Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 81

Chương 81

Miệng nhanh hơn não, câu này tự động bật ra từ miệng Hướng Biên Đình.

——Em nhớ anh.

Thật sự thì đó cũng không phải là một câu nói gì đáng xấu hổ, nhưng cũng hơi bị thẳng thắn, nghe còn gợi cảm hơn những lời tình tứ rõ ràng. Tay Hạ Tuyên không hề ngừng động tác, biểu cảm cũng không thay đổi gì, nhưng trong lòng hắn lại đang dâng trào, như thể chỗ trống trong lòng cuối cùng cũng được lấp đầy.

Nhiều ngày như vậy rồi, nhưng Hướng Biên Đình chưa từng nói chữ “nhớ” với Hạ Tuyên, lúc này cuối cùng cũng thổ lộ, những nhớ nhung kìm nén trong lòng cuối cùng cũng được trút ra một phần. Quả đúng là cảm xúc không thể cứ cố nén trong lòng, phải được giải tỏa thì mới thấy dễ chịu.

Dễ chịu thì dễ chịu, nhưng cũng hơi không tiện. Cậu vô thức sờ vào tai mình, nóng rát, quả thật là hơi ngại, phản ứng vô thức của cơ thể không thể lừa dối, nó truyền đạt ngay cho Hướng Biên Đình một thông điệp——

Bây giờ bạn đang hơi thẹn thùng đó.

Hành lang không ồn ào như trong phòng riêng, Hướng Biên Đình xoa xoa đôi tai đang nóng ran, mơ hồ nghe thấy âm thanh “ong ong” từ ống nghe điện thoại.

“Anh đang xăm hình à?”

“Ừ.”

“À… đã muộn như vậy rồi.” Cứ vừa làm việc vừa nhận điện thoại chắc sẽ không tiện lắm, lại dễ mất tập trung, Hướng Biên Đình không muốn làm phiền hắn nữa, “Vậy em cúp máy đây, không làm phiền anh làm việc nữa.”

“Ừ.”

Trước khi cúp điện thoại, Hướng Biên Đình nghe thấy Hạ Tuyên thì thầm một câu “Anh cũng vậy”. Điện thoại đặt cạnh tai, nghe thấy những lời của Hạ Tuyên, Hướng Biên Đình hơi ngẩn ra, rồi nhẹ nhàng chớp mắt, mỉm cười nói: “Tạm biệt anh Tuyên.”

Những người trong phòng riêng khá nhạy bén, biết Hướng Biên Đình đang gọi điện cho người yêu nên cũng không chạy ra ngoài hóng hớt, để Hướng Biên Đình yên ổn hoàn thành cuộc điện thoại này.

Thẩm Trạch đang rất thảm, một đám người không hỏi thăm nhân vật chính, lại cứ quay sang hỏi han cậu ta đủ điều. Cậu ta kiên quyết giữ im lặng, không nói một lời, tiền cũng không có tác dụng, không biết là không biết.

Trần Diệp thấy không thể moi được gì, liền giơ một ngón tay lên với Thẩm Trạch, nói: “Chỉ hỏi một câu, người đó trông thế nào?”

Thẩm Trạch mím môi, mặc dù biết đám người này đều ngầm công nhận người yêu của Hướng Biên Đình là nữ, nhưng nếu bỏ qua giới tính, khuôn mặt của Hạ Tuyên vẫn có thể được xếp vào loại “đẹp”, hơn nữa cũng không phải chỉ đẹp bình thường, mà thuộc về loại “sát thủ đẹp trai”.

“Khá đẹp.” Thẩm Trạch gật đầu, còn bổ sung thêm một câu cho có vẻ khách quan, “Dù sao thì ngoại hình của anh ta khá hiếm gặp.”

Trần Diệp “ồ” lên một tiếng: “Nghe cậu nói thì chắc phải là một đại mỹ nữ ấy nhở.”

Thẩm Trạch cúi đầu cười khẽ, vai run lên.

“Điều kiện của Hướng Biên Đình như vậy thì tìm một mỹ nhân cũng là chuyện bình thường thôi mà, hồi cấp ba, những cô gái đẹp theo đuổi cậu ấy có ít đâu.” Một người nói một câu.

Thẩm Trạch ngẩng đầu nhìn về phía Tả Thấm đang ngồi bên máy hát, hôm nay Tả tiểu thư vẫn rất điềm tĩnh, ngay cả lúc trước khi Hướng Biên Đình thừa nhận yêu đương, cô cũng không có phản ứng gì lớn. Cậu ta nghi là đợt lễ Quốc khánh trước đó, Hướng Biên Đình đã nói rõ với cô về việc mình thích đàn ông, nếu không cô đã không khóc đến mức đó. Hôm nay thái độ của cô với Hướng Biên Đình cũng rất nhạt, không phải cố tình lạnh nhạt, nhưng cũng không có kiểu vừa gặp mặt đã cười tươi tiến lại gần như trước đây, có vẻ là đã buông bỏ hoàn toàn rồi.

Hướng Biên Đình vừa định trở về phòng riêng, thì quay đầu trông thấy một người đi đến từ chỗ không xa trong hành lang. Người đó mặc một chiếc áo khoác lông rộng màu xanh đậm, đầu đội một chiếc mũ len màu đen, khóa kéo kéo lên tận cổ, che mất nửa khuôn mặt. Khi người đó lại gần, Hướng Biên Đình mới nhìn rõ đó là em trai của Trần Diệp, Trần Dục.

Em trai của Trần Diệp nhỏ hơn cậu ta hai tuổi, năm nay học lớp 11. Hướng Biên Đình chơi với Trần Diệp, Thẩm Trạch từ nhỏ nên cũng quen biết em trai của Trần Diệp. Lúc trước nghỉ đông nghỉ hè cậu còn hay qua nhà Trần Diệp chơi, còn từng dạy học cho Trần Dục đang học trung học cơ sở. Tính tình hai anh em hoàn toàn khác nhau, Trần Diệp hướng ngoại, nói nhiều, còn em trai thì hướng nội, ít nói.

“Tiểu Dục?”

Trần Dục đi tới, kéo kéo cổ áo, như là muốn che mũi lại. Cậu ấy rũ mắt, gọi nhỏ: “Anh Đình.”

“Ở ngoài lạnh lắm đúng không, mũi đỏ hết rồi.”

Trần Dục “ừm” một tiếng: “Đang có tuyết rơi.”

“Anh em gọi em tới à?” Hướng Biên Đình mở cửa.

“Mang thuốc cho anh ấy, anh ấy không mang theo thuốc hen suyễn.”

Trần Diệp bị hen suyễn bẩm sinh. Bệnh này phát tác không có quy luật nào cả, đôi khi chỉ một chút kích động cũng có thể phát tác, trước đây cũng không phải chưa từng có tình huống như vậy, không có thuốc bên người sẽ rất phiền phức. Tối nay ra ngoài ăn, cậu ta quên mang thuốc, Trần Dục thấy vậy, biết cậu ta đang ở đây hát Karaoke nên đã mang tới giúp.

Hướng Biên Đình cười nói: “Hai người đúng là nên đổi vị trí cho nhau, em còn hiểu chuyện hơn cậu ta, em còn giống anh trai hơn.”

Cửa vừa mở, Trần Diệp đã bưng một ly rượu ra đưa cho Hướng Biên Đình: “Cậu đứng bên ngoài lâu như vậy, nhanh chóng uống phạt đi.”

“Anh…” Trần Dục sau lưng gọi một tiếng.

“Em tới thật đấy hả?” Trần Diệp nhìn em trai phía sau Hướng Biên Đình, “Không phải anh đã bảo là không cần đến sao, một lúc nữa anh sẽ về. Nhìn xem, trời lạnh quá, mặt em đỏ rồi kia kìa.”

Trần Dục đưa thuốc cho cậu ta rồi quay đầu muốn đi, Trần Diệp kéo áo khoác của em mình lại: “Đợi chút nữa rồi về cùng anh, ngồi lại chơi một lúc, anh lấy cho em chút đồ ăn.”

Trần Dục mím môi, quay đầu “ừm” một tiếng.

Cậu ấy vốn không thích những buổi tiệc tùng như thế này, hôm nay không biết sao lại ở lại. Trần Diệp khá ngạc nhiên, ngẩn ra một chút rồi nhanh chóng đưa ly rượu cho Hướng Biên Đình: “Nhanh lên.”

Hướng Biên Đình nhận lấy ly rượu trong tay cậu ta, rượu khá mạnh, uống ly này xong cũng hơi choáng.

Nhưng mà phải thua thì phải nhận, bị phạt thì phải chịu.

Trần Dục nhíu mày, nhìn anh trai: “Anh còn uống rượu à?”

“Anh không, anh chỉ uống trà trái cây. Cái này là của anh Đình, anh ra ngoài không bao giờ động đến rượu, em còn không biết là anh rất quý mạng sống sao.”

Hướng Biên Đình cầm ly rượu chuẩn bị uống thì Thẩm Trạch đi đến chắn ly rượu của cậu lại: “Cậu thật sự định uống cạn à, chẳng lẽ hôm nay muốn tôi khiêng cậu về?”

Hướng Biên Đình cười nhẹ: “Thì uống chứ còn gì nữa, phạt thì phải chịu thôi.”

“Không uống cũng được.” Trần Diệp lại nảy ra ý xấu, nhướng mày nói: “Có thể đổi sang hình phạt khác.”

Hướng Biên Đình nhướn mày, biết tên này chắc chắn không có ý tốt. Cậu nói: “Không cần.” Nói xong thì uống cạn ly rượu, thực ra ly này cũng không nhiều, trong rượu còn có nhiều đá nên đã làm loãng rượu đi khá nhiều, uống vào cũng không quá sốc.

“Đệt.” Thẩm Trạch ngạc nhiên. Cậu ta biết tửu lượng Hướng Biên Đình như thế nào, tên này uống rượu vang cũng có thể say, rượu mạnh chắc chắn không chịu nổi, giờ lại còn uống nhanh như vậy, “Cậu không thể uống chậm chậm chút sao.”

Hướng Biên Đình đã tính rồi, nếu say thật thì cùng lắm chỉ cần ngủ một giấc, Hạ Tuyên không ở đây, cậu cũng không có đối tượng có thể “cưỡng hôn”, không đến nỗi mất mặt. Ngủ cũng tốt, đỡ cho đám người này cứ tìm mọi cách moi thông tin từ miệng cậu.

Hướng Biên Đình đặt ly rượu lại lên bàn, nói với Thẩm Trạch: “Nếu lát nữa mà tôi ngủ gật thì lúc về nhớ gọi tôi dậy đấy.”

Thẩm Trạch cũng bật cười: “Chịu cậu luôn đấy.”

Hướng Biên Đình hơi choáng đầu, liền đi qua ngồi trên sofa, Thẩm Trạch ngồi bên cạnh cậu: “Ê này, tửu lượng của cậu như vậy, tương lai làm sao để kế thừa gia nghiệp và chinh chiến trên thương trường đây.”

Trước năm 18 tuổi, Hướng Biên Đình chưa từng đụng đến rượu, bố mẹ không cho phép, mà cậu cũng không thích cảm giác rượu trong cổ họng.

Bạn học Tiểu Hướng vẫn còn nhỏ, tửu lượng từ từ sẽ rèn luyện được thôi.

Chơi trò chơi xong, đám người lại bắt đầu hát, Trần Dục bị anh trai kéo đến sofa, có hơi ngại ngùng ngồi đó. Xung quanh ngoài Hướng Biên Đình và Thẩm Trạch ra, những người còn lại cậu ấy đều không quen biết. Trần Diệp đi hát, bỏ mặc em trai ở đây. Hướng Biên Đình thấy cậu ấy có vẻ hơi ngại ngùng, liền vẫy tay gọi: “Trần Dục, ngồi đây nào.”

Cậu ấy di chuyển lại gần, Thẩm Trạch hỏi: “Muốn hát bài gì, anh chọn giúp em nhé.”

Trần Dục lắc đầu.

“Vậy em ăn chút gì đi.”

Đầu Hướng Biên Đình càng lúc càng choáng, liền nhắm mắt dựa vào sofa, Trần Dục quay đầu nhìn cậu: “Anh Đình, anh khó chịu à?”

Hướng Biên Đình mở mắt, Trần Dục trong tầm nhìn của cậu cũng hơi lắc lư.

“Không sao, anh hơi choáng thôi.” Cậu lại nhắm mắt.

Cuối cùng, Hướng Biên Đình vẫn ngủ mất. Trần Dục gọi cậu dậy, lúc mở mắt còn nghe thấy bên tai có người gọi “Anh Đình”.

Cậu chưa ngủ được bao lâu, còn chưa tới nửa giờ. Ngoài trời đang có tuyết, tuyết dày thế này về cũng không an toàn, mà cả bọn cũng không định chơi lâu, 10 giờ là giải tán rồi.

Hơn 10 giờ, bên Hạ Tuyên cũng đã xong việc. Sau khi nghe hết cuộc gọi của Hướng Biên Đình, nghệ sĩ kia không nói một câu với Hạ Tuyên nữa. Xong việc, Hạ Tuyên bắt đầu thu dọn dụng cụ xăm hình, nghệ sĩ mặc áo khoác rồi gọi: “Thầy Hạ.”

Hạ Tuyên quay lưng về phía cậu ta: “Chuyện gì.”

“Thầy Hạ… có người rồi sao?” Nghệ sĩ đi đến phía sau hắn, thật sự không nỡ bỏ qua một món quá tốt như vậy nên muốn xác nhận lại một lần nữa, cho dù cuộc gọi vừa rồi đã trở thành một dấu hiệu không thể rõ ràng hơn.

Hạ Tuyên nói: “Có rồi.”

Nghệ sĩ im lặng một lúc lâu, sau đó thở dài, đội mũ lên cười nói: “Vừa rồi là tôi đường đột, xin lỗi, thầy Hạ đừng để trong lòng. Ừm… trước đó chúng ta đã ký hợp đồng bảo mật rồi, tôi không nói thêm gì nữa, thầy Hạ nên hiểu.”

Đây là nhắc nhở hắn không nên nói điều không nên nói, vì cậu ta còn phải duy trì hình tượng trai thẳng trước mặt fan. Mặc dù có thể thấy người này chắc chắn sẽ không nói lung tung, có khi nghe thấy lời này của cậu ta còn có thể thầm khinh thường nữa, nhưng vẫn cần nhắc một câu, phòng hờ cho chắc. Khinh thường cũng mặc khinh thường, không quan trọng, dù sao thì cậu ta cũng không thể ăn được miếng thịt đó, cho nên người ta cảm nhận thế nào về cậu ta cũng không quan trọng.

Hạ Tuyên thu dọn xong thì tháo găng tay và khẩu trang, sau đó quay người đi ra ngoài, giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa lơ đãng: “Đã biết ký hợp đồng rồi còn nói nhảm gì nữa.”

Nghệ sĩ đeo kính râm lên, vẫn cảm thấy đáng tiếc, trong lòng không khỏi nghĩ lẽ ra phải đến sớm chút.

Hướng Biên Đình vừa đứng dậy, vẫn cảm thấy đầu hơi choáng, chưa đứng vững đã phải dựa vào sofa.

“Vẫn choáng à?” Thẩm Trạch đỡ cậu, “Tửu lượng của cậu cũng coi như là điểm yếu chí mạng suốt đời rồi.”

Trần Dục cầm chai nước khoáng trên bàn đưa cho cậu: “Anh có muốn uống chút nước cho tỉnh không?”

Hướng Biên Đình nhận lấy, nói một tiếng “Cảm ơn”. Rượu mạnh có nồng độ cao nên lực ảnh hưởng cũng lớn, vốn tưởng uống một chút rồi ngủ một lát có thể tỉnh lại, ai ngờ giờ vẫn choáng.

Học sinh giỏi của lớp đương nhiên cũng như là bé cưng của cả lớp, hiếm khi thấy Hướng Biên Đình có vẻ “yếu đuối” như vậy, có người ở bên cạnh trêu: “Trần Diệp, xem xem cậu đã làm người ta thành thế này rồi.”

“Ôi ôi, đâu phải tôi ép uống, sao lại đổ lỗi cho tôi?”

“Có bia mà cậu không đưa, lại đưa rượu mạnh, tôi uống cũng còn say.” Người kia nói.

“Ôi, nói cái này làm gì…” Trần Diệp chớp mắt, trong lòng nghĩ tôi biết thừa cậu cố tình bóc mẽ tôi, cậu ta đi qua nhìn Hướng Biên Đình, “Ổn không, Hướng thiếu gia?”

Hướng Biên Đình lắc lắc đầu: “Không ổn lắm.”

“Không phải sắp ói rồi chứ?”

“Muốn ngủ.” Hướng Biên Đình cảm thấy tư duy của mình quá chậm chạp rồi, còn ảnh hưởng tới khả năng ngôn ngữ của mình nữa, bây giờ cậu không muốn nói chuyện lắm.

“Vậy chúng ta nhanh chóng rút thôi, giải tán thôi.” Trần Diệp nói xong thì cầm áo khoác trên sofa lên, giơ tay vò đầu Trần Dục một cái, “Đi thôi nhóc.”

Trần Dục nhíu mày chỉnh sửa lại mũ bị vò lệch.

Hướng Biên Đình đi hơi loạng choạng, người khác có thể không thấy, nhưng cậu tự mình cảm nhận được. Cậu cũng cảm nhận được ý thức của mình đang từ từ tách ra, phút trước nghĩ gì, phút sau đã quên rồi. Những tiếng cười đùa của bạn học trong tai cậu cũng mờ ảo, không biết họ đang nói gì, đang cười gì.

Cậu mơ màng nghĩ, đúng là thật sự cần phải rèn tửu lượng. Lại mơ màng tự nhủ, trước khi xỉu phải gọi một cuộc điện thoại cho Hạ Tuyên mới được, lên xe sẽ gọi.

“Cậu có ổn không đấy?” Giọng nói của Thẩm Trạch từ bên cạnh vọng tới, “Đừng ngủ gật giữa đường nhé.”

Hướng Biên Đình cho tay vào túi áo, đầu ngón tay cọ cọ vào vỏ điện thoại, nheo mắt nói: “Đang chiến đấu với ma ngủ.”

Thẩm Trạch cười nói: “Ma ngủ cái nỗi gì, phải là ma say. Thật sự không ổn thì cứ gục xuống đi, tôi sẽ dìu cậu ra ngoài.”

Hướng Biên Đình không muốn nói nhiều, hệ thần kinh gần như ở trạng thái ngủ, không thể suy nghĩ được.

Điện thoại trong túi rung lên, ngón tay cậu đang cọ cọ vỏ điện thoại chợt dừng một chút, hơi chậm chạp lấy điện thoại ra. Cậu nhìn màn hình—— ID gọi tới hiện lên một ngôi sao.

Cậu ngẩn ra hai giây rồi ấn một cái vào màn hình, điện thoại đưa lên tai.

Đúng là hệ thần kinh ảnh hưởng đến hệ ngôn ngữ mà. Đương lúc hỗn loạn, cậu mở miệng gọi một tiếng “Chú Hạ”.

Giọng cậu khàn khàn nhưng âm thanh lại rất rõ, những bạn học bên cạnh nghe thấy đều đồng loạt nhìn về phía cậu.

Ngoài Thẩm Trạch ra, không ai biết cuộc gọi mà cậu vừa nhận chính là cuộc gọi vừa rồi, không ai liên kết hai cuộc gọi đó lại với nhau cả. Thẩm Trạch nghe thấy xưng hô “chú Hạ” này, suýt nữa đã ngất xỉu. Lúc Hướng Biên Đình gọi, cậu ta còn không phản ứng kịp, ngẩn ra hai giây mới chú ý đến họ Hạ này.

Ánh sáng trong hành lang KTV khá mờ ảo, cũng may là những người có mặt đều chỉ chú ý đến Hướng Biên Đình, nếu không chắc chắn họ sẽ nhận ra khuôn mặt vừa ngơ ngác vừa méo mó của cậu ta.

Cậu ta thầm nghĩ: Hướng Biên Đình, cậu xong rồi đấy, lại còn chơi trò bí hiểm, đợi tí nữa sẽ tự bộc phát thôi.

“Uống rượu à?” Giọng nói trầm thấp của Hạ Tuyên từ ống nghe truyền đến.

Hướng Biên Đình vẫn đang say, giọng nói của Hạ Tuyên bên tai cậu có phần quyến rũ, mang theo từ tính lọt vào tai, khiến tai cậu tê dại.

Cậu lẩm bẩm một tiếng, phần ý thức còn lại duy nhất chỉ dùng để đối thoại với Hạ Tuyên, không thể dành ra chút nào để chú ý đến ánh mắt của các bạn cùng lớp.

Hoặc phải nói là trạng thái này của cậu hoàn toàn không quan tâm đến những ánh mắt đó.

Cậu biết xung quanh đều là các bạn cùng lớp, nhưng tiếng gọi “chú Hạ” vừa rồi cũng là do tiềm thức.

Lần trước say quá, cậu cũng ngớ ngẩn như vậy một lần.

“Về nhà chưa?” Hạ Tuyên hỏi cậu ở đầu dây bên kia.

“Chưa—” Hướng Biên Đình ngừng lại một chút, tốc độ nói chuyện chậm hơn mọi khi rất nhiều, “Sắp về.”

“Về bằng cách nào?” Hạ Tuyên đóng cửa lại, một bông tuyết nhỏ rơi trên kính chắn gió thành một chấm trắng, nhỏ đến mức gần như không nhìn thấy.

Tuyết rơi rồi, tuyết đầu mùa của Giang Châu.

“Tài xế… đến đón.” Hướng Biên Đình dụi mắt đã hơi nhức.

Tài xế đã đứng chờ ở cửa, Thẩm Trạch ước lượng sai rồi, Hướng Biên Đình chưa tự bộc phát thì một đám người đã ra khỏi cửa KTV. Tất cả đứng ở cửa tạm biệt nhau, Hướng Biên Đình vẫn bình thản nói chuyện với Hạ Tuyên, có bạn học nói “tạm biệt” với cậu, cậu chỉ máy móc vẫy tay.

Thẩm Trạch đẩy cậu về phía xe rồi đỡ người vào trong xe, khẽ phàn nàn: “Hướng Biên Đình, cậu thực sự làm tôi mở rộng tầm mắt rồi đấy, lại còn gọi ‘chú Hạ’ nữa chứ.”

Các người thực sự là đủ rồi đấy!

Câu này cậu ta nín lại không nói ra, sợ chú tài xế phía trước nghe thấy.

Hướng Biên Đình liếc mắt nhìn cậu ta, vẻ mặt lười biếng.

Thẩm Trạch nói với chú tài xế: “Chú Tiểu Tề, cậu ấy uống rượu rồi, về đến nhà chú nói với chú Hạ một tiếng nhé.”

Chú tài xế gật đầu: “Được.”

“Ờ…” Thẩm Trạch suy nghĩ một chút, phải nói đỡ cho Hướng Biên Đình trước mới được, “Lát nữa có thể cậu ấy sẽ nói lung tung loạn cào cào hết cả lên, chú đừng để ý đến cậu ấy, cứ tập trung lái xe nhé. Đường trơn, chú cẩn thận chút.”

Đối phương khẽ cười: “Biết rồi.”

Thẩm Trạch đóng cửa xe lại, Hướng Biên Đình dựa vào một bên cửa sổ, nhìn ra cảnh tuyết bên ngoài, hơi ấm thở ra bám vào kính, ngưng tụ thành một lớp sương mù.

“Chú Hạ.” Hơi thở của Hướng Biên Đình có hơi nặng nề.

“Ừ.”

“Chú xong việc chưa?”

“Xong rồi.”

Não Hướng Biên Đình đã hơi chậm chạp, một lúc cũng không biết phải nói gì. Hai đầu điện thoại đều im lặng, sau một lúc, Hạ Tuyên đột nhiên nói: “Gọi anh nào.”

Hướng Biên Đình ngẩn ra một chút rồi khẽ gọi: “Chú Hạ.” Cậu lau lau lớp sương trắng trên kính, “Sao vậy?”

“Không sao cả, chỉ muốn nghe giọng em thôi.”

Năm nay tết đến sớm, chẳng còn mấy ngày nữa. Thật ra, lúc trước Hướng Biên Đình đã muốn hỏi xem Hạ Tuyên sẽ ăn tết như thế nào. Một mình quá lạnh lẽo.

“Chú Hạ, tết này em về tìm chú nhé.” Hướng Biên Đình nhìn ra ngoài cửa sổ nói, “Em sẽ ăn Tết cùng chú luôn.”

Hướng Biên Đình nói lời khi say, nhưng cũng là lời từ tận đáy lòng. Cậu biết đề xuất này không thực tế lắm, cũng đoán được Hạ Tuyên sẽ từ chối.

Quả nhiên, Hạ Tuyên không đồng ý: “Em cứ ngoan ngoãn ở nhà với bố mẹ mình đi.”

Hướng Biên Đình nhắm mắt lại, cảm giác vô lực trước đó lại từ từ dâng lên trong lòng.

Bình Luận (0)
Comment