Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 82

Chương 82

Có một số chuyện Hướng Biên Đình không cần hỏi nhiều cũng hiểu lý do.

Hạ Tuyên từ chối lời đề nghị này, chẳng qua là muốn để cho cậu đón Tết bình yên. Thời điểm này mà trở về Giang Châu, lại còn nói với bố mẹ là muốn ở bên hàng xóm đón Tết thì dù là che giấu hay là thẳng thắn, thì cái Tết này cũng không thể nào yên ổn.

Sau này vẫn còn rất nhiều năm có thể đón Tết cùng Hạ Tuyên, thật sự không cần phải gấp gáp nhất thời. Cậu chỉ cảm thấy hơi bức bối, hơi khó chịu, không muốn xa Hạ Tuyên, dù chỉ là tạm thời.

Trong những năm qua, Hạ Tuyên đã mất quá nhiều, gần như không còn gì cả. Hạ Tuyên là một người phóng khoáng, tâm lý rất mạnh mẽ, có lẽ hắn vốn chẳng để tâm đến cô đơn, nhưng bỏ qua những điều đó, Hướng Biên Đình nghĩ rất đơn giản—cậu muốn ở bên cạnh Hạ Tuyên, cậu muốn trong cuộc đời của Hạ Tuyên có mình.

Đôi khi Hướng Biên Đình có thể cảm nhận được chút kiêu ngạo từ sâu trong xương tủy của mình, cậu thấy thương Hạ Tuyên, đồng thời cũng rất quan tâm đến giá trị của bản thân trong mối quan hệ với Hạ Tuyên.

Cậu muốn Hạ Tuyên cần cậu.

“Vậy anh sẽ đón Tết với ai…” Hướng Biên Đình nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ hỏi Hạ Tuyên, ý thức đã trở nên mơ hồ.

“Anh sẽ đến nhà A Viễn đón Tết.”

Đúng vậy, còn có Ninh Viễn và dì Ninh nữa, Hạ Tuyên thực sự không phải chỉ có một mình.

Hướng Biên Đình không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, khi tỉnh dậy thì thấy mặt chú Hạ.

“Có khó chịu không?” Chú Hạ hỏi cậu.

Trong thoáng chốc, Hướng Biên Đình ngây ra, đờ đẫn một chút mới nhớ ra mình vừa mới gọi điện cho Hạ Tuyên. Cậu vẫn ngồi trong xe, nhìn quanh tìm điện thoại. Điện thoại ở bên chân cậu, bị áo khoác che mất. Cậu cầm lên xem thử rồi không khỏi giật mình, Hạ Tuyên lại không tắt điện thoại.

Thực ra cậu không ngủ được lâu, từ KTV về nhà chỉ mất khoảng hai mươi phút. Cậu mới nói với Hạ Tuyên có mấy câu đã ngủ, Hạ Tuyên nghe thấy tiếng hít thở của cậu vài phút, sau đó nghe thấy một loạt âm thanh lộn xộn, đoán điện thoại chắc chắn đã rơi khỏi tay.

Điện thoại đặt trên giá đỡ xe vẫn không ấn nút tắt. Cậu không nỡ tắt, muốn nghe tiếng hắn khi tỉnh dậy.

“Anh Tuyên?” Giọng nói của Hướng Biên Đình có hơi khàn.

“Đến nhà rồi à?” Hạ Tuyên sớm đã về đến nhà. Hắn đứng ở ban công hút thuốc một lúc, điện thoại vẫn cầm trong tay, chỉ cần có chút động tĩnh ở đầu dây bên kia là sẽ nghe thấy.

“Ừm…” Hướng Biên Đình tỉnh lại nhưng vẫn choáng, choáng rồi lại tỉnh, đầu gần như thành một đống bột nhão. Cậu xuống xe, khẽ nói với chú Hạ “Cháu không sao”.

Hướng Biên Đình vẫn còn đang mơ màng, lên lầu vào phòng đóng cửa rồi không chịu được mà đổ người xuống giường, nhắm mắt nói: “Sao anh không tắt điện thoại?”

Hạ Tuyên cắn điếu thuốc: “Không nỡ.”

Hướng Biên Đình mở mắt, nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài liền đáp lại: “Vào đi.”

Chú Hạ bưng một cốc trà giải rượu vào, đặt lên đầu giường khẽ nói: “Uống cho mau tỉnh rượu.”

Hướng Biên Đình ngồi dậy uống một ngụm trà, nghe thấy chú Hạ nói: “Sếp Biên và sếp Hướng đã về.”

Cậu cầm cốc trà sững sờ một lát, rồi gật đầu ừ một tiếng.

Chú Hạ khép cửa ra ngoài, Hướng Biên Đình nhấp từng ngụm trà giải rượu, gọi: “Anh Tuyên.”

“Ừm.” Hạ Tuyên đáp lại, nói: “Anh đi tắm, em nghỉ sớm đi.”

Im lặng một lát, Hướng Biên Đình ừm một tiếng.

“Chúc ngủ ngon.” Hạ Tuyên nói.

“Chúc ngủ ngon.”

Điện thoại tắt, Hướng Biên Đình ngồi bên giường vô hồn nhấp trà giải rượu. Vừa uống xong thì mẹ cậu đã đến gõ cửa, vào phòng ngửi thấy mùi rượu thì không khỏi nhíu mày.

“Uống rượu à?” Mẹ cậu hỏi một câu.

“Con uống một chút, vừa rồi chơi game thua bạn cùng lớp.”

Mẹ vỗ vỗ đầu cậu: “Đi tắm đi, mùi rượu nồng quá.”

Hướng Biên Đình khẽ cười: “Làm gì mà nồng, con chỉ uống một chút thôi.”

Hằng ngày phòng của Hướng Biên Đình luôn có một mùi bạc hà nhẹ nhàng, rất dễ chịu, nhưng bây giờ trong căn phòng này có chút mùi rượu cũng rõ ràng là bất thường, Biên Du không quen mùi này.

Hướng Biên Đình bị mẹ đuổi đi tắm. Sau khi uống trà giải rượu, cậu đã cảm thấy khá hơn nhiều, nhưng vẫn còn buồn ngủ. Sau khi tắm xong thì gửi một tin WeChat cho Hạ Tuyên, chưa đợi được hồi âm đã ngủ thiếp đi.

Sau đó, Hướng Biên Đình không nhắc lại chuyện trở về phương Nam đón Tết cùng Hạ Tuyên nữa, chưa nói đến thái độ của Hạ Tuyên thế nào, mà chính cậu cũng hiểu rõ chuyện này không thực tế. Cậu có nóng vội cũng phải cân nhắc cảm nhận của bố mẹ, không thể để cho họ đón một cái Tết mà lòng không yên được. Tóm lại, giờ không thể tuỳ hứng được.

Cậu hiểu hết lý lẽ, cũng nghĩ rất rõ ràng. Có điều hiểu thì hiểu, nhưng cảm xúc vẫn không thể hào hứng nổi. Lý trí có thể kiềm chế hành vi, nhưng không thể kiểm soát được cảm xúc.

Hướng Biên Đình rất ít khi để cảm xúc trên mặt, hoặc có thể nói trước khi gặp Hạ Tuyên, cậu gần như không bao giờ bị những cảm xúc phức tạp chi phối. Nhưng người hiểu cậu thì chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra cậu đang trong trạng thái ra sao, chẳng hạn như Giang Lâm.

Từ lúc Hướng Biên Đình về nhà nghỉ lễ còn chưa gặp anh mình, anh cậu là một người rất bận rộn, bận đến gần Tết mới tranh thủ được chút thời gian. Vừa mới trở về từ chuyến công tác thì nhận được một “tin cực sốc”. Người lớn trong nhà đã sắp xếp cho anh ta một đối tượng, còn đưa luôn người về nhà, khiến anh ta tức giận đến mức suýt nữa thì nổ tung tại chỗ.

Đây đã không phải lần đầu tiên bố mẹ anh ta tự ý sắp xếp đối tượng cho anh ta nữa rồi, nhưng lần này thì thực sự quá mức, thậm chí còn không thông báo trước đã trực tiếp dẫn người về nhà. Lần này anh ta không nể nang ai nữa, đặt hành lý xuống rồi lập tức quay đi. Loại chuyện này phải đi từng bước, lần này mà còn nể nang thì sẽ còn lần sau. Anh ta hiểu rõ cha mẹ mình lắm rồi, trước đây anh ta cứ luôn nhẫn nhịn cho nên mới để hai ông bà ngày nào cũng đạp lên giới hạn của anh ta.

Giang Lâm vừa khỏi cửa đã gọi điện cho Hướng Biên Đình, nói muốn mời cậu một bữa lớn. Thẩm Trạch đang ngồi bên cạnh Hướng Biên Đình, dẻo miệng hỏi Giang Lâm là bữa lớn này có phần của cậu ta không.

Giang Lâm cười nói: “Em cũng đến đi.”

Vì vậy hai người cùng qua đó.

Giang Lâm đến nhà hàng trước, tranh thủ hai đứa trẻ chưa tới thì vào khu vực hút thuốc hút hai điếu, khi quay lại thì hai người đã tới. Giang Lâm mặc vest dưới áo khoác, Thẩm Trạch thấy anh ta mặc trang trọng như vậy nên ngồi xuống đã nói: “Anh mặc như mới đi hẹn hò ấy nhỉ.”

Giang Lâm ném cho cậu ta một gói khăn ướt: “Nhóc con, thật chẳng biết điều gì cả.”

Thẩm Trạch giơ tay đón lấy, cười nói: “Anh Lâm, anh không phải là đi hẹn hò thật đó chứ?”

Giang Lâm mở thực đơn, miệng ngậm một điếu thuốc chưa gọi món, nói: “Anh vừa mới đi công tác về, hẹn hò cái gì chứ.”

Hướng Biên Đình liếc Giang Lâm: “Không phải cô đã dẫn người mà muốn giới thiệu cho anh về tận nhà rồi chứ?”

Giang Lâm ngẩng đầu nhìn cậu rồi gật đầu: “Đầu óc đúng là nhanh nhạy như một cơn gió.”

“Trông mặt anh đã khó coi thế nào rồi kìa.” Hướng Biên Đình nói.

Giang Lâm không muốn nhắc đến chuyện này, nhắc tới là thấy phiền lòng. Anh ta đẩy thực đơn về phía bàn của hai người: “Gọi đi, gọi món đắt vào.”

Ăn xong bữa tối tại nhà hàng, Giang Lâm dẫn hai đứa trẻ lên khu giải trí trên lầu chơi bi-a, chơi một lúc đã nhìn ra Hướng Biên Đình chẳng hề có hứng thú. Anh ta đã liên tục ghi điểm, nhưng Hướng Biên Đình căn bản không để tâm vào trò chơi, có một lần còn suýt đánh bóng ra ngoài bàn. Hướng Biên Đình như thế này thật hiếm thấy, Giang Lâm cầm cây bi-a đi vòng đến chỗ bóng trắng, lúc đi qua Hướng Biên Đình còn nói: “Sao hôm nay tâm hồn em không ở đây vậy.”

Bên cạnh, Thẩm Trạch “hứ” một tiếng: “Mấy hôm nay có hôm nào là tâm hồn cậu ấy ở đây đâu, chuyện quá bình thường.”

Hai người đều là những người hiểu rõ cậu, cũng chỉ có những người hiểu cậu mới có thể cảm nhận được sự khác thường nhỏ bé đó.

Giang Lâm cúi người xuống bàn trước, nghiêng đầu nhìn cậu nhưng không lập tức hỏi gì. Có một số chuyện, anh ta chờ Thẩm Trạch đi toilet không có ở đó mới hỏi: “Không phải vì cái anh chàng hàng xóm Giang Châu của em đó chứ?”

Hướng Biên Đình nhắm vào bóng trắng đẩy một cú, bóng này vào. Cậu đứng dậy nhìn anh trai, thực sự ngưỡng mộ khả năng quan sát nhạy bén của anh mình, và cũng không nghĩ là lâu như vậy mà có chuyện gì anh ấy cũng vẫn có thể liên tưởng ngay đến Hạ Tuyên.

“Anh vẫn nhớ anh ấy à.” Hướng Biên Đình cầm gậy bi-a đi sang phía bên kia bàn.

Giang Lâm nhướn mày, hỏi: “Bây giờ vẫn là hàng xóm à?”

Hướng Biên Đình lắc đầu, nói: “Không còn nữa.”

Mặc dù là điều nằm trong dự đoán, nhưng Giang Lâm vẫn ngẩn ra vài giây. Anh ta “hừ” một tiếng, nói: “Anh đã biết đó là chuyện sớm muộn thôi mà.”

“Cãi nhau à?” Giang Lâm hỏi cậu.

“Không.” Hướng Biên Đình lại đánh vào một quả, “Cãi nhau cái gì, bọn em vẫn tốt mà.”

“Vậy em làm gì mà như mất hồn thế hả.” Dù sao thì chỉ cần liên quan đến chuyện của người hàng xóm đó, Hướng Biên Đình đều có hơi không ổn, cho nên Giang Lâm mới có thể liên tưởng ngay đến trạng thái hiện tại của cậu với Hạ Tuyên.

Hướng Biên Đình nói chuyện với anh trai thường luôn có vẻ bông đùa: “Cảm nhận được chút khổ sở của yêu xa chứ còn sao.”

Giang Lâm sững sờ một chút, rồi bật cười ấn gậy vào lưng cậu một cái: “Lại còn yêu xa, trông cái tiền đồ của em này.”

Hướng Biên Đình cũng có thể xem như là tìm vui trong khổ sở, năm mới không gặp được Hạ Tuyên, cậu thực sự chẳng muốn làm gì.

Giang Lâm đi tới xoa xoa đầu cậu: “Yêu cái là trở nên trẻ con rồi.”

Hướng Biên Đình quay đầu nhìn anh ta, cảm thấy anh mình nói đúng, thực sự rất trẻ con, không chỉ trở nên trẻ con mà còn trở nên thích làm nũng nữa.

“Tốt đấy, có tính người rồi.” Giang Lâm đập vào trán cậu một cái, “Thỉnh thoảng anh lại thấy em cứ ngoan đến mức giống như một con búp bê vậy, trẻ con chút cũng tốt.”

Hướng Biên Đình hơi mỉm cười, cúi người đánh một quả cuối cùng vào lỗ.

Trước đêm giao thừa, Hạ Tuyên vẫn nhận việc. Cách đây nửa tháng, hắn đã cho Trình Dư nghỉ rồi, giờ trong studio giờ chỉ có một mình hắn.

Từ tần suất hồi âm của hắn trong WeChat, Hướng Biên Đình biết những ngày này chắc chắn hắn rất bận rộn. Trước đêm Giao thừa một ngày, cậu gửi tin nhắn cho hắn, nhưng đến tối hắn mới hồi âm.

Giống như những năm trước, bữa cơm tối giao thừa năm nay cả gia đình vẫn ăn ở nhà Hướng Biên Đình, nhà bác với nhà cô cậu cũng đã đến. Ngoài Giang Lâm là anh họ, Hướng Biên Đình còn có một người chị họ. Chị họ cậu có một cô con gái, năm nay vừa tròn sáu tuổi, là một bé gái lai, rất đáng yêu, trông như một em bé búp bê vậy. Chị họ cậu đã ly hôn, chồng cũ là một người Anh. Hôm nay ăn cơm, chị dẫn theo bạn trai mới tới, cũng là một người nước ngoài mắt sáng tóc vàng.

Giang Lâm vừa nhìn thấy bạn trai mới của chị mình đã cười hút thuốc: “Chị thích loại này à?”

Hướng Mẫn đang hút một điếu thuốc mảnh, cười nói: “Đúng, thích loại này.”

“Người này đẹp trai hơn người trước.”

“Lần sau tìm thì chắc chắn không thể tìm người kém hơn rồi.”

Phòng khách rộng, đông người như vậy mà vẫn rất trống. Hướng Mẫn và Giang Lâm đứng bên cửa sổ sát đất vừa hút thuốc vừa trò chuyện. Bạn trai mới của Hướng Mẫn đang nói chuyện với bố cô, con gái cô thì được bạn trai mới bế, đang cố gắng thoát khỏi tay anh ta rồi cầm một món đồ chơi bông chạy về phía cô, miệng mềm mại gọi “Mami”.

Hướng Mẫn vẫy tay với con gái: “Bé cưng tìm cậu Tiểu Hướng chơi đi, mami đang hút thuốc này.”

Hướng Biên Đình đang ngồi trên sofa chơi điện thoại, nghe thấy tiếng liền vỗ tay với cháu gái. Bé gái cũng là một người thích đẹp, bình thường không tiếp xúc nhiều với Hướng Biên Đình, nhưng vẫn rất gần gũi cậu. Chỉ cần cậu giơ tay ra là cô bé đã chạy đến ôm, từ nhỏ đã như vậy rồi. Lần này cũng vậy, Hướng Biên Đình vừa vỗ tay, cô bé đã ôm món đồ chơi chạy qua bổ nhào vào lòng cậu.

“Gọi cậu chưa?” Hướng Biên Đình cúi đầu nhìn bé.

“Cậu.” Hai mắt bé gái to sáng long lanh, màu mắt cũng rất nhạt, gương mặt giống búp bê này không thể không khiến Hướng Biên Đình nhớ đến dáng vẻ của Hạ Tuyên hồi nhỏ.

Hướng Biên Đình nắn nắn gương mặt bé.

Đến khi ăn tối, cháu gái vẫn muốn ngồi trong lòng Hướng Biên Đình, nhưng Hướng Mẫn không chiều: “Con ngồi như thế thì cậu ăn cơm làm sao được? Tự giác chút, qua đây với mami.”

Cháu gái rất nghe lời, vừa nghe mẹ nói đã đi qua. Hướng Biên Đình đã chơi với bé khá lâu, cuối cùng có thời gian rảnh để xem điện thoại. Tin nhắn WeChat hôm nay đặc biệt nhiều, vừa mở ra đã thấy toàn là lời chúc năm mới. Hướng Biên Đình mở khung chat với Hạ Tuyên, một giờ trước cậu đã gửi tin nhắn cho Hạ Tuyên nhưng còn chưa nhận được hồi âm.

Không biết đêm Giao thừa, anh ấy có còn đang làm việc không?

Điện thoại rung không ngừng, rất nhiều nhóm chat đều đang phát bao lì xì, âm thanh rung các kiểu khiến Hướng Biên Đình hơi phiền. Cậu khẽ nhíu mày rồi tắt màn hình, để điện thoại trên bàn, nâng cốc nước trái cây trước mặt lên uống một ngụm.

Giang Lâm ngồi bên cạnh, quay đầu nhìn cậu rồi khẽ nói: “Nhìn em kìa, mặt mày u ám.”

Người lớn đang trò chuyện, nhưng Hướng Biên Đình không nghe được một câu nào. Sau mười phút, cậu mới nhận được tin nhắn của Hạ Tuyên.

—— Ở nhà?

Hướng Biên Đình nhìn màn hình điện thoại mà sững sờ, một giây sau đột nhiên đứng dậy khiến cả nhà chợt im lặng, mọi người bên bàn ăn đồng loạt nhìn về phía cậu.

“Có chuyện gì vậy?” Mẹ nhìn cậu, biểu cảm có hơi nghi ngờ.

“Con… ra ngoài gọi điện một chút.” Hướng Biên Đình cầm điện thoại nói.

“Chắc thằng bé này có bạn gái rồi.” Sau khi người ra ngoài, cô cậu nói một câu.

Hướng Mẫn cho con gái ăn một miếng thịt bò nhỏ, nói: “Đến đại học rồi có bạn gái không phải là chuyện bình thường sao, Tiểu Đình lại đẹp trai như vậy.”

Cháu gái vỗ vỗ bàn, cất giọng nhỏ nhắn lặp lại hai lần: “Đẹp trai! Đẹp trai!”Một bàn đều bị cô bé chọc cười.

Hướng Biên Đình vừa đi ra ngoài vừa gửi tin nhắn cho Hạ Tuyên, tay còn hơi run.

——Có ở.

——Anh Tuyên, anh ở đâu?

——Anh vừa đi đâu vậy, em nhắn tin cho anh mà anh không trả lời.

Hạ Tuyên: [Vừa ở trên máy bay.]

Khi đọc được tin nhắn này, Hướng Biên Đình cảm thấy như mình đã ngừng thở, cậu gọi điện cho Hạ Tuyên.

“Anh Tuyên? Anh…”

“Ra ngoài một chút, anh cần em ba phút.”

Hướng Biên Đình đột nhiên nhìn về phía cổng sân, ngẩn ra hai giây rồi lập tức chạy tới. Qua cánh cổng sắt, cậu và Hạ Tuyên nhìn nhau.

Hạ Tuyên mặc một chiếc áo khoác dạ màu nâu sẫm, vóc dáng cao lớn ẩn trong bóng đêm dày đặc.

Hướng Biên Đình đứng ngẩn ra một lúc lâu rồi mới đi qua ấn vào công tắc bên cạnh cổng sắt, cánh cổng vừa mở một chút, cậu đã nghiêng người chui ra ngoài từ khe cửa.

Hướng Biên Đình lập tức tiến tới ôm chầm lấy hắn. Cậu vùi mặt vào hõm vai Hạ Tuyên, rầu rĩ nói: “Ba phút thì làm gì đủ.”

Mùi bạc hà quen thuộc, cảm giác ấm áp quen thuộc.

Hạ Tuyên xoa đầu cậu, lồng ngực như được sưởi ấm.

“Sao anh lại đến đây?” Hướng Biên Đình ậm ừ hỏi.

Hạ Tuyên bỏ một bao lì xì đỏ dày vào túi áo khoác của cậu: “Đến để lì xì cho em.”

Cảm giác thấy trọng lượng nặng nề trong túi, Hướng Biên Đình hơi động thân, rồi đột nhiên bị Hạ Tuyên đè mạnh eo lại.

Cuối cùng cũng không thể kiềm chế được, hắn cúi đầu, chóp mũi chạm vào những sợi tóc trên đỉnh đầu Hướng Biên Đình, thì thầm: “Anh rất nhớ em.”

Bình Luận (0)
Comment