Chương 73
Hướng Biên Đình bị Hạ Tuyên từ phía sau đè vào cửa, trán cậu dựa vào tấm cửa lạnh buốt, đầu cúi xuống, miệng chỉ phát ra âm thanh hổn hển: “Anh Tuyên, anh uống nhiều quá sao…”
“Không.” Hạ Tuyên hôn nhẹ vào cổ cậu, “Đi tắm trước đã, tắm xong có chuyện muốn nói với em.”
Hướng Biên Đình vẫn chưa kịp phản ứng thì đã bị Hạ Tuyên kéo vào phòng tắm. Hạ Tuyên ôm lấy cậu từ phía sau, cậu gần như bị Hạ Tuyên dùng cơ thể đẩy về phía trước, bước đi loạng choạng, còn đạp lên chân Hạ Tuyên vài cái.
Hai người họ còn chưa cởi giày.
Hướng Biên Đình không uống rượu nhưng cảm thấy mình vẫn hơi say, đầu óc choáng váng, sau khi được Hạ Tuyên dẫn vào phòng tắm thì phản ứng đầu tiên là vẫn chưa lấy quần áo để thay.
“Chưa lấy quần áo.” Hướng Biên Đình nói mà trong đầu vẫn quay cuồng.
Hạ Tuyên buông cậu ra rồi quay người đi ra ngoài. Cậu chao đảo một chút, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa.
Sau một lúc ngẩn ngơ, Hướng Biên Đình mới hồi phục lại tinh thần. Cậu cởi áo ngoài ra, tiến lên đóng cửa, đang chuẩn bị cởi áo hoodie, thì cửa lại bị đẩy mở, một cơn gió thổi vào, Hướng Biên Đình quay người lại, tầm nhìn bị thân mình Hạ Tuyên chặn lại hoàn toàn. Hạ Tuyên ném quần áo cầm được vào giỏ đồ, rầm một cái đóng cửa lại, chỉ trong chớp mắt, Hướng Biên Đình đã lại bị đẩy vào tường.
Hạ Tuyên dùng sức hơi lớn, mỗi hành động đều mang theo sự thô bạo quen thuộc. Lưng Hướng Biên Đình đập vào gạch men trong phòng tắm, xương vai bị va chạm, đau đến nỗi phải nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra thì môi đã bị chặn lại, Hạ Tuyên nắm cằm cậu, đè vai cậu, hôn từ môi xuống cổ.
Hướng Biên Đình hơi ngẩng đầu, tầm nhìn đã có chút mờ ảo, suy nghĩ cũng trở nên rối ren. Từ lúc Hạ Tuyên đè cậu vào tường đến giờ, cậu luôn cảm thấy mơ màng, không nhớ rõ mình và Hạ Tuyên đã cởi bỏ quần áo từ lúc nào. Trong không gian kín mít, hơi nước lượn lờ, ẩm ướt và ngột ngạt, cảm giác cơ thể mình dán vào tường càng thêm lạnh.
Cậu bị Hạ Tuyên lật người lại, một lần nữa bị ôm chặt trong vòng tay hắn, phía trước là gạch tường lạnh toát, phía sau là cơ thể nóng bỏng. Âm thanh hô hấp nặng nề của Hạ Tuyên bị tiếng nước chảy lấn át, nhưng vẫn nghe rõ ràng.
Có một khoảnh khắc, cậu cảm thấy hôm nay mình có thể sẽ thất thân, thế nhưng Hạ Tuyên lại không tiếp tục tiến xa hơn nữa.
Hạ Tuyên kéo tay Hướng Biên Đình ra sau, kéo đến giữa cơ thể hai người.
Có kinh nghiệm từ vài lần trước, lần này Hướng Biên Đình tự mình giúp Hạ Tuyên, nhưng dùng tay trái lại hơi mỏi, mà Hạ Tuyên lại ép cậu đến mức không thể cử động, không xoay người được. Không biết đã trôi qua bao lâu, Hạ Tuyên đột nhiên cắn vào vai cậu. Cậu cảm thấy lưng bị nóng một chút, có thứ gì đó trượt xuống eo.
“Anh biết hai ngày nay, em cố ý tránh mặt anh.” Hạ Tuyên nói bên tai Hướng Biên Đình, hơi thở không ổn định, giọng nói rất thấp và khàn.
“Đây không nên là Hướng Biên Đình.” Hạ Tuyên nói, “Hướng Biên Đình cũng không nên như vậy.”
Đột nhiên, hắn xoay người Hướng Biên Đình lại, rồi quỳ xuống ngậm lấy cậu.
Khi âm thanh nước chảy dừng lại thì hồn vía của Hướng Biên Đình cũng gần như đã bay mất một nửa, quần áo đều là do Hạ Tuyên giúp cậu mặc vào, dù sao cũng còn trẻ, không chịu nổi k*ch th*ch lớn như vậy.
Hạ Tuyên đá những bộ quần áo bẩn ở trên sàn, cùng với giày của họ sang một bên, rồi cầm máy sấy giúp cậu sấy khô tóc.
Hướng Biên Đình ngẩng nhìn môi Hạ Tuyên, hình ảnh vừa nãy lập tức hiện lên trong đầu.
Thật sự là không thể chịu nổi.
Tiếng máy sấy đã ngừng lại, nhưng Hướng Biên Đình vẫn đờ đẫn. Hạ Tuyên cất máy sấy vào tủ, Hướng Biên Đình ngẩng đầu, ánh mắt lại không kiềm chế được mà rơi vào môi Hạ Tuyên.
Vừa rồi cậu không chịu nổi, nên đã ra trong miệng hắn.
“Anh…” Hướng Biên Đình nhìn vào gương, ngón tay gõ nhẹ trên bồn rửa, “Có muốn đánh răng lại không?”
Hạ Tuyên không trả lời, siết cằm cậu, xoay mặt cậu lại hôn nhẹ lên môi, sau khi hôn xong mới hỏi: “Có mùi không?”
Vừa rồi Hạ Tuyên đã đánh răng rồi, miệng thơm tho. Môi Hướng Biên Đình bị cắn nhẹ một chút, nhỏ giọng nói: “Không có.”
“Nếu có mùi thì cũng là của em, ghê tởm cái gì.”
Tai Hướng Biên Đình lại nóng lên.
Hạ Tuyên lấy khăn khô lau lau tóc, nói với Hướng Biên Đình: “Anh sấy tóc, em lên giường chờ anh.”
“Em sấy cho anh.” Hướng Biên Đình định với lấy máy sấy.
Miền Nam không có hệ thống sưởi, nên mặc dù nhà có máy sưởi nhưng phòng tắm mùa đông vẫn khá lạnh. Hạ Tuyên không để cậu ở lâu ở đây, bảo cậu lên giường nằm.
Vài phút sau Hạ Tuyên trở lại phòng, vừa vào đã ngồi bên giường, nghiêng đầu nhìn chàng trai trên đó.
“Có phải vì anh chưa nói rõ mọi việc với em nên trong lòng em giận anh không?” Hạ Tuyên đi thẳng vào vấn đề, “Nên mới tránh mặt anh.”
“Giận gì thì cũng nên nói thẳng với anh, ai bảo em tránh mặt anh hả?”
“Em không giận anh.” Hướng Biên Đình ngồi dậy, nghĩ lại những gì Hạ Tuyên vừa nói.
——Đây không nên là Hướng Biên Đình, Hướng Biên Đình cũng không nên như vậy.
Đúng vậy, sống thật và thoáng mới là phong cách của cậu, lẩn tránh những vấn đề này, thật không phải là cậu.
Câu nói của Hạ Tuyên khiến cậu cảm thấy đúng vào điểm yếu của mình, xem như là trúng tim đen. Giờ đây, cậu cũng rất muốn thẳng thắn với Hạ Tuyên. Vốn cậu còn định phớt lờ việc này, coi như không có gì xảy ra, giờ lại cảm thấy không nên như vậy. Cậu nên để Hạ Tuyên biết trong lòng mình đang nghĩ gì, cứ trốn tránh mâu thuẫn thì không thể giải quyết vấn đề từ gốc được.
“Thực ra, em chỉ đang đấu tranh với chính mình.” Hướng Biên Đình nói.
Hạ Tuyên im lặng nhìn cậu, cảm nhận ý nghĩa trong lời nói của anh.
Hướng Biên Đình vừa định giải thích, bỗng nghe thấy Hạ Tuyên nói: “Em nên đấu tranh với anh, chứ không phải với chính mình.”
Thực ra ban đầu, Hạ Tuyên quả thật không có ý định nói lý do cụ thể với Hướng Biên Đình, quá khứ của mình thì đương nhiên phải thành thật không giấu diếm, trước đó hắn đã nghĩ, chỉ cần thành thật là đủ, những chi tiết nhỏ thì không cần nói, cũng không quan trọng. Bây giờ mới thấy, nếu không tỉ mỉ nói rõ chuyện quá khứ với Hướng Biên Đình thì không thể gọi là không có gì giấu giếm.
Câu nói kia của Hướng Biên Đình, hắn không cần nghĩ cũng đã hiểu, lẩn tránh anh không phải vì giận hắn, mà là giận chính mình.
Đây chính là người hắn thích, có khả năng đồng cảm rất mạnh, khi gặp chuyện sẽ ưu tiên suy nghĩ cho cảm giác của hắn.
“Tôi và Tiết Dương xảy ra chuyện như bây giờ là vì Ninh Viễn.”
Hướng Biên Đình hơi ngẩn ra, đôi mắt không chớp nhìn hắn.
“Những người thật sự có thể giao tiếp với Ninh Viễn rất ít, em là một trong số đó.” Hạ Tuyên nhìn Hướng Biên Đình, “Trong thế giới của nó chỉ có vài người, anh, mẹ nó. Trước đây còn có một Tiết Dương.”
Hạ Tuyên dừng lại, sự dừng lại của hắn khiến Hướng Biên Đình cảm thấy dường như nói ra sự thật là một chuyện rất khó khăn. Hướng Biên Đình có hơi không đành lòng, liền nắm lấy tay hắn: “Anh Tuyên…”
Hạ Tuyên nắm lại tay cậu, tiếp tục nói: “Trước đây ngoài anh và mẹ nó, thì chỉ có Tiết Dương là trò chuyện gần gũi. Giống như với em vậy, nó thích chơi cùng, thích nói chuyện, thậm chí hơi lệ thuộc. Cho đến sau này, Tiết Dương đã ngủ với nó.”
Hướng Biên Đình sửng sốt, mắt mở lớn.
Hạ Tuyên quen biết Tiết Dương rất sớm, khi đó hắn mới về nước, lập một studio cá nhân, Tiết Dương lúc đó vẫn là sinh viên học viện mỹ thuật, nhỏ hơn Hạ Tuyên vài tuổi. Studio mới thành lập không lâu, hắn đã giành được giải vàng trong một cuộc thi xăm trong nước, coi như bộc lộ tài năng trong giới. Tiết Dương đã quen biết hắn chính là trong cuộc thi lớn đó, khi đó hắn ta vừa mới vào đại học.
Hạ Tuyên lần đầu gặp Tiết Dương ở một buổi triển lãm xăm, đó là lần thứ hai hắn giành giải trong nước, sau khi xuống sân khấu thì gặp Tiết Dương. Tiết Dương thấy hắn lần đầu đã gọi hắn là thần tượng, cười rất tươi. Khi đó Hạ Tuyên còn chưa nổi tiếng đến mức đó, không ai cuồng nhiệt theo đuổi hắn như vậy.
Lúc đó, studio của Hạ Tuyên, tính cả trợ lý chỉ có hai người, sau này thêm một người là hắn ta.
Hạ Tuyên nhận người học trò đầu tiên này, người học trò này coi hắn là mục tiêu, là tín ngưỡng. Hắn cũng thật lòng dạy dỗ, tự tay dẫn dắt hắn ta xây dựng ước mơ của mình.
Sau đó, Hạ Tuyên lại giành được nhiều giải thưởng lớn trong nước, danh tiếng dần dần tăng lên, quy mô studio cũng ngày càng mở rộng. Tiết Dương đã có vốn để tự làm, vừa có tiền, tay nghề lại tốt, cũng có tài nguyên. Nhưng hắn ta vẫn theo bên Hạ Tuyên như trước, vẫn ngưỡng mộ hắn, tôn kính hắn, chưa bao giờ nghĩ tới việc tách rời khỏi Hạ Tuyên.
Sau đó, hắn ta quen biết Ninh Viễn.
Khi Ninh Viễn 19 tuổi, Hạ Tuyên đã dẫn cậu ấy đến studio. Cậu ấy bị bệnh từ nhỏ, cuộc sống hàng ngày không vấn đề gì, nhưng nhiều công việc không thể làm được, chỉ có thể làm những công việc không cần suy nghĩ hoặc công việc lặp đi lặp lại, nên Hạ Tuyên đã dẫn cậu ấy đến studio của mình, để cậu ấy làm những việc đơn giản. Từ đó, cậu ấy đã có mối liên hệ với Tiết Dương. Lúc đó Tiết Dương rất nhiệt tình, mặc dù sau này đã xảy ra chuyện kia, nhưng trước đó, hắn ta thật sự đối xử với Ninh Viễn bằng cả tấm lòng, coi cậu ấy như em trai ruột.
Đúng như người ta nói, chân thành đổi lại chân thành, Ninh Viễn cũng rất quý mến hắn ta.
Những năm đó Hạ Tuyên quá bận rộn với sự nghiệp, sau đó mẹ hắn bị bệnh, hắn lại càng bận rộn, không có tinh thần chú ý đến chuyện khác, đến nỗi còn không phát hiện ra Tiết Dương có tâm tư với Ninh Viễn.
Trong mắt người khác, họ chính là một đôi bạn tốt chẳng rời nửa bước, Ninh Viễn rất bám hắn ta, hắn ta cũng rất chiều chuộng người em trai này.
Năm mẹ Hạ Tuyên qua đời, Ninh Viễn 22 tuổi, trong ba năm quen biết Tiết Dương, cũng chính trong năm đó, Hạ Tuyên tự tay cắt đứt mọi ràng buộc từ trước đến nay với Tiết Dương.
Khi đó Hạ Tuyên đang công tác bên ngoài, hắn không biết Ninh Viễn đã nhiều ngày không đến studio, hôm trở về thì studio đang tổ chức tiệc tất niên, mọi thứ đều do trợ lý sắp xếp, hắn vừa xuống máy bay, đang tới khách sạn thì nhận được điện thoại của mẹ Ninh Viễn. Bà khóc lóc cầu xin hắn cứu con trai mình.
Khi Hạ Tuyên đẩy cửa phòng Ninh Viễn ra, cậu ấy vẫn ngồi trong góc, đầu tựa vào đầu gối, tay phải liên tục gãi cổ mình, bên cổ đã có những vết máu thấy rõ, cổ áo đều dính máu.
Cậu ấy đã ba ngày không rời khỏi căn phòng này, hành vi này hồi nhỏ cũng từng có, cách duy nhất để ngăn chặn là trói tay cậu ấy lại, mẹ cậu ấy đã trói nửa ngày nhưng không đành lòng, lại tháo ra. Vừa tháo ra lại gãi, như thể muốn tự sát vậy. Ai nói cũng không nghe, Hạ Tuyên nói cũng không nghe.
Sau đó, thực sự không còn cách nào khác, Hạ Tuyên đã để mẹ cậu ấy trói tay cậu ấy lại. Cũng trong lúc này, Tiết Dương gọi điện hỏi hắn đang ở đâu rồi.
“Ở nhà A Viễn.”
Người đầu dây bên kia im lặng rất lâu, đột nhiên hỏi: “Em ấy thế nào?”
Hạ Tuyên quay đầu nhìn về phía Ninh Viễn, nhíu mày hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Vẫn im lặng.
“Nói chuyện.”
“Anh đến khách sạn trước đã, mọi người đều đang chờ anh.”
Hạ Tuyên vừa mới vào phòng đã gọi người ra ngoài, hỏi hắn ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tiết Dương im lặng rất lâu, Hạ Tuyên hít một hơi lạnh: “Nói đi.”
Tiết Dương nhìn hắn, im lặng rất lâu, rồi đột nhiên hỏi: “Anh có biết em thích Ninh Viễn không?”
Hạ Tuyên nhíu mày, lại nghe thấy hắn ta nói: “Em đã ngủ với cậu ấy.”
Hạ Tuyên ngẩn ra một lúc, rồi đột nhiên túm lấy cổ áo hắn ta, đập vào tường. Cả hai đều không biết nói gì, mắt đều đỏ.
Giây tiếp theo, Hạ Tuyên thẳng tay đấm vào mặt hắn ta.
Tiết Dương tựa vào bồn rửa, lau vết máu nơi khóe miệng, nói với hắn: “Trong lòng em ấy có em, em không ép em ấy.”
“Mày không ép nó?” Hạ Tuyên lại đấm vào mặt hắn ta, tức đến nỗi tay run rẩy, “Mày thích nó? Mày đã ngủ với nó? Giờ nó ở nhà hành hạ bản thân đến mức này, mày thật sự cho rằng nó thích làm những chuyện này sao? Mày có từng nghĩ lý do tại sao không? Nó coi mày quan trọng đến mức nào, Tiết Dương, mày có hiểu không?”
Tiết Dương không ép Ninh Viễn, nhưng rõ ràng là Ninh Viễn cũng đã có biểu hiện chống cự, nhưng hắn ta không hiểu thế giới tinh thần của Ninh Viễn, thực sự nghĩ Ninh Viễn hiểu tình yêu. Hắn ta dỗ dành Ninh Viễn, cho rằng sự nhượng bộ của cậu ấy là biểu hiện của việc có hắn ta trong lòng.
Hắn ta quá tự phụ, nhìn lại mới nhận ra là mình thực sự chỉ đang lừa dối bản thân.
Lần đầu tiên của họ thật sự không tính là Tiết Dương bắt ép, nhưng về bản chất cũng đúng như Hạ Tuyên đã nói, Ninh Viễn coi trọng Tiết Dương quá mức, người này chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng cậu ấy, bất cứ việc gì Tiết Dương làm với cậu ấy cũng đều có thể, ngay cả khi chuyện đó là chuyện cậu ấy không thích, thậm chí rất ghét.
Ghét đến nỗi cậu ấy đã tự làm tổn thương mình, kéo dài trong suốt nửa năm.
Hạ Tuyên gần như đã đánh Tiết Dương gần chết, còn lấy một bình hoa trên bàn đập gãy tay phải của hắn ta.
Hắn ta nói yêu Ninh Viễn, Hạ Tuyên chỉ cảm thấy thật nực cười.
Hướng Biên Đình nghe xong, hồi lâu không nói gì, trong lòng ngột ngạt như không thở nổi. Đây là một quá khứ rất nặng nề, cái giá mà Hạ Tuyên phải trả quá lớn——hắn chọn một con đường tàn nhẫn đến mức không thể hơn cho chính mình, cũng như cho Tiết Dương.
“Anh có từng nghĩ đến việc…” Hướng Biên Đình khẽ nói,“Làm như vậy phải trả giá quá lớn, hai năm ấy, lẽ ra anh có thể sống tốt hơn …”
Hạ Tuyên nhìn cậu.
Có lẽ lúc đó hắn quả thực có hơi bốc đồng, mẹ hắn mới qua đời không lâu, tâm trạng hắn luôn chìm dưới đáy, cứ thấy mặt Tiết Dương là hình ảnh Ninh Viễn bị trói tay ngồi ở một góc chợt hiện lên trong đầu, đôi mắt không còn ánh sáng, khiến hắn vô cùng đau lòng. Hắn tức giận đến phát điên, mấy cú đấm ban đầu chỉ là do bốc đồng, sau đó thì lý trí trở lại. Lý trí của hắn nói, phải để Tiết Dương trả giá cho việc này.
Hắn vốn tàn nhẫn như vậy đấy.
Hạ Tuyên nhìn Hướng Biên Đình, bình tĩnh nói: “Người làm sai phải nhận hình phạt, việc trừng phạt hắn ta chỉ có anh làm, cũng chỉ có anh mới có thể làm.”