Chương 68
Hướng Biên Đình l**m nhẹ lên môi Hạ Tuyên. Hạ Tuyên bất ngờ đè đầu cậu lại, khép chặt môi. Hắn không thè lưỡi ra nhưng đã hôn chụt một cái trước khi buông Hướng Biên Đình ra, âm thanh chụt của nụ hôn vẫn còn dây dưa.
Nụ hôn này không giống phong cách thường ngày của Hạ Tuyên, vừa mãnh liệt vừa ngắn ngủi. Hướng Biên Đình l**m môi và nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói, “Không có ai ở đây mà…”
Gợi ý thật rõ ràng: tại sao anh lại dừng lại nhanh như vậy?
Cậu quay lại nhìn Hạ Tuyên, hắn đang xoa ngón tay cái vào môi dưới của mình, “Em sẽ nói gì nếu bị cảnh sát giao thông chặn lại để kiểm tra nồng độ cồn?”
Hướng Biên Đình bất ngờ trong một khoảnh khắc, rồi bật cười.
“Em sẽ nói chúng ta vừa có một cuộc chiến lưỡi, em dính nước bọt của anh, cũng dính luôn cả mùi rượu.” Hạ Tuyên nhìn cậu chăm chú, ánh mắt từ mắt rơi xuống môi, “Nói như vậy à?”
“Bảo sao vừa rồi anh thậm chí còn không vươn lưỡi ra…” Hướng Biên Đình nói với một tiếng cười nhẹ nhàng.
“Nhưng chúng ta phải hôn bao lâu thì mới lên độ nhỉ…”
“Như kế hoạch mà anh định hôn em.”
Hướng Biên Đình bật cười: “Anh lại còn có hẳn một kế hoạch cơ…” Cậu nói khẽ, còn đầu cúi xuống, “Chúng ta có thể về nhà rồi lại thực hiện kế hoạch ban đầu không?”
Hạ Tuyên đáp lại bằng một tiếng “ừm,” “Đó cũng là một phần của kế hoạch ban đầu.”
Khi Hạ Tuyên mới vào xe vẫn còn nguyên một thân khí lạnh. Bây giờ nhiệt độ bên trong đang tăng lên, nên cực kỳ ấm áp. Hạ Tuyên nắm tay Hướng Biên Đình, nhẹ nhàng v**t v* các ngón tay, khiến cả hai lòng bàn tay đều ấm cực kỳ.
Khi Hướng Biên Đình lái xe ra khỏi chỗ đậu, cậu nghe thấy hai tiếng còi, một chiếc xe tiến lại từ bên cạnh, nó dừng lại và hạ cửa sổ xuống.
Hướng Biên Đình liếc nhìn Hạ Tuyên, hắn nói, “Bạn anh.”
Cậu ấn nút hạ cửa sổ, và người ngồi ở ghế phụ của chiếc xe kia nháy mắt, là một người phụ nữ có tóc dài màu đen và một hình xăm quanh cổ. Cô nhìn Hướng Biên Đình trước, rồi ánh mắt chuyển sang Hạ Tuyên, mỉm cười nói, “Anh cũng về sớm nhỉ.” Cô nghiêng đầu về phía ghế lái, giới thiệu với Hạ Tuyên, “Đây là chồng sắp cưới của tôi.”
Cô chính là người bạn đã nhờ Hạ Tuyên vẽ một bức tranh làm quà cưới, tên là Hoắc Chỉ, đã đi cùng Hạ Tuyên tham dự tiệc sinh nhật của Tưởng Văn Vân hôm nay.
Hạ Tuyên và vị hôn phu của cô gật đầu chào nhau.
Hoắc Chỉ nhìn Hướng Biên Đình, cô có thể nhận ra cậu không giống một tài xế thuê đến. Cô nhướn mày nhìn Hạ Tuyên, “Bạn à?”
Hạ Tuyên không giải thích nhiều, chỉ ừ một tiếng.
Hoắc Chỉ cũng không nói trắng ra, “Hai hôm nữa tới dự đám cưới tôi nhé, nhớ dẫn cả người nhà đi cùng nữa.”
Sau khi chào tạm biệt Hạ Tuyên, cô cười với Hướng Biên Đình, rồi nâng cửa sổ lên và lái xe đi theo hướng khác.
Khi chiếc xe rời đi, Hạ Tuyên hỏi Hướng Biên Đình, “Chúng ta đi chưa?”
Hướng Biên Đình quay lại nhìn hắn, “Bạn anh sắp cưới à?”
“Ừ, đó là một đám cưới ngoài trời, theo kiểu tiệc.”
Nếu đó là một đám cưới theo kiểu tiệc truyền thống thì Hạ Tuyên đã không đề cập đến việc đó với Hướng Biên Đình. Đám bạn bè của hắn toàn là “người lớn”, và việc đưa Hướng Biên Đình đến ngồi lại một hai giờ với một đám người lớn mà cậu chẳng hề có điểm chung sẽ thật vô nghĩa.
Trong mắt Hạ Tuyên, Hướng Biên Đình vẫn là một đứa trẻ; không cần thiết phải để cậu tiếp xúc với những dịp như vậy.
“Em sẽ đi nếu anh muốn,” Hướng Biên Đình nói.
“Đừng lo anh muốn gì, anh đang hỏi ý kiến em.”
Hướng Biên Đình không bao giờ sợ hãi khi tham gia những dịp như vậy, chỉ đơn giản là có muốn đi hay không thôi. Vì có Hạ Tuyên nên đương nhiên là không vấn đề rồi.
“Vậy thì đi thôi; chẳng phải cô ấy đã nói dẫn cả người nhà đi sao?” Hướng Biên Đình cười nắm vô lăng, “Có phải cô ấy biết em là người nhà của anh nên cố ý nói vậy không?”
Với sự thông minh của Hướng Biên Đình, Hạ Tuyên không có gì để nói nữa; cậu chỉ đơn giản là quyến rũ ở mọi mặt.
Bạch Khâm nói đúng; hắn nhặt được báu vật rồi.
Hướng Biên Đình lái xe ổn định, không nhanh cũng không chậm. Giữa chừng, Hạ Tuyên hỏi cậu, “Em lấy bằng lái xe khi nào?”
“Em đã lấy ngay khi đủ mười tám tuổi.” Hướng Biên Đình hơi nâng một bên lông mày, “Em lái xe ổn không?”
“Rất ổn.”
Hướng Biên Đình vừa tròn mười tám đã thi bằng lái. Đến mùa hè, cậu đã có bằng và thường xuyên lái xe ra ngoài đi chơi. Mặc dù kinh nghiệm lái xe của cậu không nhiều, nhưng đã có đủ trải nghiệm trên đường.
Khi họ vào bãi đậu xe dưới hầm, ngay sau khi đỗ xe, Hạ Tuyên đã tháo dây an toàn và nghiêng người hôn lên môi Hướng Biên Đình, khởi đầu “kế hoạch ban đầu” trước khi họ về đến nhà, khiến lưỡi Hướng Biên Đình tê dại sau nụ hôn.
Cả hai đã dùng tay giúp đỡ nhau trên giường của Hướng Biên Đình một lần nữa. Lần này, Hạ Tuyên nắm tay cậu cùng với tay mình. Hướng Biên Đình không nhanh như lần đầu nữa, nhưng vẫn cảm thấy ngại ngùng. Những hành động giống nhau, nhưng theo một hình thức khác, lại càng khiến cậu ngại hơn; đó là một trải nghiệm hoàn toàn khác. Đến lúc cao trào, Hướng Biên Đình như còn quên cả thở.
Cảm giác thoải mái thấm vào xương tủy trở nên hữu hình, tâm trí cậu không còn bừa bộn. Cậu nhận thức được rõ ràng những gì Hạ Tuyên đang làm với mình; xúc cảm từ lòng bàn tay của Hạ Tuyên khiến cậu ngẩn ngơ đến không nói nên lời.
Sau đó, cậu cảm thấy hoàn toàn yếu ớt, các ngón tay nhức nhối vẫn run nhẹ. Cậu nằm nghiêng, Hạ Tuyên dán sau lưng cậu, nhẹ nhàng cắn vào vành tai cậu, hơi thở vẫn nặng nề.
“Tại sao anh…” Hướng Biên Đình di chuyển các ngón tay, nói nhỏ như muỗi, “Sao anh lại lâu như vậy?”
“Hửm?” Hạ Tuyên nhẹ nhàng chạm mũi vào tai cậu, “Sao nào?”
Hướng Biên Đình rũ mắt, nói sự thật đơn giản, “Lâu đến nỗi tay em hơi nhức này.”
“Ngại mệt à?” Hạ Tuyên hỏi nhẹ nhàng, “Vậy lần sau chúng ta có thể thay đổi một chút.”
Hướng Biên Đình chớp mắt và vùi đầu vào chăn. Tay Hạ Tuyên trượt dưới chăn, cuộn ngón tay trêu chọc cằm cậu. Đó là một cử chỉ mà Hạ Tuyên rất thích làm với Hướng Biên Đình, cứ như việc gãi cằm một chú mèo con vậy.
“Em đã tiến bộ hơn so với lần trước rồi,” Hạ Tuyên khen ngợi.
Hướng Biên Đình chưa bao giờ nghe thấy một lời khen ngợi xấu hổ như vậy; mặt cậu lập tức đỏ bừng. Cậu hít một hơi thật sâu, dựa vào lòng bàn tay Hạ Tuyên, vẫn còn đủ sức trêu lại hắn, “Lần sau em sẽ cố gắng cải thiện hơn.”
Những lời nói đó lại đốt lên d*c v*ng của Hạ Tuyên một lần nữa; nếu không phải lo túng dục quá mức sẽ ảnh hưởng đến việc học của Hướng Biên Đình vào ban ngày, chắc chắn hắn sẽ không kiềm chế làm gì. Hắn nắm cằm Hướng Biên Đình và nói, “Ừm, anh sẽ chờ.”
Trong khoảng thời gian này, hai người gần như đã ở trong trạng thái chung sống, không ở cố định một nơi. Vì đôi khi Hướng Biên Đình có các tiết học sớm, nên ngủ ở nhà cậu sẽ tiện hơn. Vì vậy, họ thường xuyên qua đêm tại nhà của Hướng Biên Đình.
Vào ngày tham dự hôn lễ, Hạ Tuyên mặc trang phục trang trọng, khiến Hướng Biên Đình choáng ngợp vì vẻ điển trai của hắn.
Cậu chưa từng thấy ai có đôi chân dài như vậy; bờ vai rộng và vòng eo hẹp nữa, quả thực là tạo ấn tượng mạnh.
Trong phòng thay đồ, Hạ Tuyên hất đầu về phía một cái tủ gần đó và nói với Hướng Biên Đình, “Giúp anh chọn một cái cà vạt.”
“Okay.” Hướng Biên Đình mở cửa tủ ra và nhìn bên trong; cậu tìm thấy một hàng cà vạt, chọn một cái mà cậu thấy đẹp và hỏi Hạ Tuyên, “Cái này ổn không?”
“Nếu em thấy nó ổn thì ổn.” Hạ Tuyên hơi nâng cằm lên, “Giúp anh thắt đi.”
Hướng Biên Đình thắt cà vạt, từ từ kéo lên, và khi đến đỉnh, cậu cố tình kéo mạnh hơn một chút. Hạ Tuyên giả vờ hợp tác, hơi cúi đầu xuống theo động tác đó. Nương theo động tác đó, Hướng Biên Đình nghiêng mặt và hôn nhẹ lên môi Hạ Tuyên.
“Chân anh thật dài.” Hướng Biên Đình chân thành nói, “Mặc vest thật sự là quá đẹp trai.”
Hạ Tuyên khoác tay quanh lưng dưới của Hướng Biên Đình, “Anh nên giới thiệu em như thế nào tại đám cưới đây, bạn hay bạn trai?”
“Không phải là người nhà sao?” Hướng Biên Đình lại kéo cà vạt của hắn.
Hướng Biên Đình đã biểu thị rõ lập trường rồi, Hạ Tuyên hiểu.
Hướng Biên Đình cũng mặc một bộ vest, một bộ không quá trang trọng nhưng trông vẫn bảnh bao. Vì cậu đi dự đám cưới với tư cách người nhà của Hạ Tuyên, nên phải trông tươm tất, không làm chú Hạ phải xấu hổ mới được.
Lễ cưới bắt đầu vào lúc ba giờ chiều, khi họ bước vào thì gặp Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương.
Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương dường như làm gì cũng cùng nhau; Hướng Biên Đình đã từng nghĩ họ chỉ là bạn thân, nhưng giờ thì dường như có gì đó hơn cả vậy rồi. Bạch Khâm và Hạ Tuyên là đồng nghiệp, và có thể y cũng là bạn của người phụ nữ xinh đẹp sắp cưới kia. Vì vậy, sự xuất hiện của y không có gì ngạc nhiên. Nhưng còn Tiêu Dịch Dương thì sao? Anh ta cũng đến với Bạch Khâm sao? Cũng lấy thân phận người nhà như Hướng Biên Đình?
“Anh Tuyên,” Hướng Biên Đình nhìn về phía Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương, “Em có một câu hỏi.”
Hạ Tuyên quay đầu nhìn cậu.
“Anh Bạch và anh Tiêu, họ…” Hướng Biên Đình khẽ hỏi, “Có phải họ cũng đang trong mối quan hệ kiểu đó không?”
Những người thông minh không phải lúc nào cũng nhạy bén về chuyện tình cảm. Sự thông minh của Hướng Biên Đình dường như không áp dụng cho Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương, và giờ cậu mới đang đặt câu hỏi về mối quan hệ của họ.
“Em vừa mới nghĩ đến điều đó thôi sao?”
Hướng Biên Đình mấp máy môi, rồi lại im lặng trong vài giây mới khẽ nói, “Thì ra đúng vậy à…”
Hạ Tuyên cười khẽ, “Vẫn có những điều mà em không hiểu sao?”
“Lúc đó em chỉ tập trung vào anh thôi; không có thời gian để nghĩ đến người khác.”
Hạ Tuyên liếc nhìn cậu; Hướng Biên Đình nhướn mày cười, “Em chỉ nghĩ về anh thôi.”
Nếu nói điều này trên giường, chắc giờ Hướng Biên Đình đã bị hắn ăn sạch cả xương cốt rồi.
Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương khá bất ngờ khi thấy Hướng Biên Đình; họ không ngờ Hạ Tuyên lại đưa cậu theo.
“Quả nhiên, sếp Hạ mà lên cơn thì không ai ngăn được,” Bạch Khâm tiến lại gần và nói, “Mặc đẹp như vậy mà còn dám khoe ra, anh không sợ có ai đó muốn cướp người sao?”
Đã một thời gian Hướng Biên Đình không gặp hai người này rồi; lần gần nhất là khi họ tụ tập nướng thịt tại nhà Hạ Tuyên. Đêm đó, cậu nhớ mình đã hôn Hạ Tuyên trước mặt họ, và giờ thấy họ lại làm cậu cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Không chỉ ngượng ngùng, cậu còn cảm thấy một bầu không khí kỳ lạ khi thấy họ cùng nhau. Cậu chào hỏi họ, gọi “anh Bạch” và “anh Tiêu.”
“Hôm nay trông Tiểu Hướng thật đẹp trai,” Bạch Khâm nói.
Hướng Biên Đình mỉm cười, tinh nghịch đáp lại, “Em nghĩ mình mỗi ngày đều trông khá đẹp trai.”
Bạch Khâm cười, “Chắc chắn rồi! Điều đó không cần tôi phải nói.”
Khi lễ cưới chưa bắt đầu, mọi người lần lượt đến chào Hạ Tuyên; nơi này có rất nhiều người quen biết cả Hạ Tuyên và Bạch Khâm. Trong khi đó, Hướng Biên Đình và Tiêu Dịch Dương im lặng làm người nhà đi theo, không nói nhiều. Tiêu Dịch Dương là bạn trai của Bạch Khâm và đã ở bên nhau nhiều năm; mọi người trong vòng bạn bè của Bạch Khâm đều biết anh ta. Hướng Biên Đình thì khác, trong mắt những người này, cậu là một gương mặt mới, còn là một gương mặt vô cùng thu hút.
Trẻ, đẹp trai, và quyến rũ.
Chỉ cần nhìn cậu là có thể thấy rõ, cậu đến từ một vòng tròn khác so với những người làm nghề xăm.
Hướng Biên Đình đứng im lặng bên cạnh Hạ Tuyên, nhận được nhiều ánh nhìn từ những người xung quanh.
Một số người dường như luôn có người vây quanh, và không nhất thiết là vì họ dễ giao thiệp. Có những người thực sự có một sức hấp dẫn không thể cưỡng lại. Họ có thể tỏa sáng dù ở bất cứ đâu, kiểu gì cũng luôn có ánh mắt theo dõi họ. Hạ Tuyên là một trong số những người như vậy.
Bất kỳ ai biết Hạ Tuyên đều hiểu rõ tính cách của hắn. Nhiều người có thể nói chuyện với hắn, nhưng số người đủ can đảm để vượt qua ranh giới thì khá hạn chế.
Cho dù người khác cảm thấy tò mò về thân phận của Hướng Biên Đình,nhưng những người dám hỏi hắn lại rất ít.
Họ đã thống nhất cách giới thiệu từ lúc ở nhà rồi. Hạ Tuyên khá cởi mở, và khi được hỏi, anh chỉ đơn giản trả lời là “người nhà.”
Tại cửa vào, người vẫn đang liên tục đến, và một bóng dáng quen thuộc lướt qua đám đông. Bạch Khâm chăm chú nhìn, rồi không nén được tiếng chửi bực bội, “Gã làm gì ở đây?”
Ba người nhìn theo ánh mắt y. Hướng Biên Đình không biết y đang nói đến ai, nhưng đã chú ý đến một người đàn ông mặc chiếc áo khoác xám đậm rõ ràng là đang nhìn họ, có vẻ như đang dán mắt vào Hạ Tuyên. Cậu đoán Bạch Khâm đang nói đến người này.
Ánh mắt người đàn ông lướt qua họ rồi nhìn đi chỗ khác, môi mím lại khi đi cùng bạn bè về phía khu vực tổ chức lễ cưới.
Bạch Khâm liếc nhìn Hạ Tuyên, vẻ mặt hắn không thể hiện nhiều biểu cảm.
Bầu không khí trở nên hơi kỳ lạ, Tiêu Dịch Dương phá vỡ im lặng, “Hoắc Chỉ kết hôn; kiểu gì gã cũng sẽ tới.”
Thật vậy, sau mười năm yêu nhau, cuối cùng họ cũng kết hôn. Một đám cưới hoành tráng như vậy chắc chắn sẽ mời bạn bè trong vòng kết nối của mình, không có lý do nào để không mời người này cả.
Nhạc nền trong hệ thống âm thanh đã thay đổi; lễ cưới sắp bắt đầu.
Đó là một buổi lễ rất lãng mạn, cô dâu vẫn bình tĩnh trong suốt buổi lễ, nhưng chú rể thì khóc lớn. Bạch Khâm không thể nhịn cười, “Hoắc Chỉ tìm đâu được tiểu công chúa này thế nhỉ! Lần đầu gặp còn thấy anh ta khá ổn trọng, sao giờ lại khóc nhiều như vậy?”
Hướng Biên Đình cũng muốn cười; chú rể cao lớn, khóc trông khá buồn cười.
Bữa tiệc cưới được tổ chức theo kiểu buffet. Sau khi buổi lễ kết thúc, mọi người đến khu vực gần đó bắt đầu dùng bữa.
Bốn người họ tìm thấy một bàn trống. Giữa bữa ăn, cặp đôi mới cưới đến nâng ly chúc mừng. Khi họ tiến lại gần, Hoắc Chỉ nâng ly và nhìn Hạ Tuyên: “Thật sự là người nhà à.”
Hạ Tuyên ừ một tiếng, nâng ly về phía cô: “Chúc mừng cô đã kết hôn.”
“Cảm ơn.” Hoắc Chỉ mỉm cười và cụng ly với hắn, “Bức tranh rất đẹp; tôi đã treo nó ở phòng khách của ngôi nhà mới.”
“Rất vui vì cô đã thích.”
“Mọi người vui vẻ nhé.” Hoắc Chỉ cầm ly và đi sang chỗ khác.
Khi bầu trời ngày một tối dần, những ánh đèn màu treo trên cây sáng lên, càng có nhiều người nâng ly chúc mừng nhau tại hiện trường, bầu không khí rất sôi động. Hướng Biên Đình cảm thấy hơi khát và muốn rót cho mình một ly nước dưa hấu. Cậu đứng dậy, và vô tình bị va chạm từ phía sau.
“A, ngại quá.” Người đã va vào cậu quay lại, “Tôi thực sự xin lỗi.”
“Không sao.” Hướng Biên Đình ngẩng đầu lên và nhận ra người đàn ông mặc áo khoác xám đang ở ngay cạnh người vừa va vào cậu. Ngay khi cậu vô thức quay lại nhìn mấy người Hạ Tuyên, ánh mắt của Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương cũng chạm đến “áo khoác xám”, chỉ có Hạ Tuyên là đang nhìn về phía cậu.
Người vừa va vào Hướng Biên Đình do dự một lúc rồi bỗng cười lạnh: “Đây không phải Hạ Tuyên sao?”
Lúc này, Hạ Tuyên mới liếc nhìn họ.
“Áo khoác xám” bắt gặp ánh mắt hắn trong một khoảnh khắc, rồi khẽ nói, “Lâu rồi không gặp.”
Hạ Tuyên không đáp lại, thái độ của hắn khá thờ ơ. “Áo khoác xám” không có phản ứng đáng kể nào, nhưng vẻ mặt người đã va vào Hướng Biên Đình lại trở nên u ám, và với một tiếng cười lạnh khác, anh ta nói, “Anh ra ngoài nhanh thật đấy, đã quen với việc không phải ngồi tù nữa chưa?”
Hướng Biên Đình nhíu mày, nhìn về phía anh ta.