Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 76

Chương 76

Thẩm Trạch đã sốc tới mức một lúc lâu cũng không nói được lời nào, cứ chăm chăm nhìn Hướng Biên Đình, đôi mắt mở to như thể không sao di chuyển được. Sau khi khó khăn lắm mới lấy lại được tinh thần, cậu ta vô thức phát nhìn chiếc khuyên tai Hạ Tuyên đang đeo. Thực ra thì cậu ta cũng vừa mới thấy nó rồi, nhưng không nhận ra đó là chiếc khuyên mà Hướng Biên Đình đã mua.

Tập trung nhìn, cậu ta mới nhận ra nó giống hệt như chiếc khuyên tai mà Hướng Biên Đình đã mua hôm đó.

Đôi mắt của Thẩm Trạch gần như muốn rơi ra. Thấy vẻ mặt như một người câm bị ngộ độc của cậu ta, Hướng Biên Đình cảm thấy hơi lo lắng về trạng thái tâm lý của bạn mình, đang định lên tiếng thì Thẩm Trạch đột nhiên chuyển ánh mắt sang Hạ Tuyên, nói bằng giọng vừa điềm tĩnh vừa nghiêm túc, “Anh chờ một chút.”

Nói xong, cậu ta chỉ vào Hướng Biên Đình: “Cậu, đi với tôi.”

Trong khi nói, cậu ta đã đứng dậy. Hướng Biên Đình vẫn ngồi đó nhìn lên cậu ta.

“Đi thôi.” Biểu cảm của Thẩm Trạch như thể sắp ăn thịt người. “Cậu có tin tôi sẽ kéo cậu theo cả cái ghế của cậu không hả?”

Hướng Biên Đình bật cười và đứng dậy đi theo Thẩm Trạch vào nhà vệ sinh.

Thẩm Trạch biết Hướng Biên Đình không thể nói đùa về chuyện này. Cậu ta chỉ cảm thấy Hướng Biên Đình là một kẻ điên, làm trò này mà không có bất kỳ cảnh báo nào cả, làm cậu ta sợ muốn chết.

“Cậu thấy tim tôi khoẻ quá nên cố tình khiến tôi bị bệnh tim đúng không? Hướng Biên Đình, chắc chắn là cậu cố tình. Đã chơi trò thần bí rồi sau đó lại kéo tôi vào chuyện này, suýt nữa khiến tôi bị teo não!”

Vừa vào nhà vệ sinh, Thẩm Trạch đã bắt đầu nói một tràng, rất muốn cho bạn mình một trận.

Cậu ta đã mất ba phút để tiêu hóa sự thật này, và mọi thứ mà trước đây cậu ta không hiểu dường như đã mở ra khi Hướng Biên Đình rạch một lỗ trong đó.

“Không phải lập luận của cậu rất rõ ràng sao? Não của cậu vẫn bình thường đấy còn gì,” Hướng Biên Đình nói.

“Tôi muốn đánh cậu quá.” Tay Thẩm Trạch đã nâng lên thì có ai đó bước ra từ bên trong để rửa tay và nhìn lướt qua họ.

Khi người đi qua rời đi, Thẩm Trạch nhíu mày hỏi Hướng Biên Đình, “Sao mà… cậu lại cong vì trai đẹp chứ?”

Thẩm Trạch không đùa, cậu ta đang hỏi nghiêm túc vì cảm thấy điều này cũng không phải là không thể.

Hướng Biên Đình sửng sốt khi nghe thấy nhận xét đột ngột này, nhưng sau đó lại cười, “Cảm ơn cậu đã xác nhận vẻ đẹp của bạn trai tôi.”

Thẩm Trạch mím môi: “Ngừng ngay cái kiểu ‘bạn trai’ này ‘bạn trai’ kia đi. Tôi nghe không quen.”

“Thì cứ không quen đi,” Hướng Biên Đình đáp.

“Thế chuyện này là thật à?” Thẩm Trạch xác nhận lại với cậu.

Hướng Biên Đình gật đầu: “Thật.”

Dù sốc lắm nhưng Thẩm Trạch vẫn nhanh chóng chấp nhận sự thật là bạn tốt của mình đã come out, cậu ta chỉ cần chút thời gian để tiêu hóa sự ngạc nhiên của mình.

“Chuyện khi nào vậy? Không thể có chuyện là từ đợt triển lãm xăm hình đó đâu nhỉ? Bảo sao lúc đó cậu cứ mắt đi mày lại với anh ta…”

“Ngừng ngay, cái gì mà mắt đi mày lại hả? Lúc đó tôi với anh ấy hoàn toàn trong sạch.”

Thẩm Trạch cười nhạo: “Ờ ờ, hoàn toàn trong sạch. Thế ai cứ nhất quyết kéo tôi đi xem triển lãm hả? Đừng bảo là cậu tự muốn đến xem triển lãm xăm hình đó, không liên quan tẹo nào với Hạ Tuyên đi.”

Hướng Biên Đình không thể phủ nhận điều này, dù khi đó cậu thực sự không có gì với Hạ Tuyên, nhưng cậu đến triển lãm xăm hình đúng thật là vì Hạ Tuyên.

Thẩm Trạch nhíu mày bối rối: “Cậu vốn luôn như vậy hay… bị người ta bẻ cong thế?”

Hướng Biên Đình nói rất thản nhiên: “Vốn đã cong, lúc đầu hơi chút thôi, nhưng thấy anh ấy đẹp trai quá nên cong hẳn.”

“Tôi…” Thẩm Trạch muốn mắng nhưng đã ngừng lại, “Mẹ nó, phục luôn đấy.”

Vừa nghe đã biết tên này đang nói nhảm.

“Cậu đừng có nói kiểu đó với tôi được không hả?”

Hướng Biên Đình cười: “Tôi có nói kiểu gì đâu. Tôi vốn đã cong mà, nhưng thực sự cong luôn là vì anh ấy, có điều không phải vì vẻ ngoài thôi.”

Thẩm Trạch hít vào: “Anh ta theo đuổi cậu hay cậu theo đuổi anh ta?”

Hướng Biên Đình đi đến bồn rửa và bơm một ít xà phòng rửa tay ra, nói: “Giải thích hơi khó, quá trình tương đối phức tạp.”

Mặc dù Thẩm Trạch đã chấp nhận sự thật Hướng Biên Đình đang hẹn hò với một người đàn ông, nhưng cậu ta vẫn không thể chấp nhận việc bạn mình đang hẹn hò với Hạ Tuyên. Cậu ta vẫn biết một chút về tình hình của Hạ Tuyên. Từ góc nhìn của mình, cậu ta cảm thấy mối quan hệ này của Hướng Biên Đình khá là nổi loạn.

“Tôi nói thật, cậu nghe thì đừng giận nhé,” Thẩm Trạch bước đến bên cạnh Hướng Biên Đình, nói.

“Anh ta đã tầm ba mươi rồi đúng không? Khoảng cách tuổi tác giữa hai người khá lớn…” Thẩm Trạch không biết diễn đạt thế nào, cậu ta chủ yếu đang suy xét cho Hướng Biên Đình. Cậu ta không thực sự nghĩ Hướng Biên Đình và Hạ Tuyên không hợp, dù sao thì cả vẻ ngoài lẫn năng lực của Hạ Tuyên đều khá xuất sắc. Người Hướng Biên Đình thích thì đương nhiên sẽ không thể có chuyện kém cỏi được, và bất kỳ ai thấy họ bên nhau chắc cũng sẽ nói họ “xứng đôi”. Nhưng bản chất của mối quan hệ này quá đặc biệt, đối tượng cũng đặc biệt nốt. Thẩm Trạch không khỏi lo lắng về những gì Hướng Biên Đình sẽ phải đối mặt trong tương lai.

“Cậu chỉ đang tìm một thứ gì đó mới mẻ để chơi, hay cậu thật sự nghiêm túc thế?” Thẩm Trạch hỏi.

“Không nghiêm túc mà tôi lại phải giới thiệu anh ấy một cách chính thức với cậu như vậy sao?” Hướng Biên Đình nhẹ nhàng xoa tay vào nhau, đáp.

Thẩm Trạch nghĩ cũng phải. Xét theo bản tính của Hướng Biên Đình, cậu ấy không thể bắt đầu một mối quan hệ chỉ để cho vui được.

Cậu ta im lặng một lúc, rồi đột nhiên méo miệng bật cười: “Đúng thật, chỉ có cậu mới có thể làm được điều này.”

Hướng Biên Đình nhìn cậu ta trong gương.

Thẩm Trạch chọc nhẹ hai lần vào vai cậu: “Tôi nghiêm túc đấy. Nếu một ngày nào đó anh công khai với phụ huynh, tốt nhất là đừng táo bạo như hôm nay. Tôi sợ cô chú sẽ không chịu nổi đâu.”

Thẩm Trạch luôn nghĩ Hướng Biên Đình đã trưởng thành trước tuổi, chắc chắn không phải là một người nóng vội, nhưng chính những người như vậy mới có thể vừa lý trí vừa khó kiềm chế.

Hướng Biên Đình mở vòi nước rửa tay. Thẩm Trạch lại nói: “Còn một điều tôi muốn hỏi.”

“Hỏi đi.”

“Tôi nhớ trước đây anh ta từng ngồi tù đúng không? Cậu có biết lý do vì sao không?”

Hướng Biên Đình gật đầu: “Biết.”

Hướng Biên Đình không giải thích thêm, Thẩm Trạch cũng không hỏi thêm, chỉ cần đó là chuyện Hướng Biên Đình có thể chấp nhận thì cậu ta cũng không còn gì để nói cả. Thẩm Trạch gật đầu: “Cậu biết là được rồi.”

Sau khi rửa tay xong, Hướng Biên Đình nhìn cậu ta: “Hôm nay trông cậu nghiêm chỉnh lạ thường.”

Thẩm Trạch cười khẩy: “Tôi có lúc nào không nghiêm chỉnh? Lúc nãy tôi bị giật mình thôi.”

Nói đến đây, Thẩm Trạch hừ lạnh: “Hồi nãy cậu cố tình đúng không? Không cho tôi bất kỳ gợi ý nào rồi cứ thế tung ra luôn đúng không?”

Hướng Biên Đình cười không nói. Thực ra cũng không thể nói là cố ý được, cậu chỉ muốn tìm một thời điểm thích hợp và một dịp chính thức để giới thiệu Hạ Tuyên với Thẩm Trạch trực tiếp. Thật sự thì cũng hơi mạo hiểm, nhưng đó không phải là một quyết định nhất thời.

Sau năm phút, hai người họ ra ngoài, khi quay lại thì Hạ Tuyên đang xem thực đơn. Hắn ngẩng lên và liếc nhìn cả hai.

Lúc này, Thẩm Trạch đang cảm thấy rất phức tạp, nhìn thấy gương mặt điển trai của Hạ Tuyên càng khiến mọi thứ phức tạp hơn. Cậu ta nghĩ Hướng Biên Đình đúng thực là biết chọn người, kiếm được một anh người yêu đẹp trai như vậy.

Mỗi khi nghĩ về việc người yêu của Hướng Biên Đình là một người đàn ông, cậu ta lại cảm thấy không quen. Ngồi xuống, cậu ta nhấp một ngụm nước và ngượng ngùng nhìn Hạ Tuyên.

Nhưng Hướng Biên Đình sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu ta như vậy, cứ khăng khăng giới thiệu rõ ràng về người yêu của mình: “Bạn trai của tôi, Hạ Tuyên.”

“Được rồi, đã biết, đã biết.” Thẩm Trạch duỗi tay về phía Hạ Tuyên và nói một hơi: “Chào bạn trai của Hướng Biên Đình. Tốt nhất là anh hãy làm cho cậu ấy im lặng đi, vì nếu cứ tiếp diễn như thế này, cả nhà hàng sẽ biết anh là bạn trai của cậu ấy.”

Hạ Tuyên bắt tay cậu ta và quay sang nhìn Hướng Biên Đình. Hướng Biên Đình mỉm cười với hắn.

Thẩm Trạch thở dài, lấy thực đơn từ trước mặt Hạ Tuyên, vừa lật xem vừa nói: “Hôm nay tôi sẽ ăn cho cậu phá sản để bù đắp tổn thất tinh thần.”

Hạ Tuyên lên tiếng: “Những món đắt tiền ở phía sau.”

Câu này khiến Thẩm Trạch hiểu ngay lập tức. Cậu ta ngước mắt nhìn hắn và nghiêng cằm về phía Hướng Biên Đình: “Tôi đang nói cậu ấy, lần này là cậu ấy mời, anh đừng tranh.”

“Của tôi cũng là của em ấy, cho dù tiêu tiền của em ấy hay của tôi đều như nhau.”

Thẩm Trạch khẽ nhấp môi: “Hứ…” một tiếng, rồi lập tức lật thực đơn về phía sau. Hạ Tuyên biết dạ dày Thẩm Trạch không khỏe nên đã chọn những món thanh đạm hơn chút, nhưng cũng không rẻ. Thẩm Trạch im lặng suy nghĩ, tình hình tài chính của người này chắc chắn là khá vững, và mặc dù trông anh ta lạnh lùng nhưng suy nghĩ lại rất chu đáo.

Thì ra là người như vậy.

Nghĩ lại thì cũng không có gì ngạc nhiên khi Hướng Biên Đình lại say mê anh ta.

Đây là bữa ăn không thoải mái nhất mà Thẩm Trạch từng có. Bữa ăn này đặc biệt do người bạn tốt của cậu ta tổ chức để giới thiệu người yêu của mình, người bạn đó đang trong một mối quan hệ, và người yêu là một người đàn ông. Giờ đây cậu ta đang ngồi cùng bàn ăn với bạn trai của bạn mình.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Thế giới này thật quá huyền ảo.

Sau khi kết thúc bữa ăn về nhà, cả ba người bị mắc kẹt trong hành lang sau khi ra khỏi thang máy. Hạ Tuyên và Hướng Biên Đình thì còn đỡ, nhưng Thẩm Trạch lại cảm thấy khá ngượng ngập. Hai người này sống gần nhau đến mức thực sự giống như sống chung rồi. Sự hiện diện của cậu ta ở đây thực sự giống như một bóng đèn ấy.

Cậu ta tự giác đi đến cửa nhà Hướng Biên Đình, để bạn mình đến mở cửa cho mình.

Hướng Biên Đình bước tới quét dấu vân tay, quay đầu thì thấy Hạ Tuyên đã đi đến cửa nhà mình. Cậu gọi: “Anh Tuyên.”

Hạ Tuyên quét dấu vân tay để mở cửa và quay lại nói: “Không bận thì sang với anh nhé.”

Nói xong, hắn bước vào và đóng cửa lại.

Hắn thực sự muốn đưa Hướng Biên Đình đi ngay, nhưng Thẩm Trạch là khách, bỏ mặc khách như vậy thật không thích hợp.

“Cậu còn làm gì ở đây thế hả?” Vừa vào trong, Thẩm Trạch không biết mình đang tâm lý hay đang châm biếm, “Tôi với cậu thì làm gì có chuyện gì, cậu có thể đi tìm anh Tuyên của cậu ngay bây giờ.”

Khi Thẩm Trạch đang cúi xuống thay giày thì trông thấy một đôi dép hơi rộng trong tủ giày. Cậu ta nhận ra, trước đó mình đúng là mù nên mới không nhận thấy những dấu hiệu rõ ràng của một người khác trong căn nhà này. Giờ đây, được câu nói của Hướng Biên Đình đánh thức, mắt cậu ta bỗng trở nên sáng rõ, và mọi thứ mà cậu ta nhìn thấy đều có cảm giác như đã được Hạ Tuyên sử dụng.

Cậu ta chợt nhớ đến bộ pijama rộng mà Hướng Biên Đình đã mặc sáng hôm đó, rồi quay sang nhìn chằm chằm Hướng Biên Đình: “Tối qua cậu đã ngủ lại chỗ anh ta sao?”

Hướng Biên Đình khẽ gật đầu rồi đi vào phòng khách xem Peter.

Thẩm Trạch vô thức tưởng tượng rồi đột nhiên thấy rất ngượng ngùng. Cậu ta nhanh chóng lắc đầu, một tên trai thẳng không thể xử lý nổi những suy nghĩ hoang dã như vậy.

“Lại còn Đông thổ Đại Đường?” Thẩm Trạch đi theo cậu, “Chắc cậu vừa bò ra khỏi giường của anh ta chứ gì?”

Hướng Biên Đình quay lại nhìn bạn mình, cố ý trêu chọc: “Cậu đoán đúng phết đấy.”

“Chết tiệt.” Lần đầu tiên Thẩm Trạch nhận ra cái tính đùa dai của Hướng Biên Đình, “Hướng Biên Đình, cậu không thấy xấu hổ sao?”

“Không,” Hướng Biên Đình tươi cười trả lời và đi qua Thẩm Trạch, “Giờ tôi sang với anh ấy đây.”

Trước khi rời đi, Hướng Biên Đình còn không quên làm hết lễ nghĩa của một chủ nhà: “Cần tôi tiếp cậu nữa không?”

Thẩm Trạch ngồi trên sofa mở game di động ra, vốn cậu ta cũng chẳng muốn quấy rầy người khác yêu đương làm gì: “Không, cậu cứ đi đi. Tôi sẽ chơi game với Lâm Vũ Hách.”

Hướng Biên Đình không gõ cửa, mà cứ thế mở khóa bước vào. Phòng khách khá tối, đèn đã tắt, nhưng đèn ở ban công lại bật sáng, Hạ Tuyên đang nằm trên ghế ngoài ban công hút thuốc.

Nghe tiếng bước chân, hắn quay lại nhìn.

“Anh nằm đó không lạnh à?” Hướng Biên Đình nói khẽ.

Hạ Tuyên dập điếu thuốc đang hút dở vào gạt tàn và đưa tay ra với Hướng Biên Đình. Ngay khi Hướng Biên Đình đưa tay tới, Hạ Tuyên đã kéo cậu vào lòng.

Hai người chen chúc trên một chiếc ghế dài, đầu Hướng Biên Đình dựa vào ngực Hạ Tuyên, trong khi Hạ Tuyên nhẹ nhàng vuốt vê cằm cậu.

Thực ra, hôm nay tâm trạng Hạ Tuyên đã dao động khá nhiều, lời tuyên bố công khai của Hướng Biên Đình hôm nay không chỉ khiến Thẩm Trạch ngạc nhiên mà còn khiến hắn hơi bất ngờ.

Hắn không ngờ Hướng Biên Đình lại công khai thừa nhận mối quan hệ của họ trước mặt Thẩm Trạch theo cách như vậy.

Hắn không muốn gây áp lực cho Hướng Biên Đình, nên sau khi họ xác nhận quan hệ, hắn đã không tích cực thúc đẩy quá trình, thay vào đó còn cố ý làm chậm lại.

Tuy nhiên, sự thật là Hướng Biên Đình vẫn kiên định tiến lên theo cách riêng của mình, cậu luôn có phương hướng của riêng mình.

Cậu vừa lý trí vừa quyết đoán.

Điều đó thật sự hấp dẫn.

Hạ Tuyên nâng cằm Hướng Biên Đình lên và cúi xuống hôn cậu.

Hắn nhận ra mình ngày càng khao khát hơn và nhất định không thể buông tay.

“Đến rồi thì đừng rời đi.” Hạ Tuyên nói.

Nếu đã đến bên anh, vĩnh viễn đừng rời đi.

“Em sẽ không đi đâu cả.” Hướng Biên Đình đáp lại với một nụ cười nhẹ.

Bình Luận (0)
Comment