Chương 85
Hạ Tuyên nhặt chiếc áo khoác lông vũ trên sofa lên đưa cho Hướng Biên Đình.
Hướng Biên Đình nhận lấy và khoác vào, kéo khóa lên. Không cần nói nhiều, cậu biết mình nên về.
Ban đầu cậu dự định sẽ dành cả ngày mai với Hạ Tuyên, nhưng vừa nhớ ra chiều mai cậu đã hẹn đi trượt tuyết với Thẩm Trạch và một vài bạn cùng lớp cấp ba, kế hoạch đó đã được sắp xếp từ trước Tết, cậu không thể để họ chờ được. Nghĩ tới đó, cậu nhận ra mình sẽ gần như không có thời gian rảnh ngày mai, buổi sáng chúc tết họ hàng, chiều đi trượt tuyết, tối ra ngoài ăn cơm cùng bố mẹ.
Cậu không ngờ Hạ Tuyên lại đến vào đêm giao thừa. Nếu biết trước, cậu chắc chắn sẽ không dồn lịch trình của mình kín như vậy cho ngày đầu năm mới.
Trước đó, lúc ở cửa nhà, cậu đã muốn Hạ Tuyên ở lại thêm hai ngày, nhưng giờ không sắp xếp được thời gian ở cùng hắn nên trong lòng cậu hơi buồn phiền. Kế hoạch chỗ Thẩm Trạch không thể hoãn lại, hẹn rồi mà không đi thì thật không ổn. Nhưng Hướng Biên Đình vẫn muốn giải thích tình hình cho Hạ Tuyên: “Anh Tuyên, mai em có khá nhiều việc…”
“Cứ làm những gì em cần, rảnh thì tới tìm anh.” Hạ Tuyên nhặt chiếc mũ lưỡi trai trên giường lên giúp cậu đội vào, còn ấn vành mũ xuống.
“Đó đều là những việc mà em đã lên kế hoạch trước…” Hướng Biên Đình cũng đeo khẩu trang che gần hết khuôn mặt, chỉ còn lại đôi mắt, “Mai em đi trượt tuyết với bạn học, hay anh đi cùng em nhé?”
Hạ Tuyên từ chối: “Em đi đi, anh còn có việc phải làm.”
Sao hắn lại đi chơi cùng một đám trẻ con ở độ tuổi đôi mươi được.
“Việc gì vậy?”
“Một người bạn hẹn gặp anh.”
Người bạn này là người mà Hướng Biên Đình đã gặp tại triển lãm xăm hình vào ngày Quốc khánh trước đó. Anh ta là người tổ chức, Lý Lệ Minh. Anh ta cũng biết Bạch Khâm, chuyện Hạ Tuyên đến Bắc Thành, họ chỉ nói chuyện trong WeChat là biết.
Hạ Tuyên lặp lại, “Rảnh thì tới tìm anh.”
Hướng Biên Đình hỏi, “Anh chưa đặt vé máy bay à?”
“Chưa.”
Hướng Biên Đình nâng khẩu trang lên một chút rồi chớp chớp mắt: “Vậy anh ở lại thêm một ngày nữa nhé? Mùng hai em rảnh cả ngày.”
Hạ Tuyên cong ngón trỏ nâng dưới cằm Hướng Biên Đình: “Ừm.”
Hạ Tuyên đi cùng Hướng Biên Đình xuống dưới chỗ đỗ xe ở lối vào. Hướng Biên Đình lên xe, hạ cửa sổ xuống và gọi: “Anh Tuyên.”
Sắp Tết rồi, tiếng pháo ở xa đã vang lên, cắt ngang cả tiếng nói của Hướng Biên Đình.
Hạ Tuyên cúi xuống nghe cậu nói. Hướng Biên Đình hạ khẩu trang xuống và nghiêng về phía tai Hạ Tuyên, nói nhỏ, “Chúc mừng năm mới.”
Nói xong, môi cậu nhẹ nhàng chạm vào d** tai Hạ Tuyên.
Sáng sớm ngày đầu năm mới, Hạ Tuyên nhận được một cuộc gọi từ Ninh Viễn. Khi cuộc gọi được kết nối, bên kia im lặng. Hạ Tuyên liền nói trước: “Chúc mừng năm mới.”
Bên kia vẫn im lặng, nhưng sau vài giây, Ninh Viễn trả lời: “Cảm ơn.”
Cậu ấy đã thực hiện cùng một quy trình chúc mừng năm mới với Hướng Biên Đình. Vốn Hướng Biên Đình định sẽ gọi cho Ninh Viễn để chúc mừng năm mới, nhưng không nghĩ Ninh Viễn đã gọi cho mình trước. Cậu khá ngạc nhiên khi ngủ dậy lại nhận được cuộc gọi của Ninh Viễn nên đã gửi cho Hạ Tuyên một tin nhắn WeChat: [Anh Viễn vừa chúc tết em.]
Buổi sáng, Hướng Biên Đình đi thăm họ hàng cùng bố mẹ. Hạ Tuyên cũng không nhàn rỗi, hắn đến một phòng tranh. Ở đây hắn có một vài người bạn trong cộng đồng xăm hình, nhưng chỉ có Lý Lệ Minh biết hắn đã đến luôn vào ngày đầu năm mới.
Buổi trưa, Hạ Tuyên ăn trưa với Lý Lệ Minh. Tết là thời gian đoàn tụ gia đình, nhưng năm ngoái Lý Lệ Minh vừa ly hôn, anh ta không có cha mẹ hay con cái, chỉ có một em gái nhỏ hơn vừa tốt nghiệp đại học và đang ở nước ngoài đón năm mới với bạn bè. Anh ta còn hỏi Hạ Tuyên sao tết lại đến đây, Hạ Tuyên cởi mở trả lời đến để gặp bạn trai.
Lý Lệ Minh có vẻ rất ngạc nhiên, điếu thuốc gần như rơi khỏi miệng.
Buổi chiều, Hướng Biên Đình đi trượt tuyết với Thẩm Trạch, Trần Diệp và một vài người khác cũng đã đến. Tất cả đều là bạn bè thân từ cấp ba, hai người trong số họ thậm chí còn dẫn cả bạn gái đi. Trần Diệp cũng dẫn em trai mình theo, họ ngồi trong quán cà phê của trung tâm dịch vụ uống đồ uống.
Hướng Biên Đình và Thẩm Trạch thường trượt tuyết ở những sườn dốc riêng, nơi chỉ dành cho thành viên, không đông đúc nhưng đắt tiền. Hôm nay, họ đi cùng bạn học nên chỉ chọn khu nghỉ dưỡng trượt tuyết bình thường, chi phí chia đều.
Thẩm Trạch hơi kén chọn, ngay khi họ vừa bước vào, cậu ta đã phàn nàn là quá đông, đông cứ như sủi cảo.
Hướng Biên Đình liếc nhìn cậu ta: “Đầu năm làm sao không đông người được?”
Họ vào phòng thay đồ để mặc trang phục trượt tuyết và thuê ván trượt cùng giày ở quầy lễ tân. Trong nhóm, trừ Hướng Biên Đình và Trần Dục thì mọi người đều thuê ván trượt tuyết. Hướng Biên Đình đã chơi cả ván trượt và giày trượt tuyết rồi. Khi mới bắt đầu, cậu chủ yếu chơi ván trượt, cảm thấy rất ngầu và phong cách. Nhưng sau một thời gian, cậu lại thích giày trượt tuyết hơn.
Trần Dục thì hướng nội và hiếm khi đến những nơi đông đúc như thế này với anh trai, trước đây cậu ấy cũng chưa từng trượt tuyết nên hôm nay là lần đầu tiên trải nghiệm, và chọn giày trượt tuyết.
Trần Diệp khá ngạc nhiên: “Sao em không chọn ván trượt?”
Mấy đứa nhỏ thường thích chơi ván trượt hơn vì trông rất ngầu.
Trần Dục nói: “Giống nhau mà.”
“Sao giống nhau được? Chúng hoàn toàn khác nhau! Không sao, em cứ thử cả hai đi, sau khi trượt tuyết rồi lại thuê một cái ván trượt.”
Thẩm Trạch hỏi Trần Diệp: “Cậu có thuê huấn luyện viên cho cậu ấy không?”
“Đang kỳ nghỉ thì tìm đâu ra? Cùng lắm trượt một vài vòng rồi ngã thôi.”
“Anh có mang thuốc chưa?” Trần Dục hỏi anh trai.
“Có đây rồi,” Trần Diệp trả lời, vỗ vào túi quần.
Khi vào khu nghỉ dưỡng trượt tuyết, họ chụp một bức ảnh nhóm trước tiên, rồi Thẩm Trạch lén chụp vài bức ảnh Hướng Biên Đình đang trượt tuyết. Hôm nay Hướng Biên Đình có vẻ không tập trung, tâm trí đều ở chỗ Hạ Tuyên rồi, cứ sau vài vòng lại lấy điện thoại ra nhìn. Cậu đã thấy những bức ảnh Thẩm Trạch gửi, mở ra xem thử rồi lưu lại, sau đó gửi cho Hạ Tuyên.
Mặc dù không có tâm trạng nhưng cậu vẫn muốn khoe khoang một chút: “Trông em ngầu không?”
Hạ Tuyên: “Rất ngầu.”
Hướng Biên Đình mỉm cười rồi cho điện thoại lại vào túi.
Trần Diệp giúp em trai đeo miếng đệm mông và miếng bảo vệ đầu gối, rồi vỗ đầu cậu ấy và nói: “Em cứ trượt xung quanh đi, ngã vài lần là biết chơi ấy mà.”
Mọi người đều chơi cho vui thôi, có ai là chuyên nghiệp đâu.
Dù sao đây cũng là lần đầu Trần Dục trượt tuyết, dùng giày trượt thì dễ bắt đầu hơn, nhưng cậu ấy vẫn ngã nhiều lần. Hướng Biên Đình không nhìn được nên trượt sang hướng dẫn cậu ấy một chút, dạy cậu ấy cách điều chỉnh trọng tâm và cách phanh. Sau vài lần ngã và nhận được một số hướng dẫn từ Hướng Biên Đình, Trần Dục đã nhanh chóng làm quen được rồi.
Hôm nay Hướng Biên Đình không mấy hứng thú, cậu ghim gậy của mình vào khu vực dành cho người mới, từ xa đã thấy em trai của Trần Diệp lại ngã xuống sườn dốc, gậy văng ra cách vài mét, người cũng bị mắc kẹt dưới đất. Hướng Biên Đình trượt tới nhặt gậy lên rồi giơ tay giúp cậu ấy đứng dậy. Cậu bé khịt mũi và nói khẽ: “Cảm ơn anh Đình.”
Hôm nay trời có nắng nhưng gió rất mạnh, Trần Dục lại không đeo khẩu trang nên mặt đã đỏ lên. Cậu ấy liên tục khịt mũi, nếu tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ bị cảm lạnh.
“Em có muốn quàng khăn không? Mặt em lạnh tới mức đỏ hết lên rồi.” Hướng Biên Đình hỏi, “Nếu em muốn thì anh cho mượn.”
Trần Dục nhìn cậu rồi nhẹ nhàng gật đầu.
“Chờ anh một chút, anh đến phòng thay đồ,” Hướng Biên Đình nói.
“Em đi cùng anh,” Trần Dục nói, “Em cũng lấy chút nước nữa, khát rồi.”
“Được.”
Hai người cởi bỏ giày trượt của mình và khóa chúng ở kho lưu trữ tạm thời rồi đi về phía phòng thay đồ của trung tâm dịch vụ. Hướng Biên Đình mở khóa tủ của mình, lấy khăn quàng trong túi ra đưa cho Trần Dục, trong lúc đó còn tình cờ kiểm tra điện thoại.
Hạ Tuyên đã gửi cho cậu một vị trí từ mười phút trước đó.
Hướng Biên Đình ngạc nhiên.
Đó là vị trí của khu trượt tuyết.
Hướng Biên Đình nhanh chóng gõ tin nhắn: [Anh đến khu trượt tuyết à?]
Hạ Tuyên: [Ừm.]
Hướng Biên Đình: [Anh đang ở đâu?]
Hạ Tuyên: [Trung tâm dịch vụ.]
Hướng Biên Đình đóng cửa tủ và quay lại nhìn Trần Dục đang uống nước: “Tiểu Dục, giờ anh có việc, em cứ về khu trượt tuyết nhé.”
Trần Dục ngạc nhiên nhìn cậu: “Vâng.”
Hướng Biên Đình thậm chí còn không thay giày trượt tuyết, cứ thế đi thẳng đến trung tâm dịch vụ với đôi giày nặng nề. Cậu nghe điện thoại khi thấy Hạ Tuyên gọi, còn nhìn xung quanh và hỏi: “Anh Tuyên, anh ở đâu?”
“Quán cà phê ở phía đông trung tâm dịch vụ.”
Hạ Tuyên không muốn vào khu trượt tuyết đông đúc, vào còn phải làm thẻ, hắn chẳng muốn mất công. Hơn nữa, có khi trong đó sẽ đông đến nỗi hắn có thể sẽ không tìm thấy Hướng Biên Đình.
“Đến tìm anh đi,” Hạ Tuyên nói với Hướng Biên Đình, “Hôm nay muốn em mười phút.”
Hướng Biên Đình đã thấy bóng dáng quen thuộc ngồi bên cửa sổ, liền mỉm cười: “Anh không thể tham lam hơn chút sao?”
“Tham lam sợ em không chịu nổi.”
“Vậy thì anh đánh giá thấp em rồi.” Hướng Biên Đình đi về phía hắn, tiếng giày trượt tuyết nặng nề chạm xuống đất, và cậu tự hỏi tại sao mình lại không thay giày sớm hơn, cứ thế này mệt quá.
“Nếu tham lam, anh đã đưa em đi luôn rồi.” Hạ Tuyên cầm cốc cà phê trên bàn lên uống một ngụm, nhìn lên thì thấy Hướng Biên Đình đã đến gần, trông cậu thật trẻ trung và năng động trong bộ trang phục tuyết oversize màu đen.
“Vậy thì đưa em đi đi.” Hướng Biên Đình đứng trước mặt hắn, cả hai đều đang nói chuyện qua điện thoại.
“Chưa đưa em đi vội,” Hạ Tuyên nói.
Nếu hắn thực sự muốn đưa cậu đi thì đã đến sớm hơn rồi.
Hướng Biên Đình chớp mắt: “Anh có ý gì?”
“Anh đã nói với em rồi, giờ anh không tham lam, sau này cho anh tất cả là được.”
Hướng Biên Đình cười tắt điện thoại và ngồi xuống trước mặt Hạ Tuyên: “Sao anh biết là khu trượt tuyết này?”
“Logo trên bức ảnh em gửi.”
“Em muốn uống gì?” Hạ Tuyên hỏi.
Khi ở những nơi đông đúc, Hạ Tuyên luôn thu hút sự chú ý của những người đi ngang qua. Hướng Biên Đình làm như vô ý uống một ngụm cà phê trước mặt Hạ Tuyên. Đó là một cốc cà phê đen đắng, khẩu vị của họ tương tự nhau, và đây cũng là hương vị mà Hướng Biên Đình thích.
“Em có muốn thêm không?” Hạ Tuyên hỏi, “Nếu em muốn, anh sẽ gọi thêm một cốc nữa.”
“Em sẽ uống cốc này,” Hướng Biên Đình nói.
“Anh biết, anh gọi cho mình thôi.” Hạ Tuyên nhìn xuống cốc cà phê trong tay, “Chứ em uống cốc này rồi thì anh uống gì?”
Hướng Biên Đình cúi đầu khẽ cười.
Bỗng nhiên, điện thoại trên bàn đổ chuông. Hướng Biên Đình cầm lên nhìn thoáng qua, đó là cuộc gọi WeChat từ Trần Dục.
“Tiểu Dục? Có chuyện gì vậy?”
“Anh Đình, anh đi đâu vậy? Thẻ trượt tuyết của anh—” Trần Dục ngừng lại, “Em thấy anh rồi.”
Trước khi Hướng Biên Đình kịp phản ứng, Trần Dục đã cúp máy. Một lúc sau, giọng nói của cậu ấy bất ngờ vang lên từ phía sau: “Anh Đình.”
Hướng Biên Đình quay đầu lại, thấy Trần Dục đang nhìn vào Hạ Tuyên, rồi lại nhìn cậu.
“Có chuyện gì vậy?” Hướng Biên Đình hỏi cậu ấy.
Trần Dục đưa thẻ trượt tuyết mình vừa nhặt được ở phòng thay đồ cho cậu: “Anh làm rơi thẻ trượt tuyết.”
Không có thẻ thì Hướng Biên Đình sẽ không thể vào khu trượt tuyết được nên Trần Dục đã đi tìm cậu.
“À, cảm ơn em.” Hướng Biên Đình nhận thẻ trượt tuyết từ tay cậu ấy.Trần Dục đã quấn khăn quanh cổ, che kín cằm và miệng. Giọng cậu ấy nghe không rõ: “Em đi đây.”
“Ừ.” Hướng Biên Đình gật đầu.
Đi vài bước, Trần Dục quay lại: “Anh Đình, anh có quay lại không?”
Hướng Biên Đình chợt ngớ người, rồi nói: “Có, lát anh sẽ quay lại.”
“Vâng.” Trần Dục gật đầu và quay người rời đi.
Cậu bé này trông khá nhỏ, có lẽ còn nhỏ hơn cả Hướng Biên Đình. Hạ Tuyên hỏi: “Bạn học của em à?”
“Không, cậu ấy là em trai của bạn học của em.”
Hướng Biên Đình uống xong cốc cà phê của Hạ Tuyên thì cuộc gọi của Thẩm Trạch đến.
“Cậu đang ở đâu? Cậu đi đâu mất rồi?”
“Ra ngoài nghỉ ngơi.”
“Tiểu Dục nói cậu đang uống cà phê với ai đó? Ai vậy?”
Hướng Biên Đình liếc nhìn Hạ Tuyên và nói: “Một anh chàng đẹp trai.”
Thẩm Trạch im lặng trong giây lát rồi chửi thề: “Cậu đùa à? Nói sao cho người ta hiểu đi. Anh đẹp trai nào? Ngoài tôi ra thì còn ai đẹp trai bên cạnh cậu nữa hả?”
Hướng Biên Đình cười: “Cậu có thể có chút tự trọng được không?”
Rồi Hướng Biên Đình ngừng trêu chọc và nói: “Bạn trai.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi đột nhiên nghe thấy câu “Đệt.”
“Sao anh ta lại ở đây?!” Giọng của Thẩm Trạch có chút phấn khích.
“Anh ấy muốn thì đến thôi. Không nói nữa, lát tôi quay lại.”
“Cậu đúng là, lại còn yêu đương trước mặt một đứa trẻ, không sợ làm hư nhóc ta à?”
Hướng Biên Đình lắc đầu: “Tôi chỉ uống cà phê thôi. Cúp đây.”
“Anh Tuyên, em về đây.” Hướng Biên Đình đứng dậy, liếc nhìn cốc cà phê trước mặt, “Cảm ơn cốc cà phê của anh nhé.”
Hướng Biên Đình giả vờ lịch sự với Hạ Tuyên, Hạ Tuyên đáp lại: “Cảm ơn về mười phút của em.”
Hướng Biên Đình cười: “Không có gì, trong tương lai sẽ còn nhiều hơn nữa.”
Hạ Tuyên gật đầu: “Ừ, anh sẽ đợi.”