Yên lặng hai năm không xăm mình, ông vừa ra ngoài đã muốn xăm lại.” Tưởng Văn Vân dập đầu thuốc lá vào gạt tàn.
“Muốn quay lại thì quay, đừng có nói với tôi bằng giọng điệu kỳ quái ấy.” Hạ Tuyên nói.
Tưởng Văn Vân khẽ chậc một tiếng.
Bạch Khâm nói: “Tôi nói anh đúng là kẻ làm màu, người đầu tiên người ta đến xăm là anh, nhưng anh không thích. Anh chỉ là một thợ xăm, lại còn quản người khác đi xăm hình, anh nói anh có làm màu không hả, bảo sao mà thành ra như bây giờ.”
Tưởng Văn Vân nhướng mày: “Hôm nay là sinh nhật tôi, không phải ngày xét xử của tôi, im miệng đi, được không?”
Tưởng Văn Vân uống một ngụm rượu, quay đầu hỏi Hạ Tuyên: “Hôm nay, ở đây, là lần cuối tôi hỏi ông, không trở về thật à?”
Hạ Tuyên ừ một tiếng.
“Ông chỉ ở quán cà phê đó thôi sao? Làm sao thế hả, ông ba mươi ba, không phải tám mươi tám, một chút năng lượng mà cũng không có à?”
“Con mắt nào của ông thấy tôi không có năng lượng?” Hạ Tuyên nói, “Tôi không thích nhìn lại, quá khứ đã qua rồi, không cần phải níu kéo.”
Cửa hàng đó giờ Tưởng Văn Vân đang điều hành rất tốt, vậy là đủ rồi.
Cửa hàng trước đây của Hạ Tuyên là do chính hắn mở, chỉ có một mình hắn là ông chủ, hồi đó hắn gặp chuyện, một cửa hàng lớn như thế đột nhiên không còn ai nắm giữ, trong cửa hàng còn có rất nhiều thợ xăm trẻ, cũng không thể lập tức giải tán, hắn có thể không quản cửa hàng, nhưng không thể không quản nhân viên.
Tưởng Văn Vân cũng có cửa hàng riêng của mình, từ lâu đã muốn hợp tác cùng Hạ Tuyên, muốn hợp nhất hai cửa hàng lại, cùng nhau phát triển thương hiệu lớn. Cửa hàng của Hạ Tuyên trong mắt các nhà đầu tư luôn là một miếng bánh hấp dẫn, chỉ cần có danh tiếng của Hạ Tuyên gắn ở đó thì sẽ có nguồn khách hàng và tài nguyên liên tục. Tưởng Văn Vân theo dõi lâu lắm rồi, chỉ có điều Hạ Tuyên vẫn không muốn hợp tác.
Điều kiện mà Tưởng Văn Vân đưa ra lúc đó cũng rất hấp dẫn, nhưng Hạ Tuyên luôn thờ ơ, lý do không có gì khác, hắn đã quen làm riêng, không muốn bị vướng bận quá nhiều khía cạnh.
Cho đến khi không ai quản lý những thợ xăm trẻ trong cửa hàng, hắn mới đồng ý, nhờ Tiêu Dịch Dương tìm Tưởng Văn Vân, thương thảo điều kiện ký hợp đồng, giao cửa hàng cho anh ta quản lý.
Tưởng Văn Vân coi như là nhặt được một món hời, bởi vì cửa hàng đó đến giờ vẫn treo danh tiếng của Hạ Tuyên, thứ mà danh tiếng của hắn mang lại chính là hiệu ứng thương hiệu, tài nguyên vẫn luôn có.
Bây giờ hắn lại mở một phòng làm việc cá nhân, tên là “Gia Kỳ”, Gia Kỳ là tên của mẹ hắn. Như đã nói, những gì đã bỏ xuống rồi thì đã bỏ xuống, không bao giờ nhìn lại, chỉ nhìn về phía trước.
Liên tiếp có người đến kính rượu Tưởng Văn Vân, có mấy người đều là thợ xăm trước đây của tiệm Hạ Tuyên, kính xong rượu với Tưởng Văn Vân lại bắt tay với Hạ Tuyên, Hạ Tuyên gật đầu đáp lại, đều là những gương mặt quen thuộc, nhưng tên thì không nhớ ra nổi.
Hồi đó, tiệm của hắn không có học viên, không có thợ xăm độc lập, chỉ có những thợ xăm thường trú, khoảng mười mấy người, những học viên nhỏ đều do thợ xăm thường trú của tiệm dẫn dắt, hắn không quen, nhiều người còn chẳng biết tên.
Màn hình điện thoại trên bàn sáng lên một chút, Hạ Tuyên cầm lên xem, là tin nhắn từ Hướng Biên Đình.
——Hôm nay anh không lái xe à?
——Lát anh về thế nào?
Hôm nay Hạ Tuyên đến cùng Bạch Khâm, lát nữa ăn xong còn có hoạt động, đám người này đều sẽ đi KTV, Bạch Khâm thích náo nhiệt, chắc chắn sẽ đi, hắn không muốn đi, có lẽ lát nữa phải về một mình.
Hắn trả lời Hướng Biên Đình: [Gọi taxi.]
Hướng Biên Đình: [Em đến đón anh nhé.]
Hướng Biên Đình: [Lái xe của anh.]
Hướng Biên Đình: [Được không?]
Hạ Tuyên: [Biết lái xe không?]
Hướng Biên Đình: [Biết.]
Hạ Tuyên: [Được, vậy em đến đón anh.]
Hạ Tuyên đồng ý nhanh như vậy, làm Hướng Biên Đình có hơi bất ngờ. Cậu cười cười nhìn màn hình rồi nhắn lại: [Mới nghe mà đã tin tưởng em vậy, không sợ em làm hỏng xe anh à? Em báo trước một tiếng nhé, em mới có bằng lái có nửa năm thôi.]
Hạ Tuyên: [Hỏng thì hỏng.]
Hướng Biên Đình: [Khi nào xong? Tầm mấy giờ em đi được?]
Hạ Tuyên: [Nửa tiếng nữa.]
Hướng Biên Đình: [Được.]
Hạ Tuyên: [Lái chậm chút.]
Tác phong làm việc của Hướng Biên Đình thế nào, trong lòng Hạ Tuyên vẫn biết rõ, chắc chắn là cậu tự tin vào kỹ năng lái xe của mình mới dám đề nghị đến đón hắn.
Quả thật là một ông cụ non, trẻ nhưng chín chắn, sao có thể không khiến người khác thích đây.
Hạ Tuyên đứng dậy định đi vệ sinh, nhưng không may va phải một chàng trai trẻ đang định kính rượu cho Tưởng Văn Vân. Hắn nói một câu xin lỗi, người kia đáp: “Không sao, thầy Hạ.”
Hắn nhìn người đó một cái, có chút ấn tượng với khuôn mặt, là người ở tiệm của hắn trước đây, nhưng không nhớ tên.
KTV mà Tưởng Văn Vân đặt ở ngay trong cái hội quán này, đặt bốn phòng sang trọng, vừa kết thúc bữa tiệc đã có đám người ùa lên tầng hát rồi. Hạ Tuyên chào Tưởng Văn Vân một tiếng, định đi, Bạch Khâm ném chìa khóa xe cho hắn, bảo hắn tìm một tài xế.
Hạ Tuyên lại ném chìa khóa xe về: “Không cần, có người đến đón.”
Bạch Khâm uống rượu nên mặt hơi đỏ, y ngẩn ra một chút, ánh mắt cố gắng tập trung: “Không phải là bạn học Tiểu Hướng chứ.”
Hạ Tuyên khoác áo ngoài, nói “Đúng vậy.”
Bạch Khâm “Ôi” một tiếng: “Anh nhặt được bảo bối gì vậy.”
Hạ Tuyên đứng ở cửa hội quán đợi người, không lâu sau, cậu trai trẻ vừa nãy kính rượu với Tưởng Văn Vân cũng đi ra, gọi một tiếng “thầy Hạ” rồi đi về phía Hạ Tuyên.
Cậu ta không có chút mùi rượu nào, ánh mắt cũng rất rõ ràng.
Hạ Tuyên không biết tên cậu ta, chỉ gật đầu lịch sự.
Cậu ta khẽ mím môi, hỏi Hạ Tuyên: “Anh về thế nào? Cần em chở không?” Cậu ta dừng lại một chút rồi bổ sung: “Em không uống rượu.”
Hạ Tuyên nói: “Không cần. Tôi có người đến đón.”
Cậu trai trẻ gật đầu, nắm chặt chìa khóa xe im lặng một lát mới hỏi: “Thầy Hạ, bây giờ anh chỉ làm một mình sao?”
Hạ Tuyên nhìn cậu ta, có lẽ cậu ta cảm thấy hỏi như vậy có hơi đường đột, nên đã thêm một câu: “Trước đây em đã từng làm dưới quyền anh, có thể anh không có ấn tượng lắm.”
Hạ Tuyên nói: “Có ấn tượng.”
Không xa, một chiếc xe SUV màu bạc chạy tới, Hạ Tuyên ngoảnh đầu lại, nói với cậu trai trẻ: “Tôi đi trước đây.”
Đối phương ừ một tiếng.
Trước cửa hội quán có một đài phun nước, ở ngay chính giữa có vài khối đá chạm khắc, xe không thể đi qua. Hướng Biên Đình đỗ xe ngay ở chỗ đó, vừa tắt máy, Hạ Tuyên đã mở cửa ngồi vào, mang theo cả một thân khí lạnh.
Hướng Biên Đình cười hỏi: “Anh không kiểm tra xe trước à, xem có chỗ nào bị va chạm không.”
Hạ Tuyên không nói gì, chỉ lập tức nghiêng người hôn cậu.
Môi Hạ Tuyên rất lạnh, Hướng Biên Đình thò đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng l**m một chút.