Chương 77
Ba ngày nghỉ Tết Nguyên Đán đã kết thúc rất nhanh, sáng hôm sau Thẩm Trạch lên máy bay, Hướng Biên Đình học buổi chiều, vẫn có thời gian tiễn bạn. Đêm qua cậu ngủ ở nhà Hạ Tuyên, hai người chẳng làm gì cả, chỉ ôm nhau tình cảm ngủ một đêm. Nhưng Thẩm Trạch lại cứ nghĩ sang hướng kỳ quặc, hai người đàn ông đã xác định quan hệ đang ở cùng một không gian thì chắc chắn không thể chỉ làm những chuyện bình thường được. Hướng Biên Đình trong lòng cậu ta cũng không còn thuần khiết nữa, hình tượng đoá hoa bên ngoài dịu dàng bên trong lạnh lùng đã bị lật ngược, không thể tưởng tượng ra tên này yêu đương thì sẽ như thế nào.
Sáng sớm, Hướng Biên Đình về nhà, Thẩm Trạch nhìn cậu với ánh mắt hơi kỳ lạ, trong lòng thì bối rối. Có một chuyện mà cậu ta rất tò mò, tò mò đến mức hỏi thẳng ra miệng: “Hai người ai trên ai dưới vậy?”
Tính tình tên này đúng là kiểu nhanh mồm nhanh miệng, có gì nói nấy.
Hướng Biên Đình đang cúi đầu đánh răng rửa mặt, nghe vậy thì suýt nữa nuốt phải bọt. Cậu ngậm một miếng bọt quay đầu nhìn người đang dựa vào cửa, biểu cảm rất khó đỡ.
Hướng Biên Đình quay lại nhổ bọt, súc miệng rồi nói: “Ngủ một đêm đã tỉnh táo lại rồi đấy hả? Sáng sớm đã loạn thế này.”
Thẩm Trạch nhướn mày: “Cậu đã yêu đàn ông rồi, còn dám nói tôi loạn á.”
“Câu này thật không giống như một thẳng nam có thể hỏi.” Hướng Biên Đình cầm khăn lau lau miệng, “Rành rẽ ghê.”
“Giờ là thời đại nào rồi mà còn không hiểu. Tôi đi du học nửa năm rồi, trường học lại nhiều gay vậy.”
“Thế mà hôm qua lại sợ thành ngớ ngẩn như vậy á.”
“Mấy người đó gay đó có thể so với cậu gay à?” Chủ đề đã đi xa, Thẩm Trạch lại kéo về, “Thế cậu ở vị trí nào? Đừng nói là bị đè nhá.”
Hướng Biên Đình lườm cậu ta: “Sao, nếu tôi là người bị đè thì cậu coi thường à?”
Thẩm Trạch lắc đầu, nhướng mày nói: “Tôi chỉ thấy nếu thật sự có người có thể nắm bắt được cậu thì cũng thú vị lắm.”
Hóa ra đang mong mỏi cậu là người bị đè.
Suy nghĩ của tên này bay lượn ác thật, một ngày một kiểu.
Hướng Biên Đình không thể trả lời vấn đề này, vì cậu và Hạ Tuyên vẫn làm. Hạ Tuyên là một người mạnh mẽ như vậy, nhìn kiểu gì cũng không giống như sẽ nhường quyền chủ động trên giường, chưa nói đến việc làm thật, mà vài lần trước chưa làm tới cùng, cậu cũng rất ngoan ngoãn và bị động.
Vẫn luôn là người bị kiểm soát.
Vì vậy, Hướng Biên Đình chưa bao giờ rối ren vấn đề ở trên hay dưới. Trong việc này, cậu sẵn lòng bị kiểm soát, thậm chí bị thuần hóa.
Hướng Biên Đình đi ra cửa, giơ hai tay vẩy nước đầy vào mặt Thẩm Trạch: “Đợi đến bước đó rồi sẽ nói cho cậu biết ai nắm ai.”
Thẩm Trạch kinh ngạc nói: “Đù. Hóa ra là tôi không thuần khiết à.”
“Ha.” Hướng Biên Đình gật đầu, “Cậu đương nhiên là không thuần khiết, cả đêm toàn nghĩ lung tung, sau này đừng có nói mình là thẳng nữa nhé, nói như vậy mà cũng không thấy xấu hổ à. Làm gì có trai thẳng nào như cậu.”
“Đừng có mồm mép, đừng xuyên tạc tính cách của tôi. Nhà này chỉ cần cậu là gay đủ rồi, đừng kéo tôi xuống nước.”
Kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán là thời gian cuối cùng để thư giãn trước khi thi cuối kỳ, sau khi đưa Thẩm Trạch đi xong, Hướng Biên Đình cũng bận rộn. Đã vào tuần thi cuối kỳ, cậu bắt đầu ôn tập, ngoài giờ lên lớp thì phần lớn thời gian đều ở thư viện, buổi tối thường qua 9 giờ mới về nhà. Nhiều người cảm thấy sự cấp bách vào tuần thi cuối kỳ thường là vì thời gian trước đã lơ là, rồi đến cuối kỳ mới khổ sở. Hướng Biên Đình không có cảm giác cấp bách, cậu chỉ đơn giản là “cày” thôi.
Thư viện vào tuần thi cuối kỳ gần như ngày nào cũng đông kín người, không khí học tập ở trường họ khá nghiêm túc, đến tuần cuối kỳ lại càng rõ rệt. Sáng nay Hướng Biên Đình học xong, ăn trưa xong thì đến thư viện rồi ở đó cả buổi chiều. Ngày mai tất cả các môn chuyên ngành sẽ dừng lại, không cần lên lớp nữa, cậu dự định sẽ ở nhà ôn tập.
Ngày đông ngắn, mới năm giờ trời đã tối. Hướng Biên Đình đi vệ sinh một chút, lúc trở về thì trên bàn đã có thêm một mảnh giấy và một hộp sữa. Trước đó cậu cũng đã nhận được mảnh giấy vài lần rồi nên giờ đã quen.
Lâm Vũ Hách ngồi đối diện với cậu, đang cầm máy tính bảng xem video khóa học trực tuyến, thấy cậu trở về thì bỏ một bên tai nghe xuống nói: “Lần này là một bạn nam.”
Hướng Biên Đình liếc nhìn cậu ta, Lâm Vũ Hách nhìn mảnh giấy và hộp sữa trước mặt cậu, nói nhỏ: “Một tên con trai gửi đến.”
Điện thoại trên bàn rung lên một cái, Hướng Biên Đình cầm lên xem, là tin nhắn của Hạ Tuyên.
—— Hôm nay là sinh nhật Ninh Viễn, đến nhà nó ăn cơm.
Hướng Biên Đình: [Em về ngay đây.]
Hướng Biên Đình: [Sao không nói sớm, em còn chưa chuẩn bị quà.]
Hạ Tuyên: [Không cần đâu.]
Hạ Tuyên: [Anh đang đợi em ở cổng thư viện.]
Hướng Biên Đình: [Anh đến trường em rồi à?]
Hạ Tuyên: [Ừ.]
Lúc này thư viện đã vắng hơn nhiều, mọi người đều đi ăn, Lâm Vũ Hách cũng chuẩn bị đi ăn. Cậu ta đứng dậy thu dọn cặp sách, còn hỏi Hướng Biên Đình lát nữa ăn gì.
“Tôi không ăn ở trường đâu.” Hướng Biên Đình cũng dọn dẹp tài liệu chuyên ngành của mình, “Hôm nay sẽ không đi cùng cậu.”
Nói xong hai người đeo cặp sách đẩy ghế vào dưới bàn, Hướng Biên Đình tiện tay cầm mảnh giấy và hộp sữa trên bàn lên, xé mảnh giấy ném vào thùng rác ở cửa phòng tự học, hộp sữa thì tạm thời không biết xử lý thế nào, nên cầm trên tay.
“Cậu ném nhanh thế, ít nhất cũng cho tôi xem trên đó viết gì chứ, lòng hiếu kỳ của tôi vừa mới bùng lên.” Dù sao cũng là mảnh giấy do bạn nam gửi, Lâm Vũ Hách thật sự rất tò mò trên đó viết gì.
Hướng Biên Đình chỉ vào thùng rác: “Cậu vẫn có thể nhặt lại xem, bên trong không có gì nhiều cả.”
Lâm Vũ Hách cười: “Bảo sao Thẩm Trạch nói cậu lạnh nhạt, thật sự lạnh nhạt quá mức.”
Hướng Biên Đình nhìn cậu ta bằng ánh mắt không rõ ràng: “Hai cậu chỉ ăn một bữa và đi dạo phố mà đã thân quen đến mức có thể bàn luận xem tôi lạnh nhạt hay không rồi sao?”
Đã thế còn dùng từ ngữ thật quái lạ, lại còn lạnh nhạt.
Lâm Vũ Hách nhướng mày: “Thì đúng mà, là tình bạn nảy sinh từ việc chơi game.”
Hai người cùng đi ra ngoài, Hướng Biên Đình cười nhẹ: “Tên đó chắc đã châm chọc tôi không ít nhỉ.”
“Đâu, chủ yếu vẫn là khen thôi.”
Bên ngoài trời đã tối đen, nhiều sinh viên đang qua lại ở cổng thư viện. Hướng Biên Đình đã thấy Hạ Tuyên, hắn luôn nổi bật giữa đám đông.
Hướng Biên Đình đi tới, Hạ Tuyên đứng quay lưng ở đó. Cậu đi đến sau lưng Hạ Tuyên thổi một hơi vào tai hắn, còn cố tình nghiêng đầu sang bên kia, ai ngờ Hạ Tuyên liền nghiêng đầu theo hướng cậu trốn, hai người mắt đối mắt.
“Ơ, không lừa được rồi.”
Hướng Biên Đình hiếm khi thể hiện vẻ trẻ con, Hạ Tuyên vô thức mỉm cười.
Kể từ hội thao trước đó, Lâm Vũ Hách chưa gặp lại Hạ Tuyên ở trường, còn nghĩ may mà trời đã tối, nếu không có lẽ bức tường cầu hôn ở trường lại sắp gặp rắc rối. Cậu ta đi qua chào một tiếng, rồi vẫy tay chào đi luôn.
Cổng thư viện người đến người đi nhiều, khuôn mặt lai của Hạ Tuyên dẫn đến tỷ lệ quay lại nhìn rất cao, một số sinh viên đi qua có thể không dừng chân, nhưng ánh mắt đều sẽ dừng lại một chút trên người hắn, kéo theo việc cũng phải liếc nhìn Hướng Biên Đình một cái.
Hồi đó, khi Hướng Biên Đình bị thương chân trong hội thao, Hạ Tuyên đã cõng cậu đi khắp cả trường, lúc đó hắn đã chẳng quan tâm ánh mắt của người ngoài, bây giờ càng không để tâm.
“Anh đến khi nào vậy?” Hướng Biên Đình hỏi Hạ Tuyên.
“Khi gửi tin nhắn cho em.”
Tay Hướng Biên Đình còn đang cầm hộp sữa, Hạ Tuyên nhớ cậu không thích uống loại đồ uống ngọt này. Hắn nhìn xuống cái hộp màu đỏ, hỏi: “Ở đâu ra vậy?”
Hướng Biên Đình ngẩn người, cúi đầu nhìn xuống tay mình, vô thức nói thật: “Đồ người khác đưa.”
“Người khác là ai?”
Hướng Biên Đình gãi gãi mũi, chuyện này cũng không cần phải giấu diếm, nên cậu thẳng thắn nói: “Người không quen.”
Chưa nói hết câu, Hạ Tuyên đã hiểu ngay, lập tức nói: “Vứt đi.”
“Vì em thấy lãng phí nên không vứt đi ngay.” Hai người đi trên con đường ánh đèn mờ tối, cách nhau một khoảng vai. Nhân lúc gần không có ai, Hướng Biên Đình nhanh chóng nắm tay Hạ Tuyên, nhẹ nhàng kéo một cái vào ngón út rồi lập tức thả ra, “Em vẫn chưa nghĩ xong xem phải xử lý thế nào, chỉ cầm theo thôi.”
Vứt đi thì sẽ lãng phí, để lại đó thì không hợp lý, dù sao cũng còn có những người khác sẽ ngồi ở bàn đó.
“Trước đây vứt quần áo sao không thấy lãng phí.” Hạ Tuyên đột nhiên nói một câu không liên quan.
Quần áo?
Lời Hạ Tuyên gợi nhớ đến một kỷ niệm rất xa vời của Hướng Biên Đình.
Cậu nhớ lại, vào dịp Quốc Khánh về nhà đó, vì quần áo bị người ta đổ rượu nên cậu đã vứt luôn chiếc áo đó đi, sau đó thì mặc áo của Hạ Tuyên.
Cậu thực sự không ngờ Hạ Tuyên lại nhớ rõ ràng chuyện này đến vậy.
“Bản chất không giống nhau mà.” Hướng Biên Đình nói nhỏ.
Hạ Tuyên không nói gì.
“Anh Tuyên.” Hướng Biên Đình gọi một tiếng.
“Ừ.” Hạ Tuyên đáp lại.
“Thật sự là vì em chưa nghĩ xong phải xử lý như thế nào mới cầm theo.” Hướng Biên Đình nhấn mạnh.
“Biết rồi.”
Thật ra Hướng Biên Đình rất thích cái vẻ ghen tuông của Hạ Tuyên. Trong những lúc thế này, cậu có thể cảm nhận rõ ràng sự biến đổi cảm xúc của Hạ Tuyên, khóe miệng Hướng Biên Đình đã nhếch lên thành một nụ cười mờ nhạt: “Đừng giận em.”
“Không giận.”
“A? Không giận á?” Hướng Biên Đình cố tình nói, “Vậy là em tự mình đa tình rồi.”
Cuối cùng thì Hạ Tuyên cũng không nhịn được cười một tiếng: “Nếu anh nói anh giận thì em định làm gì?”
“Thì mặc cho anh xử trí.”
“Có thật không. Vậy anh sẽ thu lại lời vừa rồi của mình.” Giọng Hạ Tuyên trầm xuống, “Anh giận đó.”
“Vậy anh về nhà xử trí em đi.”
Hạ Tuyên quay đầu nhìn cậu.
Câu này không thể nghe kỹ, vì nghe là thấy không ổn ngay, nhất là trong trường hợp này, nghe thôi đã thấy một ý nghĩa khác càng không đứng đắn hơn. Hướng Biên Đình nói xong cũng cảm thấy không ổn, liền rũ mắt kéo kéo tai, từ từ ngượng ngùng.
Hướng Biên Đình im lặng vài giây, Hạ Tuyên mới nhìn sang tiếp lời: “Tạm giữ lại, sau này xử trí.”
“Hoãn thi hành án à?” Hướng Biên Đình ngẩng đầu.
Hạ Tuyên lại bị cậu chọc cười: “Em có thể nghiêm túc chút không?”
“Chắc không đâu, không nghiêm túc mới làm anh cười được. Em thích nhìn anh cười, anh cười lên rất đẹp.”
Xe của Hạ Tuyên dừng dưới gốc cây ở cổng Tây, chỗ này không có đèn đường, xung quanh tối và không có ai. Vừa lên xe, Hướng Biên Đình còn chưa tháo balo đã bị Hạ Tuyên ôm vào lòng hôn. Mấy hôm nay Hướng Biên Đình vẫn luôn bận rộn ôn tập nên hai người đã lâu không thân mật, vừa chạm môi thì lưỡi đã quấn lấy nhau. Hạ Tuyên bị cậu trêu chọc tới mức rối loạn, hôn đến mức không thể kiềm chế, nhanh chóng khiến cậu khó thở.
Hộp sữa vẫn đang được Hướng Biên Đình cầm trên tay. Hạ Tuyên thả cậu ra, ánh mắt rơi xuống cái hộp màu đỏ đó, tay từ sau cổ Hướng Biên Đình trượt xuống phía trước cổ, rồi lại trượt dọc theo cổ lên trên, lòng bàn tay bỗng nhiên chạm vào cằm cậu, hỏi: “Nghĩ xong cách xử lý chưa?”
Hướng Biên Đình hơi thiếu khí, cậu bị Hạ Tuyên hôn đến mức choáng váng, còn tâm trí đâu mà nghĩ chuyện này. Cậu ném hộp sữa sang một bên, giơ tay ôm cổ Hạ Tuyên. Hạ Tuyên buông tay ra, cậu liền hôn về phía Hạ Tuyên, lấp kín môi hắn.
Hướng Biên Đình khép hờ mắt, hôn loạn trên môi Hạ Tuyên, vừa ra khỏi trường đã quên cả xấu hổ. Bên nhau một thời gian rồi, hồi mới bắt đầu còn cảm thấy ngại khi có vấn đề trước mặt Hạ Tuyên, giờ thì đã thoải mái, có lúc nói chuyện còn không kiềm chế nổi, có chút phóng túng cũng dám nói luôn.
“Em chưa nghĩ xong cách xử lý nó, chỉ nghĩ xem anh sẽ xử lý em thế nào.” Cậu nhẹ thở ra, nói với Hạ Tuyên.
Đây là lâu không thân mật nên giờ thân mật đến mức choáng váng rồi.
Hạ Tuyên giữ lưng cậu, ngực hai người ép sát lại với nhau.
Sau khi không biết ngượng ngùng hôn xong, lưng Hướng Biên Đình đã đổ mồ hôi. Nghĩ lại những lời mình vừa nói, đầu ngón tay cậu còn hơi tê dại. Cậu che mặt, nhanh chóng mở cửa sổ ra, muốn hóng gió chút cho mát, nhưng vừa mở ra Hạ Tuyên đã đóng lại.
Hướng Biên Đình l**m l**m môi: “Nóng quá.”
“Nóng thì chịu đi.” Hạ Tuyên nói, “Muốn bị ốm trước khi thi hả?”
Hướng Biên Đình “ừm” một tiếng, mặt vẫn còn nóng. Cậu quay đầu dựa vào cửa sổ để giảm nhiệt.
“Bây giờ còn kịp đi mua quà không?” Hướng Biên Đình quay đầu hỏi hắn, “Em đi siêu thị mua quà cho anh Viễn được không?”
“Không cần, ngoài bóng đá ra nó cũng không thích gì khác.”
“Vậy mua một quả bóng đá nhé?”
“Nó chỉ nhận cái của mình, tặng cũng như không.” Hạ Tuyên khởi động xe, “Em đi thì nó sẽ vui còn hơn tặng quà.”
Hướng Biên Đình cười cười: “Em đâu có mặt mũi đến vậy.”
Hạ Tuyên giơ tay chạm vào khóe miệng Hướng Biên Đình, đột nhiên nói: “Mỗi lúc một trạng thái.”
Mi mắt Hướng Biên Đình run lên, liếc sang hắn.
Hạ Tuyên lái xe ra ngoài, thản nhiên nói: “Ngại ngùng là em, phóng túng cũng là em.”