Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 72

Chương 72

Lúc ở bệnh viện truyền nước với Thẩm Trạch, thực ra Hướng Biên Đình vẫn luôn do dự xem có nên đến hay không. Nói thật là hai ngày qua cậu rất khó chịu, từ trước đến nay cậu không phải người hay lăn tăn, làm gì cũng theo cách của mình, không bao giờ có chuyện không có phương hướng, cũng không bao giờ do dự.

Cậu cảm thấy bực bội vì Hạ Tuyên không chịu mở miệng, lại ngại ngùng nếu Hạ Tuyên phát hiện ra sự bực bội của mình, rồi cứ lòng vòng giữa hai cảm xúc tiêu cực này, không tìm thấy lối ra.

Mấy ngày nay đã tránh Hạ Tuyên rồi, nhưng cảm xúc lại ngày càng thấp, thấp đến cực điểm, làm cậu tỉnh táo lại——

Cậu vừa chợt nhận ra, rằng thái độ tránh né của mình đã sai từ đầu. Cậu đã tập trung vào nguyên nhân dẫn đến việc Hạ Tuyên xung đột với Tiết Dương, và bỏ qua việc Hạ Tuyên đã từng ngồi tù. Mấy ngày qua tâm trí rối bời, cậu cũng chưa từng nghĩ đến những tổn thương mà Hạ Tuyên có thể đã phải chịu đựng và cái giá mà anh ấy đã phải trả.

Giờ phút này, khi Hạ Tuyên đứng trước mặt cậu, gương mặt hắn có chút men say, đôi mắt cũng hơi đỏ.

Tim cậu thắt lại.

Còn bận tâm đến nguyên nhân gì nữa chứ, cái gì cũng không quan trọng, đó đều là chuyện trong quá khứ rồi, người trước mặt mới là quan trọng nhất.

Hướng Biên Đình giúp Hạ Tuyên đeo khuyên tai, sau đó nhẹ nhàng đụng vào vành tai hắn, cười nhẹ trêu: “Hôm nay sao anh không đeo khuyên tai, biết em sẽ tặng anh cái mới à.”

Hạ Tuyên thẳng thắn: “Không có tâm trạng đeo.”

Hướng Biên Đình nhìn hắn, hai người im lặng đối mắt.

Cũng đúng thôi, Hạ Tuyên thường ngày ăn mặc rất đẹp, mọi mặt đều chú ý, nhưng hôm nay dự tiệc tân niên lại mặc bộ đồ xám xịt, áo khoác màu tối, cũng đẹp và ngầu, nhưng không nổi bật như bình thường. Khuyên tai cũng không đeo, chắc là như hắn nói, không có tâm trạng mà đeo.

Có phải vì em mà không có tâm trạng không?—— Lẽ ra Hướng Biên Đình phải hỏi như vậy, nhưng cậu không muốn đưa chủ đề trở lại chuyện đó, cậu không muốn nhắc đến người tên Tiết Dương kia nữa, anh muốn lật trang mới cho cuộc đời mình. Vất vả lắm cậu mới nghĩ thông mà đến đây, không phải để tìm Hạ Tuyên đòi một lời giải thích.

“Hôm nay anh mặc bộ này trông khá ngầu.” Hướng Biên Đình cười nói, “Có một nét đẹp khác lạ.”

Trên người Hạ Tuyên nồng nặc mùi rượu, Hướng Biên Đình không biết hắn đã uống bao nhiêu. Nhưng ánh mắt hắn lại rất tỉnh táo, không giống như trong trạng thái say, đôi mắt nâu nhạt nhìn chăm chú vào cậu, như chứa đựng cảm xúc sâu sắc.

“Anh Tuyên…”

“Bùm” một tiếng, bầu trời đêm phía xa bùng nổ pháo hoa, mọi người xung quanh phát ra âm thanh kinh ngạc. Hạ Tuyên nắm cổ tay Hướng Biên Đình, tay kia vẫn cầm chai nước khoáng vừa uống.

Dưới lầu có một đám người chạy lên xem pháo hoa, dòng người chộn rộn đi qua họ, ồ ạt đến bên rào chắn. Ở đây có rất nhiều bạn bè của Hạ Tuyên, khi thấy cậu thì đều chậm bước lại, ánh mắt nhìn hắn đang nắm tay cậu.

Hạ Tuyên vẫn im lặng, siết chặt cổ tay Hướng Biên Đình, đầu ngón tay ấn lên mạch đập của cậu. Hắn cố kìm ném cơn say, cũng kìm nén cảm xúc.

Pháo hoa chiếu sáng gương mặt Hướng Biên Đình, phản chiếu một sắc thái mông lung.

Người trước mặt giống như một giấc mơ mơ hồ và đẹp đẽ.

Hạ Tuyên buông tay Hướng Biên Đình ra. Hắn vừa nắm quá chặt, nên lúc buông ra, Hướng Biên Đình còn cảm thấy cổ tay mình hơi đau. Cậu xoa xoa cổ tay nhìn về phía bầu trời xem pháo hoa, thầm nghĩ, thật đẹp.

Hạ Tuyên kéo tay cậu nhìn một chút, rồi nhẹ nhàng xoa xoa: “Đau không?”

Hạ Tuyên không phải lần đầu tiên nắm chặt cổ tay cậu, sức hắn thật không nhỏ.

Hướng Biên Đình gật đầu: “Đau.” Cậu xắn tay áo lên, cố ý để Hạ Tuyên nhìn: “Chắc chắn đỏ hết rồi.”

Quả thực đã đỏ, những dấu ngón tay rất rõ ràng. Da Hướng Biên Đình chính là loại da rất dễ để lại dấu.

“Em nên đau.” Hạ Tuyên nói.

Hướng Biên Đình ngẩng đầu nhìn hắn.

“Nếu không nắm chặt thì em sẽ lại chạy mất.”

Lẽ ra, hôm Hướng Biên Đình đi đến nhà bà ngoại em ấy, hắn đã phải nắm chặt tay cậu như vậy.

Hắn không thể chịu được.

Không thể chịu đựng được Hướng Biên Đình không có ở trước mắt, lại còn theo cách chủ động tránh né như vậy.

Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương cũng đã lên, đúng lúc thấy hai bóng dáng đẹp trai chói mắt đó. Lúc nãy Hướng Biên Đình dưới lầu tìmHạ Tuyên, cũng là Bạch Khâm chỉ đường cho cậu. Bây giờ Bạch Khâm đã thấy nhẹ nhõm trong lòng rồi, y nghĩ, chắc là hai người này không chia tay đâu.

“Em đúng là rỗi hơi.” Bạch Khâm tự giễu cười nói, “Hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp, có phải mẹ người ta đâu, nhọc lòng cái gì cơ chứ.”

Tiêu Dịch Dương gật đầu: “Ừ, em rỗi hơi thật.”

Bạch Khâm khẽ chậc một tiếng, mạnh tay vỗ vào mông anh ta.

Âm thanh “bộp” rất rõ, những người đi qua đều không nhịn được nhìn về phía họ.

“Em chơi lưu manh có thể nhìn hoàn cảnh không hả?”Tiêu Dịch Dương liếc y.

“Chơi lưu manh mà còn xem hoàn cảnh, thì tên lưu manh này chắc chắn không đủ tư cách rồi.”

Nhiều năm như vậy, Tiêu Dịch Dương đã quen cái kiểu này của Bạch Khâm. Anh ta chỉ cười, rồi nhìn về phía hai người không xa nói: “Em vẫn chưa rõ về Tiểu Hướng rồi.”

Bạch Khâm quay đầu nhìn anh ta.

“Trong lòng đã có chủ ý đó.” Tiêu Dịch Dương nhàn nhạt nói, “Nếu thực sự có ý nghĩ gì với quá khứ của Hạ Tuyên thì đã rời đi rồi. Thực ra cậu ấy và Hạ Tuyên đều là một kiểu người, đều rất cứng cỏi và kiêu ngạo, có thể đi một đường đến cùng. Nếu không thì em nghĩ sao Hạ Tuyên lại thích cậu ấy như vậy, trước đây có biết bao nhiều người để hắn chọn mà.”

“Em đừng nhìn hắn có vẻ mạnh mẽ như vậy, chứ Tiểu Hướng không hề bị động chút nào đâu. Lúc quan trọng còn có thể dẫn dắt hắn kia kìa, hai ngày nay chắc hồn cũng suýt mất đi rồi.”

Bạch Khâm nheo mắt: “Thường ngày nói chuyện với Tiểu Hướng cũng không quá hai câu, thế mà đã phân tích đến tận nơi như vậy, suýt thì viết bài văn 800 chữ rồi đấy.”

Tiêu Dịch Dương cười “chậc” một tiếng, nghiêng đầu nhướng mày về phía y: “Anh hiểu như vậy đấy.” Nói rồi, anh ta cọ cọ vành tai Bạch Khâm, khẽ hỏi: “Em không ghen đó chứ?”

Bạch Khâm “a” một tiếng: “Ghen chết tôi rồi, bạn trai tôi phân tích bạn trai người khác, khiến tôi ngứa ngáy khó chịu quá đi.”

Tiêu Dịch Dương cười không dứt.

Thấy hai người kia không còn lôi kéo nhau nữa, họ mới tiến lên trước.

Bạch Khâm tinh mắt, lập tức chú ý đến chiếc khuyên mới trên tai Hạ Tuyên. Mấy ngày nay sếp Hạ cứ âm u, người cũng trở nên lôi thôi, không còn chăm chút bản thân như người mẫu nữa, hôm nay mặc áo gió cũng rất giản dị, nhưng đột nhiên có chiếc khuyên tai sáng lấp lánh cái là trông nổi bật liền.

Vừa nãy tai trái còn trống trơn, Hướng Biên Đình vừa đến đã có thêm một cái khuyên tai, không cần nghĩ cũng biết khuyên tai này từ đâu mà ra.

Bạch Khâm lấy cho Hướng Biên Đình một ly nước cam ép từ bàn bên cạnh, đưa cho cậu xong thì cố ý lại gần nhìn vào tai trái của Hạ Tuyên: “Khuyên tai này ai chọn thế, có gu quá.”

Hướng Biên Đình uống một ngụm nước cam, cười cười giơ tay lên: “Là em.”

Bạch Khâm cười “chậc” một tiếng, nhướng mày: “Biết chọn đấy.”

Hướng Biên Đình đang khát nên đã uống cạn ly nước cam. Hạ Tuyên nhìn cậu, hỏi: “Còn muốn uống gì nữa không? Anh đi lấy.”

Hướng Biên Đình nhìn chai nước khoáng trong tay hắn, nói: “Uống cái này.”

Hạ Tuyên đưa cho cậu, cậu mở nắp uống hết.

Tiêu Dịch Dương cười nói: “Khát thế à.”

“Chiều nay em đi bệnh viện với bạn, cả chiều không uống một ngụm nước.”

“Bạn cậu bị sao vậy?” Bạch Khâm hỏi.

“Viêm dạ dày cấp tính, do ăn không đúng cách, em vừa ở bệnh viện chờ cậu ta truyền nước.”

“Bảo sao chú Hạ nói cậu không đến.” Bạch Khâm nhìnHạ Tuyên: “Tôi còn tưởng cậu thật sự không đến cơ.”

Hướng Biên Đình nắm chai rỗng trong tay xoay tròn, cười không nói gì.

“Vậy bạn cậu đâu rồi?” Bạch Khâm lại hỏi: “Còn ở bệnh viện à?”

“Không, truyền nước xong em đưa cậu ấy về nhà rồi.”

Bạch Khâm hơi nghi hoặc: “Bố mẹ cậu ấy đâu? Sao cậu đưa đi truyền nước rồi lại còn đưa về nhà, bố mẹ cậu ấy không quan tâm à?”

“Cậu ấy là… bạn từ nhỏ của em, không phải người ở đây, được nghỉ nên đến chơi với em vài ngày thôi.”

“À thế hả…” Bạch Khâm gật đầu.

Hướng Biên Đình và Hạ Tuyên không ở lại lâu nữa, so với việc ở đây uống rượu xã giao, hai người thích ở chỗ nào đó yên tĩnh hơn.

Quán bar ở tầng một và sân thượng hoàn toàn khác nhau, trong những bài hát sôi động, họ nhảy múa không ngừng, trai xinh gái đẹp tiệc tùng đến gần nửa đêm, bài hát trong quán bar cũng ngày một sôi động hơn, bầu không khí sắp đạt đỉnh.

Họ gặp cậu thanh niên vừa mang nước cho Hạ Tuyên ở cửa quán bar, cậu ta đang dựa vào tường hút thuốc, thấy họ thì quay sang gật đầu nhẹ.

Hạ Tuyên cũng gật đầu lại với cậu ta.

Hạ Tuyên gọi tài xế lái thuê, không để Hướng Biên Đình lái xe. Hướng Biên Đình vẫn đang cầm chai rỗng, ngồi ở ghế sau cùng Hạ Tuyên, thỉnh thoảng lại xoay xoay chai.

Trong xe rất yên tĩnh, một chút âm thanh nhỏ cũng có thể khuếch đại, ví dụ như âm thanh ma sát giữa chai nhựa và tay. Hạ Tuyên quay đầu nhìn cậu, Hướng Biên Đình nhìn thẳng vào hắn, tay không ngừng động.

Ánh mắt Hạ Tuyên hạ xuống, dừng ở chai nước kia: “Xoay thêm nữa là bay ra cửa sổ này.”

Hướng Biên Đình cười cười, nhìn tài xế phía trước, nhanh chóng lại gần nói khẽ bên tai Hạ Tuyên: “Ngày xưa anh còn trẻ, có bao nhiêu người thầm mến anh vậy.”

Đừng nói là lúc trẻ, hiện tại cũng không ít, điều này thì Hướng Biên Đình biết rất rõ.

“Nếu em sinh sớm mười năm, họ sẽ không phải phiền lòng như vậy.” Hạ Tuyên dùng âm lượng bình thường nói với cậu.

Hướng Biên Đình cười thành tiếng, rồi ngồi lại khẽ nói: “Sớm mười năm cũng chưa chắc đã gặp được anh, thời điểm này là vừa vặn.”

Hạ Tuyên quay đầu nhìn cậu.

Trên đường, Hạ Tuyên vẫn im lặng, im lặng đến mức Hướng Biên Đình có thể nghe được tiếng thở của hắn. Trên người hắn có mùi rượu nồng nặc, Hướng Biên Đình cảm thấy hắn thật sự đã say.

Đi hết mười phút, tài xế lái xe vào bãi đỗ xe ngầm. Lên lầu ra khỏi thang máy, Hướng Biên Đình chưa kịp bước chân về phía cửa nhà mình, đã bị Hạ Tuyên một tay ôm chặt eo kéo vào lòng, cứ như vậy nửa ôm nửa đẩy dẫn cậu đến cửa nhà mình. Hướng Biên Đình lảo đảo bị hắn đẩy về phía trước, toàn thân bị mùi hương của hắn cuốn lấy.

Hạ Tuyên đặt cằm trên vai cậu, hơi cúi đầu ấn vào khóa cửa bằng dấu vân tay. Hướng Biên Đình mặc áo khoác ngoài, nhưng áo khoác không kéo khóa, tay Hạ Tuyên vòng qua eo rồi ấn vào bụng cậu qua lớp áo, dừng lại một lúc rồi đột ngột ấn mạnh xuống, mở miệng nói giọng cực kỳ khàn: “Chưa ăn tối sao? Sao bụng lại phẳng như vậy.”

Hướng Biên Đình không khỏi kêu lên một tiếng, không biết tại sao mà không thể nói ra lời, cổ họng hơi khô.

“… Ăn rồi.” Hướng Biên Đình cố gắng thốt ra vài từ, “Em… về xem Thẩm Trạch đã nhé.”

Hạ Tuyên dừng một chút, lại đẩy cậu về hướng cửa nhà mình, nắm tay cậu chấm ngón tay lên khóa cửa để ghi dấu vân tay. “Ting” một tiếng, cửa mở, Hạ Tuyên quay sang nói bên tai cậu: “Hai phút.”

Hướng Biên Đình chớp chớp mắt.

“Qua thời gian này, anh sẽ mặc kệ cậu ta có ở đây hay không.” Hạ Tuyên nói.

Hướng Biên Đình gật đầu rất nhẹ.

Thẩm Trạch ngủ từ lúc ở bệnh viện về đến giờ, buồn đi tiểu nên mới thức dậy. Hướng Biên Đình vừa vào cửa thì nghe thấy tiếng nước chảy từ nhà vệ sinh, đèn trong đó sáng, Thẩm Trạch mở cửa ra, mơ màng nhìn cậu.

“Về rồi à.” Thẩm Trạch ho khẽ, ban ngày cứ nôn mãi, giờ gần như không có sức nói chuyện.

“Cậu thế nào? Không còn nôn nữa chứ?”

“Không.” Thẩm Trạch ôm bụng, “Tôi về phòng nằm một chút, không đứng nổi.”

“Ừm.”

Hướng Biên Đình đưa cậu ta về phòng, sau đó đóng cửa đi ra. Hạ Tuyên không về nhà, mà đứng chờ cậu ở cửa. Cậu vừa ra ngoài thì đã bị Hạ Tuyên dùng tư thế lúc nãy trói chặt, lần này cả hai tay rồi. Hạ Tuyên ôm chặt cậu từ phía sau, hai người bước hỗn loạn vào một căn phòng khác.

Hạ Tuyên quay mặt cậu lại rồi hôn cậu, chân đá vào cửa để đóng lại.

Một tay giữ cằm Hướng Biên Đình, một tay ấn vào bụng cậu, còn cắn lên tai cậu một cái, th* d*c nói: “Không cần đánh dấu anh, dù thế nào anh cũng đều là của em, mãi mãi là vậy.”

Hướng Biên Đình nhắm mắt lại, khẽ hừ một tiếng.

Hạ Tuyên l**m lên chỗ bị cắn, giọng khàn khàn nói: “Em cũng phải là của anh.”

Bình Luận (0)
Comment