Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 69

Chương 69

Bạch Khâm là người đầu tiên đứng dậy, y đập ly rượu của mình xuống bàn và nhìn chằm chằm vào người kia, “Dương Khải Đông, ăn nói cho cẩn thận.”

Người đàn ông tên Dương Khải Đông cười khẩy, “Cậu thấy tôi ăn nói khó nghe, hay cậu không thích những gì tôi nói vì nó trúng tim đen?” Ánh mắt cậu ta như mang theo gai nhọn, lướt qua Hạ Tuyên.

Chắc hẳn cậu ta đã uống rất nhiều, vì có mùi rượu rất nồng. Người mặc áo khoác xám đứng sau hắn cau mày và gọi cậu ta, “Đi thôi.”

“Đi thì đi.” Dương Khải Đông nâng ly rượu, giơ ngón tay trỏ chỉ về phía anh ta, “Anh lại còn mặt dày tới đây chào hỏi hắn, có thấy hắn quan tâm đến anh không?”

Giọng của người đó trầm hơn, “Tôi nói đi thôi.”

Hạ Tuyên vẫn im lặng, nét mặt không hề thay đổi. Thái độ thờ ơ của hắn chỉ khiến cơn giận của Dương Khải Đông tăng lên. Sau khi uống rượu, cậu ta đã không kiểm soát được cảm xúc, hoàn toàn phớt lờ Tiết Dương, cứ đứng im tại chỗ. Cau mày, cậu ta đột ngột nhìn sang Hướng Biên Đình bên cạnh, như thể nhận ra điều gì, cậu ta mỉm cười nhẹ, rồi lại nhìn về phía Hạ Tuyên, giọng điệu mỉa mai: “Hình như anh đã tìm được người yêu rồi. Người này có biết về quá khứ của anh không? Cậu ấy có biết anh đã làm gì trước đây không? Hả?” Cậu ta nhìn sang Hướng Biên Đình với nụ cười khinh bỉ, “Em trai, cậu có biết không? Hắn đã làm hỏng sự nghiệp của học trò tốt của mình.”

Biểu cảm của Hướng Biên Đình đông cứng lại, vô thức nhìn về phía Hạ Tuyên.

Dương Khải Đông nói lớn, thu hút sự chú ý của nhiều người xung quanh.

Bạch Khâm lầm bầm chửi thề, rồi cau mày nhìn Hướng Biên Đình. Y chưa từng thấy nét mặt kiểu đó trên mặt Hướng Biên Đình, đó là một sự pha trộn giữa bối rối và kinh ngạc.

Dương Khải Đông vẫn tiếp tục nói, lần này nhằm vào Hướng Biên Đình: “Tôi thấy cậu có vẻ là người tốt. Khuyên cậu chân thành một câu nhé, đừng bạ ai cũng theo, ai biết kẻ mình đang theo là người hay quỷ? Ít nhất hãy tìm một người bình thường đi chứ? Cậu thậm chí còn dám hẹn hò với cái gã đã từng ngồi tù—”

“Tôi theo người hay quỷ thì liên quan gì tới anh?” Hướng Biên Đình ngắt lời cậu ta.

Nụ cười mỉa mai của Dương Khải Đông lập tức biến mất, cậu ta khẽ nhíu mày.

Chỉ một câu “đã từng ngồi tù” đã khiến Hướng Biên Đình tức giận, nói chuyện cũng không nể nang nữa, “Làm ầm ĩ trong đám cưới của bạn bè thế này, anh không thấy mình mới thực sự là ‘quỷ’ sao?”

“Cậu—” Dương Khải Đông trừng mắt, nắm chặt ly rượu.

“Đừng gọi tôi như thế. Tôi chỉ hơi trẻ hơn anh một chút, nhưng tôi tự thấy mình còn trưởng thành hơn trong việc xử lý tình huống. Ít nhất tôi biết không nên hành động như vậy trong một dịp như thế này.”

Nói xong, Hướng Biên Đình liếc nhìn Hạ Tuyên, giọng điệu bình tĩnh: “Hơn nữa, việc bạn trai tôi như thế nào không phải là chuyện một người ngoài cuộc như anh có thể đánh giá. Nếu anh cảm thấy chán và không có gì để làm, vậy cứ ăn nhiều hơn đi, đừng uống nữa. Uống nhiều chỉ tổ dễ làm bừa và tự làm xấu mặt mình.” Cậu nhìn sang Dương Khải Đông, “Cũng giống như anh lúc này vậy.”

Lời này khiến Dương Khải Đông thẹn quá thành giận, mũi cậu ta run lên vì tức. Cậu ta muốn giơ tay túm cổ áo Hướng Biên Đình, nhưng trước khi chạm vào cậu, Hạ Tuyên đã chặn cánh tay cậu ta và đẩy cậu ta lùi lại, khiến cậu ta loạng choạng một chút.

Hướng Biên Đình thậm chí còn không nhận ra Hạ Tuyên đã đứng dậy từ khi nào. Khi phản ứng lại, cậu đã bị Hạ Tuyên kéo qua.

Sự chú ý từ xung quanh càng tăng lên.

“Cậu làm sao thế hả?” Tiết Dương kéo Dương Khải Đông lại, gắt lên, “Cậu không thấy cách ăn nói và hành xử của mình rất không phù hợp sao?”

Mắt Dương Khải Đông đỏ lên do đã uống quá nhiều. Cảm xúc của cậu ta đang dâng trào, kết hợp với cảm giác muốn bênh vực bạn tốt, nên đã khiến cậu ta hành động như một kẻ điên, hoàn toàn thiếu tinh tế. Cậu ta thường không hành xử như vậy, cũng đã không gặp Hạ Tuyên trong một thời gian dài. Cậu ta không ngờ mọi chuyện lại leo thang đến mức này.

Bị Tiết Dương quát mắng làm cậu ta như tỉnh ra một chút. Cậu ta lau mặt, cau mày nhìn Hạ Tuyên và Hướng Biên Đình.

Hạ Tuyên vẫn im lặng, không hề để tâm đến người cũng như tình hình hiện tại. Thái độ như vậy đúng với nhận định trước đó của Bạch Khâm về hắn—tâm hồn lạnh lẽo, trái tim lạnh lùng, không ai có thể khuấy động cảm xúc của hắn. Thái độ của Dương Khải Đông hôm nay chỉ ảnh hưởng đến chính cậu ta mà thôi.

“Ngồi đi.” Hạ Tuyên chỉ về phía một chỗ ngồi trống và hỏi Hướng Biên Đình, “Em muốn lấy cái gì?”

Hướng Biên Đình dừng lại một chút, rồi hoàn hồn nói, “Nước dưa hấu.”

“Ừ.”

Tiết Dương kéo Dương Khải Đông rời đi, không nên ở đây cho thêm mất mặt. Dương Khải Đông liền trút giận sang anh ta, “Anh chỉ muốn giữ thể diện thôi sao? Tôi không hiểu anh đang cố làm gì. Mối thù nào mà có thể khiến tay anh bị thương nghiêm trọng như vậy được? Anh không cảm thấy tức giận vì giờ đây anh không thể cầm súng xăm được à?”

Tiết Dương lạnh nhạt, khẽ đáp một câu, “Tức giận thì làm được gì?”

Chắc chắn là tức giận. Hạ Tuyên đã xây dựng ước mơ cho anh ta, và rồi cũng chính hắn đã đập nát nó, nhưng điều khiến anh ta tức giận hơn không phải là điều này.

Anh ta căm giận Hạ Tuyên, cũng căm giận chính mình.

“Chúng ta đi thôi.” Tiết Dương u ám nói với Dương Khải Đông.

Hạ Tuyên kéo Hướng Biên Đình trở lại chỗ ngồi của mình. Khi đi qua Tiết Dương và Dương Khải Đông, Hạ Tuyên dừng lại, tới giờ mới nhìn hai người họ, ánh mắt và giọng điệu đều lạnh lẽo.

“Nếu đã biết em ấy là ai của tôi, vậy thì hãy giữ khoảng cách.”

Tiết Dương liếc nhìn hắn.

Hướng Biên Đình ngồi trên ghế, nhìn trân trân vào đĩa đồ ăn trước mặt.

Bạch Khâm gõ gõ lên bàn trước mặt, “Tiểu Hướng?”

Hướng Biên Đình ngẩng lên.

“Khó chịu lắm à? Cứ coi như cậu đã gặp phải hai kẻ ngốc, đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.”

“Không đâu,” Hướng Biên Đình lắc đầu.

Bạch Khâm mỉm cười, “Cũng phải, cậu là một học sinh xuất sắc, rất biết ăn nói. Nhìn cậu chặn họng tới mức tên kia không thể nói được gì nữa kìa.”

Tâm trạng Hướng Biên Đình rõ ràng là không tốt, Tiêu Dịch Dương kéo kéo cánh tay Bạch Khâm. Bạch Khâm quay lại nhìn anh ta. Anh ta liếc mắt, Bạch Khâm hiểu và ngậm miệng lại.

Hạ Tuyên mang một cốc nước dưa hấu đến cho Hướng Biên Đình, không khí giữa bốn người trở nên hơi không ổn. Hôm nay là một ngày vui; không ai muốn nhắc lại những rắc rối cũ cả, và từ quan điểm của Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương, họ là người ngoài, càng không có lý do gì để nhắc đến quá khứ của Hạ Tuyên.

Khi đồng hồ gần đến bảy giờ, pháo hoa đã thắp sáng bầu trời.

Khi tàn tiệc, họ lên xe, cuối cùng thì hai người cũng đã tiếp tục chủ đề mà họ tránh né.

“Em không có câu hỏi nào sao?” Hạ Tuyên quay sang Hướng Biên Đình.

“Em có,” Hướng Biên Đình nhẹ gật đầu, “Anh… anh đã vào tù vì ai? Có phải là người mặc áo xám đó không?”

“Đúng vậy.”

Hướng Biên Đình đã biết chuyện Hạ Tuyên từng ngồi tù khá lâu; Hạ Tuyên đã tự nói với cậu. Sau đó, cậu không hỏi Hạ Tuyên thêm về vấn đề này nữa. Không phải cậu không quan tâm đến quá khứ của Hạ Tuyên; cậu chỉ hy vọng Hạ Tuyên sẽ nói chuyện đó khi hắn sẵn sàng.

Hơn nữa, cậu biết khi Hạ Tuyên muốn nói, hắn sẽ tự làm, và không cần phải đào bới làm gì.

Hạ Tuyên chưa bao giờ nghĩ đến việc giấu diếm phần quá khứ này với Hướng Biên Đình. Nếu hắn muốn giấu thì ngay từ đầu hắn đã chẳng nói rồi.

“Tên nó là Tiết Dương, từng là thợ xăm của anh, và là học trò đầu tiên của anh.”

Hạ Tuyên dừng lại một chút, Hướng Biên Đình quay sang nhìn hắn.

“Trước đó, anh từng nói với em, anh ngồi tù vì đả thương người. Người bị anh đả thương chính là nó.”

Hướng Biên Đình hơi nhíu mày, “Nhưng tại sao… lại thành ra như vậy? Anh ta đã làm điều gì sai?”

Hạ Tuyên quay sang nhìn cậu, “Em không nghi ngờ đó là lỗi của anh sao?”

“Anh sẽ không đả thương ai đó mà không có lý do. Em biết chắc chắn sẽ có lý do.”

Hạ Tuyên khẳng định với một câu “Ừm,” và nói, “Thật sự có lý do. Nó xứng đáng bị như vậy.”

Hạ Tuyên dừng lại ở đây, dừng khá lâu, dường như không có ý định tiếp tục.

Có lý do?

Nhưng là lý do gì?

Hướng Biên Đình muốn hỏi, nhưng lại do dự. Nếu Hạ Tuyên muốn nói, hắn hẳn đã nói thẳng ra rồi. Hắn ngừng ở đây có nghĩa là hắn không muốn nói nữa.

Hạ Tuyên không nói thì chắc chắn có lý do của riêng hắn. Hướng Biên Đình không muốn thúc ép.

Tuy nhiên, việc Hạ Tuyên không muốn bày tỏ tất cả mọi thứ trong quá khứ với cậu, bất kể có lý do gì, thì trong lòng cậu vẫn sẽ có chút không thoải mái.

Trong xe chợt im lặng, và ngay khi Hướng Biên Đình đang tự hỏi làm thế nào để tiếp tục cuộc trò chuyện, thì màn hình điện thoại của cậu bừng sáng. Một tin nhắn từ bà ngoại gửi đến—là một bức ảnh của Hoành Hoành, với một bàn chân được quấn băng. Bà ngoại thông báo tình hình, nói buổi tối Hoành Hoành đã dẫm phải mảnh kính vỡ khi đi dạo và bị thương ở bàn chân.

Thực ra, tâm trạng Hướng Biên Đình lúc này có hơi không vui. Cậu không muốn Hạ Tuyên nhận ra nên có hơi lảng tránh. Trong trạng thái này, cậu muốn đến nhà bà mình, không muốn ở bên cạnh Hạ Tuyên.

Cả hai đều không thoải mái, và cậu không thích điều đó.

“Hoành Hoành bị thương ở bàn chân rồi.” Hướng Biên Đình vừa trả lời tin nhắn vừa nói với Hạ Tuyên, “Anh Tuyên, em sẽ đến nhà bà xem nó.”

“Ừ.” Hạ Tuyên báo một địa chỉ mới cho tài xế.

“Em sẽ bắt taxi, cứ thả em xuống ở ngã tư phía trước là được rồi.”

“Anh đưa em đi.”

“Không cần. Mai là cuối tuần, sáng mai em vẫn phải đến nhà bà. Tối nay tới, em định ngủ lại luôn, sáng mai đỡ phải đi vội.”

Hạ Tuyên quay sang nhìn cậu.

“Anh đi rồi về cũng phiền, em có thể bắt taxi.”

“Anh sẽ đưa em đi.” Thái độ của Hạ Tuyên rất kiên quyết.

“Ừm… vậy cũng được.”

Chủ đề trước đó đã được bỏ qua như vậy, không ai nhắc lại nữa.

Hướng Biên Đình nhận ra, vừa rồi không gặng hỏi Hạ Tuyên là lựa chọn đúng đắn. Dù lý do cho sự rạn nứt của họ là gì, thì hắn cũng thực sự không muốn nói ra.

Tài xế dừng xe ở cổng sân. Hướng Biên Đình xuống xe và chào tạm biệt Hạ Tuyên. Lúc cậu đi, Hạ Tuyên còn nắm tay cậu. Lúc đó, suy nghĩ của Hướng Biên Đình rất loạn. Cậu không quan tâm liệu tài xế có đang nhìn hay không, chỉ nắm tay Hạ Tuyên và hôn một cái lên tay hắn, còn mỉm cười với hắn nữa.

Hoành Hoành đang nằm bên cạnh ghế sofa trong phòng khách. Ngay khi Hướng Biên Đình bước vào nhà, nó đã chống chân trước không bị thương lên và loạng choạng đứng dậy. Hướng Biên Đình nhanh chóng chạy tới và ôm nó, lại sờ sờ vào bàn chân được quấn băng. Hoành Hoành dụi đầu vào người cậu.

Bà ngoại cầm một đĩa trái cây tới.

“Bà ơi, vết thương có sâu không?” Cậu ngẩng mặt nhìn bà.

“Không sâu. Gửi ảnh cho con xem thôi, còn chạy tới đây làm gì.”

“Dù sao thì mai con cũng sẽ tới mà, nên nhân tiện hôm nay tới luôn.”

Hướng Biên Đình còn mặc một chiếc áo lông vũ bên ngoài bộ vest của mình. Cậu giơ tay cởi nó ra và đặt lên ghế sofa.

“Con đi đâu mà ăn mặc như thế này?” Bà ngoại hơi ngạc nhiên khi thấy cậu mặc trang phục trang trọng.

Hướng Biên Đình mỉm cười trả lời, “Con đi đám cưới.”

“Đám cưới ai?” Bà ngoại hơi bối rối, ngạc nhiên khi cháu trai mình lại có bạn bè ở đây, lại còn thân tới mức cùng đi đám cưới, quan hệ cũng rộng ghê.

“Hạ Tuyên, là bạn của anh ấy cưới.” Hướng Biên Đình cúi xuống vuốt đầu Hoành Hoành.

Bà ngoại nhìn cậu một lúc rồi gật đầu, “Có vẻ như con khá thân với cậu ta. Con đi gì đến đây thế? Đi cùng cậu ta à?”

“Vâng, anh ấy đưa con tới đây rồi đi.”

“Sao lại không mời người ta vào ngồi một chút.”

Hướng Biên Đình thầm nghĩ, giờ cậu đang né tránh Hạ Tuyên, làm sao có thể mời hắn vào ngồi được?

“Bé cưng.”

“Dạ.”

Bà ngoại đặt đĩa trái cây lên bàn và ngồi lên sofa, “Con nghĩ sao về Hạ Tuyên?”

“Anh ấy rất tốt. Nếu không tốt, con sẽ không ở cạnh anh ấy.”

Bà ngoại gật đầu, “Bà biết con luôn là người có chính kiến, không phải gánh nặng cho người khác, còn biết bản thân mình muốn gì.”

Hướng Biên Đình nhìn bà.

“Con tới đây học có vui không?” Bà ngoại đột nhiên hỏi.

“Vui ạ.” Hướng Biên Đình đứng dậy và ngồi bên cạnh bà, ôm lấy vai bà, nói, “Con luôn ưu tiên vui vẻ mà, và cũng không bao giờ làm những điều khiến bản thân không vui.”

Bà ngoại xoa xoa mặt cậu, “Vui là tốt rồi.”

Sau khi trở về phòng, Hướng Biên Đình đã gửi cho Hạ Tuyên một tin nhắn, dặn hắn về tới nhà thì gửi tin nhắn WeChat cho mình. Tới khi tắm xong và nằm trên giường, cậu thấy tin nhắn từ Hạ Tuyên.

——Anh đã về nhà.

Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc, nhưng vẫn cảm thấy một nút thắt trong lòng, một cảm giác khó chịu kỳ lạ.

Trạng thái của cậu khá mâu thuẫn, biết Hạ Tuyên có thể có lý do của mình khi không nói về một số thứ, và cậu cũng có thể hiểu khi đứng trên lập trường của hắn. Tuy nhiên, cậu lại chẳng thể che giấu cảm xúc của chính mình.

Điện thoại rung lên, lại thêm hai tin nhắn xuất hiện trên màn hình.

——Khi nào em về?

——Anh tới đón em.

Thực ra, hai hôm tới, Hướng Biên Đình không thực sự muốn về, không phải vì lý do nào khác, chỉ vì cậu không muốn để Hạ Tuyên thấy cậu đang có tâm trạng không tốt.

Cậu trả lời: [Em chưa quyết định, tới lúc đó sẽ nói với anh sau nhé.]

Sau một lúc, cậu gửi thêm hai tin nhắn nữa cho Hạ Tuyên.

——Em ngủ đây, anh Tuyên. Chúc ngủ ngon.

——Moa moa.

Hạ Tuyên đã phản hồi bằng một tin nhắn thoại. Cậu nhấn vào nghe.

——”Chúc ngủ ngon, moa moa.”

Giọng điệu nghiêm túc nhưng lại hơi lạnh lùng khiến cậu bật cười.

Bình Luận (0)
Comment