Chương 75
Hướng Biên Đình thay dép và đáp lại, “Đông thổ đại Đường.”
“Cậu đã đi đâu vậy?” Thẩm Trạch lấy chai sữa trong tủ lạnh ra. “Tại sao cậu lại mặc như thế này ra ngoài? Không sợ bị cảm lạnh sao?”
“Đừng uống sữa đó, nó lạnh rồi. Đừng uống nữa không lại đau bụng.” Hướng Biên Đình lấy điện thoại ra đặt đồ ăn. “Để tôi đặt ít cháo.”
“Cho tôi một suất cháo hải sản.” Hôm nay Thẩm Trạch có vẻ đỡ hơn hôm qua nên lại thèm ăn rồi. “Còn nữa, gọi thêm một ít sủi cảo tôm và một suất bánh bao súp, có vị trứng cua không nhỉ?”
Hướng Biên Đình ngước nhìn cậu ta: “Vừa mới đỡ đã lại muốn đau lại à.”
Thẩm Trạch nghĩ đến cơn đau phải chịu đựng hôm qua thì lập tức xua tay. “Được rồi, chỉ gọi cháo hải sản thôi, không có gì khác.”
Hướng Biên Đình cúi đầu gõ vào màn hình điện thoại, hỏi Thẩm Trạch: “Chiều nay cậu có phải đi bệnh viện truyền dịch không?”
“Chắc không đâu nhỉ?” Thẩm Trạch nhăn mặt. “Truyền dịch lại mất thêm một hai giờ nữa. Khó khăn lắm mới tới đây một chuyến, sao lại cứ luôn ở trong bệnh viện được? Giờ tôi đỡ nhiều rồi, cũng ăn được rồi.”
“Thế tùy cậu.”
Bữa sáng rất nhanh đã giao tới, Hướng Biên Đình cũng gọi một phần cho Hạ Tuyên. Cậu lấy phần của Hạ Tuyên ra, định mang sang cho hắn.
“Cậu đang làm gì vậy?” Thẩm Trạch nhìn bữa sáng trong tay với vẻ bối rối.
“Mang sang nhà bên cạnh.”
“Hả?”
Hướng Biên Đình vừa trả lời vừa mặc áo khoác và mang bữa sáng ra ngoài.
Thẩm Trạch không thể ngồi yên được, liền ra cửa đứng hóng. Hướng Biên Đình thực sự đã mang bữa sáng sang cho nhà hàng xóm. Thẩm Trạch còn thấy cậu không cả gõ cửa, cứ thế ấn mật mã vào nhà.
Hướng Biên Đình đặt bữa sáng lên bàn ăn, đang định vào phòng ngủ thì đột nhiên nghe thấy giọng Hạ Tuyên vang lên từ phòng tắm: “Tới à.”
Hạ Tuyên đang dùng dao cạo tay để cạo râu, ngửa cổ ra phía sau, yết hầu nổi bật, một vòng bọt trắng quanh cằm, tay hắn di chuyển rất thong thả và thoải mái, còn mang chút quyến rũ.
“Em tới rồi.” Hướng Biên Đình mỉm cười từ cửa.
Cậu cảm giác như mình trúng ngải rồi, nhìn gì của Hạ Tuyên cũng thấy gợi cảm, hắn có làm bất cứ điều gì cậu cũng thấy s*x*.
Hạ Tuyên nghiêng đầu liếc cậu: “Lại đây.”
Hướng Biên Đình tiến lại bên cạnh: “Em đã mang bữa sáng qua, để trên bàn đó. Anh xong thì ăn nhé, không lại nguội mất.”
“Ừ.” Hạ Tuyên nhìn cậu qua gương.
Hướng Biên Đình cầm lọ lotion gần đó, mở ra ngửi ngửi rồi hỏi Hạ Tuyên: “Hôm nay anh có đến cửa hàng không?”
“Có.”
“Vậy tối nay chúng ta cùng ăn tối nhé?”
“Được.”
“Em có thể dẫn Thẩm Trạch đi cùng không?”
Hạ Tuyên liếc nhìn cậu: “Được.”
Hướng Biên Đình mỉm cười, dùng những lời sáng nay trêu chọc hắn: “Không phải anh đã nói em không nên ở cùng một không gian với cậu ấy sao?”
“Thật sự cướp đoạt tự do của em thì chẳng phải anh thành chủ nô rồi sao?”
“Vậy nếu chúng ta quay về xã hội cũ, anh không thể làm điều mình muốn à?”
“Cũng có khả năng.” Hạ Tuyên ném dao cạo đã sử dụng vào thùng rác gần đó, mở vòi nước để rửa bọt trên cằm. Hướng Biên Đình đứng bên cạnh hắn, mỉm cười. Cậu nhìn Hạ Tuyên đóng vòi nước và ngẩng đầu lên, nước từ cằm hắn chảy xuống.
Hạ Tuyên lấy khăn khô lau mặt, liếc nhìn lọ lotion trong tay Hướng Biên Đình, và hơi nâng cằm: “Giúp anh.”
Hướng Biên Đình mở lọ, đổ một ít vào tay và nhẹ nhàng thoa lên cằm Hạ Tuyên. Nước cạo mà Hạ Tuyên sử dụng có hương thơm nhẹ. Một người tinh tế như vậy, Hướng Biên Đình tự hỏi, hắn đã vượt qua hơn một năm kia như thế nào.
Chuông cửa vang lên. Hướng Biên Đình đã ở đây hơi lâu, chắc Thẩm Trạch không kiên nhẫn nên sang tìm cậu.
“Chắc là Thẩm Trạch, em về đã đây.” Hướng Biên Đình nói, đặt chai lotion xuống.
“Ừ.”
Hướng Biên Đình ngẩng đầu lên và hôn lên cằm Hạ Tuyên, còn nói: “Thơm thật.”
Nói xong, cậu rời đi. Hạ Tuyên khẽ cười.
Ngay khi Hướng Biên Đình mở cửa, cậu đã bước ra ngoài và đóng cửa lại, không để Thẩm Trạch kịp nhìn vào trong.
“Cậu đi giao bữa sáng hay làm bữa sáng thế hả? Lâu vậy.”
Hướng Biên Đình quay trở lại nhà mình, Thẩm Trạch theo sau, tiếp tục nói chuyện: “Cậu với anh chàng thợ xăm kia thân vậy sao?”
Hướng Biên Đình trả lời: “Ừ.”
“Cậu đã ăn sáng chưa?” Hướng Biên Đình hỏi.
“Chưa.”
Hướng Biên Đình ngồi xuống bàn ăn và lấy phần cháo của mình ra khỏi túi. Thẩm Trạch ngồi đối diện, muốn tiếp tục nói về anh thợ xăm kia, nhưng Hướng Biên Đình đột nhiên nói một điều khiến mọi sự chú ý của cậu ta chuyển hướng hoàn toàn.
“Tôi có điều muốn nói với cậu.”
“Gì thế?”
Hướng Biên Đình hớp một ngụm cháo và nói: “Tôi đang yêu.”
Thẩm Trạch vẫn cầm thìa, nghe vậy thì sặc luôn, mặt đỏ bừng. Cậu ta quay lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm Hướng Biên Đình; không chỉ biểu cảm của hắn bị đông cứng, thậm chí cả cơ mặt cũng cứng lại. Một lúc lâu sau, cậu ta mới kêu lên: “Tôi biết ngay là cậu có chuyện mà, nếu không thì sao tự dưng lại mua khuyên tai? Lại còn bảo để mình tự đeo nữa chứ, giả vờ với ai hả.”
Tin tức này thật sự gây bất ngờ cho Thẩm Trạch. Cậu ta và Hướng Biên Đình lớn lên cùng nhau, và cậu ta hiểu rất rõ tính cách của Hướng Biên Đình. Bên ngoài thì ấm áp nhưng bên trong lại lạnh lùng—dễ gần gũi nhưng thực chất lại luôn giữ khoảng cách với mọi người. Thẩm Trạch khó mà tưởng tượng được việc bạn mình bị ai đó thu hút, nói gì đến việc yêu đương.
Dù sao thì đây cũng không phải là Hướng Biên Đình mà cậu ta từng biết.
Cậu ta rất tò mò, ai có thể khiến bạn mình si mê.
“Tôi đang kinh ngạc lắm, giờ không nghĩ được gì đâu.” Thẩm Trạch chống cằm nói.
Hướng Biên Đình cười nhạo: “Tôi đang yêu thôi, không phải kết hôn.”
“Người đó là ai? Là bạn học đại học à?”
“Không.”
“Vậy là bạn học cấp ba?” Thẩm Trạch phấn khích, mắt sáng lên, “Ai thế? Có phải là người trong lớp chúng ta không?”
“Đừng đoán mò. Tối nay tôi sẽ giới thiệu cho cậu.”
“Wow.”
Hướng Biên Đình thấy ánh mắt háo hức của Thẩm Trạch thì hơi buồn cười: “Đừng dùng ánh mắt laser nhìn tôi như vậy. Nhanh ăn cháo đi, nếu không sẽ nguội mất. Chiều nay chúng ta sẽ đi tham quan vài nơi, rồi tôi sẽ đưa cậu đến một chỗ.”
“Chỗ nào thế?”
“Cửa hàng xăm hình. Cậu không phải muốn xem studio của hàng xóm tôi sao? Tôi sẽ dẫn cậu đi xem.”
“Được luôn.”
Lúc trưa đi ăn với Thẩm Trạch, Hướng Biên Đình gửi tin nhắn cho Hạ Tuyên, nói cậu muốn đưa Thẩm Trạch đến thăm studio của hắn trước bữa tối và hỏi liệu có tiện không. Hạ Tuyên trả lời: “Tiện.”
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Tết, quán cà phê Mộ Lạc cũng đóng cửa, hôm nay trong quán không có ai. Thẩm Trạch theo Hướng Biên Đình vào quán cà phê, nhìn quanh và nói: “Đây không phải quán cà phê sao? Cậu bảo dẫn tôi đến xem studio của hàng xóm mà? Đừng bảo là ở đây nhé?”
“Ừ, ở trên tầng hai.”
“Thật sao? Hẻo lánh vậy? Cả biển hiệu cũng không có; làm sao ai biết đây là một nơi xăm hình?”
Hai người họ rẽ vào hành lang, Hướng Biên Đình nói: “Rượu ngon không sợ ngõ sâu; những người muốn xăm hình thì kiểu gì cũng tìm được đến.”
Thẩm Trạch cười: “Ấn tượng ghê.”
Thực ra, Thẩm Trạch đã có chút ấn tượng về Hạ Tuyên. Nếu Hạ Tuyên không có kỹ năng thực sự, Hướng Biên Đình sẽ không nhắc đến hắn nhiều như vậy. Thêm vào đó, hình xăm mà Lâm Vũ Hách đã cho cậu ta xem trước đó thật sự rất đẹp. Cậu ta chỉ không thể hiểu, tại sao một người tài năng như vậy mà lại ở một nơi hẻo lánh và nhỏ bé như thế.
Hướng Biên Đình bước vào cửa hàng và chào Trình Dư. Thẩm Trạch là người lạ, Trình Dư mỉm cười: “Hôm nay dẫn bạn mới đến hả? Tìm thầy Hạ xăm sao?”
Thẩm Trạch trả lời: “Chúng tôi không xăm, chúng tôi đến tham quan thôi.” Vừa trả lời, cậu ta vừa nhìn xung quanh, và ánh mắt ngay lập tức bị cuốn hút bởi những bức ảnh hình xăm treo trên tường.
Trình Dư mang cho họ hai lon đồ uống, Hướng Biên Đình cảm ơn cô, rồi liếc nhìn về phía phòng xăm.
“Anh ấy sắp xong rồi.” Trình Dư nói với cậu.
Thẩm Trạch xem những bức ảnh trên tường đến ngây người, còn quay lại hỏi Hướng Biên Đình: “Những bức treo trên tường này, đều là anh ta xăm à?”
Hướng Biên Đình gật đầu và ném lon đồ uống đang cầm cho Thẩm Trạch.
Thẩm Trạch bắt lấy và lại nhìn lên tường một lần nữa. Vài giây sau, cậu ta gật đầu nói: “Ấn tượng đấy.”
Âm thanh của máy xăm vang lên từ phòng xăm, tiếng động này khiến Thẩm Trạch nhớ lại trước từng đến một triển lãm xăm cùng cậu, liền liếc nhìn vào trong phòng: “Anh ta đang xăm cho khách trong đó à?”
Hướng Biên Đình đáp lại bằng một âm thanh xác nhận. Thẩm Trạch nhanh chóng chạy tới cửa phòng xăm. Hạ Tuyên đang xăm một bà lão tầm trên sáu mươi. Thẩm Trạch vô cùng kinh ngạc khi thấy một người trông gần như tuổi bà ngoại cậu ta đang nằm trên bàn. Cậu ta quay lại nhìn Hướng Biên Đình vẫn đang ngồi trên ghế sofa trong phòng chờ, thậm chí còn chẳng đến xem. Quay lại, cậu ta đột nhiên gặp ánh mắt Hạ Tuyên. Hạ Tuyên liếc nhìn cậu ta và hỏi: “Em ấy đâu?”
“Cậu ấy đang ngồi trên sofa.” Thẩm Trạch nhấp một ngụm đồ uống.
Bà lão trên giường ngẩng đầu lên và nhìn về phía cửa. Thẩm Trạch mỉm cười lịch sự với bà, và bà cũng đáp lại bằng một nụ cười thân thiện.
Bà là một người phụ nữ cao tuổi nhưng rất duyên dáng. Mặc dù tóc đã bạc, nhưng trông bà vẫn rất có tinh thần.
Thẩm Trạch không muốn làm phiền Hạ Tuyên trong khi hắn đang làm việc, nên đi ra phòng chờ để nói chuyện với Hướng Biên Đình: “Có một bà lão đang xăm bên trong, khiến tôi ngạc nhiên ghê.”
“Một bà lão?”
“Ừ, bà trông khá già rồi, tóc đã bạc hết.” Thẩm Trạch ngồi xuống sofa. “Bà chịu chơi ghê, lớn tuổi vậy mà vẫn chịu được sao? Tôi chỉ nhìn thôi đã thấy đau rồi.”
Dưới bàn có quyển tạp chí, bìa có ký tên Hạ Tuyên. Thẩm Trạch mở ra xem thử. Sau vài trang, cậu ta đã hiểu được Hạ Tuyên thực sự có tay nghề cao như thế nào.
“Bảo sao cậu cứ liên tục khen anh ta, quả nhiên là giỏi đấy.” Thẩm Trạch xem những bức ảnh trong tạp chí, nói.
“Cái gì mà liên tục khen anh ấy?” Hướng Biên Đình liếc nhìn cậu ta. “Tôi đã nói đến anh ấy với cậu bao nhiêu lần rồi?”
“Thôi đi, trong buổi triển lãm xăm đó, cậu khen anh ta nhiều đến mức nếu tôi không biết thì đã nghĩ anh ta thuê cậu làm người phát ngôn đấy.”
Hướng Biên Đình bật cười.
Sau khi Thẩm Trạch xem xong toàn bộ tạp chí thì Hạ Tuyên cũng bước ra sau khi hoàn thành công việc. Trình Dư đã đưa bà lão xuống nhà. Hạ Tuyên ném khẩu trang vào thùng rác rồi liếc nhìn hai người đang ngồi trong phòng chờ.
“Anh xong việc rồi à?” Hướng Biên Đình hỏi hắn.
Hạ Tuyên gật đầu.
Hắn đã đặt chỗ ăn tối gần đây.
Hạ Tuyên đi vào nhà vệ sinh để rửa tay rồi nói: “Đi thôi.”
Thẩm Trạch hơi bối rối, quay sang nhìn Hướng Biên Đình: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Đi ăn.” Hướng Biên Đình trả lời.
Khi họ lên xe của Hạ Tuyên, Thẩm Trạch vẫn đang nghĩ về việc gặp người yêu của Hướng Biên Đình, cậu ta vốn tưởng bữa này sẽ đi ăn cùng người yêu của bạn cơ.
Sau năm phút lái xe, họ đã đến nhà hàng mà Hạ Tuyên đã đặt. Tranh thủ lúc Hạ Tuyên vào nhà vệ sinh, Thẩm Trạch hỏi Hướng Biên Đình: “Không phải cậu bảo tối nay sẽ giới thiệu người yêu mình cho tôi biết sao? Giờ là thế nào vậy? Định ăn tối xong mới dẫn tôi đi gặp à?”
“Lát nữa cậu sẽ gặp thôi.”
Thẩm Trạch mở to mắt: “Cậu có ý gì? Cô ấy cũng đến à? Cậu đang chơi trò gì thế? Không định giới thiệu cô ấy cho hàng xóm của cậu chứ?” Đang nói thì Hạ Tuyên đã quay lại, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Hướng Biên Đình. Lúc đó, tâm trí Thẩm Trạch còn đang rối bời, lượng thông tin từ những hành động của Hướng Biên Đình quá choáng ngợp, cậu ta đang chìm trong suy nghĩ.
Trước khi kịp nhận ra điều gì, Hướng Biên Đình đột nhiên lên tiếng: “Đây là người mà tôi muốn giới thiệu với cậu,” Cậu quay sang nhìn Hạ Tuyên và nói với Thẩm Trạch: “Bạn trai tôi.”
Cả Thẩm Trạch lẫn Hạ Tuyên đều sửng sốt.
Bộ não Thẩm Trạch hoàn toàn ngừng hoạt động.