Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 80

Chương 80

Hạ Tuyên ừ một tiếng và nói, “Đến nơi thì nhắn tin cho anh.”

“Vâng…” Hướng Biên Đình nhẹ nhàng xoắn tai Hoành Hoành trong tay, mẹ cậu ra đưa điện thoại xong thì đi rồi. Cậu nhìn về phía lưng mẹ đang khuất dần và hỏi Hạ Tuyên, “Anh Tuyên, anh đang bận à?”

“Ừm.”

“Vậy anh làm việc nhé, em không làm phiền nữa, tạm biệt.”

Hạ Tuyên im lặng một lúc rồi nói, “Tạm biệt.”

Một tiếng “tút” vang lên, cuộc gọi kết thúc.

Lý Vân Mục nằm trên giường, tựa đầu lên tay, lông mày gần như dựng thẳng lên: “Người ông thích đấy à?”

Anh ta vẫn luôn quá bận rộn với công việc và có vòng bạn bè của riêng mình nên không thường xuyên tụ tập với đám Tiêu Dịch Dương, cho nên tốc độ thu thập thông tin cũng bị chậm lại, không quá rõ về đời sống tình cảm của Hạ Tuyên.

Cảm giác như thôn làng vừa mới được nối mạng, giờ lại vẫn còn “người ông thích.”

“Ơ khoan, suýt nữa tôi đã quên, giờ là chính thức rồi.” Lý Vân Mục nói, “Nhà cũ bốc cháy chắc chắn phải có lý do của nó nhỉ. Thú vị quá, tôi chưa từng thấy ông thế này.”

Không những xao nhãng trong lúc làm việc, đã thế, biểu cảm vừa rồi là cái quái gì? Người đàn ông lạnh lùng và xa cách đã biến thành một chàng trai đẹp trai u buồn. Dù có đeo khẩu trang, nhưng cảm xúc trong đáy mắt hắn đã hoàn toàn lộ ra rồi.

“Tôi nghe Tiêu Dịch Dương nói, cậu ấy vẫn còn là sinh viên năm nhất à? Sao mà ông lại tìm một người trẻ như thế hả? Ông không thấy có khoảng cách thế hệ à?” Lý Vân Mục từng hẹn hò với một người trẻ hơn nhiều. Hồi đó anh ta vừa tròn ba mươi và đã xiêu lòng với một sinh viên cùng khóa trẻ tuổi hơn, là sinh viên y năm ba, trong khi anh ta đã là bác sĩ chính. Người đó rất khéo léo, đã khiến Lý Vân Mục hoàn toàn chìm đắm. Tuy nhiên, người đó thật sự còn rất trẻ, giống như một đứa trẻ cần được chiều chuộng, dỗ dành và chăm sóc vậy. Theo thời gian, khi những tính cách của họ được phơi bày, đồng thời cũng lộ ra rất nhiều điểm không hợp.

Kể từ đó, Lý Vân Mục đã tránh không hẹn hò với bất kỳ ai trẻ hơn mình quá nhiều. Bởi sự khác biệt trong suy nghĩ, kinh nghiệm và quan điểm sống sẽ không thể giải quyết chỉ trong một sớm một chiều.

Vì vậy, anh ta rất ngạc nhiên khi một người có tính tình như Hạ Tuyên lại thực sự chọn một người trẻ như vậy. Hắn không có vẻ là kiểu người có tính cách chu đáo tới mức có thể dành thời gian dỗ dành một đứa trẻ.

“Nhỏ như vậy, có chỗ nào không hợp không?” Lý Vân Mục nghiêm túc hỏi.

Hạ Tuyên đã đổi sang một đôi găng tay mới và nói, “Ông thường xác định người khác qua độ tuổi của họ à?”

“Đương nhiên là không—”

“Không cần phải xác định em ấy. Tôi sống hơn ba mươi năm mới gặp được, chỉ sợ một ngày nào đó em ấy sẽ rời đi và tôi sẽ mất em ấy. Ông nghĩ tôi sẽ khó khăn khi ở bên em ấy sao? Chứ không phải là em ấy sẽ cảm thấy khó khăn với tính cách của tôi sao?”

Mặc dù Hướng Biên Đình đã nói với hắn nhiều lần, rằng tính cách không tự nhiên tốt hay xấu, nhưng hắn có nhận thức rất rõ ràng về bản tính của mình. Hắn biết nhân cách của mình có khuyết điểm, có thể không đơn thuần đánh giá là tốt hay xấu, nhưng chắc chắn không phải là kiểu tính cách khiến người khác cảm thấy thoải mái.

Lý Vân Mục không biết nên trưng ra biểu cảm gì, anh ta hoàn toàn không ngờ Hạ Tuyên lại nói những điều như vậy.

“Chậc… ông nói vậy làm tôi không biết phải phản ứng ra sao nữa.” Lý Vân Mục xoa mũi, nhìn chằm chằm vào Hạ Tuyên một lúc rồi đột nhiên cười, “Nhà cũ của ông thật sự đã cháy dữ dội, cháy tới mức hết luôn cả tro rồi đấy à?”

Lần này, Hướng Biên Đình đã đi máy bay riêng về nhà, định mang Peter về cùng mình. Trên đường tới sân bay, cậu đã nói với tài xế một địa chỉ, nói mình muốn dừng lại ở đó để mua một cốc cà phê.

Địa chỉ mà cậu nhắc đến hơi xa, bố cậu hơi thắc mắc: “Tại sao phải đi xa như vậy chỉ để mua cà phê?”

“Cà phê ở cửa hàng đó mới ngon.” Hướng Biên Đình nói, “Hôm nay đi thì cả tháng sẽ không được uống. Con phải mua một cốc trước khi đi.”

Lý do cũng hợp lý, bố mẹ đã tin cậu.

Sau nửa giờ, họ đã đến quán cà phê “Mộ Lạc”. Chiếc xe dừng lại trước cửa, Hướng Biên Đình bước ra, cầm một chiếc bánh kem nhỏ mà cậu vừa lấy từ nhà bà ngoại.

Hướng Hành liếc nhìn thứ cậu đang cầm: “Con mang cái đó làm gì?”

“Bạn con làm ở quán cà phê này, chiếc bánh này mang cho anh ấy.” Hướng Biên Đình nói.

Hướng Hành nhìn bảng hiệu quán cà phê và gật đầu, “Đi đi, đừng chậm trễ quá lâu.”

Vừa vào bên trong, Hướng Biên Đình đi đến quầy để gọi một ly cà phê.

“Anh Viễn.” Hướng Biên Đình chào Ninh Viễn khi cậu bước tới.

Ninh Viễn đang đóng gói cà phê thì dừng lại một chút khi nghe thấy tiếng.

“Tôi được nghỉ, hôm nay tôi sẽ về nhà.”

Ninh Viễn tiếp tục đóng gói, không có phản hồi gì nhiều.

Hướng Biên Đình chỉ vào chiếc đồng hồ lộ ra từ ống tay áo: “Nếu có việc thì chúng ta liên lạc qua điện thoại nhé. Nhưng nếu là đá bóng thì chắc đợt này tôi sẽ không chơi được đâu. Nhà tôi xa, tôi không thể về kịp được, chờ khi nào tôi đi học lại rồi tính nhé.”

Ninh Viễn đẩy túi cà phê đã đóng gói sang một bên, dừng một vài giây rồi gật đầu.

Hướng Biên Đình đưa chiếc bánh nhỏ cho cậu ấy: “Cái này cho anh, tôi sẽ đi tìm anh Tuyên.”

Hạ Tuyên đang xăm một thiết kế cho Lý Vân Mục trong phòng xăm, phòng bật điều hoà nên đóng cửa. Hắn vừa thay kim, khi máy ngừng lại thì bỗng có tiếng gõ ở cửa.

“Vào đi.” Hạ Tuyên nói, vẫn nhìn xuống vì đang thay kim.

“Anh Tuyên.” Hướng Biên Đình đứng ở cửa.

Hạ Tuyên dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài. Lý Vân Mục cũng nhìn sang và lập tức nhận ra đó là ai. Đây là lần đầu tiên anh ta thấy Hướng Biên Đình. Trước đó đã nghe Hạ Tuyên kể, anh ta đoán người này chắc chắn phải đặc biệt, giờ gặp mới biết đúng là như vậy, vẻ ngoài và tác phong của cậu thực sự rất nổi bật.

Vừa chạy lên từ dưới lầu, Hướng Biên Đình vẫn hơi thở hổn hển. Cậu dừng lại một chút cho bình tĩnh lại và nói, “Anh Tuyên, em đi nhé.”

Ý định của cậu là thông báo cho Hạ Tuyên trước khi đi và gặp hắn một lần.

Vì còn có người khác nên cậu chỉ có thể nói đến vậy, không thể nói lời thân mật hơn nữa.

Hạ Tuyên đã thay kim xong và nhìn Hướng Biên Đình, “Lại đây.”

Hướng Biên Đình hơi ngạc nhiên nhưng cũng vẫn bước tới.

“Giờ em đi ngay sao?” Hạ Tuyên hỏi cậu.

“Ừm.” Hướng Biên Đình gật đầu. Đến gần Hạ Tuyên hơn, cậu hơi nghiêng người về phía trước, khẽ nói, “Em chỉ muốn tới chào anh một tiếng—”

Chưa kịp nói xong, Hạ Tuyên bỗng kéo khẩu trang xuống, để lộ phần dưới khuôn mặt, sau đó hắn nghiêng đầu và hôn lên môi cậu.

Hướng Biên Đình bị bất ngờ, liền vô thức nhìn sang phía khách hàng đang nằm trên giường. Lý Vân Mục không nhìn về phía họ, cho nên không thấy “chuyện tốt” mà Hạ Tuyên vừa làm.

“Về tới nhà thì nói cho anh, đi đường cẩn thận nhé,” Hạ Tuyên nói xong thì kéo khẩu trang lên, nhìn vào mắt Hướng Biên Đình.

Hướng Biên Đình cắn môi, gật đầu nhẹ rồi khẽ nói, “Vậy em đi nhé?”

Hạ Tuyên gật đầu.

Nụ hôn khó mà kiềm chế vừa rồi khiến tất cả những cảm xúc buồn bã trong lòng Hướng Biên Đình bị xóa tan, và khi rời khỏi quán cà phê, bước chân cậu cũng trở nên nhẹ nhàng.

“Không tệ đâu.” Khi Hướng Biên Đình rời đi, Lý Vân Mục nói trong khi vẫn đang nằm trên giường. Anh ta quay sang nhìn Hạ Tuyên, “Thật lòng nhé, còn hơi vượt ngoài mong đợi của tôi đấy.”

Hạ Tuyên đứng dậy đi đến cửa sổ nhìn xuống dưới, Hướng Biên Đình cầm cốc cà phê lên chiếc xe đậu ở cửa quán.

Kỳ nghỉ của Hướng Biên Đình rất phong phú và không hề nhàn rỗi. Cậu có nhiều bạn bè, tất cả đều thích vui chơi. Cứ vài ngày lại có người tổ chức một buổi tiệc tối hoặc hoạt động giải trí nào đó. Tất nhiên, bố mẹ cậu cũng phải tham dự nhiều bữa tiệc, như họ vẫn luôn làm vào thời điểm cuối năm. Cảnh tượng giao lưu xã hội luôn phong phú, và bố mẹ cậu đã dẫn cậu đến những dịp này từ nhỏ.

Bố mẹ của Hướng Biên Đình rất thoải mái, không bao giờ áp đặt bất kỳ quyết định nào lên cậu. Họ cũng không ép buộc cậu phải tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình. Họ cho cậu tự do tối đa nhưng cũng không muốn cậu trở thành một bông hoa được che chở trong nhà kính. Cậu cần phải tự có cảm nhận về thế giới và tầng lớp mà bản thân thuộc về.

Hướng Biên Đình cũng không phải là kiểu con nhà giàu chỉ biết ăn chơi. Tính cách của cậu rất giống bố mẹ mình, làm gì có chuyện ngu ngốc ngọt ngào ngây thơ được.

Đó là một kỳ nghỉ vừa phong phú vừa đơn điệu, mọi thứ cậu làm đều có cảm giác vô nghĩa. Đã một tuần kể từ khi cậu về, nhưng cũng không liên lạc nhiều với Hạ Tuyên. Hạ Tuyên không dùng điện thoại khi làm việc, và thường thì khi bận rộn, hắn sẽ làm việc cả ngày. Họ hầu như không trò chuyện vào ban ngày, chỉ liên lạc vào ban đêm. Nhưng sau khi nói chuyện, cậu lại càng cảm thấy trống rỗng hơn. Dường như kỳ nghỉ đang rất dài, cậu mong là nó sẽ sớm kết thúc.

Ngay khi Hướng Biên Đình rời đi, Hạ Tuyên đã chuyển sang chế độ “chiến sĩ thi đua”, ban ngày xăm hình, ban đêm phác thảo, lại luôn trong phòng làm việc từ sáng đến tối. Khi Hướng Biên Đình ở bên, cuộc sống của hắn ấm áp và đầy màu sắc, nhưng khi cậu đi, mọi thứ đều trở nên đơn điệu. Cuộc sống lại trở lại với những gam màu lạnh lẽo, lỗ hổng xuất hiện trong tim hắn chỉ có thể lấp đầy bằng công việc vô tận.

Khách hàng hôm nay là một nghệ sĩ, một diễn viên trẻ hạng ba tuổi ngoài hai mươi, có chút danh tiếng, được Đào Dã giới thiệu. Hắn không nhận ra tên hay khuôn mặt. Trước nay cũng vẫn có khá nhiều nghệ sĩ đến chỗ hắn xăm hình, nhưng hắn không hiểu rõ về giới giải trí nên cũng chẳng phân biệt được ai với ai.

Người này đi cùng một trợ lý, ăn mặc giản dị toàn màu đen với mũ bóng chày, khuôn mặt được che kín hoàn toàn bằng khẩu trang và kính râm. Vừa mới bước vào, cậu ta đã tháo kính râm nhìn lướt qua Hạ Tuyên.

Hình xăm cậu ta muốn là một thiết kế lớn trên đùi, đã có bản thảo từ lâu và mất gần sáu tháng để hoàn thành.

Hình xăm này đã chiếm nguyên một ngày của Hạ Tuyên. Hắn bắt đầu từ sáng và đến tận chín giờ tối cũng vẫn đang hoàn thiện. Đến giờ, Hạ Tuyên bảo Trình Dư về, nghệ sĩ kia cũng bảo trợ lý về nhà nghỉ ngơi, studio giờ chỉ còn hai người họ.

Nghệ sĩ này không nói nhiều, hầu hết thời gian đều chỉ xem điện thoại, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hạ Tuyên với ánh mắt không hề ý tứ. Thỉnh thoảng cũng nói chuyện, nhưng lời nói khá táo bạo: “Tôi không biết thợ xăm hình mà anh Dã giới thiệu cho tôi lại hấp dẫn đến vậy.”

Khi màn đêm buông xuống, câu đầu tiên cậu ta nói có hơi không phù hợp, giọng nói khàn khàn mang ý quyến rũ.

Hạ Tuyên đã làm nghề này nhiều năm, cũng gặp phải những tình huống như vậy quá thường xuyên, thậm chí còn nghe thấy những lời nói táo bạo và trực tiếp hơn thế này. Hắn có thể dễ dàng phớt lờ câu nói kia. Hạ Tuyên hiếm khi nói chuyện trong lúc làm việc, nên lúc này hắn cũng không đáp lại, chỉ tiếp tục tô màu đùi trong của khách hàng để hoàn thành hình xăm.

Vị trí hiện tại của hắn khá gần với khách hàng. Hắn nghiêng người về phía trước, đối phương nằm trên giường. Đột nhiên, bàn tay đang đặt trên mép giường của cậu ta nhấc lên và chạm vào chiếc khuyên tai mà Hướng Biên Đình đã tặng hắn.

Hạ Tuyên dừng lại, lạnh lùng ngước mắt lên.

“Chạm vào tôi lần nữa thì lập tức cút ra ngoài.” Giọng điệu Hạ Tuyên đều đều, sau khi nói vậy, hắn lại tiếp tục tập trung vào công việc của mình.

Khách hàng kia dù không hề nhút nhát, nhưng vẫn giật mình trước ánh mắt hắn.

Hôm nay, Hướng Biên Đình tham dự một buổi họp lớp với các bạn cùng lớp cấp ba của mình. Cậu vẫn luôn là tâm điểm chú ý trong lớp, bất kỳ chủ đề nào xuất hiện đều sẽ bằng cách nào đó lại quay về chỗ cậu.

Không lâu sau khi ngồi xuống trong phòng riêng, Trần Diệp liền hỏi cậu có đang hẹn hò không, thu hút sự chú ý của mọi người về phía cậu. Khá nhiều người muốn hỏi câu hỏi này vì cậu đã thay đổi hình đại diện hoa hướng dương của mình. Một người tận mấy năm cũng không thay đổi hình đại diện giờ lại đột nhiên chuyển sang một hình đại diện không phù hợp như vậy khiến mọi người đều tò mò.

Hướng Biên Đình bưng ly nước dừa trước mặt lên uống một ngụm và thừa nhận, “Ừm, tôi đang hẹn hò.”

Cả bàn sốc nặng.

Gần đó, Thẩm Trạch chép miệng lắc đầu, Trần Diệp ngay lập tức chỉ sang cậu ta: “Cậu biết vài tin nội bộ đúng không?”

Thẩm Trạch trả lời, “Tôi không biết gì cả, đừng hỏi tôi, mà nếu muốn hỏi thì hối lộ đi.”

“Đưa thì đưa chứ sợ gì.” Trần Diệp lập tức rút vài tờ tiền một trăm trong túi ra ném lên bàn.

“Quên đồng nhân dân tệ đi, tôi muốn đô la Úc.”

“Này thì đô la Úc này.”

Thẩm Trạch ngả người vào ghế, khoanh tay, cằm ngẩng cao: “Sao cậu không hỏi người trong cuộc? Sao phải hỏi tôi?”

Trần Diệp liếc nhìn Hướng Biên Đình: “Nếu tôi có thể hỏi gì từ người trong cuộc thì đã không cần mang nhân dân tệ ra hối lộ cậu.”

Người trong cuộc Hướng Biên Đình gật đầu: “Thực sự không có gì để tiết lộ cả, tôi đã nói hết những gì cần nói rồi.”

“Thấy chưa,” Trần Diệp nói với Thẩm Trạch.

Thẩm Trạch bật cười: “Cậu ấy quả thực đã chia sẻ đủ với các cậu rồi.” Cậu ta không ngờ Hướng Biên Đình lại thừa nhận mối quan hệ của mình trước nhiều người như vậy, còn tưởng sẽ cười cho qua cơ, thật không phù hợp với hình tượng kín tiếng bình thường.

Sau bữa tối, họ đi karaoke, Trần Diệp đề xuất chơi trò Nói thật hay Thách thức. Hướng Biên Đình biết trò chơi vẫn sẽ hướng vào mình. Cậu đã cố gắng giữ vững nhưng cuối cùng đã mắc sai lầm, không muốn bị đặt vào thế khó nên cậu đã chọn thách thức.

Nhưng chọn thách thức thì mọi người vẫn không dễ dàng buông tha cậu, Trần Diệp dẫn đầu: “Giờ hãy gọi điện cho người yêu cậu và nói ‘Vợ, anh rất yêu em! Não, tim, mọi cơ quan trong cơ thể anh đều nói yêu em!'”

Trần Diệp đưa ra lời kịch vừa kịch tính vừa xấu hổ khiến cả nhóm cười ầm lên. Thẩm Trạch cười đến mức suýt rơi nước mắt, vỗ vai Hướng Biên Đình: “Cậu đúng là tự đào hố chôn mình, giỏi thật đấy.”

“Cậu mau gọi đi! Nhanh lên, nhanh lên! Gọi đi!”

Hướng Biên Đình liếc nhìn cậu ta, rồi dưới sự thúc giục của mọi người, cậu gọi điện cho Hạ Tuyên.

Kể từ lần sau cùng trả lời cuộc gọi của Hạ Tuyên trước mặt mẹ mình, cậu đã đổi ghi chú liên lạc của Hạ Tuyên thành một ngôi sao.

Hướng Biên Đình nhớ lại vài tháng trước, khi trời còn hơi nóng, cậu đã chơi một trò chơi Thách thức để lấy WeChat của Hạ Tuyên.

Hạ Tuyên vẫn đang hoàn thành công việc cho nghệ sĩ kia thì điện thoại trên bàn bên cạnh rung lên. Hạ Tuyên liếc nhìn màn hình nhưng không thể rảnh tay trả lời.

“Cần tôi trả lời giúp anh không?” Nghệ sĩ nọ hỏi hắn.

Hạ Tuyên trả lời, “Mở loa ngoài.”

Nghệ sĩ nọ cười, “Hẳn rồi.” Cậu ta giơ tay qua vuốt màn hình điện thoại và mở loa ngoài.

Ban đầu Hướng Biên Đình còn khá điềm tĩnh, nhưng ngay khi cuộc gọi kết nối, cậu đột nhiên cảm thấy hồi hộp. Câu nói này thật sự quá xấu hổ nên cứ mắc ở cổ họng cậu, không thể thoát ra.

Sau một thời gian dài im lặng, cuối cùng cậu đã hô lên, “Vợ ơi.”

Hạ Tuyên nhíu mày và nhìn vào màn hình điện thoại.

“Ôi—thôi bỏ đi, tôi nhận phạt,” Hướng Biên Đình che loa lại, nói.

Mọi người vừa đầy hào hứng đã lập tức thất vọng: “Thôi nào! Không đến mức đó chứ! Tôi còn mở sẵn mục ghi âm ra rồi đây này!”

Hướng Biên Đình lại giơ điện thoại trở lại tai, giọng Hạ Tuyên vang lên: “Lại thua một thách thức nữa à?”

Hướng Biên Đình cười, “Thật bất ngờ đúng không? Cả hai lần thách thức đều là với anh.”

“Vợ?”

Hướng Biên Đình cúi xuống cười. Cậu tránh khỏi đám đông đang vây quanh mình và trốn ra hành lang bên ngoài phòng karaoke.

“Em còn chưa nói nốt phần xấu hổ hơn đâu đấy,” Hướng Biên Đình nói, tựa người vào tường.

“Vậy hãy nói điều gì không xấu hổ đi.”

Hướng Biên Đình dụi dụi mũi và nói, “Em nhớ anh.”

Bình Luận (0)
Comment