Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 78

Chương 78

Hạ Tuyên đã đi đến cửa hàng bánh để lấy chiếc bánh đã đặt trước đó, nhân viên giúp hắn mang lên xe và mở túi giữ nhiệt cho hắn kiểm tra. Hướng Biên Đình nhìn thoáng qua, đó là một chiếc bánh rất đáng yêu, trên đó còn có phụ kiện bóng đá nhỏ.

“Có phải anh Viễn đã 26 tuổi không?” Hướng Biên Đình quay đầu hỏi Hạ Tuyên.

“Ừm.” Hạ Tuyên khởi động xe.

“Trông trẻ quá nhỉ.” Hướng Biên Đình do dự một lúc, rồi quay đầu nói với Hạ Tuyên: “Anh Tuyên, có một chuyện em chưa nói với anh.”

“Chuyện gì?”

“Hôm đó tôi chơi bóng đá với anh Viễn, khi đưa anh ấy thì thấy Tiết Dương.”

Hạ Tuyên nhăn mặt: “Ở đâu? Nhà nó à?”

“Không, là tiệm giặt ủi nhà anh ấy. Anh ta không vào trong tiệm, chỉ đứng ngoài một lúc, anh Viễn cũng không thấy anh ta.”

Hướng Biên Đình hơi lo là Ninh Viễn sẽ lại bị tổn thương, nhưng cậu chẳng hiểu tình hình là mấy. “Anh Tuyên, sau vụ đó, anh Viễn có tiếp xúc gì với người đó nữa không?”

Chắc chắn sau đó, cuộc sống của Ninh Viễn chỉ còn lại mẹ cậu ấy. Tiết Dương vẫn luôn tồn tại, chỉ cần anh ta muốn thì việc tiếp xúc với Ninh Viễn cũng không phải là điều gì khó khăn.

Hạ Tuyên lắc đầu, nói “Không.”

Thực tế là sau khi Tiết Dương có quan hệ với Ninh Viễn, hai người đã không còn tiếp xúc trực tiếp nữa, chính hắn cũng không ngờ sau đó Ninh Viễn lại có phản ứng như vậy. Ban đầu mẹ Ninh Viễn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ phát hiện ra khi Tiết Dương đến nhà tìm Ninh Viễn thì cậu ấy luôn tỏ ra rất lo lắng, sau đó thì xảy ra hành vi tự làm bản thân bị thương.

Mẹ Ninh Viễn dù không biết tình hình cụ thể nhưng vẫn có thể đoán là sự khác thường của Ninh Viễn có liên quan đến Tiết Dương, cho đến khi biết được sự thật, trái tim bà như vỡ vụn. Đối với Tiết Dương, trước kia bà thích bao nhiêu thì sau này căm ghét bấy nhiêu. Bà sẽ không để Tiết Dương gặp lại Ninh Viễn, dù phải hy sinh cả tính mạng.

Sau đó Tiết Dương cũng chủ động biến mất khỏi cuộc sống của Ninh Viễn.

Lần tiệc cưới đó là lần đầu tiên Hạ Tuyên gặp Tiết Dương sau khi trở về, vừa bất ngờ lại không bất ngờ.

Cảm xúc về quá khứ ấy trộn lẫn, quá phức tạp, không thể chỉ nói bằng một câu hận hay một câu tức giận là xong.

Hắn không biết Tiết Dương có từng hối hận hay không, nhưng cho dù có hay không thì cũng không quan trọng nữa.

Đều là do bản thân gieo nhân, vậy thì phải chịu quả thôi.

Im lặng một lúc lâu, Hướng Biên Đình đột nhiên lạnh lùng nói: “Chắc anh ta luôn biết mình đang tự lừa dối mình, nghĩ trong lòng anh Viễn có anh ta.”

Hạ Tuyên nhìn cậu.

“Chỉ ôm hy vọng hão huyền mà thôi.”

Những gì Hạ Tuyên đã làm sau đó, chắc chắn là vì hắn đã nhìn thấu bản chất.

Tất cả đều xoay quanh chữ “tình”, nhìn thì có vẻ hợp lý, nhưng việc này chính là Tiết Dương sai, không quan trọng là gã có tình cảm thế nào với Ninh Viễn, có thực lòng hay không, sai là sai. Ngay từ đầu gã đã tự phá hoại, làm hỏng bản thân, làm hỏng Ninh Viễn và Hạ Tuyên, làm hỏng sự tốt đẹp đã từng có giữa ba người.

Hạ Tuyên ừ một tiếng, nói: “Cho nên với gã, quả đắng lớn nhất chính là nhìn thấu thực tế.”

“Ý anh là việc anh Viễn không thích anh ta sao?”

“Thích, nhưng chắc chắn không phải loại thích đó.” Hạ Tuyên chậm rãi nói, “Thế giới tinh thần của nó không giống chúng ta, tình yêu trong lòng nó thuần khiết hơn.”

Chuyện này Tiết Dương sớm phải biết rồi, vì họ đã quen nhau ba năm.

Giả sử quay ngược trở lại, cho dù lúc đó không biết, thì sau đó cũng nên nhận rõ. Nếu như Ninh Viễn thực sự hiểu “thích” theo nghĩa thế tục thì làm sao còn có thể sống bình thường như vậy sau khi Tiết Dương biến mất một thời gian dài, như thể chưa từng gặp người này.

Thời gian có thể xoá nhoà mọi thứ, mà với Ninh Viễn thì còn dễ dàng hơn, thế giới của cậu ấy sẽ không sụp đổ chỉ vì Tiết Dương biến mất, thế giới của cậu ấy chính là bản thân mình.

Ninh Viễn không biết hôm nay Hướng Biên Đình sẽ đến, nên khi dì Ninh cười và dẫn người vào, cậu ấy ngồi trên sofa, cơ thể rõ ràng đã cứng lại một chút, ngón tay chạm vào quần.

“Chúc mừng sinh nhật anh Viễn.” Hướng Biên Đình đi tới bên cạnh cậu ấy, thấy trên bàn trà có bức tranh ghép, “Đang xếp hình à?”

Dì Ninh cười nói: “Là quà dì mua cho nó, vừa mới nhận được đã bắt đầu ghép, không ăn cơm luôn.”

“Thời gian gấp gáp nên tôi không kịp chuẩn bị quà cho anh.” Hướng Biên Đình ngồi xổm xuống nhìn cậu ấy, nói.

Vết sẹo trên mí mắt của cậu ấy đã lâu rồi mà vẫn còn chút nổi bật.

Ninh Viễn không nói gì, chỉ lấy một nắm mảnh ghép bên cạnh đưa ra trước mặt cậu. Hướng Biên Đình đưa tay tiếp nhận, lập tức hiểu ý, ngồi bên cạnh cậu ấy rồi lật lật mảnh ghép trong tay, vừa lật vừa nói: “Anh giỏi quá, đã ghép được nhiều như vậy rồi.”

Ninh Viễn hơi nâng mày, đây coi như là sự thay đổi biểu cảm rõ rệt của cậu ấy, dì Ninh mỉm cười rất vui.

Hạ Tuyên cởi áo khoác đi đến: “Không ăn cơm à?”

Hướng Biên Đình vừa tìm thấy một mảnh ghép tương ứng rồi ghép vào. Khi ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyên, chỉ trong góc nhìn này, cậu mới cảm nhận được áp lực đến từ chiều cao của Hạ Tuyên.

“Ăn cơm đã, anh Viễn.” Hướng Biên Đình đặt đống mảnh ghép lên bàn. Ninh Viễn nhíu mày, tay lại nắm một vốc đến đẩy đến bên cạnh Hướng Biên Đình.

“Anh không ăn cơm à?” Hướng Biên Đình khẽ nói.

Ninh Viễn vẫn nhíu mày, tay vẫn đẩy bên cạnh cổ tay của Hướng Biên Đình, không nhúc nhích.

Hướng Biên Đình đang chuẩn bị nhận thì Hạ Tuyên cúi xuống kéo tay cậu ra: “Nếu còn chiều chuộng nó, sau này nó sẽ dám yêu cầu tất cả mọi thứ với em.”

Hướng Biên Đình cười một tiếng, Ninh Viễn thì nhíu mày thật chặt.

Hạ Tuyên nắm tay Hướng Biên Đình không buông, một tay khác đưa ra trước mắt Ninh Viễn, ngón cái ấn vào trán cậu ấy: “Nhíu mày thì có tác dụng à? Bọn anh đi ăn cơm, em cứ ngồi đây mà ghép.”

Nói rồi hắn kéo Hướng Biên Đình đứng dậy, lôi cậu đi về phía bàn ăn. Hướng Biên Đình quay đầu nhìn, Ninh Viễn không hề hoảng hốt, bình thản đẩy mảnh ghép trên bàn trà sang một bên rồi đứng dậy.

Hướng Biên Đình không nhịn được cười: “Anh ấy thật sự rất nghe lời anh đấy.”

Dì Ninh bê một nồi canh trong bếp ra, cười nói: “Cũng chỉ có tiểu Tuyên mới nói được nó. Nó đang làm nũng đấy, biết ai là người có thể làm mình làm mẩy mà, cháu cứ kệ nó.”

Hạ Tuyên ngồi xuống, nói: “Nó không như vậy với ai hết, đây là đang làm nũng với em thôi.”

“Hả?” Hướng Biên Đình chớp mắt, cười nhìn Ninh Viễn, “Còn có thể làm nũng ngầu như vậy được à.”

Ninh Viễn mặt không biểu cảm kéo ghế bên cạnh mẹ mình ngồi xuống, dì Ninh đưa cho cậu ấy một bát cơm, nói với Hướng Biên Đình: “Trước đây cũng như vậy với tiểu Tuyên, tiểu Tuyên trước kia cũng chiều nó mà.”

Bữa cơm này khiến Hướng Biên Đình có cái nhìn sâu sắc hơn về quá khứ của Hạ Tuyên. Dì Ninh đã kể rất nhiều chuyện trước đây giữa Hạ Tuyên và Ninh Viễn. Hạ Tuyên lớn lên cùng Ninh Viễn, lần đầu tiên gặp Ninh Viễn là khi cậu ấy vẫn còn là một cậu bé không biết nói, lúc đó Hạ Tuyên vừa mới về nước một năm, bản thân cũng chỉ là một đứa nhỏ. Khi hắn thấy cậu bé nhỏ nhắn đi lắc lư trong vườn, chưa từng nghĩ tới cuộc đời của cậu bé sau này sẽ như thế nào.

May mà cậu bé ấy đã trưởng thành, xung quanh luôn có những người yêu thương.

Dì Ninh nói cha mẹ của Hạ Tuyên đã giúp bà rất nhiều, nếu không có gia đình họ, bà và Ninh Viễn sẽ không có cuộc sống như ngày hôm nay. Nói đến đây, trong mắt bà đã ngấn nước: “Cả đời này dì cũng không thể trả hết được.”

Ăn cơm xong, Ninh Viễn lại quay về xếp hình. Dì Ninh đã thắp nến trên bánh sinh nhật, bảo cậu ấy đến ước nguyện.

Năm nào cũng tổ chức sinh nhật, năm nào cũng ước nguyện. Ninh Viễn đã biết “ước nguyện” có nghĩa là gì.Cậu ấy đi đến trước chiếc bánh rồi nhắm mắt lại, còn chắp tay làm động tác ước nguyện, sau đó mở mắt ra thổi tắt nến.

Không ai biết cậu ấy đã ước điều gì, thậm chí không rõ cậu ấy có ước nguyện hay không.

Không cần phải hỏi, những điều tốt đẹp để trong lòng là đủ, dù không phải là ước nguyện, chỉ là cảm giác và tâm trạng trong khoảnh khắc đó thôi cũng được.

“Cái này có phải anh dạy không?” Hướng Biên Đình khẽ hỏi Hạ Tuyên.

Hạ Tuyên gật đầu.

“Ôi, cái bánh này thật đẹp.” Dì Ninh đưa dao nhựa để cắt bánh cho Ninh Viễn, “Sinh nhật con, con cắt đi.”

Ninh Viễn cầm dao nhựa rồi nhìn bánh trong vài giây, đột nhiên đưa tay rút phụ kiện bóng đá trên bánh ra nhét vào túi quần mình.

“Ôi——” Dì Ninh buồn cười, “Còn dính kem nữa mà đã nhét vào túi rồi!”

Ninh Viễn vẫn thản nhiên tiếp tục cắt bánh, túi rỗng đã có một quả bóng, trên áo vẫn còn dính chút kem, dì Ninh cũng không quản, cứ kệ cậu ấy.

Bánh rất dễ cắt, chỉ cần một đường dọc, một đường ngang, chia thành bốn phần là được, mà bốn phần rất lớn. Trong lòng Ninh Viễn đã hiểu rất rõ ràng, cậu ấy đã tính toán kỹ, mọi người ngồi đây đều có.

Hạ Tuyên ngồi bên cạnh khẽ cười: “Cắt to thế thì để đâu?”

Ninh Viễn lấy một cái đĩa giấy ra rồi nhấc một phần bánh lên. Dì Ninh nhìn mà giật mình, vội vàng vào bếp lấy vài cái đĩa ra: “Ôi đừng để thế hỏng đấy, để ở đây nhé.”

Chia xong bánh, Ninh Viễn im lặng ngồi xuống ăn hết phần của mình, miếng to như vậy nhưng cậu ấy ăn rất sạch sẽ. Khi nãy vừa ăn xong một bát cơm lớn, Hướng Biên Đình còn kinh ngạc về sức ăn này. Bảo sao có sức đá bóng đến vậy, lượng thức ăn này cũng rất hợp lý.

Ba phần bánh còn lại ba người đều không ăn hết, dì Ninh nói cứ để đó, lát nữa Ninh Viễn sẽ giải quyết.

Hướng Biên Đình không khỏi nói: “Anh ấy còn có thể giải quyết nữa á? Nhỡ đâu lại không tiêu hoá được.”

Dì Ninh đứng dậy cười nói: “Chỉ cần là đồ có bơ thì nó đều thích ăn. Cháu nhìn nó gầy thế thôi chứ ăn khoẻ lắm đấy.”

Hướng Biên Đình quay đầu nhìn Hạ Tuyên: “May là anh đặt bánh 6 inch, nếu là 8 inch chết dở, anh ấy lại ăn cố thành heo con thì sao.”

Hạ Tuyên cười nói: “Cũng vì biết cuối cùng nó cũng sẽ ăn hết nên anh mới đặt 6 inch.”

“Thì ra trước đây luôn như vậy à.” Hướng Biên Đình cũng cười.

Sau đó, Hướng Biên Đình lại chơi xếp hình cùng Ninh Viễn một lúc, Hạ Tuyên thì bị dì Ninh kéo vào bếp nói chuyện.

“Tiểu Hướng…” Dì Ninh nhìn qua phòng khách, thì thào hỏi Hạ Tuyên, “Là bạn trai cháu à?”

Hạ Tuyên nói: “Ừm, đúng vậy.”

Dì Ninh không nói nhiều, chỉ khẽ mỉm cười, vỗ vai Hạ Tuyên: “Có người bên cạnh là tốt rồi.” Một hồi sau lại gật đầu nói: “Là một đứa trẻ tốt.”

Đến lúc ra về, Ninh Viễn lại nổi cáu, không cho Hướng Biên Đình đi. Thực ra cậu ấy có hơi bắt nạt người nhà, với bất kỳ ai gần gũi hơn chút đều sẽ thả lỏng bản thân, trong khi đối diện với người lạ thì luôn tỏ ra lạnh nhạt và có chừng mực.

“Con không thể bắt em trai phải xếp hình xong rồi mới đi chứ.” Dì Ninh nói với cậu ấy, “Bây giờ đã muộn như này, không để người ta về nhà ngủ sao?”

Ninh Viễn lại nhíu mày.

Cuối cùng cũng nghe lời. Khi Hạ Tuyên và Hướng Biên Đình chuẩn bị đi, dì Ninh bảo Ninh Viễn xuống tiễn họ, chuyện này thì Ninh Viễn rất vui lòng.

Nhà Ninh Viễn ở một khu cũ không có thang máy. Ba người đi cầu thang bộ, Ninh Viễn đi ở phía trước, đèn cảm ứng trong hành lang sáng lên, rồi lập tức lại tối xuống.

Trong hành lang bỗng vang lên tiếng chuông “đinh linh linh”, Hướng Biên Đình thấy bước chân Ninh Viễn ngừng lại, ngơ ngác vài giây mới đưa cánh tay lên nhìn đồng hồ thông minh trên tay.

Cậu ấy giữ nguyên tư thế đó không nhúc nhích, chuông vẫn tiếp tục kêu.

Hạ Tuyên đi lên xem, trên màn hình là một dãy số lạ. Chiếc đồng hồ thông minh của Ninh Viễn bình thường chỉ có Hạ Tuyên và mẹ của Ninh Viễn gọi cho cậu ấy, Ninh Viễn rất ít khi nhận được cuộc gọi lạ. Thấy màn hình không phải những cái tên quen thuộc, cậu ấy không lập tức nhận.

Hạ Tuyên đã đoán được người gọi là ai. Hắn không quyết định thay Ninh Viễn, không tự ý giúp cậu ấy cúp cuộc gọi này.

Ninh Viễn nhìn màn hình một lúc rồi đưa tay vuốt một cái, nhận cuộc gọi.

Cuộc gọi đến từ đồng hồ thông minh đã cài đặt chế độ rảnh tay, đầu bên kia không nói gì cả, vài giây sau mới vang lên một giọng quen thuộc và khàn khàn: “Chúc mừng sinh nhật, A Viễn.”

Hướng Biên Đình hơi ngạc nhiên.

Cậu không nhớ rõ giọng Tiết Dương, nhưng đã đoán ra người bên kia điện thoại là ai.

Vẻ mặt Hạ Tuyên không có biểu cảm gì, chỉ nhìn Ninh Viễn.

Chiếc đồng hồ này chính là do Tiết Dương tặng, cậu ấy đã sử dụng nhiều năm. Lúc đầu, mẹ cậu ấy muốn vứt đi nhưng cậu ấy nhất quyết không đồng ý, với những thứ của mình thì cậu ấy luôn như vậy, chỉ cần đã sử dụng thì sẽ kiên quyết giữ lại.

Trong nhà có rất nhiều đồ cũ.

Chiếc đồng hồ không bị vứt, nhưng số liên lạc trong đồng hồ đó đã bị mẹ cậu ấy xóa đi.

Biểu cảm của Ninh Viễn không có gì thay đổi, chỉ ngây người nhìn màn hình. Chưa đầy vài giây, cậu ấy đã chạm vào màn hình, cúp máy.

Hướng Biên Đình hoàn toàn không đoán được cậu ấy đang nghĩ gì trong lòng, Hạ Tuyên cũng không đoán được, không ai có thể đoán được, thế giới tâm lý của cậu ấy vốn dĩ đã khác với đa số người, không thể dùng logic thông thường để lý giải.

Sau cuộc gọi, Ninh Viễn cứ ngây người đứng tại chỗ, Hạ Tuyên đi qua vỗ đầu cậu ấy: “Đi thôi.”

Đi về phía trước là được.

Bình Luận (0)
Comment