Chương 86
Ngoài Thẩm Trạch và Trần Dục, trong nhóm bạn của Hướng Biên Đình không ai biết cậu đã ra ngoài uống cà phê với người khác. Trần Dục không nói gì về chuyện này, khi trở về Thẩm Trạch hỏi tại sao anh Đình không đi cùng, cậu ấy mới nhắc đến một câu. Tiểu Dục không phải kiểu người thích rêu rao khắp nơi. Còn về Thẩm Trạch, dĩ nhiên cậu ta rất kín đáo, biết mà như không biết, vẫn tỏ ra như không có chuyện gì.
Nhưng tên này cũng thật phiền phức, trước mặt mọi người thì làm ra vẻ như không có gì xảy ra, mỗi tội Hướng Biên Đình vừa về, cậu ta đã nhìn cậu với ánh mắt châm chọc “chậc chậc chậc”.
Hướng Biên Đình liếc nhìn cậu ta: “Cứ chậc nữa là rụng lưỡi đấy.”
Thẩm Trạch vẫn tiếp tục “chậc chậc”.
Khu trượt tuyết nằm trong một khu nghỉ dưỡng, gần bãi trượt có một khu tắm nước khoáng, cả bọn dự định chiều nay trượt xong thì tối sẽ đi tắm khoáng, bữa tối cũng định ăn ở khu nghỉ dưỡng. Tối nay Hướng Biên Đình không tham gia, bố mẹ cậu đã đặt nhà hàng, hôm nay có buổi tiệc gia đình.
Cậu rời đi khá vội vàng, chưa đến năm giờ bố cậu đã cử tài xế đến đón, lúc đó cậu còn đang trượt tuyết với bạn bè. Cậu chào mọi người trong nhóm chat rồi đi trước.
Hướng Biên Đình ngồi vào xe rồi gửi tin nhắn WeChat cho Hạ Tuyên, hỏi hắn tối nay có kế hoạch gì, Hạ Tuyên trả lời: [Đi ăn với bạn.]
Hướng Biên Đình hỏi: [Người hôm qua anh nói ấy hả?]
Hạ Tuyên trả lời: [Có cậu ta, cũng có những người khác.]
Hướng Biên Đình: [Dự kiến khi nào xong vậy?]
Hạ Tuyên: [Sao?]
Hướng Biên Đình: [Ngưu Lang Chức Nữ hôm nay chỉ gặp nhau được mười phút, em nghĩ tối nay vẫn có thể gặp mặt lần nữa.]
Hạ Tuyên không muốn “gặp” cậu, quá khó chịu, đến rồi lại phải đi, lại còn chỉ đến có chút xíu.
Hạ Tuyên: [Không được đâu.]
Hạ Tuyên: [Đến rồi lại đi.]
Hạ Tuyên: [Dày vò anh lắm.]
Hướng Biên Đình hiểu ý Hạ Tuyên, thực ra cậu cũng thấy khá khó chịu, trạng thái đã bị khơi dậy rồi, khó mà bình tĩnh lại được.
Hai người cùng nhất trí không “gặp” nữa.
Hướng Biên Đình về đến nhà khoảng tám giờ, bố mẹ cậu không về cùng. Trước nay hai người họ vẫn thường bận rộn với công việc và gia đình, không có thời gian nghỉ ngơi.
Hạ Tuyên cũng vừa ăn xong, Lý Lệ Minh biết tối nay hắn không có kế hoạch với bạn trai nên không để hắn đi. Bạn cũ rất lâu rồi không gặp, hiếm khi đến một lần, vẫn có nhiều chuyện cần nói lắm. Trước đó Hạ Tuyên đã ngồi tù hơn một năm vì đả thương người khác, nhưng không biết Hạ Tuyên đã đả thương ai. Không ai biết lý do cả, anh ta đã hỏi Bạch Khâm, nhưng ngay cả Bạch Khâm cũng nói không biết.
Anh ta cũng đã hỏi Hạ Tuyên nhưng không hỏi ra được gì, thái độ của Hạ Tuyên rất rõ ràng, tóm lại là không có ý định nói. Sau đó Lý Lệ Minh không nhắc lại chuyện này nữa, chuyện đã qua rồi, có nói nhiều cũng vậy, con người ta phải luôn nhìn về phía trước.
Anh ta nói với Hạ Tuyên là đầu xuân bên Hong Kong có một triển lãm, anh ta là người tổ chức, muốn hắn lần này mang tác phẩm đến tham gia triển lãm, đừng chỉ đến xem như lần trước.
Hạ Tuyên cắn thuốc lá, nói: “Để sau rồi nói.”
“Còn để sau gì nữa, bây giờ nói luôn đi.” Ban đầu Lý Lệ Minh còn có ý định để Hạ Tuyên làm giám khảo tại triển lãm, nhưng tự biết khả năng Hạ Tuyên đồng ý không cao nên anh ta đã không nhắc đến, cũng không hy vọng quá nhiều, mang tác phẩm tham gia triển lãm là đủ rồi. Đã lâu Hạ Tuyên không xuất hiện rồi, người như hắn không nên ẩn dật, những tác phẩm trong tay cũng nên để cho nhiều người biết đến thông qua một nền tảng lớn hơn.
Hạ Tuyên lúc trẻ luôn rực rỡ, Lý Lệ Minh không thể chịu nổi khi thấy giờ hắn lại tự kìm nén bản thân đến như vậy. Anh ta cũng biết Hạ Tuyên không phải không còn hứng thú, chỉ là không quan tâm đến những thứ hư vô đó nữa. Giờ đây, cảm giác mà hắn mang đến cho người khác chủ yếu là lạnh nhạt. Trước đây đã không coi trọng thứ gì, bây giờ thì hoàn toàn chẳng để ý nữa.
Hạ Tuyên liếc anh ta.
Lý Lệ Minh rất nghiêm túc.
Hạ Tuyên gạt tàn thuốc vào gạt tàn, gật đầu với bạn mình.
Hai người hiện đang ở buổi tiệc, là tiệc tân niên của nhóm bạn Lý Lệ Minh trong một biệt thự lớn. Hạ Tuyên đang trò chuyện với Lý Lệ Minh và uống rượu, chỉ thoáng chốc đã có hai người đến bắt chuyện với hắn. Bầu không khí trong một thành phố phồn hoa quả thực cởi mở hơn, người cũng thoáng hơn. Hai người đến bắt chuyện đều là nam, giờ lại có một người nữa, còn là bạn cũ của Lý Lệ Minh.
Người này chào Lý Lệ Minh rồi ánh mắt lập tức chuyển sang Hạ Tuyên, nhìn hắn chăm chú, ý định rất rõ ràng. Lý Lệ Minh với bạn cũ thì không có gì phải khách sáo, anh ta xua tay, thẳng thừng nói: “Rút lui đi, không có cửa đâu.”
Người kia cầm ly rượu cười một tiếng: “Tôi không có cửa thì ông có cửa à, người ta còn chưa phát biểu mà ông đã lắm mồm rồi.”
Lý Lệ Minh cười khẩy: “Vậy ông hỏi người ta xem ông có cửa không.”
Anh ta rất tự tin, ánh mắt có phần vui vẻ, hỏi thẳng Hạ Tuyên: “Có cửa không?”
Hạ Tuyên lắc đầu.
Anh ta hỏi: “Thẳng à?”
Anh ta thẳng thắn hơn hai người trước nhiều. Hai người trước dù sao cũng biết phải thử trước đã, tốt nhất là hỏi Hạ Tuyên có muốn uống một ly không.
“Có người rồi.” Lý Lệ Minh cầm ly rượu uống một ngụm, nhắc nhở anh ta.
Người kia ngớ ra một chút, nhìn Hạ Tuyên rồi cười nói: “Tôi thất lễ rồi, xin lỗi nhé.”
“Ông còn biết cái gọi là ‘thất lễ’ nữa cơ à.” Lý Lệ Minh chế nhạo anh ta.
Hạ Tuyên lấy điện thoại ra xem một chút, Hướng Biên Đình vừa gửi cho hắn một tin nhắn, nói mình đã về đến nhà. Hướng Biên Đình hỏi hắn đang làm gì, hắn trả lời: “Uống rượu.”
Hướng Biên Đình: “Vẫn là người bạn kia sao?”
Hạ Tuyên: “Ừm.”
Hướng Biên Đình: “Người bạn nào vậy?”
Thực ra câu hỏi này nghe có hơi ngớ ngẩn, bạn bè thì còn có thể là bạn nào nữa, chỉ là bạn thôi. Bạn của Hạ Tuyên có nói thì cậu cũng không biết.
Tất nhiên, ngoài ra thì câu hỏi này nghe cũng có vẻ như là đang kiểm tra.
Hạ Tuyên lập tức gọi điện thoại, nói với cậu: “Là một người bạn mà em đã gặp.”
“Em đã gặp?”
“Trước đây ở triển lãm xăm đợt Quốc Khánh, em đã gặp anh ta.”
Hướng Biên Đình nhớ lại một chút, đã có phần ấn tượng.
“Không yên tâm về anh à?” Hạ Tuyên đột nhiên hỏi.
Hướng Biên Đình ngớ ra một chút. Cậu vừa tắm xong, lúc này đang nằm trên giường ôm một cái gối, cậu ấn mặt vào gối, rầu rĩ cười: “Có không yên tâm gì đâu, chỉ hơi chua thôi. Lần này đến, anh ở với người bạn kia còn nhiều hơn với em.”
“Nếu em thật sự thấy chua thì đã tốt.” Hạ Tuyên nói.
Lời này của Hướng Biên Đình có ba phần thật bảy phần đùa, Hạ Tuyên biết phần lớn là đang đùa.
Đôi khi cậu thực sự không giống một đứa trẻ, “hiểu chuyện” đến mức quá đà.
Hướng Biên Đình cười một tiếng: “Em chua thật mà.”
Khi Hạ Tuyên gọi điện, Lý Lệ Minh và người bạn cũ kia vẫn ở bên cạnh. Lý Lệ Minh vừa uống rượu vừa liếc nhìn Hạ Tuyên, ra hiệu cho bạn cũ, trên mặt là biểu cảm thú vị như đang xem kịch hay, khẽ nói: “Đã bảo ông là có người rồi mà.”
Người kia cười uống một ngụm rượu rồi quay người rời đi.
Hạ Tuyên lại châm một điếu thuốc, cầm điện thoại đi ra ban công.
Hôm nay hai người đã nói tối nay sẽ không gặp, nhưng vừa nghe Hướng Biên Đình nói vậy, Hạ Tuyên lại thấy hơi bứt rứt.
Hướng Biên Đình ôm chiếc gối lăn mình một cái, nằm ngửa trên giường, cậu nói với Hạ Tuyên: “Ngày mai chúng ta đi xem phim nhé?”
Hạ Tuyên hít một hơi thuốc, nói: “Được.”
Hướng Biên Đình bật loa ngoài, không ngắt cuộc gọi mà lên mạng tìm những bộ phim gần đây ra rạp. Sau khi chọn xong bộ phim muốn xem, hai người lại nói thêm một chút, đúng lúc đang trò chuyện thì bên ngoài có người gõ cửa, giọng chú Hạ truyền vào qua cánh cửa: “Tiểu Đình, em trai của Trần Diệp đến tìm cháu.”
Em trai của Trần Diệp?
Hướng Biên Đình ngồi dậy khỏi giường, nói với Hạ Tuyên trong điện thoại: “Anh Tuyên, chờ em chút nhé.”
“Ừm.”
Hướng Biên Đình không cúp điện thoại mà cứ thế cầm điện thoại xuống lầu, Trần Dục đứng ở cửa, tay cầm một túi giấy, đang cúi đầu xem điện thoại.
Hướng Biên Đình khá thân với Trần Diệp, gần như lớn lên cùng nhau. Cậu từng giúp Trần Dục làm bài tập nên Trần Dục cũng đã từng đến nhà cậu cùng với anh trai mình.
Vài phút trước Thẩm Trạch vừa gửi cho Hướng Biên Đình một bức ảnh ở khu tắm khoáng, lý ra giờ này Trần Dục vẫn đang ở đó mới đúng chứ, sao lại đến đây?
Nghe thấy tiếng bước chân, Trần Dục ngẩng đầu lên, bỏ điện thoại vào túi rồi gọi: “Anh Đình.”
“Tiểu Dục, sao em… em không đi tắm nước khoáng với anh em sao?”
“Không.” Trần Dục khịt mũi.
“Em…” Hướng Biên Đình hơi không hiểu: “Em tìm anh có chuyện gì?”
“Khăn quàng cổ.” Trần Dục đưa túi giấy trong tay cho cậu, “Của anh, buổi sáng anh đi nhưng không kịp trả lại cho anh.”
Hướng Biên Đình nhận túi giấy rồi bật cười: “Chỉ vì cái này mà em còn chạy đến nhà anh một chuyến cơ à.”
Thực ra cậu cũng thấy hơi kỳ lạ. Cho dù Trần Dục đã từng đến nhà cậu, nhưng số lần không nhiều, sao lại đặc biệt chạy đến đây vào lúc muộn thế này chỉ để trả khăn quàng cổ cho cậu?
Trần Dục xoa xoa mũi, ánh mắt hơi rũ xuống, tai hơi đỏ. Hướng Biên Đình đang định nói gì đó, bỗng nhiên trông thấy đôi tai đỏ ửng của cậu ấy thì hơi ngẩn người. Trần Dục ngước mắt lên, hai người chạm mắt rồi Trần Dục lại nhanh chóng cúi đầu.
Trong lòng Hướng Biên Đình chấn động, sự hoài nghi trong lòng lập tức được giải đáp.
Cậu hơi ngẩn ngơ, nhìn Trần Dục lại trở nên cứng nhắc, không biết nên nói gì.
Không thể nào chứ?
Không thể nào?
Hướng Biên Đình há miệng th* d*c, thật sự bị kẹt rồi.
Trần Dục nhìn cậu, gọi khẽ: “Anh Đình.”
Biểu hiện lúc này của cậu ấy thực sự hơi rõ ràng, cộng thêm câu “anh Đình” này… Hướng Biên Đình vẫn ngẩn ngơ, tâm trạng hơi phức tạp nhưng không biểu hiện ra ngoài, cậu hỏi Trần Dục: “Em đi gì đến đây?”
“Tài xế đưa em đến.”
Hướng Biên Đình ừ một tiếng: “Đi thôi, anh tiễn em ra cửa.”
“Ừ.”
Hai người cùng đi về phía cửa ra vào, không ai nói gì cả. Hướng Biên Đình đã không dám tùy tiện nói gì nữa.
“Anh Đình.”
“… Ừm, sao vậy?”
“Anh xịt nước hoa à?”
Câu hỏi này khiến Hướng Biên Đình hơi ngẩn ra, cậu trả lời: “Không xịt.”
Trần Dục “ồ” một tiếng, im lặng một chút mới nói: “Khăn quàng cổ của anh có mùi thơm, em còn tưởng anh xịt nước hoa.”
Hướng Biên Đình không muốn nói, nhưng lại không thể không trả lời: “Có lẽ là mùi tinh dầu.”
Cuối cùng cũng đến cửa, Hướng Biên Đình thở phào nhẹ nhõm. Tài xế nhà Trần Dục xuống xe mở cửa sau, Trần Dục ngồi vào xe, nhìn Hướng Biên Đình qua cửa kính.
“Tạm biệt anh Đình.” Cậu ấy ngồi trong xe nói.
Hướng Biên Đình gật đầu, không nói gì.
Xe rời đi, Hướng Biên Đình quay người trở về nhà, tâm trạng vẫn phức tạp. Vừa rồi cậu thực sự đã choáng váng, quên bẵng mất cuộc gọi với Hạ Tuyên vẫn chưa cúp. Hạ Tuyên bên điện thoại cũng không nói gì, lặng lẽ nghe hết đoạn hội thoại của hai người.
Hướng Biên Đình không phải kẻ ngốc, hắn lại càng không phải.
Khi Hướng Biên Đình nhớ ra thì lại đưa điện thoại lên tai: “Anh Tuyên.”
Thấy Trần Dục như vậy, Hướng Biên Đình cũng không biết phải nói gì với Hạ Tuyên.
“Em trai của bạn học?” Hạ Tuyên hỏi.
Hướng Biên Đình vừa đi lên lầu vừa cọ cọ mũi, nói: “Anh nhận ra giọng em ấy hả?”
“Khăn quàng cổ mà em đã đeo cho nhóc ấy.”
Giọng điệu của hắn quá bình tĩnh nên câu này nghe không ra là đang khẳng định hay đang nghi vấn.
Hướng Biên Đình vào phòng đóng cửa lại, nằm sấp trên giường, mặt vùi vào chăn, ấm ức nói: “Em đưa cho em ấy chứ không phải đeo. Gió lớn, em ấy lại không có khẩu trang nên em chỉ cho mượn khăn quàng cổ.”
“Sau này không cho mượn nữa.” Câu này của Hướng Biên Đình vừa nói ra không chỉ để Hạ Tuyên nghe, cũng là để tự nhắc nhở mình.
Hướng Biên Đình nhận ra, cậu tưởng Hạ Tuyên nghe ra từ điện thoại, nhưng thực ra Hạ Tuyên đã cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của cậu bé ấy nhìn Hướng Biên Đình tại quán cà phê lúc ban ngày rồi.
“Nhóc ấy thích em.” Hạ Tuyên đột nhiên nói.
Hướng Biên Đình ngớ ra.
“Không cảm nhận được sao?”
Im lặng vài giây, Hướng Biên Đình nâng mặt lên, lật người xoa trán, nói: “Cảm nhận được.”
Sau một lúc, cậu lại nói: “Có thể không phải đâu.”
“Có hay không thì cũng đều giữ khoảng cách đi.”
Hướng Biên Đình ngồi dậy, khoanh chân ngồi trên giường: “Em chắc chắn sẽ giữ khoảng cách với em ấy rồi. A… em… em thật sự không biết… thực ra em ít tiếp xúc với nhóc đó lắm, tính cách nhóc đó khá nhút nhát, nói cũng không nhiều…”
“Ít? Anh thấy em tiếp xúc cũng nhiều đấy chứ.”
“Đâu có.” Hướng Biên Đình cười, đầu ngón tay cào cào trên chăn, “Em thực sự không tiếp xúc nhiều mà… Hơn nữa, chuyện này cũng chưa rõ ràng nên anh đừng có ghen, không ghen với trẻ con được đâu.”
Hạ Tuyên không nói gì.
Hướng Biên Đình gọi một tiếng “anh Tuyên”.
Hạ Tuyên đáp một tiếng: “Ừ.”
“Moa moa một cái nhé.”
“Không muốn moa moa.”
Hướng Biên Đình bật cười, biết rõ còn hỏi “Tại sao”.
“Ngay cả ghen cũng không cho anh, còn moa moa cái gì.”
Cũng không biết có phải hắn đang cố tình làm nũng không, nhưng Hướng Biên Đình cảm thấy đáng yêu quá mức rồi: “Vậy em không hạn chế nữa, anh muốn làm gì tùy thích, vậy OK chưa? Nếu OK thì moa một cái.”
Hướng Biên Đình đang bị động trở thành chủ động, khiến người khác ghen, còn đòi người ta “moa một cái”.
Hạ Tuyên vừa cắn thuốc lá vừa nhìn thành phố ban đêm phía xa, khóe miệng hơi cười nhẹ, thầm nghĩ tóm lại là ai đang dỗ ai đây.
Hắn thở ra một làn khói, nói: “Moa moa.”