Chương 83
Mũi Hướng Biên Đình hơi đau xót: “Không phải anh nói là sẽ ăn Tết cùng nhà anh Viễn sao?”
“Anh càng muốn gặp em nhiều hơn,” Hạ Tuyên nói.
Hạ Tuyên tự nhắc mình biết đủ, chỉ nhẹ nhàng chạm mũi vào tóc Hướng Biên Đình rồi rút tay khỏi eo cậu. Dù sao thì họ cũng đang ở ngay trước nhà của Hướng Biên Đình, và nếu có ai từ nhà cậu ra ngoài và thấy họ ôm nhau thì sao còn yên ổn ăn Tết được nữa?
Hướng Biên Đình vẫn ôm cổ của Hạ Tuyên. Hạ Tuyên nghiêng đầu, môi gần sát tai cậu: “Chỉ một chút nữa thôi. Ba phút thực sự là không đủ.”
“Anh chỉ muốn em trong ba phút thôi sao?” Hướng Biên Đình vẫn giữ chặt lấy hắn, cọ mặt vào cổ hắn, môi anh chạm vào cổ áo của Hạ Tuyên và ngẩng lên nhìn hắn, “Anh không muốn thêm một chút nào nữa sao?”
Hạ Tuyên rũ mắt nhìn cậu: “Giờ anh không tham lam, chỉ cần sau này cho anh tất cả là được. Em đó.”
Hôm nay Hạ Tuyên khá kiềm chế, nhưng Hướng Biên Đình thì không. Trẻ trung và tràn đầy năng lượng, sau vài ngày kiềm nén cảm xúc, mọi cử chỉ thân mật đều do cậu khởi xướng. Không quan tâm họ đang ở đâu, cậu nghiêng mặt và hôn lên môi Hạ Tuyên.
“Cho anh tất cả,” cậu thì thầm đáp lại.
Hạ Tuyên im lặng, Hướng Biên Đình nghe thấy hơi thở của hắn trở nên nặng nề hơn.
Từ xa, âm thanh pháo nổ vang vọng khắp bầu trời, làm Hướng Biên Đình tỉnh lại một chút. Cậu buông Hạ Tuyên ra và nhìn xuống bao lì xì trong túi áo khoác của mình, kéo ra thấy một xấp lớn dày, có thể là bao lì xì mười nghìn tệ.
Bảo sao khi Hạ Tuyên vừa bỏ bao lì xì vào túi cậu, cậu đã cảm thấy áo mình nặng hơn.
“Bao lì xì này quá lớn,” Hướng Biên Đình nói, sờ vào túi mình.
“Không thể để em gọi ‘chú Hạ’ không công được.”
Hướng Biên Đình bật cười: “Vậy có vẻ như em đã nhận được bao lì xì này quá dễ dàng rồi.” Cậu không đẩy lại mà thoải mái nhận lấy. Tất cả mọi thứ của cậu đều thuộc về Hạ Tuyên, những vật ngoài thân này có là gì. Đây là tiền may mắn của Hạ Tuyên cho cậu, cậu phải giữ gìn thật tốt.
Hướng Biên Đình cất bao lì xì đi rồi chớp chớp mắt, liếc nhìn xung quanh để đảm bảo không có ai, rồi ghé sát vào tai Hạ Tuyên: “Dù em gọi anh là ‘chú Hạ’ thêm vài lần nữa, anh vẫn sẽ không trở thành chú đâu. Chúng ta không khác thế hệ. Anh là bạn trai em mà.”
Cậu không bao giờ nghĩ là có thể gặp Hạ Tuyên vào đêm giao thừa. Sau khi hồi thần, bản tính tự nhiên của Hướng Biên Đình lại xuất hiện. Cậu hạ giọng xuống gần như thì thầm, gần như thở hổn hển nói với Hạ Tuyên: “Em không tin là anh không biết em gọi anh như vậy chỉ vì chút tình thú xấu hổ đâu, chú Hạ.”
Hạ Tuyên liếc nhìn cậu. Hướng Biên Đình trêu xong là muốn trốn, cậu lùi lại một chút, chủ động nói mấy chuyện xấu hổ mà vẫn thấy tai mình nóng lên.
Đó là một sự hòa trộn giữa ngại ngùng và vui sướng.
Hai người im lặng đối diện nhau một lúc, và ngay sau đó, tai Hướng Biên Đình trở nên đỏ rực.
Hạ Tuyên lên tiếng: “Đã biết là tình thú thì sau này gọi anh như vậy trên giường nhớ đừng xấu hổ nhé.”
Đúng là gừng càng già càng cay. Hướng Biên Đình chịu thua, giờ ngay cả khuôn mặt cậu cũng đỏ.
Hạ Tuyên thích vẻ ngây thơ mà nghịch ngợm này của cậu, vẫn tiếp tục nhẹ nhàng trêu chọc: “Em trêu người khác mà cũng đỏ mặt à.”
Hướng Biên Đình che mặt: “Tại nó cứ tự đỏ lên ấy chứ, em có làm gì được đâu.”
Hạ Tuyên không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn cậu, như thể sẽ không bao giờ thấy đủ.
Hướng Biên Đình nhìn lên. Hôm nay Hạ Tuyên mặc một chiếc áo khoác dài, bên trong là một chiếc áo len cổ cao, phong cách tối giản càng khiến hắn trông cá tính. Hắn cao, và trang phục này tôn lên hình thể của hắn một cách hoàn hảo.
“Hôm nay đẹp trai quá nha anh Tuyên,” Hướng Biên Đình vừa nhận xét vừa nhìn hắn.
Hạ Tuyên nhướn một bên mày: “Thế bình thường anh không đẹp trai sao?”
Hướng Biên Đình cười: “Anh luôn luôn đẹp trai mà, biết rồi còn hỏi, anh nhìn gương mà có thể thấy mình đẹp trai thế nào rồi. Đó là một sự thật khách quan.”
“Mà anh còn chưa ăn cơm phải không?” Hướng Biên Đình đột nhiên hỏi.
“Anh đã ăn một chút trên máy bay rồi,” Hạ Tuyên trả lời.
Hướng Biên Đình nhíu mày: “Anh ăn đồ ăn trên máy bay? Anh… thôi, vào nhà em ăn cơm đi.”
“Anh đã nói là ăn rồi,” Hạ Tuyên không thể không xoa xoa đầu cậu. Đã ba phút trôi qua, và Hướng Biên Đình đã ra ngoài hơi lâu rồi. “Em nên quay vào nhà đi.”
“Anh đến tận đây chỉ để cho em một bao lì xì mừng năm mới à?”
Hạ Tuyên gật đầu: “Ừ.”
Hướng Biên Đình mấp máy môi, không biết phải nói gì.
“Và để nhìn em một chút nữa,” Hạ Tuyên thêm vào.
“Đừng chỉ nhìn em một chút, anh có thể nhìn em bao nhiêu lần tùy thích.”
“Ừ.” Hạ Tuyên nhìn cậu chăm chú. “Anh đang nhìn đây.”
Hướng Biên Đình cười: “Tối nay anh ở đâu?”
“Khách sạn.”
“Đã đặt trước chưa?”
“Rồi.”
“Anh dự định ở đây bao lâu?”
“Ngày mai đi.”
Hướng Biên Đình ngạc nhiên: “Anh thực sự chỉ đến để nhìn em một chút sao.”
Hướng Biên Đình đúng là đã ra ngoài quá lâu, đã gần mười phút, nên Giang Lâm đã ra ngoài tìm cậu. Khoảng cách từ cửa chính nhà họ Hướng đến vườn có một đài phun nước. Hạ Tuyên ngẩng đầu lên và thấy Giang Lâm đi về phía họ từ phía sau đài phun nước.
Hướng Biên Đình quay lưng về phía cổng nên không thấy Giang Lâm, vẫn tiếp tục nói với Hạ Tuyên: “Anh đã đặt chuyến bay chưa?”
“Chưa.”
“Vậy anh ở lại thêm vài ngày nữa được không?”
Hạ Tuyên trả lời: “Được.”
“Vào nhà đi, anh về khách sạn.”
“… Đừng đi.”
Cứ nghĩ Hạ Tuyên chỉ ăn tạm chút đồ ăn trên máy bay là Hướng Biên Đình lại rầu rĩ. Giờ cậu đã bình tĩnh hơn chút rồi, biết việc mời Hạ Tuyên vào nhà ăn bữa cơm giao thừa là không thực tế cho lắm. Họ sẽ cần phải bịa chuyện để giải thích. Nhưng cậu cũng không muốn Hạ Tuyên ở một mình.
“Đừng cái gì.” Giọng nói của Giang Lâm vang lên phía sau cậu khiến Hướng Biên Đình giật mình. Đột nhiên, có ai đó vỗ vào đầu cậu.
Cậu quay lại: “… Anh.”
Giang Lâm liếc nhìn Hạ Tuyên, anh ta đã nhận ra hắn từ lúc đứng ở ngay gần đài phun nước rồi. Với chiều cao và dáng vẻ nổi bật kia của hắn, thực sự không khó nhận ra.
Biểu cảm ngạc nhiên trước đó của Hướng Biên Đình đã xác nhận người này vừa mới bay từ Giang Châu đến.
Bảo sao tên nhóc em họ lại tương tư đến vậy, bất kỳ ai cũng có thể thấy cậu rất quấn Hạ Tuyên.
Giang Lâm gật đầu với Hạ Tuyên rồi nâng cổ tay lên, chỉ vào đồng hồ: “Em có biết em đã ra ngoài bao lâu rồi không?”
“Gần hai mươi phút.”
“Tại sao lại ra ngoài để gặp bạn vào một ngày quan trọng như giao thừa thế này?”
Hướng Biên Đình nhìn về phía cửa ra vào và hỏi Giang Lâm: “Mọi người bảo anh ra đây à?”
“Ừ.”
Ban đầu, Giang Lâm chỉ muốn ra ngoài hút thuốc, nhưng mẹ anh ta đã gọi anh ta lại, bảo anh ta đi tìm Hướng Biên Đình.
“Em gan đấy nhỉ,” Giang Lâm nói. “Lại còn đứng ngay trước cửa nhà mình.”
“Bọn em chưa làm gì cả,” Hướng Biên Đình vẫn rất dũng cảm, không hề cảm thấy chột dạ. Đối với cậu, moa moa vài cái chẳng phải là cái gì to tát hết.
Giang Lâm nhìn Hạ Tuyên: “Anh chuẩn bị đi à?”
Hạ Tuyên gật đầu.
Giang Lâm trả lời: “Vậy tôi sẽ đưa người về.”
“Được.”
Hướng Biên Đình nhíu mày, Giang Lâm nhận thấy và cũng thầm hiểu trong lòng. Em trai của anh ta đã trưởng thành và chín chắn, nhưng cũng rất cứng đầu, một khi đã quyết định điều gì thì không gì có thể khiến cậu từ bỏ.
Giang Lâm nói nghiêm túc: “Đừng có hồ đồ. Em biết điều gì quan trọng hơn mà. Nếu em không quay vào, bố mẹ em sẽ ra ngoài đấy.”
Hướng Biên Đình cứng đầu nhưng không hồ đồ. Cậu nói với Hạ Tuyên: “Ngày mai anh đừng đi.”
Hạ Tuyên nói: “Ừ, không đi.”
Hướng Biên Đình gật đầu và nói: “Vậy em vào đây, anh Tuyên.”
“Ừ, chúc mừng năm mới.”
“Còn chưa đến Tết mà,” Hướng Biên Đình nói. “Nhớ gửi địa chỉ khách sạn cho em. Ngày mai em sẽ đến thăm và chúc tết anh.”
Giang Lâm đưa hắn về, còn tiện thể nói với Hướng Biên Đình: “Nghĩ kĩ xem lát nữa vào giải thích thế nào với bố mẹ em nhé.”
“Thì ra ngoài gọi điện thôi, vừa rồi không phải nói vậy sao,” Hướng Biên Đình đáp, cho tay vào túi và nhẹ nhàng chạm vào bao lì xì đỏ. “Bố mẹ em không quá tò mò đâu, có khi còn chẳng buồn hỏi.”
Giang Lâm cũng nghĩ vậy. Vừa nãy, mẹ anh ta đã bảo là có thể Hướng Biên Đình đang hẹn hò, nhưng cả bố lẫn mẹ của Hướng Biên Đình đều không phản ứng nhiều hay tiếp lời. Có lẽ họ không can thiệp quá nhiều vào đời sống riêng tư của Hướng Biên Đình.
Nghĩ về những gì Hướng Biên Đình đã nói với Hạ Tuyên ở cuối, Giang Lâm bật cười: “Em vẫn định chúc Tết ai đó à? Ngày mai nhà em sẽ càng đông người hơn hôm nay. Em có thể ra ngoài được không?”
Hướng Biên Đình nghĩ không chỉ ngày mai, tối nay em đã muốn ra ngoài rồi đây.
Giang Lâm trông thấy một góc của bao lì xì đỏ ló ra từ túi của Hướng Biên Đình và hỏi: “Hắn cho em bao lì xì à?”
Hướng Biên Đình gật đầu, một nét cười thoáng hiện trên môi.
Giang Lâm chế nhạo: “Nhìn em vui chưa kìa. Hắn chạy từ Giang Châu đến đây à?”
“Ừm.”
Giang Lâm gật đầu: “Có vẻ hắn rất quan tâm.” Anh ta liếc nhìn túi quần phồng lên của Hướng Biên Đình. “Sao em không nhét bao lì xì vào trong áo? Để nó trong túi như thế này thì quá lộ liễu, mọi người trong nhà sẽ lại hỏi.”
Hướng Biên Đình cởi khóa áo khoác rồi để bao lì xì vào túi bí mật bên trong.
Vào đến nhà, bố mẹ của Hướng Biên Đình thực sự không hỏi gì, chỉ bảo sao cậu lại ra ngoài gọi điện lâu như vậy, đồ ăn nguội cả rồi.
Cô cậu hỏi: “Tiểu Đình có đang hẹn hò với ai không?”
Giang Lâm vừa đứng dậy lấy chân cua cho mẹ mình, cố ý đánh lạc hướng hộ Hướng Biên Đình: “Giới trẻ bây giờ coi trọng riêng tư, sao mẹ lại hỏi vậy? Ăn đi thôi.”
Hướng Biên Đình cúi đầu gửi tin nhắn cho Hạ Tuyên: [Anh Tuyên, địa chỉ khách sạn.]
Hạ Tuyên gửi vị trí của khách sạn cho cậu.
Không lâu sau bữa tối giao thừa, khách bắt đầu đến nhà họ chúc Tết, ngày mai cũng sẽ không thiếu khách. Năm nào cũng vậy, họ hàng, bạn bè, đối tác kinh doanh đến để tặng quà và chúc mừng. Trong vài ngày Tết, ngưỡng cửa nhà họ Hướng gần như bị đạp gãy.
Bố mẹ bận tiếp khách nên Hướng Biên Đình đã lén lút rời đi, chuẩn bị tới gara. Nhưng còn chưa đến thang máy, anh trai đã chặn cậu lại và túm cổ áo cậu: “Em đi đâu đấy?”
“Đi yêu đương vụng trộm,” Hướng Biên Đình nói, đẩy tay anh trai ra và bấm nút thang máy.
“Biết ngay thằng nhóc em không thể chờ đến ngày mai mà.”
Hướng Biên Đình cười cười: “Em chỉ định tới chúc tết anh ấy thôi.”
Giang Lâm vỗ vào cổ cậu: “Thích người ta đến vậy cơ à?”
“Ừm,” Hướng Biên Đình bước vào thang máy, Giang Lâm cũng theo vào.
Đã có rất nhiều điều được nói trong chuyến công tác đến Giang Châu đó, và Giang Lâm vẫn giữ nguyên thái độ của mình: Chỉ cần Hướng Biên Đình hiểu rõ mọi chuyện thì hãy cứ để cậu tự phát triển. Dù là quá trình hay kết quả có như thế nào thì đó cũng đều là lựa chọn của Hướng Biên Đình, cứ trải qua là được. Cuộc sống là để trải nghiệm, cả điều tốt lân điều xấu đều là một phần của cảnh vật dọc đường mà thôi.
Hướng Biên Đình ngồi trong xe, mở WeChat ra nhìn các tin nhắn. Các nhóm đều đang bận gửi bao lì xì, nhóm bạn cấp ba còn có mấy người đang tag cậu. Cậu lướt qua nhật ký trò chuyện, có người đang mời mọi người ra ngoài chơi và đã đặt chỗ trước, bảo ai có thể tham gia thì phản hồi. Hướng Biên Đình luôn im lặng nhưng vẫn luôn được tag.
Hướng Biên Đình lịch sự trả lời: “Tôi có việc, không thể tham gia.”
Vừa khởi động xe, Thẩm Trạch đã gọi điện. Cậu ta vừa mới ăn tối giao thừa xong, muốn rủ Hướng Biên Đình ra ngoài.
“Cậu đang làm gì thế? Không ra ngoài à?”
Hướng Biên Đình cười trả lời cậu ta: “Tôi đang xem Gala Xuân.”
Thẩm Trạch cạn lời: “Cậu đang xem Gala Xuân cơ á? Có chuyện gì?”
Điện thoại kết nối với Bluetooth xe. Hướng Biên Đình lái xe ra khỏi bãi đậu xe ngầm, nói: “Chuyện cá nhân, đừng hỏi.”
Khách sạn Hạ Tuyên đặt không xa, khá gần nhà Hướng Biên Đình. Khi vào sảnh, cậu còn cẩn thận đội mũ và đeo khẩu trang, sợ nhân viên lễ tân nhận ra mình.
Chúc Tết mà như ăn trộm vậy cơ.
Đi thang máy lên tầng cần thẻ từ. Hướng Biên Đình ngồi ở sảnh chờ, gửi tin nhắn cho Hạ Tuyên.
— Anh Tuyên, xuống đón em với.
Hướng Biên Đình đợi ở sảnh ba phút thì nghe tiếng thang máy. Cậu ngẩng lên và thấy hình ảnh quen thuộc. Hạ Tuyên đi thẳng về phía cậu, tóc vẫn còn ướt, chắc là vừa tắm xong.
Hướng Biên Đình đứng dậy, và Hạ Tuyên muốn nắm tay cậu ngay lập tức, nhưng những nơi như khách sạn thật sự quá công khai, mọi người còn đang liên tục ra vào ngoài sảnh.
Hai người nhìn nhau, và đều im lặng.
Không cần phải nói nhiều, chỉ cần một ánh nhìn đã hiểu ý nhau.
Hướng Biên Đình lặng lẽ theo Hạ Tuyên vào thang máy. Sau khi đi qua hành lang, Hạ Tuyên quẹt thẻ mở cửa. Ngay khi thẻ được cắm lên tường, cửa còn chưa kịp đóng lại, hắn đã kéo Hướng Biên Đình vào trong rồi kéo cậu thẳng lên giường, khiến mũ của Hướng Biên Đình cũng rơi xuống.
Hạ Tuyên cúi xuống gần cậu, kéo khẩu trang của cậu xuống: “Sao em lại che kỹ vậy?”
“Khách sạn này… là của nhà em, lễ tân biết em.”
Hạ Tuyên xoa ngón tay cái lên môi Hướng Biên Đình: “Không phải nói ngày mai mới tới chúc tết anh sao? Sao giờ lại đến đây?”
Hướng Biên Đình thè lưỡi ra nhẹ nhàng l**m ngón tay cái của Hạ Tuyên, rồi thì thầm: “Em không thể chờ đến ngày mai nữa.”
Hạ Tuyên nắm lấy má cậu và cúi xuống hôn.