Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 70

Chương 70

Hướng Biên Đình bị tiếng chuông điện thoại đánh thức lúc sáu giờ sáng, cậu nhíu mày cầm điện thoại lên xem qua, bị đánh thức sớm như vậy nên vẫn hơi bực mình, nhưng vừa nhìn thấy số gọi đến đã ngẩn người —

Thật sự là điện thoại của Ninh Viễn gọi đến.

Lần trước Ninh Viễn đã lưu số của cậu trong chiếc đồng hồ tiểu thiên tài, đã nửa tháng trôi qua, đây là lần đầu tiên Ninh Viễn gọi điện cho cậu.

Hướng Biên Đình ngồi dậy nghe máy, còn khẽ hắng giọng: “Alo?”

“Anh Viễn?”

Đầu bên kia điện thoại im lặng, sau vài giây mới truyền đến giọng nói hơi khàn khàn củaNinh Viễn: “Bóng.”

Ý nghĩa thì Hướng Biên Đình hiểu, cậu liếc nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, cười bất lực: “Sớm như vậy đã gọi tôi, chẳng lẽ chỉ để đi đá bóng à?”

Trong loa chẳng có âm thanh nào.

Hướng Biên Đình kéo chăn xuống giường, cầm điện thoại đi đến ban công kéo rèm cửa ra, cười nói: “Chim còn chưa dậy mà, chắc không phải anh lúc nào cũng đá bóng vào giờ này chứ.”

Phía bên kia vẫn im lặng, nhưng Hướng Biên Đình biết cậu ấy vẫn đang lắng nghe, bất luậnNinh Viễn có đáp lại hay không, cậu vẫn muốn nói chuyện với cậu ấy. Thế giới của cậu ấy có lẽ chỉ có vài người, một chút ồn ào cũng không hại gì cả.

“Hôm nay anh nghỉ phải không? Vậy chúng ta hẹn gặp ở đâu đó nhé, quán cà phê được không.”

Đó là nơi Ninh Viễn thường xuyên đến, hẹn ở đó thì sẽ tương đối chắc chắn.

“Nếu anh thấy ổn thì chỉ cần ‘ừ’ một tiếng.”

Ninh Viễn ở đầu dây bên kia ừ một tiếng.

“Anh mang bóng đá theo nhé.” Hướng Biên Đình không khách khí.

Ninh Viễn lại ừ một tiếng.

“Tôi cần rửa mặt một chút, rồi còn ăn sáng nữa, chúng ta gặp nhau lúc bảy giờ, được không?”

“Ừ.”

Quán cà phê mở cửa lúc tám rưỡi, nên khi hai người gặp nhau ở cửa thì quán vẫn còn đóng. Hướng Biên Đình đến sớm năm phút, lúc đến thì Ninh Viễn đã đứng ở cửa, tay ôm một quả bóng đá, không biết đã đứng đó bao lâu.

Hôm nay cả hai ăn mặc rất ăn ý, đều mặc áo khoác thể thao, Ninh Viễn một tay ôm bóng đá đứng thẳng ở cửa quán, mũi bị gió thổi có hơi đỏ. Cậu ấy luôn để kiểu tóc cơ bản, tóc được cắt ngắn, khuôn mặt xinh đẹp, nhìn qua trông rất nhỏ.

Hôm nay trời hơi lạnh, còn có gió nữa. Hướng Biên Đình nhìn cái mái tóc ngắn kia mà luôn cảm thấy gió lạnh thổi vào trán, thấy lạnh thay cho cậu ấy.

Khi Hướng Biên Đình đi tới, cậu ấy liếc mắt sang một cái rồi nhanh chóng quay đi, rũ mắt nhìn đất.

“Anh Viễn.”Hướng Biên Đình gọi một tiếng, “Anh ăn sáng chưa?”

Ninh Viễn gật gật đầu.

Hướng Biên Đình đang định hỏi Ninh Viễn xem đá bóng ở đâu, thì thấy cậu ấy ôm bóng đi vào một chỗ để xe nhỏ gần quán cà phê, xe điện của cậu ấy dựng ở đó.

Hướng Biên Đình có hơi ngạc nhiên, không ngờ Ninh Viễn lại có thể tự mình đi xe điện. Chiếc xe của cậu ấy cùng màu với đồng hồ, đều là màu xanh nhạt, phong cách tươi mát, dễ thương.

“Anh thích màu xanh à?”Hướng Biên Đình cười hỏi.

Ninh Viễn không có phản ứng, chỉ cắm chìa khóa vào, vỗ vỗ yên sau, ý bảo Hướng Biên Đình lên xe.

Hướng Biên Đình lại một lần nữa bị sốc: “Anh chở tôi à?”

Ninh Viễn gật gật đầu, để bóng vào giỏ phía trước.

Chiếc xe này quá nhỏ, Hướng Biên Đình cảm thấy mình ngồi ở yên sau mà chân gần như không duỗi ra được, cậu nói: “Để tôi chở anh, anh ngồi sau chỉ đường cho tôi.”

Ninh Viễn lắc đầu, đã leo lên xe, cũng không nhìn Hướng Biên Đình, chân chống xuống đất chờ cậu lên xe.

Hướng Biên Đình cũng đành ngồi lên, một tay ôm cặp sách, một tay giữ chặt yên xe, cùng Ninh Viễn lên đường. Cậu ngồi ở yên sau, thấy cổ áo Ninh Viễn bị gió thổi lên, gió thổi khiến hai mắt cậu ấy nheo lại.

Nếu không bắt bẻ, thoạt trông cậu ấy chỉ như một người bình thường vui vẻ và an nhàn.

Ninh Viễn chở Hướng Biên Đình đến sân bóng mà cậu ấy thường xuyên đến, mùa này người đá bóng đã ít, lại còn là giờ này, nên sân bóng gần như không có ai.

Mặc dù bóng đá là môn thể thao tập thể, nhưng một người cũng có thể chơi được, hai người càng không cần nói, chắc chắn chơi cùng nhau sẽ thú vị hơn đá một mình. Khi Ninh Viễn đá bóng, toàn thân cậu ấy ở vào trạng thái hoàn toàn khác biệt với bình thường, cảm giác tràn đầy sức sống, ánh mắt còn phát sáng.

Thân hình cậu ấy có vẻ gầy gò, nhưng thể lực rất tốt, không biết mệt là gì, đá một lúc lâu, Hướng Biên Đình cũng đã hơi thở hổn hển, nhưng cậu ấy vẫn trong trạng thái rất hưng phấn.

Hướng Biên Đình ngồi xuống nghỉ một chút, Ninh Viễn đá bóng chạy tới bên cậu, một chân đè bóng dưới chân cậu.

Hướng Biên Đình mở cặp lấy chai nước ra, đưa cho Ninh Viễn một chai, nhưng Ninh Viễn không nhận.

“Không khát à.” Hướng Biên Đình mở nắp chai uống một ngụm lớn, thở ra: “Để tôi nghỉ một chút đã.”

Đá được vài vòng, toàn thân đều đã nóng lên, cổ cũng ra mồ hôi. Hướng Biên Đình kéo cổ áo, kéo cả khóa áo khoác xuống để thoải mái chút, vừa kéo tới một nửa, Ninh Viễn đột nhiên ngồi xổm xuống kéo khóa áo của cậu lên tận đỉnh, vô cùng nhanh chóng.

Hướng Biên Đình ngẩn người.

Ninh Viễn đứng dậy, mắt nhìn sang hướng khác, nói: “Ốm.”

Hướng Biên Đình dường như đã hiểu ý của cậu ấy.

Đây là sợ cậu bị cảm nên không cho cậu cởi áo sao?

Từ động tác kéo khóa mạnh mẽ lại gọn gàng của cậu ấy ,Hướng Biên Đình như nhìn thấy bóng dáng của Hạ Tuyên.

Hôm nay, Lâm Vũ Hách đã đặt lịch xăm với Hạ Tuyên, về lý thuyết, nếu không có mối quan hệ với Hướng Biên Đình thì cậu ta phải chờ tới sang năm. Lịch xăm của Hạ Tuyên rất dày, có thể chen ngang, trong lòng cậu ta vui không chịu được.

Hạ Tuyên tiếp đón Lâm Vũ Hách vào buổi sáng, hình này đối với Hạ Tuyên thì chỉ là một hình nhỏ, chỉ có điều là điều chỉnh màu sắc tốn chút thời gian thôi, một buổi sáng có thể xong.

Hiếm khi có lần cậu ta không đến cùngHướng Biên Đình, Trình Dư còn trêu: “Chỉ có một mình cậu đến còn khiến tôi hơi không quen đấy.”

Thực ra Hạ Tuyên cũng hơi không quen, trước đây, mỗi lần Lâm Vũ Hách đến, sau lưng cậu ta luôn có bóng dáng Hướng Biên Đình, hôm nay thì không.

Hướng Biên Đình và Ninh Viễn đá bóng đến tám giờ, nghỉ ba lần, đến tám giờ, đúng lúc chiếc đồng hồ tiểu thiên tài của Ninh Viễn vang lên tiếng chuông báo thức. Đây là mẹ cậu ấy đặt cho, có lúc đá vui quá là sẽ không để ý, nhưng phần lớn thì vẫn rất nghe lời, đúng giờ là không đá nữa.

Hướng Biên Đình đá đến mức đổ mồ hôi, toàn thân thấy thả lỏng, buổi sáng đá bóng cũng khá tốt, gần giống như tập thể dục vậy.

Hai người cùng đi về phía chiếc xe điện nhỏ, Hướng Biên Đình quay đầu hỏi Ninh Viễn: “Bây giờ đi đâu? Về nhà à?”

Ninh Viễn gật gật đầu, nếu không về nhà trong nửa giờ thì mẹ cậu ấy sẽ gọi điện thoại.

Hướng Biên Đình không yên lòng khi để cậu ấy về một mình, muốn cùng cậu ấy về nhà rồi mới rời đi.

“Chở tôi đi nữa nhé, đưa anh về nhà rồi tôi sẽ đi.” Hướng Biên Đình nói.

Chân Ninh Viễn dừng lại một chút.

“Được không? Tôi sẽ đi về cùng anh.”Hướng Biên Đình sợ cậu ấy không hiểu, lại giải thích thêm một chút.

Sau vài giây, Ninh Viễn mới gật gật đầu.

Cậu ấy thực sự rất thích Hướng Biên Đình, với những người mình thích, cậu ấy rất sẵn lòng thu hẹp khoảng cách.

Ninh Viễn không về nhà, mà dẫn Hướng Biên Đình đến cửa một tiệm giặt khô.

Hướng Biên Đình xuống xe, có hơi không hiểu.

Ninh Viễn đỗ xe xong, ôm bóng đi thẳng vào trong, hoàn toàn không để ý đến Hướng Biên Đình.

Hướng Biên Đình đứng tại chỗ ngẩn người một lúc, khi ngẩng đầu lên thì bất ngờ nhìn thấy một dáng người quen thuộc cách không xa, người đó đứng dưới gốc cây, bên cạnh có một chiếc xe.

Cậu ngẩn ra một lúc, người đó nhìn vào mắt cậu.

Đó là Tiết Dương.

Tối qua vừa gặp nhau ở đám cưới, cậu không thể nhầm được.

Người đó luôn mang vẻ lạnh lùng, trong mắt như không có một chút ánh sáng nào, thấy Hướng Biên Đình mà biểu cảm cũng không thay đổi, không nhìn ra cảm xúc.

Ninh Viễn lại từ trong nhà đi ra, nghe thấy tiếng mở cửa, Hướng Biên Đình quay đầu nhìn một cái.

“Đến đây.” Ninh Viễn nói.

Hướng Biên Đình ngẩn ra một lúc, trong một thoáng không tiếp lời, lại quay đầu nhìn về phíaTiết Dương, Tiết Dương hơi động thân hình, ánh mắt rơi vàoNinh Viễn.

“Đến đây.” Ninh Viễn nhíu mày.

“Ừm…” Hướng Biên Đình hơi chậm chạp đáp một tiếng, Ninh Viễn quay đầu đi. Cậu đi theoNinh Viễn, quay đầu lại, thấy Tiết Dương đã lên chiếc xe bên cạnh.

Cửa tiệm giặt khô này là do mẹ Ninh Viễn mở, Ninh Viễn đến đứng cạnh mẹ mình ở quầy thu ngân, Hướng Biên Đình hơi ngơ ngác đứng tại chỗ.

Mẹ Ninh Viễn tưởng cậu đến đưa quần áo để giặt, nhưng lại không thấy cậu cầm gì trong tay, hỏi: “Có phải cậu đến giặt không?”

Hướng Biên Đình lắc đầu: “Không phải…”

Ninh Viễn bên cạnh đột ngột lên tiếng: “Hướng Biên Đình.”

Mẹ Ninh Viễn ngẩn ra một chút, sau đó lộ vẻ vui mừng: “Cháu là Hướng Biên Đình à?”

“À… cháu đây.” Hướng Biên Đình cười, “Chào cô.”

Hướng Biên Đình hơi mơ hồ: “Cô biết cháu à?”

“Sao không biết, nó vẫn thường nhắc đến tên cậu, tiểu Tuyên cũng đã nói với tôi.” Mẹ Ninh Viễn lập tức từ phía sau quầy đi ra.

Mẹ Ninh Viễn còn biết cả chuyện lần trước Ninh Viễn chạy xa, rồi được Hướng Biên Đình dẫn về nhà bà ngoại mình.

“Sao cháu lại đến đây?” Bà nhẹ nhàng hỏi Hướng Biên Đình.

“Cháu vừa chơi bóng với anh ấy.” Hướng Biên Đình nói.

“Gì?” Mẹ Ninh hơi ngạc nhiên, “Cháu đã đi đá bóng cùng nó à?”

“Vâng.” Hướng Biên Đình gật gật đầu.

“Sao nó lại…” Mẹ Ninh nhìn Ninh Viễn.

Hướng Biên Đình cười nói: “Trước đó bọn cháu đã lưu số điện thoại, anh ấy muốn rủ cháu đá bóng, hẹn hôm nay thôi.”

Mẹ Ninh vừa tức vừa buồn cười, thở dài nói: “Cháu thực sự là nể tình, đã chơi cùng nó tới giờ này. Sau này nếu nó lại tìm thì cháu cứ kệ nó, không cần nuông chiều đâu.”

Mẹ Ninh nhanh chóng mời Hướng Biên Đình ngồi xuống, nhưng Hướng Biên Đình không có ý ở lại lâu, nói với bà là cậu không ngồi, đang đầy mồ hôi nên muốn về tắm. Ninh Viễn ngồi phía sau quầy ngẩn người, Hướng Biên Đình đi qua vẫy tay trước mặt cậu ấy.

“Tôi đi đây, anh Viễn, tạm biệt.”

Ninh Viễn do dự vài giây, cuối cùng lẩm bẩm hai chữ: “Tạm biệt.”

Cả buổi sáng, Hướng Biên Đình không xem điện thoại, lúc ra khỏi tiệm giặt khô mới nhắn một tin cho Hạ Tuyên, kể về việc sáng nay đã đá bóng cùng Ninh Viễn. Cậu do dự một hồi, cuối cùng vẫn không kể chuyện gặp Tiết Dương cho hắn, nhắc đến nhân vật này ắt lại phải quay về chủ đề hôm qua, mà nếu Hạ Tuyên lại không muốn trả lời thì… thật vô nghĩa.

Buổi sáng, Hạ Tuyên bận rộn, đến trưa mới trả lời tin nhắn của Hướng Biên Đình, nói chuyện giống hệt mẹ Ninh .

— Đừng chiều nó quá.

Sau đó, hắn lại gửi một tin khác: [Có thời gian tìm nó mà không có thời gian tìm anh à.]

Tin nhắn này làm Hướng Biên Đình cảm thấy hơi bối rối. Thực ra, ngay khi đi cùng Ninh Viễn về tiệm giặt khô, cậu hoàn toàn có thể ghé qua phòng làm việc của hắn một chuyến, dù sao cũng không xa, mà Hạ Tuyên lúc đó đang xăm cho Lâm Vũ Hách. Cậu cũng biết việc này, vì Lâm Vũ Hách vừa mới vào tiệm xăm đã nhắn cho cậu.

Tâm trạng không thể điều chỉnh lại nhanh như vậy được, giờ Hướng Biên Đình vẫn đang bị tâm lý né tránh quấn lấy, cậu không thích trạng thái hiện tại của mình, cảm thấy cần phải từ từ lại chút.

Trong khung chat, chữ viết đã gõ lại xóa đi, cậu không biết nên trả lời Hạ Tuyên thế nào, cuối cùng chỉ gửi một biểu tượng mặt cười cho qua chuyện.

Lịch trình hôm nay của Hướng Biên Đình tương đối kín, buổi chiều còn phải ra sân bay đón Thẩm Trạch, cuối tuần này nghỉ xong là đến kỳ nghỉ Tết rồi, chỉ còn vài ngày nữa là Tết thôi.

Hướng Biên Đình đón Thẩm Trạch về nhà bà ngoại, nơi này Thẩm Trạch cũng từng đến khi còn nhỏ rồi. Cậu ta xuống xe, ngơ ngác hỏi Hướng Biên Đình: “Sao cậu lại đưa tôi về nhà bà? Nhà mới của cậu đâu? Không dẫn tôi đi xem sao?”

Hướng Biên Đình đáp lại: “Để sau rồi xem.”

Hướng Biên Đình và Thẩm Trạch ở nhà bà ngoại một đêm, chiều hôm sau thì chuẩn bị về. Thẩm Trạch cảm thấy cảm thấy ở ngoại ô buồn chán, muốn vào thành phố chơi.

“Cậu cho tôi ở đây vài ngày, thế mà không dẫn tôi lên thành phố đi dạo sao?”

Cậu ta nói với giọng điệu ăn vạ, vì vậy Hướng Biên Đình đành dẫn cậu ta về. Trước đó, Hạ Tuyên nói đến đón cậu, cậu cũng quên mất không nói chuyện này với Hạ Tuyên, cứ để tài xế của bà ngoại đưa họ về.

Trong hai ngày Hướng Biên Đình không có nhà, Peter vẫn luôn được Hạ Tuyên dẫn đi chơi. Khi cậu và Thẩm Trạch vào nhà, Hạ Tuyên còn đang đứng bên cạnh hộp rắn, vai đeo một con rắn đen bóng, ngón tay đang nhẹ nhàng gãi cằm nó.

Lần trước Thẩm Trạch gặp Peter thì nó còn là một con rắn con, chỉ to bằng cái que nhỏ, còn hơi dễ thương. Sáu tháng không gặp, nó đã dài ra rất nhiều, nhìn qua thực sự làm cậu ta hoảng sợ, nhất thời không phản ứng kịp là tại sao trong nhà lại có người khác.

Hướng Biên Đình và Hạ Tuyên bốn mắt nhìn nhau, Peter đụng đầu vào lòng bàn tay Hạ Tuyên, từ từ quấn quanh cổ tay hắn.

“Anh…Tuyên.” Hướng Biên Đình gọi một tiếng rất khẽ.

Ánh mắt Hạ Tuyên chuyển sang mặt Thẩm Trạch, ngay sau đó lại nhìn về Hướng Biên Đình, giọng điệu và biểu cảm đều nhàn nhạt: “Đã nói sẽ đi đón em mà.”

Bình Luận (0)
Comment