Chương 87
Ngày mùng 2 Tết, Hướng Biên Đình đã hẹn với Hạ Tuyên đi ăn cùng nhau, hai người đã đi ăn trưa và sau khi ăn xong thì đi xem phim. Vốn còn định tối cũng ăn cơm với Hạ Tuyên, nhưng không may lại có kế hoạch, cậu phải đi tham dự tiệc sinh nhật của cô cháu gái nhỏ của mình.
Buổi sáng, trong nhóm chat lại hẹn nhau đi ra ngoài, Tết mà, đương nhiên là không thể ngồi yên được. Hướng Biên Đình đã có hẹn với giai nhân, liền tự động bỏ qua.
Trước khi ra ngoài, Hướng Biên Đình còn chỉnh trang một chút. Hôm qua cậu còn nói với Trần Dục là mình không xịt nước hoa, thế mà hôm nay đã tự xịt một ít. Bình thường cậu thực sự không dùng nước hoa, nhưng trong nhà không phải không có, cứ tìm đại một lọ có mùi thơm, xịt chút chút là trông thật bảnh bao và thơm tho rồi.
Trong hầm để xe không có chiếc xe nào là khiêm tốn cả, ban ngày ra ngoài quá nổi bật nên hôm nay Hướng Biên Đình không định tự lái xe mà gọi taxi đi ra ngoài. Cậu hẹn với Hạ Tuyên ở nhà hàng ăn trưa, đây là nơi Hạ Tuyên tìm, đó là một quán đồ ăn gia truyền khá yên tĩnh và đặc biệt, chỉ tiếp đón số bàn cố định trong một ngày, cần phải đặt trước.
Hướng Biên Đình đến sớm 10 phút, ngồi trong phòng riêng chơi điện thoại, không lâu sau thì Hạ Tuyên đến. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía cửa, Hạ Tuyên vào cửa đã cởi áo khoác treo lên giá, rồi bước lại hôn lên môi cậu, hôn xong thì nhìn cậu: “Xịt nước hoa à?”
Hướng Biên Đình hơi ngẩng cổ, gật đầu: “Ừm.”
Mùi bạc hà trên người cậu bị mùi nước hoa che lấp một chút.
Hạ Tuyên nhớ lại lời cậu đã nói với đứa trẻ hôm qua, cố tình hỏi: “Anh Đình không phải không xịt nước hoa sao?”
Hướng Biên Đình thoáng ngẩn ra, rồi nheo mắt cười: “Anh Đình tiêu chuẩn kép mà.”
Hạ Tuyên giơ ngón tay cọ cọ vành tai cậu rồi ngồi xuống vị trí bên cạnh. Hướng Biên Đình quay đầu lại, mắt nhìn hắn: “Chủ yếu là vì anh Đình thích làm màu.”
Hạ Tuyên nhướn mày nhìn cậu: “Không cần phải làm màu, ở bên anh đã đủ đẹp rồi.”
Hướng Biên Đình vui vẻ nói: “Vậy cứ đẹp thêm chút nữa đi.”
Ăn xong, hai người đi đến một rạp chiếu phim trong trung tâm thương mại gần đó. Đây là rạp phim lớn nhất trong khu vực. Tết thì chỗ nào chả đông người, rạp chiếu phim thì càng không cần phải nói, các bộ phim công chiếu trong dịp Tết vốn đã nhiều, lại còn đang được nghỉ, nhìn một lượt thấy trong sảnh bán vé toàn là người, ngay cả chỗ ngồi cũng không có.
Hướng Biên Đình thầm nghĩ may mà không đến sớm quá, nếu không lại phải đứng đợi. Hạ Tuyên đi lấy vé, hỏi cậu uống gì.
“Nước khoáng nhé.” Hướng Biên Đình nói.
“Em ăn gì không?” Hạ Tuyên giờ đã coi cậu như một đứa trẻ rồi, dù biết cậu không thích ăn đồ ngọt nhưng hắn vẫn hỏi một câu: “Bỏng ngô không?”
Hướng Biên Đình cười nói: “Em không ăn đâu, không thích cái đó.”
Vừa nói xong, Hướng Biên Đình chợt thấy một bóng dáng quen thuộc. Cậu quay đầu sang khu vực nghỉ ngơi cho người chơi trò chơi trong rạp chiếu phim, có mấy người đang ngồi trên ghế sofa. Là Thẩm Trạch, nhìn sang bên cạnh, còn có hai người khác nữa, đều là bạn học đã đi trượt tuyết cùng hôm qua. Hai người có bạn gái thì không đến, còn lại toàn là những người độc thân. Hôm nay hẹn Hướng Biên Đình đi ra ngoài chính là nhóm người này, cậu đã từ chối.
Chậc, đúng thật là đi đâu cũng thấy.
Đang dịp Tết, lại ở rạp chiếu lớn nhất khu vực này, khả năng gặp người quen quá lớn.
Nhóm người đó đang ngồi trên sofa chơi game, Hạ Tuyên nhìn về hướng mà Hướng Biên Đình nhìn rồi nói: “Anh đi lấy vé nhé.”
Hướng Biên Đình còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã đi rồi.
Hướng Biên Đình không thấy Trần Diệp và Trần Dục nên tưởng hai người không đến, nhưng thực ra họ cũng đã đến. Trần Diệp đang dẫn em trai ra quầy mua bỏng ngô và đồ uống, cách Hạ Tuyên hai người. Trần Dục liếc một cái đã thấy Hạ Tuyên. Hạ Tuyên mua một chai nước khoáng, lúc quay người lại nhìn thấy Trần Dục.
Hai người nhìn nhau, Trần Dục hơi ngơ ngác.
“Khoai tây chiên không?” Trần Diệp quay đầu hỏi em trai.
Trần Dục tỉnh táo lại: “… Không.” Hai tay cậu ấy đang dựa lên quầy, mắt dán chặt vào máy nước ngọt, “Anh, nước ngọt.”
“Ít uống cái đó lại, ảnh hưởng phát triển.”
Trần Dục liếc nhìn đỉnh đầu anh mình. Hai anh em họ cao bằng nhau, mà em trai vẫn đang lớn, câu nói của cậu ta không hề có sức thuyết phục.
“Nước ngọt.” Trần Dục vẫn nói.
“Được, mua cho em.”
Khi Hạ Tuyên rời đi, Trần Dục lại nhìn sang bên cạnh. Trần Diệp nhận bỏng ngô và nước ngọt từ nhân viên quầy, khuỷu tay đụng vào cậu ấy: “Nhìn gì vậy.”
Trần Dục nhận lấy bỏng ngô từ tay anh trai rồi nắm một vốc nhét vào miệng, im lặng nhai.
Đến lượt họ kiểm vé, Hướng Biên Đình nhìn ba người kia đặt tay cầm xuống đứng dậy. Thẩm Trạch cúi đầu lấy trà sữa trên bàn, vừa ngẩng đầu thấy cậu, đôi mắt đột ngột mở to.
Thẩm Trạch lập tức nhận ra Hướng Biên Đình đang đi cùng ai. Cậu ta nhìn cậu một lúc, sau đó uống một ngụm trà sữa rồi làm như không thấy.
Hôm nay rạp chiếu phim đông người, khi nhân viên nhắc nhở kiểm vé, một đám người đã ùn ùn kéo về phía lối kiểm vé.
Hạ Tuyên cầm vé quay về, tay còn cầm một chai nước khoáng. Hiển nhiên là họ xem cùng một bộ phim với bọn Thẩm Trạch, đã đi xếp hàng kiểm vé rồi.
“Có xem nữa không?” Hạ Tuyên hỏi Hướng Biên Đình.
Hướng Biên Đình ngẩn ra, nói: “Xem chứ, mình lấy vé rồi mà.”
“Có thể đổi chỗ khác xem.”
“Không cần đổi đâu, cứ thế này. Đi thôi anh, kiểm vé rồi.”
Khi kiểm vé, Hướng Biên Đình nhận được tin nhắn WeChat của Thẩm Trạch.
—— Đừng bảo tôi là cậu cũng ở rạp số 5 nhé.
Hướng Biên Đình: [Ừ.]
Thẩm Trạch: [Chậc.]
Thẩm Trạch: [Cậu nên dán bốn chữ “trọng sắc khinh bạn” lên trán đi.]
Hướng Biên Đình thầm nghĩ, tôi mà “trọng sắc khinh bạn” thì hôm qua đã không đi trượt tuyết luôn rồi.
Họ vào muộn, khi bước vào phòng chiếu thì đèn lớn đã tắt, màn hình đang chiếu quảng cáo và trailer của những bộ phim chưa công chiếu. Chỗ ngồi của họ ở hàng ghế cuối. Trong phòng chiếu rất tối, Hướng Biên Đình không thể nhìn thấy nhóm Thẩm Trạch, nhóm đó cũng không thấy cậu và Hạ Tuyên.
Ngồi xuống, Hướng Biên Đình lấy kính trong túi áo ra đeo vào. Hạ Tuyên quay đầu nhìn cậu, chiếc kính gọng bạc mảnh trên sống mũi làm khuôn mặt nghiêng trông rất quyến rũ.
Hướng Biên Đình cận nhẹ, cần đeo kính khi xem phim. Cậu chỉnh lại kính rồi quay đầu nhẹ giọng nói với Hạ Tuyên: “Cảm giác xem phim không phù hợp với chúng ta.”
Hạ Tuyên nghiêng đầu nhìn cậu.
Hướng Biên Đình nhìn chằm chằm vào màn hình, nhẹ nhàng nói: “Nắm tay cũng không tự nhiên.”
“Đâu mà không tự nhiên?” Hạ Tuyên vừa nói vừa nắm lấy tay cậu.
Hướng Biên Đình cười, ngón cái v**t v* mu bàn tay hắn: “Bây giờ thì tự nhiên rồi.”
Xem phim đúng là cách giết thời gian tốt nhất, thoáng chốc đã hai tiếng rưỡi đã trôi qua. Nhưng nếu đó là một bộ phim khó xem thì không phải là giết thời gian, mà là lãng phí thời gian. Bộ phim mà họ chọn cũng tạm ổn, là một phim tình cảm theo tiêu chuẩn, trong số các bộ phim công chiếu trong dịp Tết, đây là bộ có tiếng tốt nhất rồi.
Hướng Biên Đình xem rất chăm chú trong suốt gần ba giờ, hai người ngồi cạnh nhau cũng không thấy chán, chỉ nắm tay, quá lắm cũng chỉ chạm chạm đùi nhau.
Khi nhạc kết thúc vang lên, đèn lớn trong phòng chiếu cũng bật sáng, Hướng Biên Đình mới thấy bóng dáng đám Thẩm Trạch. Mấy người đó ngồi ở hàng ghế giữa, cách họ bốn năm hàng. Cậu thấy Thẩm Trạch đứng dậy quay đầu nhìn một lượt, ánh mắt quét xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người họ.
Cách vài mét, Hướng Biên Đình cảm thấy có thể nhìn thấy mấy chữ “Chậc chậc” trên mặt cậu ta .
Khi nhóm người đó đứng dậy, Hướng Biên Đình mới nhận ra Trần Diệp và Trần Dục cũng đến. Trần Dục cũng giống như Thẩm Trạch, khi đứng lên thì đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua hàng ghế phía sau.
Hướng Biên Đình đối diện với ánh mắt cậu ấy, biểu cảm của Trần Dục rõ ràng đã hơi ngẩn ra.
Cậu ấy nhìn Hướng Biên Đình, lại nhìn Hạ Tuyên, mím môi rồi quay đầu theo sau anh trai mình.
Chờ khi phòng chiếu gần như đã giải tán hết rồi, hai người họ mới đi ra ngoài. Thẩm Trạch đã che chắn rất tốt, vừa ra ngoài đã nói mình đói bụng muốn ăn gì đó, nhanh chóng lừa cả bọn ra về.
Xem xong phim thì đã bốn giờ hơn, buổi tối Hướng Biên Đình còn phải đi dự tiệc sinh nhật cháu gái nhỏ. Cậu đi dạo trong trung tâm thương mại cùng Hạ Tuyên, chọn một món quà cho cháu gái.
Mẹ cậu gọi điện, nói tối còn phải đi dự tiệc sinh nhật, bảo cậu về sớm. Hướng Biên Đình nói lát nữa mình sẽ đi thẳng đến khách sạn, mẹ cậu nói được.
Hai người vừa vào xe thuê thì Hạ Tuyên nhận một cuộc điện thoại, là Đào Dã gọi đến rủ hắn tối đi uống rượu. Vòng bạn bè chính là như vậy, chỉ cần một người biết động tĩnh của một người đang nổi trội nào đó thì từng người trong vòng đó cũng sẽ dần dần biết theo. Chuyện Hạ Tuyên đến Bắc Thành, hầu như bạn bè hắn đều đã biết.
Đào Dã còn nói có một người bạn trong vòng muốn tìm hắn xăm hình. Người bạn đó mãi vẫn không có thời gian đến thành phố của Hạ Tuyên, biết hắn đến đây nên không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Thiết bị và địa điểm đều sẽ được cung cấp cho hắn, giá cả có thể tăng gấp đôi, mà tăng mấy lần cũng không thành vấn đề.
“Cứ coi như là xăm hình du lịch đi, để anh ta chọn một hình trong kho hình của anh là được.” Đào Dã bên đầu kia điện thoại nói, “Anh ta không thiếu tiền, chỉ là không có thời gian qua chỗ của anh thôi. Có tiền thì phải kiếm chứ, sếp Hạ, vụ này không lỗ đâu.”
Hồi trẻ, Hạ Tuyên thường xuyên xăm hình du lịch, có khi vừa ra ngoài đã đi mấy tháng. Lúc đó tâm hồn rất hoang dã, chạy nhảy khắp nơi, đâu cũng đến. Sau đó mẹ hắn ốm, hắn ít ra ngoài hơn, tâm hồn cũng dần dần lắng lại.
“Thế nào? Nếu được thì tôi sẽ trả lời lại cho anh ta.”
“Để đó đi, không có thời gian.”
“Được rồi, vậy tôi sẽ từ chối vậy. Tối có kèo gì không? Có cần ở cùng bạn trai không, không thì đến đây uống rượu.”
“Ừm.”
Đào Dã nhướn mày: “Anh đang rảnh rỗi lắm sao.”
Hạ Tuyên quay đầu nhìn Hướng Biên Đình rồi nói với Đào Dã: “Em ấy không rảnh.”
Đào Dã cười ha ha: “Thế tối nay anh rảnh hả? Không dành chút thời gian để xăm cho người ta sao? Sếp Hạ này, gây khó dễ với ai thì cũng đừng gây khó dễ với tiền.”
“Sáng mai tôi về rồi.”
Hạ Tuyên vừa cúp máy, Hướng Biên Đình đã hỏi: “Anh Tuyên, sáng mai anh sẽ về sao?”
“Ừ, ngày kia có việc.”
“Tết mà anh chỉ nghỉ có hai ngày à?”
“Không phải đến đây thăm em thì Tết anh cũng không nghỉ.”
Hướng Biên Đình kéo tay hắn, lại nắm nắm ngón tay, hỏi: “Anh đi sáng hay chiều?”
“Mai rồi tính.”
“Vậy trước khi đặt vé thì bảo em nhé.”
“Ừ.”
Khu vực này gần khách sạn mà Hướng Biên Đình sắp đến hơn. Đến cửa khách sạn, Hướng Biên Đình mở cửa xuống xe, lại tựa vào cửa xe nói với Hạ Tuyên: “Anh Tuyên, em đi đây.”
Cậu vào sảnh khách sạn, được phục vụ dẫn đi về hướng thang máy.
“Biên Đình.” Tiếng của bố cậu từ phía sau vọng đến, Hướng Biên Đình quay đầu lại.
“Bố, mẹ.” Hướng Biên Đình dừng lại, “Con còn tưởng hai người đã tới rồi.”
Bố mẹ đi về phía cậu, bố cậu hỏi: “Hôm nay không lái xe à?”
“Vâng, không lái.”
Bố cậu gật đầu: “Đi thôi.”
Tối hôm đó, Hạ Tuyên đi ăn một bữa cùng Đào Dã, sau đó hai người đi đến quán bar. Người bạn muốn tìm Hạ Tuyên xăm hình cũng đã tới, nói mặc dù lần này không có cơ hội xăm nhưng cũng đáng để gặp mặt một lần.
Hạ Tuyên không trò chuyện với họ lâu. Hắn cảm thấy quán bar ồn ào nên chỉ uống hai ly rượu rồi trở về khách sạn.
Bạch Khâm gọi điện hỏi hắn khi nào về, còn trêu hắn: “Sếp Hạ ở đó vui quên cả đường về rồi đấy à.”
Hạ Tuyên kéo rèm, nói với y: “Mai về.”
Hạ Tuyên đã uống một chút rượu nên ngủ rất sớm, cũng ngủ rất say, tin nhắn WeChat mà Hướng Biên Đình gửi cho hắn tối hôm qua, sáng hôm sau hắn mới thấy. Hắn trả lời tin nhắn, sau khi rửa mặt xong thì đi xuống nhà hàng ăn sáng, ăn sáng xong lại lên lầu, lúc đến cửa thang máy thì bị người gọi lại: “Anh Hạ, xin làm phiền một chút.”
Là nhân viên lễ tân của khách sạn.
Hạ Tuyên nhìn anh ta.
“Giờ anh có tiện không?” Thái độ của nhân viên rất cung kính, “Có một vị muốn tìm anh.”
Nhân viên dẫn hắn ra đến cửa khách sạn, một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ bên ngoài, cửa sổ ghế sau từ từ hạ xuống, Hướng Hành đang ngồi trong xe quay đầu nhìn hắn.