Chương 71
Một bên, cuối cùng Thẩm Trạch cũng tỉnh táo, trợn mắt nhìn Hạ Tuyên, rồi lại quay đầu nhìn về phía Hướng Biên Đình.
Cậu ta có ấn tượng rất sâu sắc với người này, mặc dù mới chỉ gặp một lần. Thẩm Trạch rất thắc mắc, hạ giọng hỏi Hướng Biên Đình: “Sao người này lại ở trong nhà cậu?”
Đúng lúc Hạ Tuyên đang cho rắn ăn, Hướng Biên Đình liền thuận miệng nói: “Anh ấy đến chơi với Peter.”
Thẩm Trạch nhìn sang, còn định hỏi thêm, nhưng Hướng Biên Đình đã xách cặp vào nhà, cậu ta cũng kéo vali vào trong.
“Bây giờ em mới nhớ ra là đã quên nói với anh…” Hướng Biên Đình đi vào phòng khách, khẽ nói với Hạ Tuyên, “Hôm nay em sẽ về.”
Cậu quên thật, vì việc về cũng là quyết định vào phút chót.
Peter quấn quanh cổ tay Hạ Tuyên mấy vòng, cả rắn đều cuốn lên. Hạ Tuyên nâng tay, ngón cái cọ đầu nó. Hắn chăm chú nhìn Hướng Biên Đình vài giây, rồi ánh mắt vượt qua cậu, lướt tới Thẩm Trạch đứng phía sau.
Hướng Biên Đình quay sang giới thiệu: “Đây là bạn từ nhỏ của em, Thẩm Trạch, trước đây hai người đã gặp nhau rồi, không biết anh còn có ấn tượng không.”
“Tôi làm gì đến nỗi khiến người khác không có ấn tượng thế chứ.” Thẩm Trạch đẩy vali vào phòng khách, Hạ Tuyên liếc nhìn vali của cậu ta.
Mấy ngày nay, suy nghĩ của Hướng Biên Đình vốn đã hỗn độn, tâm trí như mất hồn, gặp Hạ Tuyên lại càng rối bời, không thể giao tiếp tự nhiên được nữa.
Cuối cùng, vẫn là Hạ Tuyên lên tiếng trước: “Cậu ấy ở đây à?”
Thẩm Trạch cảm thấy người này thật khó hiểu, sao lại hỏi nhiều như vậy?
“Tôi không ở đây thì ở đâu?” Cậu ta là người thẳng tính, miệng nói không kiêng nể, trong lòng có gì không thoải mái đều nói toạc ra, “Câu hỏi này nghe thật hài đấy.”
Hạ Tuyên không thèm nhìn cậu ta, ánh mắt vẫn dán chặt vào Hướng Biên Đình.
Hướng Biên Đình bị ánh mắt hắn nhìn chằm chằm khiến lòng thêm bất an. Thẩm Trạch hiếm khi đến đây một chuyến, nhà cậu lại lớn như vậy, còn hai phòng ngủ cho khách, nên cậu không thể để Thẩm Trạch ở khách sạn được, ai mà lại trọng sắc khinh bạn đến thế chứ. Nhưng điều khiến cậu thấy bất an không phải chuyện đó, mà là cậu rất mừng vì Thẩm Trạch đến đúng lúc này. Có Thẩm Trạch ở đây, tiếp xúc giữa cậu và Hạ Tuyên đương nhiên sẽ ít đi, điều khiến cậu cảm thấy không yên lòng chính là tâm trạng đang vui mừng đó kìa.
Hướng Biên Đình đối diện với ánh mắt Hạ Tuyên, rồi gật đầu nói: “Ừm, cậu ấy nghỉ lễ nên đến đây chơi vài ngày.”
“Mấy ngày?”
“Khoảng bốn năm ngày.”
Hạ Tuyên gật đầu, lại hỏi: “Buổi tối hai người ăn gì?”
“Dự định ra ngoài ăn.”
Hạ Tuyên “ừ” một tiếng, thả Peter về lại hộp rắn. Hướng Biên Đình thấy hắn đi về phía cửa ra vào.
“Anh Tuyên.” Hướng Biên Đình gọi một tiếng.
Hạ Tuyên quay đầu lại.
“Anh… đi đâu vậy?”
“Nhà Tiêu Dịch Dương.”
“Anh đến đó ăn tối à?”
“Ừ.”
Tiêu Dịch Dương đã gọi Hạ Tuyên, còn bảo hắn dẫn cả Hướng Biên Đình đi. Hạ Tuyên không biết Hướng Biên Đình hôm nay sẽ về, mà giờ về rồi thì cũng không thể đi, vẫn chỉ có một mình hắn.
Hạ Tuyên đóng cửa đi rồi, Thẩm Trạch vẫn còn chưa phản ứng kịp: “Đi luôn rồi à?”
Hướng Biên Đình nhìn Peter đang nằm trong góc hộp rắn, Thẩm Trạch đẩy vali sang một bên. Vừa rồi Hạ Tuyên cuốn Peter phiên bản phóng đại trên tay nên cậu ta hơi sợ, giờ thấy Peter nằm trong hộp kính, cậu ta mới dám tiến lại nhìn một cái.
“Nó lớn vậy rồi, không còn đáng yêu như hồi nhỏ nữa. Không phải là Tiểu Hắc, nữa mà là Đại Hắc rồi. Cậu xem này, lớn lên trông có hơi đáng sợ, nhưng mà cũng ngầu đấy chứ.”
Hướng Biên Đình ném cặp lên sofa, sau đó ngồi xuống không nói gì.
“Ê không đúng, nó không phải là ai cũng cắn sao, sao lại không cắn——” Thẩm Trạch quay đầu nhìn Hướng Biên Đình, “Cậu làm sao vậy, có chuyện gì à?”
Hướng Biên Đình dựa ra sau, lười biếng nói: “Cậu dọn dẹp đồ đạc của cậu đi, lát nữa chúng ta đi ăn tối.” Cậu chỉ về phía phòng cho khách, “Cậu ngủ ở phòng đó.”
“Sao vậy?” Thẩm Trạch đi đến trước mặt cậu, “Sao tự dưng lại mang cái bộ dạng nửa sống nửa chết thế này.”
“Mệt.” Hướng Biên Đình nghiêng đầu, “Cậu không phải còn muốn thay đồ sao, nhanh đi thay đi, đừng chần chừ, cậu còn nửa tiếng nữa.”
Hôm nay, họ đã hẹn với Lâm Vũ Hách, có Hướng Biên Đình làm trung gian, Lâm Vũ Hách và Thẩm Trạch đều biết đến sự tồn tại của nhau, ấn tượng của họ đối với nhau cũng không tồi, đúng lúc Thẩm Trạch đến đây, Hướng Biên Đình nghĩ ba người cùng nhau ăn một bữa tối, giới thiệu cho hai tên này chính thức biết nhau.
Ngoài Lâm Vũ Hách, Thẩm Trạch còn biết một người là Hạ Tuyên, chính là anh chàng tóc nâu mắt sáng vừa rồi, nhưng cậu ta không biết người ta tên gì. Hướng Biên Đình chưa bao giờ nhắc đến tên của người này trên WeChat, mỗi lần nhắc đến đều gọi là “hàng xóm”.
Hàng xóm gì mà có thể tùy tiện bước vào nhà người khác?
Thẩm Trạch đẩy vali hướng về phía phòng cho khách, rồi đột nhiên quay người lại: “Hàng xóm của cậu sao lại vào được đây? Anh ta biết mật khẩu khóa cửa à?”
Hướng Biên Đình tựa vào sofa nhắm mắt dưỡng thần, ừ một tiếng.
Thẩm Trạch ngạc nhiên: “Không phải cậu đã nói cho anh ta chứ?”
“Không thì sao?” Hướng Biên Đình mở mắt, nhìn điện thoại một cái, “Quốc khánh tôi về nhà, không mang Peter, tôi đã nhờ anh ấy sang cho rắn ăn hộ.”
“Không phải… sao cậu có thể thân thiết với người này như vậy?” Thẩm Trạch không hiểu, dù sao cũng không đến mức phải đưa mật khẩu khóa cửa cho người ta chứ, đâu phải bạn bè rất thân, chỉ là một người hàng xóm mà thôi, chuyện riêng tư như thế mà cũng tiết lộ sao? Sao một người có cảm giác ranh giới lớn như Hướng Biên Đình lại có thể chấp nhận chuyện này nhỉ.
“Ừ, tôi với anh ấy khá thân.” Hướng Biên Đình nhìn điện thoại, vẫn giữ giọng điệu lười biếng đó.
“Anh ta tên gì?”
Hướng Biên Đình ngẩng đầu nhìn Thẩm Trạch: “Hạ Tuyên.”
Bạch Khâm ra mở cửa cho Hạ Tuyên, còn nhìn về phía sau hắn: “Tiểu Hướng không đi cùng anh à?”
“Ừ.” Hạ Tuyên đi vào trong nhà.
Hôm qua hẹn Hạ Tuyên đi ăn, Hướng Biên Đình không đến, Bạch Khâm hỏi: “Vẫn ở nhà bà ngoại à?”
“Về rồi. Em ấy hẹn bạn đi ăn tối.”
Hạ Tuyên chưa bao giờ thể hiện cảm xúc gì, Hướng Biên Đình đứng cạnh còn thấy một chút thay đổi biểu cảm tinh tế, nhưng hai lần hẹn ăn tối liên tiếp mà Hướng Biên Đình không đến, khiến hắn cứ như hoàn toàn biến thành một bức tượng băng. Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương cũng khá hiểu hắn, đôi khi còn nhận ra tâm trạng không tốt của hắn. Hai bữa tối hôm qua và hôm nay, rõ ràng là hắn đang có tâm trạng, nói rất ít đến mức sắp thành câm rồi.
Ngoài Hướng Biên Đình, họ không nghĩ ra còn ai có thể khiến cảm xúc của hắn bị ảnh hưởng.
Sao đột nhiên lại có tình trạng này?
Bạch Khâm cảm thấy việc này không thể tách rời khỏi chuyện xảy ra hôm đám cưới.
Mấy người Hướng Biên Đình đi ăn tối ở một quán ăn hot trên mạng mà Lâm Vũ Hách đã giới thiệu, đồ khá ngon, bữa ăn này thực sự rất vui, chủ yếu là do tính cách của Lâm Vũ Hách, ai cũng đều dễ gần, Thẩm Trạch một thân gai góc mà cậu ta cũng có thể làm dịu đi. Thẩm Trạch rất thích tên này.
Hôm qua Lâm Vũ Hách đi xăm, mới xăm xong đã gửi cho Hướng Biên Đình một bức hình, tay nghề của Hạ Tuyên không cần nói, không tìm được từ nào phù hợp để miêu tả, hiệu ứng xăm lên da còn đẹp hơn cả bản vẽ trước đó mà Lâm Vũ Hách đã cho cậu xem.
Hướng Biên Đình hỏi Lâm Vũ Hách: “Hôm qua xăm có cảm giác gì, có đau không?”
“Đau chứ, đau đến mức tôi run lẩy bẩy.” Lâm Vũ Hách cười nói, “Bây giờ tôi còn cảm thấy như có mũi kim đâm trên vai ấy, nóng rát.”
Thẩm Trạch quay đầu nhìn cậu ta: “Cậu xăm cái gì?”
“Cậu có muốn xem không?”
Thẩm Trạch cười một tiếng: “Không phải cậu xăm ở vai sao, tôi xem thế nào? Cậu cởi áo ra cho tôi xem à?”
“Vậy thì câu hỏi này của cậu vô nghĩa rồi, lời tôi nói không thể mô tả hình ảnh tuyệt đẹp này được.”
Thẩm Trạch bị cậu ta chọc cười: “Cậu không có ảnh sao?”
Lâm Vũ Hách húp một ngụm canh, không nói gì, Thẩm Trạch thúc giục: “Nhanh đi.”
Lâm Vũ Hách từ từ lấy điện thoại ra, mở album cho Thẩm Trạch xem ảnh, Thẩm Trạch lại tiến tới xem thử. Cậu ta không hiểu về xăm lắm, chỉ từ sở thích cá nhân mà nói, cậu ta thấy những hình hoa văn mềm mại này đẹp, rất bắt mắt.
“Đẹp.” Thẩm Trạch nói.
Lâm Vũ Hách cũng không biết có phải đang đùa hay không: “Hình thực còn đẹp hơn, lát nữa cởi áo ra cho cậu xem.”
Thẩm Trạch cười nói: “Cậu nói chuyện thật hài hước, cậu xăm ở vai, còn có thể tự kiểm tra được hình thực à?”
“Tôi có thể không tin tay nghề của thầy Hạ sao.”
Thầy Hạ?
Thẩm Trạch nhìn cậu ta: “Hạ Tuyên?”
Lâm Vũ Hách hơi ngạc nhiên: “Cậu cũng quen à?”
“Là hàng xóm.” Thẩm Trạch chỉ tay về phía Hướng Biên Đình, “Tôi không thể không quen sao.”
“Đúng rồi, suýt nữa tôi quên thầy Hạ sống cạnh nhà Đình Đình.”
Thẩm Trạch “hứ” một tiếng: “Sao cậu gọi là ‘Đình Đình’ vậy, nghe chả hay ho gì cả.”
Lâm Vũ Hách cười, lập tức phản pháp: “Cậu gọi là ‘Đình Nhi’ thì hay hơn sao, cũng thế cả thôi.”
“Đệt.” Thẩm Trạch cười.
Thẩm Trạch cầm điện thoại của Lâm Vũ Hách xem kỹ bức hình, đánh giá một cách khách quan: “Tay nghề thực sự rất ổn.”
“Cái này mới chỉ ở cấp độ sơ khai thôi, cậu có thể tìm tài khoản Weibo của studio họ, mỗi ngày đều có hình mới, rồi cảm nhận xem cái gọi là tay nghề thực sự là như thế nào.”
Thẩm Trạch nhướn mày, quay lại nhìn Hướng Biên Đình: “Cậu không phải rất thân với anh ta sao, có thể dẫn tôi đi xem studio của anh ta không?”
Hướng Biên Đình liếc nhìn anh: “Studio của người ta không phải sở thú, xem cái gì chứ.”
“Chậc.”
Ăn xong, ba người đi dạo một vòng, con phố này toàn quán ăn hot, dịp lễ rất đông đúc, vô cùng náo nhiệt.
Lâm Vũ Hách thấy một cửa hàng trang sức, muốn vào xem thử. Sinh nhật Lâm Khả Vi sắp tới, cậu ta đang suy nghĩ xem nên tặng quà gì cho chị gái mình, vừa hay thuận tiện xem xem trong cửa hàng có món nào phù hợp không.
Đây là một cửa hàng trang sức cổ điển, giá trang sức cũng không thấp, nhưng kiểu dáng thực sự rất đẹp.
Lâm Vũ Hách chọn một chiếc vòng cổ, hỏi hai người họ xem thế nào.
Thẩm Trạch nói: “Món này quá rêu rao, thường ngày đeo ra ngoài được không?”
Lâm Vũ Hách cười nói: “Chị tôi là người thích rêu rao.”
“Vậy cậu mua đi.”
“Để tôi xem thêm.”
Hướng Biên Đình dừng chân ở khu khuyên tai, thấy một chiếc khuyên tai rất đẹp. Những cành hồng cuốn thành một chiếc vòng bạc nhỏ, đầu hoa kết nối với nhau, tổng thể là màu bạc thuần. Hoa hồng là một yếu tố rất phổ biến trong trang sức, nhưng chiếc khuyên tai này nhìn thoáng qua đã thấy rất bắt mắt, đóa hồng nhỏ được khắc cực kỳ tinh xảo, lại có cảm giác cổ điển, không tầm thường chút nào.
Hoa hồng rất hợp với Hạ Tuyên, nồng nhiệt, nổi bật.
Hướng Biên Đình lấy chiếc khuyên tai từ kệ xuống xem, rồi hỏi nhân viên bên cạnh: “Khuyên này bán lẻ một chiếc à?”
Nhân viên cười gật đầu: “Đúng rồi.”
Thẩm Trạch quay sang hướng bên này: “Cậu định mua cái này à?”
Hướng Biên Đình nhìn chiếc khuyên tai trong tay, “Ừ.”
Chưa thấy Hướng Biên Đình đeo trang sức bao giờ, cậu cũng không có lỗ tai, Thẩm Trạch hơi ngạc nhiên: “Cậu mua khuyên tai để làm gì? Tặng ai à?”
“Sao cậu hỏi nhiều thế nhỉ?”
“Cái này không thể hỏi sao? Cậu tặng ai? Cậu có bạn gái rồi à?”
Hướng Biên Đình không đáp. Hai ngày nay cậu cảm thấy phiền muộn, giờ mà nói thẳng với Thẩm Trạch về chuyện này thì thôi đêm nay không cần phải ngủ, không biết tên nhóc này có bị hù dọa hay không, nhưng chắc chắn sẽ phải nói chuyện đến nửa đêm.
Hướng Biên Đình đáp qua loa: “Tôi để dành đeo cho mình.”
“Đùa à? Cậu đã xỏ lỗ tai chưa?” Thẩm Trạch kéo tai cậu nhìn nhìn.
Hướng Biên Đình quay đầu sang một bên: “Muốn xỏ thì lúc nào chẳng xỏ được.”
“Vớ vẩn, lại còn xỏ lỗ tai nữa.”
Lâm Vũ Hách từ phía sau chợt nhảy ra: “Ai đang nói xỏ lỗ tai đó, đây vẫn có người có lỗ tai này.”
Thẩm Trạch quay đầu nhìn cậu ta: “Không phải nói cậu, cậu đeo tai đinh rất ngầu.”
Lâm Vũ Hách nhướn mày.
Thẩm Trạch lại nhìn chiếc khuyên trong tay Hướng Biên Đình, đẹp thì đẹp thật, nhưng trông cứ như đồ nữ.
“Đây không phải là đồ nữ ư?” Thẩm Trạch nói, “Đeo không bị nữ tính à?”
Nhân viên bên cạnh cười nói: “Khuyên này nam nữ đều có thể đeo.”
Lâm Vũ Hách thấy khuyên tai này thực sự cao cấp và sành điệu, liền chê bai Thẩm Trạch: “Cậu đúng là cái đồ trai thẳng, phẩm vị còn không bằng Đình Nhi nhà cậu.”
Nhân viên vừa nghe đã bật cười, Thẩm Trạch “hứ” một tiếng: “Đúng, tôi thẳng, hai cậu là gay.”
Sau đó, ba người lại đi dạo quanh trường học, đến khoảng 9 giờ, Hướng Biên Đình mới về cùng Thẩm Trạch.
Hạ Tuyên ăn tối xong ở nhà Tiêu Dịch Dương thì bị Tưởng Văn Vân gọi đi uống rượu. Hắn đã gửi tin nhắn WeChat cho Hướng Biên Đình lúc 8 giờ rưỡi, lúc đó Hướng Biên Đình đang ở trường, nói một lát nữa mới về, nên Hạ Tuyên không đi ngay, mà ở lại quán bar với Tưởng Văn Vân khá lâu.
Tưởng Văn Vân nói ngày mai có tổ chức một bữa tiệc đón năm mới, bảo cả bọn đến.
“Anh thật sự là có tiền tiêu không hết nhỉ.” Bạch Khâm cười nói.
“Cuộc sống này không phải để vui vẻ sao, nếu không thì tôi kiếm tiền làm gì.” Tưởng Văn Vân cầm ly rượu gõ gõ lên quầy bar, nói với Hạ Tuyên: “Ông nhớ dẫn cả cậu bé người nhà đi nhé, tôi nghe Hoắc Chỉ nói cậu ta có khí chất phi phàm đấy.”
“Hôm Hoắc Chỉ kết hôn, anh có đi à?” Bạch Khâm nghi ngờ hỏi: “Hôm đó không phải anh đi công tác sao?”
“Cô ấy không thể nói với tôi trên WeChat à?”
Hạ Tuyên về đến nhà lúc 11 giờ, đi đến cửa nhà Hướng Biên Đình thì dừng lại.
Hắn có thể không để ý đến người bên cạnh mình, nhưng không thể không để ý đến người bên cạnh Hướng Biên Đình.
Nhưng sau đó, Hạ Tuyên vẫn quay về nhà mình, ngay cả cửa nhà Hướng Biên Đình cũng không gõ.
Sau khi tắm xong, hắn đã gửi một tin nhắn cho Hướng Biên Đình, nói tối mai có một bữa tiệc đón năm mới, nếu có hứng thú thì cùng đi với hắn.
Nghĩ đến việc còn có một Thẩm Trạch đang ở nhà cậu, hắn lại bổ sung thêm một câu: “Hai người không có kế hoạch gì thì cứ đi cùng.”
Mãi đến hơn 12 giờ, Hướng Biên Đình mới trả lời tin nhắn này, buổi sáng, Hạ Tuyên dậy thì thấy tin nhắn trả lời.
Thường thì lúc này, Hướng Biên Đình đã đi ngủ.
Hạ Tuyên nhíu mày nhìn tin nhắn trên màn hình —
Quả nhiên là đang tránh né hắn.
Ba hôm nay, Hạ Tuyên không phải không cảm nhận được sự khác thường rất nhỏ của Hướng Biên Đình.
Giữa hai người có những điều chưa nói ra, nhưng hiện tại, Thẩm Trạch đang ở nhà cậu, không phải là lúc để nói chuyện.
Càng đến cuối năm, công việc càng nhiều, vài ngày qua, Hạ Tuyên đều kín lịch, toàn là những bức hình lớn nên hắn luôn đến phòng làm việc từ rất sớm, bận rộn một ngày mà không liên lạc với Hướng Biên Đình. Mặc dù thường ngày hắn cũng không thường xuyên nhắn wechat với Hướng Biên Đình, nhưng hai người cũng coi như mỗi ngày đều gặp mặt. Thời điểm này không chỉ không gặp mặt, mà cũng không nói chuyện WeChat, hai người coi như đã hoàn toàn “tránh” nhau.
Ban ngày, Hướng Biên Đình đã dẫnThẩm Trạch đi thăm một số điểm du lịch nổi tiếng của thành phố này. Thẩm Trạch là một người mê ăn uống, cả ngày miệng cứ không ngừng, đã check-in rất nhiều quán nổi tiếng. Cuối cùng không biết có phải ăn quá nhiều quá tạp hay không, mà buổi chiều đột nhiên bị nôn mửa tiêu chảy. Hướng Biên Đình đưa cậu ta vào bệnh viện, kiểm tra là bị viêm dạ dày cấp tính.
Vừa xong việc, Hạ Tuyên vừa cầm điện thoại lên thì thấy tin nhắn WeChat của Hướng Biên Đình.
——Anh Tuyên, bữa tiệc tối nay, có lẽ em không thể đi được đâu. Thẩm Trạch viêm dạ dày cấp tính, em đưa cậu ấy đến bệnh viện truyền nước. Anh chơi vui nhé.
Hạ Tuyên: [Nghiêm trọng không?]
Hướng Biên Đình: [Bác sĩ nói hôm nay truyền hai chai nước trước đã rồi xem tình hình.]
Hạ Tuyên: [Ừ.]
Hạ Tuyên vừa bước vào quán bar, Bạch Khâm đã nhìn ra sau lưng hắn, nhưng không thấy ai cả. Y ngây người: “Tiểu Hướng đâu?”
“Không đến.” Trên mặt Hạ Tuyên không có biểu cảm gì.
“Không thể vậy chứ.” Trong lòng Bạch Khâm chấn động, không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc là tình huống thế nào, hai người đang cãi nhau hay đã chia tay rồi?”
Hạ Tuyên liếc xéo y.
Tiêu Dịch Dương chậc một tiếng: “Em thật biết nói chuyện.”
Trong bar hơi ồn, Bạch Khâm nói chuyện đều phải cao giọng, đến mức này thì ai còn quan tâm đến việc nói có dễ nghe hay không. Y chỉ muốn biết tình huống giữaHạ Tuyên và Hướng Biên Đình ra sao. Hướng Biên Đình là một cậu bé rất tốt, với tính tình của Hạ Tuyên, thật sự chia tay rồi thì đi đâu mà tìm bây giờ.
“Tiểu Hướng không phải vì chuyện anh vào đó mà trong lòng có suy nghĩ gì chứ, đúng không? Anh có nói thật với cậu ấy không? Anh phải nói chứ, nếu không người ta sẽ nghĩ sao về anh!” Bạch Khâm hơi sốt ruột.
Rốt cuộc là vì sao, Hạ Tuyên chưa từng nói với ai, nhưng Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương có thể đoán ra.
Hạ Tuyên hiện tại rất khó chịu, lời của Bạch Khâm làm hắn càng khó chịu hơn.
Hạ Tuyên ngồi bên quầy bar, Tưởng Văn Vân đã gọi tất cả thợ xăm trong cửa hàng đến, nhiều người trong số họ trước đây từng theo Hạ Tuyên, liên tục bước lên mời rượu hắn.
Hạ Tuyên uống rất nhiều rượu, sau đó thấy chán, nên đã lên tầng hai ra ngoài ban công hít thở không khí. Tầng hai cũng có người, trên và dưới có hai chỗ uống rượu, tầng trên là tiệc ngoài trời, còn có thể nhìn thấy màn hình led lớn của tòa nhà đối diện, màn hình đang chiếu những lời chúc mừng năm mới.
“Thầy Hạ.” Một giọng nói bên cạnh vang lên, Hạ Tuyên quay đầu lại, hắn đã uống khá nhiều, nên hình ảnh người xuất hiện trong tầm mắt có hơi lảo đảo.
Đó là cậu thanh niên trước đó đã nói chuyện với hắn ở cửa câu lạc bộ.
“Anh uống nhiều quá rồi, có muốn uống chút nước cho tỉnh táo không?” Cậu trai đưa cho hắn một chai nước khoáng chưa mở, “Tôi thấy nhiều người mời rượu anh, anh uống cũng thật là nhiều.”
Cậu trai rũ mắt, trong lòng cũng hiểu hành động quan tâm này thực ra có chút vượt quá, nên vô thức mím môi.
Hướng Biên Đình đứng cách Hạ Tuyên hai mét, nhìn thấy cậu thanh niên đi đến bên cạnh hắn đưa nước. Cậu vẫn nhớ thanh niên này, trước đây khi đến câu lạc bộ để đón Hạ Tuyên, người này đã nói chuyện với Hạ Tuyên ở cửa.
Khi Hạ Tuyên nhìn sang bên cạnh, hắn hơi nghiêng người, ánh mắt đột nhiên quét về phía sau, gặp phải ánh mắt Hướng Biên Đình.
Hướng Biên Đình vừa đưa Thẩm Trạch về nhà xong đã gấp gáp chạy tới. Cậu chạy đi chạy lại cả buổi chiều, đã khát đến mức không chịu nổi, trước khi ra ngoài đã cầm một chai nước khoáng, uống hết hơn nửa chai, giờ cũng đang cầm một chai nước.
Cậu thanh niên nhìn theo ánh mắt Hạ Tuyên, trong thoáng chốc, Hướng Biên Đình không biết nên nói gì.
Hạ Tuyên đứng dậy bước về phía cậu, trực tiếp lấy chai nước khoáng đã uống của cậu mở ra uống một ngụm.
Không cần phải nói gì cả, chỉ hành động này là đủ.
Ý nghĩa này là gì, hắn và cậu trai này có quan hệ gì, thanh niên kia cũng lập tức hiểu ra.
Cậu thanh niên rút tay cầm chai nước khoáng lại, đứng đắn chào một cậu: “Vậy tôi đi trước, thầy Hạ.”
Hạ Tuyên ừ một tiếng.
“Sao em lại đến?” Giọng Hạ Tuyên hơi khàn.
Hướng Biên Đình không nói gì, chỉ lấy một chiếc khuyên tai nhỏ trong túi ra, được bọc trong túi vải nhung nhỏ, đưa cho Hạ Tuyên.
“Gì vậy?” Hạ Tuyên nhìn chằm chằm chiếc túi nhung màu tím.
“Tặng anh.”
Hạ Tuyên nhận lấy, mở túi ra nhìn thử.
“Em thấy rất đẹp.” Hướng Biên Đình hỏi hắn, “Anh có thích không?”
Hạ Tuyên nhìn chiếc khuyên tai, gật đầu.
Vừa lúc hôm nay Hạ Tuyên không đeo khuyên tai, Hướng Biên Đình nói: “Em đeo cho anh nhé?”
“Ừ.” Hạ Tuyên nhìn cậu.
Nghĩ đến cậu thanh niên vừa rồi đã đưa nước cho Hạ Tuyên, nên lúc giúp hắn đeo, Hướng Biên Đình đã thì thầm bên tai hắn: “Không muốn có người nhớ thương anh, nên em đến đây để đánh dấu một chút.”