Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 74

Chương 74

Hạ Tuyên trước nay chưa bao giờ nghĩ việc này có thực sự đáng hay không, bởi vì việc đả thương tay của Tiết Dương không phải chỉ để xả giận, mà là để trừng phạt, trừng phạt lỗi lầm mà Tiết Dương đã mắc phải. Hắn biết điều gì là quan trọng nhất với Tiết Dương, phải chạm tới nỗi đau của hắn ta mới thực sự khiến hắn ta phải trả giá.

Trước đó, Dương Khải Đông đã nói Hạ Tuyên đã phá hủy sự nghiệp của người học trò tốt nhất của hắn, mà thực tế đúng là như vậy, ít nhất là đối với sự nghiệp tattoo, hắn ta đã không thể quay lại đỉnh cao nữa.

Giấc mơ của hắn ta bắt đầu từ khi gặp Hạ Tuyên và cũng kết thúc ở đó.

Hướng Biên Đình không biết Hạ Tuyên đả thương tay của Tiết Dương với tâm trạng gì, cũng chính vì tất cả không phải do xúc động mà làm nên mới càng khiến cho người ta cảm thấy buồn và bất lực, chỉ cần nghĩ đến là lòng như dao cắt.

Người học trò từng được coi là tri kỷ đã làm tổn thương người em trai mà mình coi trọng nhất, làm sao có thể chấp nhận được.

Hắn đả thương Tiết Dương cũng giống như tự làm tổn thương chính mình vậy.

Cuối cùng cậu đã hiểu tại sao khi đó Hạ Tuyên lại dừng lời giữa chừng, sự thật này đau đớn đến mức không nên cho ai nhìn thấy, nói ra như cắt xé trái tim, đối với Ninh Viễn cũng là một tổn thương thứ hai.

Hướng Biên Đình nhẹ nhàng v**t v* lưng Hạ Tuyên, hỏi: “Việc này có ai khác biết không?”

Nếu không ai biết được sự thật, thì năm đó Hạ Tuyên đã ở trong tình cảnh như thế nào? Hướng Biên Đình không dám tưởng tượng.

Hạ Tuyên lắc đầu.

Hướng Biên Đình bỗng cảm thấy trái tim mình như bị siết lại, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: “Tại sao…?”

Hạ Tuyên nghiêng đầu nhìn cậu.

“Tại sao phải để anh chịu nhiều đau khổ như vậy… tại sao…” Hướng Biên Đình thật sự cảm thấy khó chịu, trong lòng đau đớn từng đợt.

Hạ Tuyên sờ sờ mặt cậu: “Thực ra Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương chắc đều đã đoán được.”

Còn mẹ của Ninh Viễn, chắc cũng đoán được, khi đó mọi người đều hỏi Hạ Tuyên tại sao, chỉ có mẹ của Ninh Viễn là im lặng, im lặng đến mức cuối cùng phải bùng nổ khóc lóc trước mặt Hạ Tuyên, nói hắn ngu ngốc.

Khi đó, Hạ Tuyên đã đả thương Tiết Dương quá nặng, những người nghe thấy đều choáng váng, có nhiều người nhìn như vậy, việc Hạ Tuyên đơn phương đả thương người khác đã là không thể chối cãi. Tiết Dương được đưa đi bệnh viện, gia đình hắn ta cũng lập tức báo cảnh sát, Tiết Dương bị thương rất nặng, cha mẹ hắn ta không thể cho qua. Sau đó, Tiêu Dịch Dương đã nói với Hạ Tuyên là Tiết Dương có ý hòa giải, nhưng bị cha mẹ hắn ta làm ầm lên, đã được điều tra chính thức, không còn khả năng quay lại nữa.

Khi Hạ Tuyên ra tay, hắn đã không nghĩ đến việc hòa giải rồi, đời này, hắn và Tiết Dương sẽ không thể hòa giải được nữa.

Người là hắn đánh, những gì hắn phải chịu phạt thì hắn sẽ chịu. Tương tự, Tiết Dương làm tổn thương Ninh Viễn, những gì hắn ta phải chịu cũng phải chấp nhận.

Tất cả đều rất công bằng.

Hạ Tuyên nói với Hướng Biên Đình: “Trước đây đã nói với em rồi, tính tình anh không tốt, đó là sự thật. Anh là người như vậy đó, cực đoan, lại tàn nhẫn.”

Còn tự cho mình là đúng.

Nếu không tự cho mình là đúng thì từ đầu đã không có ý nghĩ chiếm đoạt Hướng Biên Đình, thực ra ban đầu, hắn và Tiết Dương năm đó về cơ bản chẳng có gì khác nhau. Chỉ là từng bước từng bước đi tới đây, tâm trạng của hắn đã luôn thay đổi. Hắn không phủ nhận là từ đầu đến cuối, với Hướng Biên Đình, hắn luôn có cảm giác chiếm hữu cực đoan, nhưng hắn cũng hiểu, với người mình thích thì nên trân trọng, chiếm hữu phải dựa trên tình yêu, chứ không phải là tổn thương.

“Vậy trước đây em đã nói với anh chưa,” Hướng Biên Đình ôm eo Hạ Tuyên từ phía sau, cằm dựa vào vai hắn, “Tính tình không có tốt hay xấu. Chẳng lẽ anh không nhớ chính anh đã từng nói, mỗi người đều có quyền lựa chọn mình sẽ trở thành người như thế nào, không có chuyện cá tính hay không, mà đều là sự theo đuổi bản thân của mỗi người.”

Hạ Tuyên lặng lẽ nhìn cậu.

“Theo đuổi bản thân không tốt sao? Rất nhiều người đều không làm được mà.” Hướng Biên Đình cũng nhìn hắn, “Đừng tự định nghĩa xấu về mình, anh là người đặc biệt nhất, độc nhất vô nhị, em thích anh.”

Hạ Tuyên tiến lại gần hôn lên môi cậu.

Một nụ hôn rất nhẹ nhàng, nhẹ đến mức lòng Hướng Biên Đình mềm như sáp chảy.

“Anh có thể hứa với em một điều không?” Hướng Biên Đình hỏi, vẫn ôm chặt eo Hạ Tuyên.

“Có thể.” Hạ Tuyên nói.

Hướng Biên Đình cười: “Em còn chưa nói mà, nhỡ đâu em bảo muốn lấy thận của anh thì anh cũng đồng ý sao.”

“Có thể, em muốn lấy lúc nào cũng được.”

Hướng Biên Đình bị hắn chọc cười một lúc mới quay trở lại chủ đề: “Dù có cực đoan như thế nào cũng đừng làm tổn thương chính mình, được không anh?”

“Được.”

Hướng Biên Đình giơ tay chạm nhẹ vào bụng của Hạ Tuyên: “Dáng anh đẹp ghê.”

Lúc nãy khi tắm, cậu đã thấy vóc dáng của Hạ Tuyên rồi, thật khiến người ta hoa mắt. Nói đến đây thì, đây vẫn là lần đầu tiên cậu và Hạ Tuyên “thân mật”, mức độ thật lớn, những gì có thể thấy đều đã thấy, nghĩ lại còn thấy mặt hơi nóng đây này.

Hướng Biên Đình bỗng nhớ ra, hình như lúc nãy cậu đã thấy hình xăm trên eo Hạ Tuyên, chỉ có điều khi đó cậu choáng váng, không phân biệt rõ ràng để nhìn thêm lần nữa.

Mỗi lần thân mật với Hạ Tuyên, hắn đều ăn mặc chỉnh tề, khu vực eo trước nay chưa bao giờ lộ ra, hai người ở bên nhau một thời gian dài, Hướng Biên Đình mới biết hắn có hình xăm.

“Có phải trên eo anh có hình xăm không?” Hướng Biên Đình đột nhiên hỏi.

“Ừ.”

“Em kéo áo anh lên nhé.” Hướng Biên Đình thông báo một câu, rồi kéo gấu áo của Hạ Tuyên lên nhìn vào eo hắn. Cậu nhớ là ở bên hông, có một hàng chữ thẳng đứng, hình như là tiếng Anh.

——hodievinumbibam, crascarebo.

Cậu nghiêng đầu nhìn một lúc, đúng là một hàng chữ cái tiếng Anh, chữ viết tay uốn lượn, rất có thẩm mỹ, nhưng không phải tiếng Anh.

“Đây là… tiếng Latin à?” Hướng Biên Đình ngẩng đầu hỏi Hạ Tuyên.

“Ừ.” Hạ Tuyên xoay người ôm cậu lại, đè cậu xuống giường, “Hiểu không?”

“Không hiểu, đoán bừa thôi.”

Hướng Biên Đình từ từ kéo áo hắn lên, đầu ngón tay lướt trên hàng chữ Latin: “Có ý nghĩa gì không?”

“Hôm nay có rượu thì hôm nay say, ngày mai sẽ không có được nữa.”

Hướng Biên Đình suy ngẫm một lúc, nói: “Là ý phải trân trọng hiện tại à?”

“Ừ, cũng gần vậy.”

Một câu nói thật thoải mái, rất phù hợp với khí chất của Hạ Tuyên.

“Anh xăm khi nào vậy?”

“Đại học.”

“Là thợ xăm ở đối diện đó xăm cho anh sao?”

“Ừ.”

“Đẹp đấy.” Đầu ngón tay Hướng Biên Đình lướt nhẹ trên eo Hạ Tuyên, “Em còn tưởng anh không có hình xăm, vậy ngoài hình xăm này thì còn có hình xăm nào khác không?”

“Vừa nãy tắm không kiểm tra kỹ sao?”

Hướng Biên Đình ngớ ra, rũ mắt cười nói: “Phần lớn thời gian em đều quay lưng lại với anh mà, em cũng muốn kiểm tra thật kỹ.”

“Vậy bây giờ có thể kiểm tra.”

Hướng Biên Đình ngừng lại ngay lập tức.

“Kiểm tra không?” Hạ Tuyên tay chống hai bên đầu cậu, nhìn xuống cậu.

Hình ảnh lúc hai người cùng tắm thoáng hiện lên trong đầu Hướng Biên Đình, còn có bóng dáng Hạ Tuyên chôn mình dưới thân cậu giúp cậu.

Không thể nghĩ nữa.

Hôm nay có ngủ không hả.

“Để lần sau kiểm tra.” Hướng Biên Đình cúi đầu nhìn về phía gối, nói.

Hạ Tuyên ấn người xuống, gần như mũi chạm vào mặt cậu: “Lần sau? Lần sau là khi nào?”

“Lần sau tắm cùng.” Hướng Biên Đình đáp nhỏ.

Hạ Tuyên hôn lên má cậu, nói: “Anh chờ.”

Hướng Biên Đình đã ngủ một đêm ở nhà Hạ Tuyên, quên béng mất là còn có một người bệnh ở nhà, sáng dậy nhận được điện thoại của Thẩm Trạch mới nhớ ra là nhà đối diện vẫn còn một bệnh nhân.

“Không phải chứ, cậu đâu rồi?” Thẩm Trạch bên kia điện thoại hỏi, “Sao không có nhà thế? Đi đâu à?”

Hướng Biên Đình vừa tỉnh dậy, hắng giọng đáp: “Tôi về ngay đây.”

“Nhưng mà cậu đi đâu mới được? Đi mua bữa sáng à?”

“Không—” chưa nói xong, Hướng Biên Đình đã bị Hạ Tuyên kéo một cái, ngã vào trong lòng hắn.

Hạ Tuyên nằm trên giường, một tay ôm chặt cậu vào lòng. Cậu cầm điện thoại tiếp tục nói chuyện với Thẩm Trạch: “Cậu thế nào rồi? Dạ dày còn khó chịu không?”

Hạ Tuyên không mở mắt, tay đưa ra trước cổ Hướng Biên Đình, ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ lên yết hầu cậu, chạm như vậy vẫn chưa đủ, còn nắm một cái. Hướng Biên Đình không đề phòng, nhịn không được phát ra một tiếng hừ, rồi vội vàng che miệng lại.

May mà Thẩm Trạch không chú ý đến âm thanh khó nói này: “Đỡ hơn nhiều, tôi đói rồi, cậu nhanh về đi, tôi muốn ăn sáng.”

“Biết rồi.” Hướng Biên Đình nhanh chóng tắt điện thoại.

“Cậu ta đến nhà em thì ngủ ở đâu?” Hạ Tuyên nhắm mắt hỏi một câu, giọng nói trầm đục như vừa mới tỉnh dậy, còn rất quyến rũ.

“Phòng ngủ.” Hướng Biên Đình đột nhiên mở miệng cắn một cái lên cơ ngực Hạ Tuyên, Hạ Tuyên mở mắt ra nhìn cậu.

Hướng Biên Đình nâng cánh tay hắn ra, rời khỏi người hắn. Cậu l**m l**m môi, đầu ngón tay cọ cọ vào ngực Hạ Tuyên: “Nếu không thì anh nghĩ cậu ấy có thể ngủ ở đâu, phòng em chắc.”

“Cậu ta không nên ở cùng một không gian với em.”

Hướng Biên Đình cười, ngón tay vẫn đang lướt trên ngực Hạ Tuyên: “Cứng ơi là cứng, suýt nữa làm gẫy răng em rồi.”

Đây là đang khen cơ bắp của hắn.

Hạ Tuyên nheo mắt nhìn cậu.

“Em về trước nhé.” Hướng Biên Đình nói xong lại cắn một cái lên cơ ngực Hạ Tuyên, cắn xong liền chuồn đi. Sáng sớm đã chơi lưu manh, lúc về nhà mình mà tai cậu đã đỏ rồi.

Thẩm Trạch đang lấy sữa trong tủ lạnh ra, quay đầu thấy cậu thì sững sờ.

Hướng Biên Đình mặc bộ ngủ to hơn hẳn size của cậu, Thẩm Trạch ngẩn ra: “Cậu… từ đâu đến thế hả?”

Bình Luận (0)
Comment