Chương 79
Con người ta một khi đã bận rộn thì thời gian luôn trôi qua rất nhanh. Những ngày kỳ thi cuối kỳ gần như trôi qua trong nháy mắt, chợt nhận ra, học kỳ đầu tiên ở trường đại học của Hướng Biên Đình đã kết thúc rồi.
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ thi, môn thi cuối cùng của Hướng Biên Đình đã kết thúc vào buổi sáng, lúc 10 giờ 30 là xong. Thời gian thi ở các trường và chuyên ngành không thống nhất, có trường kết thúc sớm, có trường kết thúc muộn. Trong những ngày này, có thể thấy nhiều sinh viên và phụ huynh kéo vali trong sân trường, cổng trường cũng khá đông đúc, xe đưa đón sinh viên ra vào tấp nập.
Hướng Biên Đình thi xong không về ký túc xá mà trực tiếp quay về Lam Đình Nhã Loan. Cậu chưa nghĩ tới chuyện khi nào sẽ về nhà, vé máy bay chưa đặt, đồ đạc trong ký túc xá cũng chưa dọn dẹp.
Cổng trường đông người, nhưng cậu vẫn nhanh chóng trông thấy một chiếc xe SUV màu bạc đỗ dưới gốc cây không xa, đó là xe của Hạ Tuyên. Hướng Biên Đình chỉ nói với Hạ Tuyên thời gian của môn thi cuối cùng, cậu không biết Hạ Tuyên sẽ đến trường đón cậu.
Cửa xe từ từ hạ xuống, một nửa khuôn mặt của Hạ Tuyên lộ ra ở cửa sổ. Hắn nhìn thoáng qua Hướng Biên Đình. Hướng Biên Đình vừa định đi qua thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói từ phía sau.
“Tiểu Đình.”
Bước chân cậu dừng lại, quay đầu nhìn.
“Chú Hạ?” Hướng Biên Đình hơi ngạc nhiên nhìn người trước mặt.
Quản gia Hạ bước tới, tháo ba lô của cậu ra, nói: “Lên xe nào.”
Hướng Biên Đình vẫn chưa hoàn hồn thì đột nhiên thấy một người bước ra từ xe phía sau chú Hạ, là bố cậu. Hướng Biên Đình càng ngạc nhiên hơn: “Bố? Sao bố lại đến đây?”
Hướng Hành chậm rãi bước về phía cậu: “Ngoài việc đến đón con thì còn có thể làm gì nữa.”
“Bố…” Hướng Biên Đình phản ứng hơi chậm, “Bố đến đây sao không nói cho con một tiếng, làm con bất ngờ quá.”
Cậu đã nói với ba mẹ về thời gian thi xong từ lâu. Khi nhập học, bố mẹ đã không đi cùng cậu, cậu nào biết bố lại đến ngay sau khi môn thi cuối kết thúc, lại còn đến đúng giờ như vậy.
“Sao, đến đón con còn phải báo cáo trước à?” Hướng Hành đặt tay lên lưng cậu, đẩy cậu về phía xe, “Lên xe đi, bên ngoài lạnh.”
Hướng Biên Đình quay đầu nhìn về hướng xe của Hạ Tuyên. Hạ Tuyên đã nâng kính lên, cơ thể cậu vô thức quay về hướng đó. Bố đến bất ngờ quá nên giờ cậu vẫn còn hơi ngơ ngác.
Đèn phanh sau xe sáng lên, Hạ Tuyên khởi động xe.
Hướng Biên Đình nhìn xe của Hạ Tuyên rời khỏi bóng cây, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt mình.
Quản gia Hạ ngồi vào ghế phụ rồi quay đầu nói với Hướng Biên Đình: “Phía ký túc xá đã sắp xếp người đến dọn dẹp rồi.”
Hướng Biên Đình ngơ ngác gật đầu.
Hướng Hành nhìn đồng hồ trên cổ tay, đột nhiên hỏi: “Sao vậy?”
Hướng Biên Đình quay đầu nhìn ông, thở ra rồi dựa lưng vào ghế: “Còn không phải là thấy bố đột nhiên tới nên vẫn chưa bình tĩnh lại được sao. Hôm nay bố có thời gian rảnh vậy, sao lại đến đây, bố vẫn luôn bận rộn vô cùng mà.”
Hướng Hành liếc cậu: “Cả học kỳ không tới rồi, đến cuối kỳ mà còn không tới một chuyến sợ con không nhận ra bố nữa.”
“Vậy thì bố nghĩ quá nhiều rồi, con ngoan như vậy, sao có thể vì chuyện nhỏ mà không nhận ra bố chứ, như vậy mới là không hiểu chuyện ấy.”
Bầu không khí trong xe đã trở nên nhẹ nhàng hơn nhờ Hướng Biên Đình, ngay cả gương mặt của tài xế cũng đang cười.
Hướng Hành mỉm cười nhẹ nhàng.
Hướng Biên Đình sờ sờ túi, bỗng nhớ ra điện thoại của mình vẫn ở trong ba lô. Cậu gõ nhẹ lên lưng ghế phụ, bảo chú Hạ đưa ba lô.
Chú Hạ đưa ba lô cho cậu, Hướng Biên Đình lấy điện thoại trong đó ra. Cậu biết Hạ Tuyên đang lái xe nên không lập tức nhắn tin cho hắn, mà cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Bỗng cậu cảm thấy không còn hứng thú gì nữa. Từ khoảnh khắc Hạ Tuyên đóng cửa sổ xe rồi lái đi, tâm trạng cậu bỗng chốc trở nên nặng nề, sự nhẹ nhõm sau khi thi xong và niềm vui khi thấy Hạ Tuyên lập tức tan biến, thay vào đó là một cảm giác nhạt nhẽo.
Gặp phải tình huống bất ngờ như hôm nay, Hạ Tuyên dường như còn lý trí hơn cậu. Có lẽ hắn đã đoán ra được thân phận của bố cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên nên đã rời đi không chút do dự, không để cậu phải khó xử.
Thực sự là khoảnh khắc nhìn thấy bố, cậu quả thực đã hơi khó xử, cho nên mới ngơ ngác. Trong tình huống đó, cậu dường như không có lựa chọn nào khác ngoài việc làm như không thấy Hạ Tuyên.
Người cậu phải đối mặt không phải ai khác, mà là bố của mình.
Hạ Tuyên đã gửi một tin nhắn cho Hướng Biên Đình trong lúc dừng đèn đỏ tại ngã tư.
——Về cửa hàng trước.
Hạ Tuyên có một lịch hẹn vào buổi chiều, buổi sáng thì rảnh rỗi, biết Hướng Biên Đình thi môn cuối cùng vào buổi sáng, ban đầu vốn hắn muốn đến đón cậu cùng đi ăn trưa, ăn xong rồi về cửa hàng, không ngờ lại gặp bố cậu.
Điện thoại rung lên, Hướng Biên Đình nhìn tin nhắn, lập tức gõ chữ trả lời: [Anh Tuyên, người vừa rồi là bố em.]
Hạ Tuyên: [Biết.]
Hướng Biên Đình: [Em không biết hôm nay bố sẽ đến đón em.]
Hạ Tuyên: [Hôm nay về nhà à?]
Hướng Biên Đình: [Có thể.]
Đột nhiên phải chia tay với Hạ Tuyên tận một tháng, Hướng Biên Đình không thể nói rõ trong lòng mình là cảm giác gì. Có thể là tâm trạng tiêu cực vừa mới sinh ra trong khoảnh khắc trước cũng liên quan đến điều này. Trước đó, sự chú ý của cậu luôn đặt ở kỳ thi nên tâm lý cũng khá thoải mái, hoàn toàn không nghĩ đến việc sau khi thi xong sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng đúng là sau khi được nghỉ ngơi, chuẩn bị rời đi mới cảm thấy chút chua xót, chút không nỡ.
Dù sao một tháng không dài, nhưng cũng không ngắn.
Hạ Tuyên: [Khi nào đi?]
Hướng Biên Đình: [Vẫn chưa biết.]
Hướng Biên Đình: [Chiều nay anh có việc gì không?]
Hạ Tuyên: [Có.]
Đèn xanh sắp sáng, Hạ Tuyên nhắn một câu “Đang lái xe”, rồi để điện thoại sang bên cạnh.
Chưa nói chuyện với Hạ Tuyên được mấy câu thì xe đã đến khu chung cư, tài xế dừng xe ở chỗ đỗ tạm. Hướng Biên Đình cùng bố và chú Hạ đi lên tầng, vừa vào nhà đã thấy mẹ cậu cũng đã đến, đang mở laptop xử lý công việc trong phòng khách.
Ban đầu, hai vợ chồng dự định cùng nhau đến trường đón con, không ngờ vừa xuống máy bay đã gặp việc gấp phải xử lý nên Biên Du đã quay về nhà Hướng Biên Đình trước để xử lý công việc, chờ hai bố con về.
“Về rồi à?” Biên Du vẫn nhìn vào màn hình máy tính, không ngẩng đầu lên.
Hướng Biên Đình ngạc nhiên: “Hai người cùng đến ạ?”
“Sếp Biên có chút việc cần xử lý nên vừa rồi không có thời gian đi đón con.” Biên Du cười nói, bà cầm cốc nước bên cạnh, “Sếp Hướng, tiếp nước cho em chút.”
Hướng Hành đi qua nhận cốc nước từ tay bà: “Sao không sai con trai em giúp mà lại sai anh.”
“Con trai em vừa thi xong, phải để cho nó nghỉ ngơi chút chứ.” Biên Du vừa nói vừa gõ phím, “Nước ấm 45 độ là được, đừng quá nóng.”
Hướng Biên Đình ngồi xuống sofa, nhìn bố cầm cốc nước đi vào bếp mà không nhịn được cười, còn nhắc bố mình một câu: “Bố, nhiệt độ nước phải nhấn nút mới hiện.”
Bố cậu “Ừ” một tiếng.
Bố mẹ của Hướng Biên Đình đều có sự nghiệp riêng, và đều là những người đứng đầu trong các lĩnh vực khác nhau. Thực ra bình thường hai vợ chồng họ cũng ít gặp nhau, đôi khi Hướng Biên Đình còn cảm thấy mô hình giao tiếp của bố mẹ mình chả giống vợ chồng tí nào. Cả hai không phụ thuộc vào nhau, không ai dựa vào ai cả, cũng chưa từng thấy họ âu yếm nhau, chút tình cảm kín đáo đó đều được thể hiện qua những điều nhỏ nhặt.
Trong nhà có người đang dọn dẹp vệ sinh, Hướng Biên Đình đi đến phòng ngủ xem xét, ga trải giường đã được tháo ra, nhưng chưa thay cái mới. Có lẽ bố mẹ cậu đã coi căn phòng này như ký túc xá ngoài trường của cậu chứ không phải là nhà. Giờ đã nghỉ, dĩ nhiên phải dọn dẹp đồ dùng thường ngày, trong một tháng tới cũng sẽ không ở lại nên không cần thiết phải thay ga trải giường mới.
“Mẹ, khi nào chúng ta đi?” Hướng Biên Đình hỏi một câu.
“Dọn dẹp xong thì đi.” Biên Du nhận cốc nước từ Hướng Hành uống một ngụm, “Lát nữa thay bộ đồ ấm hơn chút, ở nhà lạnh, tối có khi lại có tuyết.”
Hướng Biên Đình nhíu mày: “Nhanh vậy sao.”
Biên Du ngẩng đầu lên: “Sao vậy, con còn muốn ở đây thêm sao. Bố mẹ đã gần nửa năm chưa gặp con rồi.”
Hướng Biên Đình nghĩ thầm, ở nhà thì bố mẹ cũng có thường gặp con đâu.
“Đi thay quần áo đi, mặc ấm chút.” Bố cậu nói, “Lát nữa đến nhà bà ngoại ăn cơm.”
Hướng Biên Đình “Vâng” một tiếng, đi ra ban công muốn gửi cho Hạ Tuyên một tin nhắn WeChat, nhưng mở giao diện trò chuyện rồi lại không biết nên nói gì. Nói là mình sắp đi sao? Nói rồi thì có tác dụng gì đâu. Buổi chiều Hạ Tuyên có việc, chắc chắn không thể quay lại, mà nếu quay lại thì sao, bố mẹ cậu đều đang ở đây.
Cuối cùng, Hướng Biên Đình vẫn không gửi gì cả.
Khách hàng hôm nay của Hạ Tuyên là bạn học cũ của hắn, bác sĩ Lý Vân Mục. Anh ta đã hẹn hình xăm từ lâu, nhưng bận rộn nên mãi chưa có thời gian đến, cuối cùng hôm nay cũng trích ra được một ngày nghỉ.
Trước đây Lý Vân Mục đã đến tìm Hạ Tuyên để xăm hai lần, hình xăm đều ở vị trí không nhìn thấy trên cơ thể. Dù sao thì công việc của anh ta cũng là bác sĩ, tuy có sở thích này nhưng không thể quá phô trương được. Những nơi có thể nhìn thấy sẽ không xăm, để bệnh nhân thấy thì không tốt. Hình xăm lần này sẽ ở lưng dưới.
Hạ Tuyên vừa đến cửa hàng thì Lý Vân Mục đã ngồi trên ghế sofa ở khu vực nghỉ ngơi rồi, còn hỏi Hạ Tuyên đã ăn cơm chưa, ăn rồi thì bắt đầu thôi, xăm sớm xong sớm, anh ta sợ xăm đến nửa chừng thì bệnh viện lại có ca cấp cứu.
Hạ Tuyên bảo anh ta nằm xuống xăm rồi quay đầu nói với Trình Dư: “Đặt giúp tôi một suất cơm trưa.”
“Vâng.”
Trong phòng xăm mở điều hòa ấm, Lý Vân Mục cởi áo khoác ra nằm xuống, Trình Dư vào giúp anh ta kéo áo sơ mi lên, Lý Vân Mục cười chặn tay cô lại: “Để tôi làm được rồi.”
Trình Dư cười: “Sao mà anh còn ngại ngùng vậy.”
“Việc mình có thể làm tại sao lại phải làm phiền cô gái nhỏ chứ.”
“Thế anh tự làm đi.” Trình Dư chuẩn bị kim sẽ dùng, đặt ở kệ bên cạnh giường.
Hạ Tuyên đeo khẩu trang, lại lấy điện thoại ra nhìn một lần nữa. Hắn gửi cho Hướng Biên Đình một tin nhắn WeChat, hỏi cậu khi nào đi, đợi nửa phút không nhận được hồi đáp nên lại để điện thoại vào túi.
Hướng Biên Đình vừa ăn cơm với bố mẹ ở nhà bà ngoại xong, lúc này đang chơi đĩa bay với Hoành Hoành trong sân. Cậu không mang điện thoại theo, mà để lại trên bàn trà trong phòng khách.
Năm mới, bà ngoại muốn đi Tam Á cùng đồng nghiệp cũ nên năm nay cũng không định trở lại Bắc Thành cùng họ. Bà cụ đã quen tự do, mà từ trước đến nay vẫn không thích sang bên đó, thấy không có ý nghĩa nên không ở lâu được, không bằng đi khắp nơi cho thoải mái.
Hôm nay gió hơi to, Hướng Biên Đình đứng ngoài sân một lúc, mũi đã bị gió thổi đỏ cả lên.
Hạ Tuyên đang chuẩn bị công việc, đang pha màu. Đã qua mười phút, Hướng Biên Đình vẫn chưa trả lời tin nhắn. Điện thoại để trên bàn nhỏ bên cạnh, Hạ Tuyên giơ tay mở khóa màn hình rồi gọi điện thoại.
Vừa rồi Lý Vân Mục nằm sấp hơi mệt nên đã đổi tư thế nằm nghiêng trên giường. Anh ta chưa từng thấy Hạ Tuyên làm việc mà phân tâm như vậy, còn có thể rảnh rỗi gọi điện thoại cho người khác.
Điện thoại “đinh——đinh——” kêu lên, Hạ Tuyên bật loa ngoài, tiếp tục pha màu.
Hướng Biên Đình bị gió thổi đau cả mặt, chơi với Hoành Hoành một lúc đã vào nhà, vừa vào đã thấy mẹ cậu cầm điện thoại của cậu đi tới: “Con có điện thoại này.”
Cậu ngơ ngác nhìn tên người gọi trên màn hình điện thoại, giờ mà lén lút nhận điện thoại thì quá bằng lạy ông tôi ở bụi này.
Hướng Biên Đình nhận cuộc gọi luôn trước mặt mẹ mình.
“Anh Tuyên?”
Giọng nói trẻ tuổi phát ra từ loa ngoài điện thoại, Lý Vân Mục nhìn thoáng qua rồi hơi nhướn mày.
“Ở đâu?” Hạ Tuyên vẫn cúi đầu pha màu.
“Nhà bà ngoại.”
“Khi nào đi?”
Hướng Biên Đình xoa đầu Hoành Hoành, thì thầm: “Chuẩn bị đi luôn rồi.”