Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 84

Chương 84

Khẩu trang của Hướng Biên Đình vẫn bị kẹt dưới cằm, Hạ Tuyên thấy vướng nên thẳng tay kéo ra. Khi hắn kéo nó ra, môi họ vẫn dán lấy nhau, l**m m*t, môi lưỡi quấn vào nhau, không tách rời một giây.

Hướng Biên Đình mặc một chiếc áo khoác lông. Phòng có hệ thống sưởi khiến cậu nhanh chóng cảm thấy nóng, đổ mồ hôi khắp người, mặt cũng đỏ bừng. Nhưng thật khó để biết liệu đó là do nhiệt độ hay vì cậu đang thiếu không khí từ những nụ hôn.

Hạ Tuyên cảm thấy như mình đang nằm trên một chiếc lò sưởi, với những đợt nhiệt bốc lên bao quanh. Hắn rời môi Hướng Biên Đình và nhìn xuống cậu.

Hơi thở của Hướng Biên Đình hơi hỗn loạn, những giọt mồ hôi lấp lánh ở đầu mũi. Hạ Tuyên giơ ngón cái nhẹ nhàng lau lớp mồ hôi đó đi.

“Anh có nóng không?” Trán Hướng Biên Đình đã ướt mồ hôi. Hạ Tuyên giơ tay lau cho cậu, “Cởi áo khoác ra đi.”

Hướng Biên Đình nằm lại và kéo khóa áo khoác lông vũ của mình ra. Vừa cởi áo ra, cậu lập tức cảm thấy mát hơn rất nhiều. Cậu ngồi dậy để cởi áo khoác, bên trong là một chiếc áo len mỏng màu be, phác hoạ ra vóc dáng thon dài. Cậu ngước mắt nhìn Hạ Tuyên, hai người nhìn nhau trong giây lát rồi Hạ Tuyên lại cúi xuống để hôn cậu một lần nữa.

Hướng Biên Đình bị đẩy lại lên giường lần nữa. Hạ Tuyên vòng tay quanh eo cậu, rồi nằm nghiêng bên cạnh khi ôm nhau, đầu mũi chạm nhẹ vào nhau, hơi thở hòa quyện.

Nụ hôn trở nên quá sâu và mãnh liệt khiến cả hai đều có phản ứng. Hạ Tuyên nhìn thẳng vào mắt Hướng Biên Đình, im lặng tháo thắt lưng cậu. Họ đang ở trong một khách sạn, và sẽ không có quần dự phòng để thay nếu mọi thứ trở nên lộn xộn. Hạ Tuyên kéo quần cậu xuống đến đầu gối, bao gồm cả đồ lót… Hướng Biên Đình hốt hoảng nhắm mắt lại.

Hạ Tuyên quay lại lấy vài chiếc khăn giấy trên bàn cạnh giường để lau tay, sau đó cho Hướng Biên Đình chút thời gian để nhịp thở lại bình thường rồi thản nhiên vươn tay ra. Hướng Biên Đình thấy lông mày Hạ Tuyên nhíu nhẹ, cậu chợt nhớ lại điều trước đó hắn từng nói, đột ngột hỏi, “Hôm nay… anh có muốn thử thứ gì khác không?”

Hạ Tuyên nhìn cậu, đôi mắt không biểu lộ cảm xúc.

“Như này có đủ cho anh không?” Hướng Biên Đình lại hỏi.

Hướng Biên Đình đã ở bên Hạ Tuyên một thời gian, ban đầu Hạ Tuyên nói là cần cho cậu thời gian để điều chỉnh, nhưng giờ họ vẫn chưa tiến xa hơn. Mỗi khi họ ở trong khoảnh khắc đó, rõ ràng là Hạ Tuyên đã kiềm chế. Hướng Biên Đình không ngây thơ, cậu cũng nhận ra điều đó. Cậu không cần phải chuẩn bị tâm lý quá nhiều cho việc này—họ đang yêu nhau, sớm muộn gì họ cũng sẽ làm điều đó. Cậu cảm thấy Hạ Tuyên đã cho mình đủ thời gian để điều chỉnh, và dường như Hạ Tuyên đã trở nên “dịu dàng” hơn trước, như thể hắn cố tình làm chậm lại nhịp độ của mối quan hệ của họ. Điều này không thực sự phù hợp với phong cách của hắn.

“Chưa đủ,” Hạ Tuyên trả lời.

Hơi thở của Hướng Biên Đình hơi ngưng lại: “Vậy…” Tay cậu vẫn bị Hạ Tuyên nắm nhẹ, cũng đang di chuyển.

Hạ Tuyên cúi người chặn môi cậu, thời khắc này, lời nói này, thực sự khiến hắn phát điên.

Nhưng dù sao thì Hạ Tuyên cũng không thể làm luôn hôm nay được, thời điểm không thích hợp. Lát nữa hắn phải để Hướng Biên Đình về, không thể giữ cậu ở đây quá lâu được.

Khi họ tiến gần đến cơn c*c kh***, Hạ Tuyên không thể ngăn mình cắn vào đầu lưỡi của Hướng Biên Đình, làm Hướng Biên Đình đau tới mức hít hà.

Cú cắn đó thật sự đau.

Hai người đã bên nhau được vài tháng, lại còn ở trong trạng thái nửa chung sống. Ngoài việc đó, họ gần như đã làm hết mọi điều cần làm, Hướng Biên Đình cũng không còn xấu hổ khi dùng tay như trước nữa. Tuy nhiên, Hạ Tuyên luôn bảo cậu “lịch sự,” và vẫn phàn nàn về điều này lần này.

Sau khi vội vã kết thúc, Hạ Tuyên nhéo má cậu, nói, “Anh xem lưỡi nào.”

Hướng Biên Đình ngoan ngoãn thè lưỡi ra. Hạ Tuyên thích cắn lưỡi cậu, sau đó thì luôn kiểm tra xem có bị thương ở đâu không. Hôm nay hắn còn cắn mạnh hơn bình thường.

Xác nhận không bị thương rồi, nhưng Hạ Tuyên không buông tay, vẫn giữ chặt mặt cậu, nhìn cậu nhưng không nói gì.

Má Hướng Biên Đình phồng lên vì bị giữ chặt, cậu chớp mắt: “Hôm nay chúng ta có thử gì mới không anh?”

“Có thử gì mới thì cũng sẽ không phải ở đây,” Hạ Tuyên nói thẳng, “Không có bao cao su, không có gel bôi trơn.”

Hướng Biên Đình bỗng cười, nhận ra Hạ Tuyên vẫn giống như xưa.

Cả hai nằm trên giường một lúc. Khi Hạ Tuyên lấy giấy ăn giúp Hướng Biên Đình lau tay thì Hướng Biên Đình chợt hỏi: “Anh Tuyên, anh cố ý phải không?”

Hạ Tuyên ngẩng đầu nhìn cậu.

“Anh cố ý làm chậm lại tốc độ mối quan hệ của chúng ta phải không?”

Hạ Tuyên đang kiềm chế, Hướng Biên Đình cảm nhận được điều đó.

Hướng Biên Đình quá nhạy bén và tinh ý, cũng không ngại nói ra điều đó. Hạ Tuyên thích điều này ở cậu, cậu luôn có thể nói thẳng thắn, và luôn đi thẳng vào vấn đề chứ không bao giờ lòng vòng.

Cậu hỏi rất nghiêm túc, Hạ Tuyên cũng trả lời nghiêm túc: “Làm chậm lại mới có thể hiểu càng sâu. Em cần phải thấy và hiểu rõ, anh là loại người như thế nào.”

Hướng Biên Đình khá ngạc nhiên, cậu không ngờ Hạ Tuyên lại nghĩ như vậy. Cậu cười: “Em nghĩ mình đã thấy anh rất rõ rồi. Còn em thì sao? Anh có thấy rõ em không?”

Hạ Tuyên ném giấy ăn vào thùng rác bên giường: “Thấy rõ hay không cũng đều là của anh, không cần phải nhìn.”

Hướng Biên Đình nhướn mày trêu hắn: “Nói vậy thì… anh Tuyên, có phải cảm xúc của anh dành cho em có hơi mù quáng không? Anh còn chẳng thèm tìm hiểu em sâu sắc.”

Hạ Tuyên cũng trêu lại: “Tìm hiểu qua qua mà đã mù quáng như thế này, hiểu sâu hơn thì còn gì nữa chứ?”

Hướng Biên Đình buồn cười: “Nếu hiểu sâu hơn, anh sẽ thấy những tật xấu của em. Em không tốt như anh nghĩ, dần dần anh sẽ biết thôi.”

“Tốt hay xấu, tất cả vẫn là của anh,” Hạ Tuyên lặp lại.

Sau khi họ quậy phá, căn phòng đã nhuốm một loại mùi khá khó chịu. Hạ Tuyên đứng dậy vỗ vào mặt Hướng Biên Đình: “Đi rửa tay đi.”

Hướng Biên Đình ngồi dậy và thấy những vết bẩn trên ga trải giường, một số là của cậu, một số của Hạ Tuyên, lốm đốm và không đẹp mắt.

“Giường này…” Biểu cảm của cậu khá phức tạp.

Lát nữa Hạ Tuyên ngủ thế nào đây?

Hạ Tuyên liếc nhìn xuống giường và nói: “Lát anh sẽ gọi dọn phòng.”

Cả hai vào nhà tắm rửa tay. Hạ Tuyên bóp một ít xà phòng rửa tay và quay sang hỏi Hướng Biên Đình: “Bố mẹ em có biết em ra ngoài không?”

“Có,” Hướng Biên Đình mở vòi nước để rửa sạch bọt xà phòng trên tay.

Hạ Tuyên gật đầu: “Vậy về sớm chút đi. Em đi gì tới?”

“Em lái xe tới.”

“Anh Tuyên.” Hướng Biên Đình gọi.

“Hửm?” Hạ Tuyên ngẩng lên và đối diện với chính mình trong gương.

“Em không sợ bố mẹ phát hiện,” Hướng Biên Đình nói.

Sớm muộn gì, cậu cũng sẽ nói với bố mẹ về mối quan hệ của mình và Hạ Tuyên, cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc tránh né điều đó.

“Anh biết,” Hạ Tuyên nhìn cậu và nói.

Bình Luận (0)
Comment