Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 88

Chương 88

Hướng Hành nhìn về phía Hạ Tuyên, thẳng thắn nói rõ thân phận của mình: “Tôi là bố của Hướng Biên Đình.”

Hạ Tuyên lịch sự gật đầu: “Bác trai.”

“Bây giờ có tiện không?” Vẻ mặt Hướng Hành không có nhiều cảm xúc, “Tôi muốn nói chuyện với cậu.”

“Được.”

Hướng Hành ra hiệu cho tài xế đằng trước, tài xế xuống xe mở cửa sau, Hạ Tuyên ngồi vào trong xe. Hai người ngồi ở hàng ghế sau, suốt dọc đường không nói gì.

Tài xế lái xe đến một phòng trà tư nhân gần đó, phục vụ dẫn họ vào một phòng riêng, sau khi chuẩn bị trà xong thì rời đi.

“Có thể hôm nay tôi hơi đường đột, làm phiền lịch trình cá nhân của cậu một chút.” Hướng Hành rót một ít trà vào tách, đẩy tách trà về phía Hạ Tuyên.

“Không sao.”

Hướng Hành rót trà vào tách của mình rồi ngẩng đầu nhìn hắn: “Những gì tôi sắp nói cũng sẽ hơi đường đột.”

“Bác trai cứ nói.”

Hướng Hành nói thẳng: “Cậu và con trai tôi, Hướng Biên Đình, hiện tại đang có quan hệ gì. Đừng giấu giếm, tôi cần nghe sự thật.”

Hạ Tuyên cũng không có ý định giấu giếm, việc giấu giếm lúc này cũng không có ý nghĩa gì cả. Hắn im lặng một lúc rồi nói: “Quan hệ người yêu.”

Hướng Hành chăm chú nhìn hắn một lúc lâu rồi cúi đầu nhắm mắt lại.

Nếu không phải hôm qua thấy chiếc xe đỗ trước cổng khách sạn, lại nhìn thấy có người khác ngồi bên trong, có lẽ ông đã chẳng đưa ra kết luận sớm như vậy – con trai ông đang yêu, người yêu lại là một người đàn ông.

Nếu trong chiếc taxi hôm qua là một người khác, là một người đàn ông khác, có thể Hướng Hành và Biên Du cũng không đến mức nghĩ như vậy. Thế nhưng Biên Du đã nhận ra Hạ Tuyên, cũng lập tức nhận ra đó là hàng xóm của Hướng Biên Đình ở Giang Châu.

Rất nhiều chuyện sớm đã có dấu hiệu, vào ngày đi Giang Châu đón Hướng Biên Đình về nhà, Biên Du vừa vào cửa đã thấy hai đôi dép nam trong tủ giày, một đôi cỡ lớn. Bà đã từng gặp Hạ Tuyên, biết Hướng Biên Đình rất thân với anh chàng hàng xóm đối diện nên cũng đoán đôi dép này có thể là của anh chàng hàng xóm đó, nhưng lúc đó bà không nghĩ nhiều.

Đương nhiên Hướng Hành cũng đã thấy đôi dép lớn hơn đó, và vì không biết người tên Hạ Tuyên này nên ông nhạy cảm hơn Biên Du. Hôm đó Hướng Biên Đình đi lòng vòng mua cà phê, ông đã cảm thấy kỳ lạ, chỉ vì một cốc cà phê mà chạy đến nơi xa như vậy, thật sự không giống phong cách của con trai ông.

Ngoài đôi dép lớn đó ra, dấu vết có người thứ hai sống ở nhà của Hướng Biên Đình thực sự không rõ nét. Hướng Biên Đình và Hạ Tuyên sống quá gần nhau, ban ngày đều bận rộn việc riêng, chỉ có buổi tối mới ở bên nhau nhiều hơn. Hạ Tuyên sẽ qua ngủ lại ở nhà Hướng Biên Đình, nhưng cơ bản là không để lại đồ đạc gì ở nhà cậu. Về điểm này, hắn luôn rất chú ý.

Ban đầu thực sự không để lại dấu vết gì, đôi dép đó là sau này Hướng Biên Đình chuẩn bị cho hắn.

Không thể nhìn ra dấu hiệu trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, nhưng trạng thái của Hướng Biên Đình luôn có sự thay đổi tinh tế, phụ huynh là những người thân thiết nhất bên cạnh cậu, làm sao lại không phát hiện ra được. Hơn nữa,Hướng Hành và Biên Du lại là những người như thế nào? Đã lăn lộn nhiều năm trong vòng danh lợi, họ luôn rất nhạy bén.

Ngày hôm đó, Biên Du ngồi trên xe đã nhìn thấy và nhận ra người trong taxi. Bà quay đầu nhìn Hướng Hành, chỉmột ánh mắt, Hướng Hành đã hiểu, không suy nghĩ giây nào đã hỏi: “Em biết cậu ta à?”

Biên Du nói với ông, đó là hàng xóm của con trai họ ở Giang Châu.

Sau đó thì không cần nói gì nữa, hai vợ chồng ngay lập tức hiểu ý nhau. Cả hai ngồi trong xe, đều im lặng rất lâu không nói gì.

Để tìm được nơi ở của Hạ Tuyên không khó, chỉ cần xem qua lộ trình di chuyển của Hướng Biên Đình hai ngày gần đây là biết.

Để điều tra lý lịch của Hạ Tuyên cũng không khó, Hướng Hành đã tìm người thâu đêm sàng lọc rõ ràng. Nghề nghiệp của Hạ Tuyên, lý lịch, tình hình gia đình, tất cả những thông tin chi tiết đều có.

Hướng Hành tìm đến Hạ Tuyên là điều tất yếu, ngay cả khi Hạ Tuyên không ở khách sạn thuộc tập đoàn của họ thì ông cũng có cách lấy được thông tin đặt phòng của hắn.

Im lặng một lúc lâu, Hướng Hành nâng tách trà lên uống một ngụm, ánh mắt vẫn hướng xuống dưới, trên mặt cũng vẫn không có biểu cảm gì. Ông hỏi Hạ Tuyên: “Cậu nghĩ sao?”

Hạ Tuyên nói: “Cháu theo em ấy.”

Hướng Hành nhìn hắn.

Câu trả lời này có vẻ không liên quan, nhưng thực sự thái độ rất kiên định.

Hạ Tuyên lại bổ sung thêm: “Trong bất cứ tình huống nào.”

“Cậu đúng là rất tin theo chủ nghĩa lý tưởng.”Hướng Hành đặt tách trà xuống, nói, “Điều này thì đúng là rất giống Biên Đình.”

Hướng Hành cầm tách trà, im lặng một lúc, giọng nói trầm xuống: “Hai người không hợp, mọi phương diện đều không hợp.”

Hạ Tuyên không nói gì,Hướng Hành hỏi hắn: “Không có gì muốn nói à?”

“Ngài có thái độ của ngài, tôi cũng có thái độ của tôi. Dù chúng ta có nói gì, tôi nghĩ cũng không thể ảnh hưởng đến thái độ của nhau được.”

Hướng Hành nhìn hắn một hồi rồi gật đầu: “Nói rất đúng.”

Hướng Hành uống hết trà trong tách rồi cầm điện thoại lên gọi cho tài xế. Không lâu sau, tài xế đã vào, Hướng Hành ra lệnh: “Đưa anh Hạ về khách sạn.”

Tài xế gật đầu: “Vâng.”

Hạ Tuyên nhìn Hướng Hành.

“Anh Hạ, mời anh.” Tài xế đưa tay về phía cửa, nói với Hạ Tuyên.

Hạ Tuyên đứng dậy, Hướng Hành vẫn ngồi trên ghế, cầm ấm trà lên rót thêm trà vào tách. Ông ngước mắt nhìn Hạ Tuyên, nói: “Tôi vẫn nói câu đó, cậu và Biên Đình không hợp.”

Hạ Tuyên trở về khách sạn, khi vào thang máy thì nhận được điện thoại của Hướng Biên Đình.

“Sao hôm qua anh ngủ sớm vậy.” Giọng Hướng Biên Đình hơi mơ hồ, có lẽ đang đánh răng.

Dựa vào phản ứng này, có lẽ bố cậu vẫn chưa tìm cậu nói chuyện.

“Uống hơi nhiều.” Hạ Tuyên nói.

Hướng Biên Đình nhướn mày.

Uống hơi nhiều?

Cần kiểm tra nha.

Hướng Biên Đình súc miệng xong, để điện thoại trên giá rồi mở chế độ rảnh tay, nhổ hết bọt trong miệng rồi nói: “Em kiểm tra coi thử.”

“Bây giờ mới kiểm tra.”

Hướng Biên Đình cười: “Hôm qua anh ngủ mất còn gì, em gửi tin nhắn cho anh có thấy trả lời đâu.”

“Kiểm tra đi.” Hạ Tuyên quẹt thẻ vào phòng.

“Anh đi đâu uống rượu? Uống với ai?”

“Quán bar, với Đào Dã.”

Hướng Biên Đình lầm bầm: “Sao mà anh ta lại biết anh đến đây rồi.”

“Có người thông báo cho cậu ta.” Hạ Tuyên tự động báo cáo: “Hơn 8 giờ anh đã về rồi, không ở lâu.”

Hướng Biên Đình lau mặt cười hỏi: “Anh đã đặt vé máy bay chưa?”

“Lát nữa đặt.”

“Thế em sẽ đưa anh ra sân bay.”

“Không cần, anh bắt taxi.”

“Không, em đưa.” Hướng Biên Đình kiên quyết, “Anh sắp đi rồi, trước khi đi không gặp mặt em một lần sao.”

Trước đây Hướng Biên Đình nói với Hạ Tuyên là mình không ngoan như hắn nghĩ, đó không phải chỉ là nói suông, vì đôi khi cậu rất cứng đầu, không phải lời ai cũng nghe, Hạ Tuyên cũng không ngoại lệ. Thực ra trước Hạ Tuyên, cậu đã rất mềm mại rồi. Những gì Hạ Tuyên đã thấy, có thể những người khác sẽ mãi mãi không thấy.

Thực ra cậu cũng rất cương quyết.

Điều này Hạ Tuyên cũng cảm nhận được.

Sự cương quyết của Hướng Biên Đình ẩn sâu trong xương tủy.

Hạ Tuyên cắn đầu thuốc nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu không nói gì.

Bố của Hướng Biên Đình đã biết mối quan hệ giữa hai người, cũng đã bày tỏ thái độ.

Việc đã định thì cứ thuận theo tự nhiên mà làm thôi.

“Anh Tuyên?”

“Không cần đưa anh, hẹn một nơi đi, anh sẽ đến gặp em.”

Bây giờ không có cách nào cả, khách sạn không phải nơi gặp mặt.

“Được.”

Hai người hẹn nhau tại một quán cà phê. Hạ Tuyên đặt vé máy bay rồi trả phòng, bắt taxi đến nơi đã hẹn, gặp Hướng Biên Đình trước khi rời đi rồi ra sân bay.

Hạ Tuyên không nói với Hướng Biên Đình về việc hôm qua, rõ ràng là bố của Hướng Biên Đình không muốn để cậu biết chuyện này.

Hạ Tuyên về đến Giang Châu vào khoảng 5 giờ chiều, trên đường bắt taxi về đã nhận được điện thoại của dì Ninh. Bà biết hôm nay hắn về nên dặn hắn xuống máy bay thì cứ qua nhà bà ăn tối, ba người không thể cùng nhau đón giao thừa, bữa ăn này phải bù lại.

Sau khi ăn xong, khi Hạ Tuyên giúp đỡ trong bếp, dì Ninh đột nhiên nói với hắn: “Tiểu Tuyên, hôm đó dì thấy A Viễn gọi điện thoại cho cháu, rồi thấy trong danh sách cuộc gọi của nó có một số lạ, đó là số gọi vào ngày sinh nhật nó.”

Bà quay đầu nhìn Hạ Tuyên, hơi nhíu mày, biểu cảm có phần khó chịu: “Dì luôn không yên tâm, cảm thấy không nên để nó giữ lại cái đồng hồ đó nữa.”

Mặc dù bà không gọi lại, nhưng đã đoán được cuộc gọi đó là do ai gọi tới.

Nhiều năm nay bà không hề tự ý lén Ninh Viễn vứt bỏ chiếc đồng hồ đó, thậm chí cũng không đổi SIM, chỉ sợ một ngày nào đó cậu ấy phát hiện ra sẽ bị k*ch th*ch, lại xuất hiện hành vi cố định như hồi nhỏ.

“Nhưng dì lại sợ.” Dì Ninh thở dài, “Sợ nếu vứt đi, nó sẽ không chịu nổi.”

“Đồ của nó, hãy để nó tự quyết.” Hạ Tuyên nói.

Còn một tháng nữa là khai giảng. Hạ Tuyên vừa rời đi, trong lòng Hướng Biên Đình tự dưng cảm thấy trống rỗng. Đến tối tắm rửa xong, cậu nằm trên giường đọc sách một lúc, tâm trạng cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại. Đọc xong chuẩn bị đi ngủ nhưng không ngủ được, cậu lại cầm điện thoại gửi một tin WeChat cho Hạ Tuyên.

——Ngủ chưa, anh Tuyên?

Hạ Tuyên: [Chưa.]

Hướng Biên Đình: [Gọi video nhé?]

Hạ Tuyên: [Ừ.]

Hạ Tuyên nhắn “ừ” xong liền có cuộc gọi video đến.

Hướng Biên Đình mặc áo ngủ, tóc bị gối đè một chút. Peter được cậu kéo lên giường, dán sát bụng cậu từ từ bò lên, cuối cùng lại quấn vào cổ cậu.

Lâu rồi không gặp nhóc con này, cái mặt nó dí sát vào màn hình, vẫn rất ngốc nghếch.

Hạ Tuyên nhìn khuôn mặt ngốc nghếch đó rồi hỏi Hướng Biên Đình: “Em ngủ cùng nó hả?”

Hướng Biên Đình khẽ cười, nói: “Em không bao giờ cho nó ngủ chung đâu. Em ngủ nông mà, ngủ cùng nó thì sao ngủ được chứ. Lát nữa sẽ đưa nó về.”

“Anh Tuyên.” Hướng Biên Đình gọi hắn.

Hạ Tuyên đáp: “Ừ.”

Hướng Biên Đình vuốt đuôi Peter, nói: “Em muốn về sớm, vẫn là khi ở bên anh mới cảm thấy có sức hơn.”

Hạ Tuyên còn chưa kịp mở lời thì màn hình đột nhiên hiện lên thông báo cuộc gọi đến, là một số lạ. Hắn lập tức tắt máy, chưa qua vài giây, số đó lại gọi đến.

Hạ Tuyên nói với Hướng Biên Đình: “Anh nghe điện thoại chút.”

“Vâng, được.”

Hạ Tuyên tắt video, bắt máy cuộc gọi lạ, bên kia truyền đến một giọng quen thuộc: “Anh Tuyên.”

Là Tiết Dương.

Hạ Tuyên nhíu mày.

“Ra ngoài uống rượu không…? Nói chuyện chút?”

Giọng gã hơi khàn, phát âm cũng không rõ, còn nói chuyện ngắt quãng, có vẻ là đang say. Có thể gọi được cuộc điện thoại này, không biết gã đã uống bao nhiêu rồi, hình như không còn tỉnh táo nữa.

Hôm nay là sinh nhật gã. Thật buồn cười là, Hạ Tuyên lại nhớ ngày này.

“Chẳng có gì để nói hết.” Nói rồi, Hạ Tuyên cúp máy.

Bình Luận (0)
Comment