Chương 89
Trong khoảng thời gian này, Tiết Dương thường xuyên đến quán bar uống rượu, say đến mức không phân biệt được gì như hôm nay cũng không phải lần một lần hai, Bạch Khâm đã vài lần gặp gã ở quán bar, đều là trạng thái ngồi một mình trong góc uống say sưa. Trước kia hai người họ khá thân, nhưng từ sau sự việc đó thì gần như đã thành người lạ. Mặc dù Hạ Tuyên chưa bao giờ tiết lộ cụ thể chuyện ra sao, nhưng Bạch Khâm đã quen biết Tiết Dương và Ninh Viễn từ lâu, tình hình năm đó lại như thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì y vẫn có thể đoán ra được.
Có thể khiến Hạ Tuyên hận như vậy, chắc chắn là đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng về nguyên tắc rồi.
Bởi vì trong lòng đã ngầm hiểu nên cũng chẳng mặn mà gì nữa. Mấy lần Bạch Khâm gặp ở quán bar đều nhìn gã bằng ánh mắt lạnh lùng, nhưng thực ra tâm trạng lại rất phức tạp, thật sự là đáng buồn hơn đáng giận.
Hạ Tuyên vừa cúp máy không lâu thì lại nhận được điện thoại của dì Ninh, gọi muộn như vậy chắc chắn là vì Ninh Viễn. Nhiều năm qua, chỉ lúc đối mặt với chuyện của Ninh Viễn, bà mới lộ ra vẻ yếu đuối của mình. Những chuyện liên quan đến Ninh Viễn, bà luôn rất phụ thuộc vào Hạ Tuyên.
Hạ Tuyên hỏi bà có phải Ninh Viễn gặp chuyện gì không, bà nghẹn ngào nói đều do mình.
Hạ Tuyên xuống giường thay quần áo, hỏi bà có chuyện gì.
Chuyện xảy ra cách đây hơn một giờ, lúc đó Ninh Viễn vừa rửa mặt xong chuẩn bị đi ngủ, dì Ninh đang giúp cậu ấy dọn giường thì đồng hồ của cậu ấy rung lên, có một cuộc gọi từ số lạ đến. Dì Ninh vừa liếc qua đã cau mày cúp máy, số đó thấy số đó quen quen nên lập tức hơi k*ch th*ch, liền giật lấy đồng hồ trong tay Ninh Viễn, nói với cậu ấy: “Con đừng dùng chiếc đồng hồ này nữa, mẹ sẽ mua cho con một cái mới.”
Lúc đó, Ninh Viễn không nói gì, chỉ cau mày nắm chặt dây đeo đồng hồ, im lặng chống đối. Dì Ninh khuyên thế nào cũng không được, cậu ấy vẫn nắm chặt dây đeo không chịu buông tay, hai người giằng co với nhau, sau đó dì Ninh hơi giận, trong lúc nóng vội, bà giật chiếc đồng hồ ra và ném mạnh xuống đất.
Mặt kính vỡ nát, nắp lưng cũng bị vỡ. Lúc đó, Ninh Viễn không có phản ứng gì, chỉ ngây ngốc nhìn chiếc đồng hồ trên mặt đất. Mẹ cậu không kìm được nước mắt, ngồi xổm xuống ôm lấy đầu gối cậu ấy nói xin lỗi.
Ninh Viễn không hiểu sao mẹ lại khóc, chỉ giơ tay nhẹ nhàng chạm lên mặt mẹ, lau nước mắt cho bà. Mẹ cậu ấy vẫn không ngừng rơi nước mắt, vừa khóc vừa đứt quãng nói rất nhiều điều với con trai mình. Đối với cậu ấy, những lời đó quá dài và phức tạp, cậu ấy không thể hiểu nổi, chỉ biết món đồ của mình lại hỏng rồi, thứ thuộc về mình lại hỏng rồi.
Đồ tuy cũ nhưng vẫn còn nguyên vẹn, nhưng đã hỏng rồi thì không còn nguyên vẹn nữa, cậu ấy không thích những thứ không hoàn chỉnh.chi
Đồng hồ rơi xuống đất, cậu ấy cứ ngồi đấy nhìn. Mẹ nhặt lên muốn nhét vào tay cậu ấy, nhưng cậu ấy buông tay để đồng hồ lại trượt xuống đất lần nữa. Mẹ vẫn lặp lại hành động lúc nãy, nhặt đồng hồ lên muốn đưa, nhưng cậu ấy không muốn nữa.
Cậu ấy ngồi đó hơn một giờ, ban đầu nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên sàn, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng không nói một lời, cho dù mẹ có nói gì cũng không phản ứng.
Thật sự không còn cách nào khác, bà chỉ có thể gọi điện cho Hạ Tuyên.
Hạ Tuyên nhanh chóng đến nhà Ninh Viễn, vừa vào cửa đã thấy Ninh Viễn ngồi bên giường, ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ. Đồng hồ đã được dì Ninh nhặt lên đặt trên giường, ngay bên cạnh Ninh Viễn. Hạ Tuyên đi đến xoa đầu cậu ấy.
Ninh Viễn chậm rãi chớp mắt, vẫn nhìn về phía trước.
Hạ Tuyên cầm chiếc đồng hồ trên giường, nói với cậu ấy: “Có thể sửa được.”
Ninh Viễn không có phản ứng gì.
Hạ Tuyên ngồi bên cạnh cậu ấy, cầm chiếc đồng hồ chạm vào bàn tay cậu ấy đang đặt trên đùi: “Trước đây không nỡ buông tay, giờ sao lại dễ dàng vậy.”
Ngón tay Ninh Viễn hơi động.
“Có phải vì không muốn nữa không?” Hạ Tuyên nghiêng đầu nhìn cậu ấy.
“Tại sao lại không muốn nữa.” Hạ Tuyên cúi đầu nhìn cái đồng hồ đó, nói chuyện với Ninh Viễn có tác dụng, vì đôi khi hắn có thể bước vào thế giới của Ninh Viễn, “Có phải cảm thấy hỏng rồi, không phải là cái ban đầu nữa không?”
Chiếc đồng hồ như vậy, con người cũng như vậy.
“Nếu không muốn thì trả lại đi.” Hạ Tuyên nói.
Kết thúc mọi thứ.
Hạ Tuyên đưa chiếc đồng hồ trước mặt Ninh Viễn, hỏi anh: “Em tự trả lại, hay để anh giúp em trả lại?”
Dì Ninh đứng ở cửa đã tiến lên một bước, cau mày nói: “Tiểu Tuyên…”
“Không sao đâu dì Ninh, cứ để thằng bé tự chọn.” Hạ Tuyên nhìn Ninh Viễn, “Tự trả hay tự giữ lại.”
Hạ Tuyên giơ chiếc đồng hồ trước mặt Ninh Viễn rất lâu, cuối cùng Ninh Viễn vẫn không nhận chiếc đồng hồ đó.
“Vậy anh sẽ giúp em trả lại.” Hạ Tuyên rút tay về, nói với cậu ấy: “Không có thứ gì là mãi mãi không hỏng cả, đồ hỏng thì không cần nữa thì bỏ đi.”
Hạ Tuyên cầm chiếc đồng hồ đứng dậy, cuối cùng Ninh Viễn cũng quay đầu lại. Hạ Tuyên xoa gáy cậu ấy: “Nếu em muốn tiếp tục ngồi ở đây thì cứ ngồi, thấy mệt thì nằm xuống mà ngủ. Lát anh sẽ đi, không ở lại với em đâu.”
Cậu ấy nhìn vào cúc áo của Hạ Tuyên, sau vài giây, nhẹ nhàng gật đầu.
Hạ Tuyên mang chiếc đồng hồ đi, Ninh Viễn vẫn cứ ngồi bên cạnh giường thêm nửa giờ, sau đó thì nằm xuống ngủ.
Năm nay Tết sớm, chỉ khoảng nửa tháng nữa là đi học lại. Hướng Biên Đình vốn định quay về Giang Châu sớm vài ngày, càng sớm càng tốt, ai ngờ trưa hôm sau bố mẹ đột nhiên nói muốn đưa cậu đi Maldives chơi vài ngày.
Trước đây, vào kỳ nghỉ đông hè, bố mẹ vẫn thường đưa cậu đi nghỉ mát, nhưng thường sẽ thông báo trước. Lần này không có bất kỳ thông báo nào cả, giống như đột nhiên quyết định vậy, còn nói là nếu cậu muốn đi thì ngày mai lên đường luôn.
Hướng Biên Đình ngẩn ra, có chút phân vân. Một mặt cậu muốn về Giang Châu sớm một chút, mặt khác lại cũng không muốn làm bố mẹ thất vọng.
Hạ Tuyên ở studio cả ngày, bận rộn đến hơn tám giờ tối. Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương biết hắn đã về, định tối nay cùng ăn bữa cơm. Ai ngờ hắn vừa về thì đã có việc phải làm, không có cả thời gian ăn tối nên hai người đã gói một phần thức ăn mang đến studio cho hắn.
Đang ăn, điện thoại Bạch Khâm reo lên, là cuộc gọi của Tưởng Văn Vân rủ đi uống rượu. Bạch Khâm còn chưa đồng ý, Tưởng Văn Vân đã nói gặp Tiết Dương ở quán bar, trông có vẻ đã uống khá nhiều.
Bạch Khâm liếc nhìn Hạ Tuyên rồi nói với Tưởng Văn Vân bên kia điện thoại: “Để lần sau đi, hôm nay không có hứng.”
“Cậu mà cũng có lúc không có hứng cơ à, có chuyện gì vậy? Ông chủ Tiêu nhà cậu lại quản cậu, hạn chế tự do của cậu rồi à?”
Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương đang ngồi sofa ở khu vực nghỉ ngơi, Hạ Tuyên bên cạnh đang ăn cơm, Bạch Khâm đang dơ điện thoại lên, Hạ Tuyên có thể nghe thấy âm thanh trong ống nghe.
“Đừng có nói bậy, ông chủ Tiêu nhà tôi có bao giờ hạn chế tự do của tôi đâu. Thật sự là không có hứng, anh cứ uống đi, tôi cúp máy nhé.”
Bạch Khâm vừa cúp máy, Hạ Tuyên đột nhiên hỏi: “Tưởng Văn Vân đang ở quán bar nào?”
“Quán mà chúng ta vẫn hay đến thôi. Sao vậy?”
“Tiết Dương có ở đó không?”
Bạch Khâm hơi ngẩn ra, gật đầu: “À, có. Sao vậy, anh hỏi làm gì?”
Hạ Tuyên thu dọn hộp cơm rồi đứng dậy nói: “Không có gì, tôi có việc tìm gã.”
Bạch Khâm quay sang nhìn Tiêu Dịch Dương, hai người nhìn nhau, đều có vẻ ngạc nhiên.
Hôm nay, trùng hợp là Tiết Dương đúng lúc có ở đó. Hạ Tuyên vốn định tìm thời gian để gặp gã rồi trả lại chiếc đồng hồ cho xong chuyện.
Bạch Khâm vừa mới nói với Tưởng Văn Vân là hôm nay không có hứng, giờ đã theo Hạ Tuyên đến quán quán bar, Tiêu Dịch Dương cũng đi theo. Hai người không biết lý do Hạ Tuyên tìm Tiết Dương, nhưng cũng không cần hỏi, họ không có lý do để can thiệp vào mối ràng buộc giữa Hạ Tuyên và Tiết Dương.
Ba người vừa vào đã thấy Tưởng Văn Vân đang ngồi bên quầy bar vẫy tay với họ. Hạ Tuyên không đi về phía Tưởng Văn Vân mà nhìn xung quanh một lượt, thấy Tiết Dương ngồi trong góc. Tiết Dương một tay chống cằm, khuỷu tay chống lên bàn, cúi thấp đầu, liên tục uống cốc rượu trong tay.
Gã ngẩng đầu uống một hớp rượu, rồi ánh mắt đột nhiên quét về phía này, chạm phải ánh mắt Hạ Tuyên, hơi bất ngờ.
Hạ Tuyên đi đến đứng trước mặt gã. Tiết Dương ngẩn ra, ngẩng đầu lên khẽ gọi “anh Tuyên”. Trong mắt gã có sự bối rối, cũng có cả sự ngạc nhiên.
Hạ Tuyên không nói gì, chỉ đặt chiếc đồng hồ màu xanh nhạt lên bàn. Tiết Dương nhìn xuống, môi mấp máy, tay nắm chặt cốc rượu hơn. Gã nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì khóe mắt đã đỏ: “Em ấy không muốn nữa à?”
“Ừ.”
“… Còn anh?” Tiết Dương nhếch miệng, giọng khàn vô cùng, có phần như tự hỏi hơn, “có thể quay trở lại không… chúng ta… không thể quay trở lại nữa sao…?”
“Không có nghĩa gì.” Hạ Tuyên nói, “Đối với cả hai chúng ta đều không có nghĩa gì nữa.”
Mắt Tiết Dương đỏ ngầu, gã nghiến chặt hàm răng khiến những đường gân xanh ở cổ hơi nổi lên.
Gã vốn không có ý định bám riết để cứu vãn mọi chuyện, cũng biết rõ mình không xứng đáng tham lam, nên tạm biệt từ đây, từ nay không còn qua lại nữa. Nếu không phải ngày đó gặp Hạ Tuyên ở đám cưới, những suy nghĩ đó của gã sẽ không nổi lên… Gã đã tránh hai năm, thực sự cũng từng nghĩ tới việc không bao giờ gặp lại nữa.
Nhưng gã thực sự quan tâm, quan tâm đến quá khứ mà mình đã tự tay phá hủy. Rất khó để buông bỏ, đi tiếp thật sự rất khó.
Nhưng giờ gã đã không còn cơ hội, ngay cả cơ hội quay đầu lại cũng không có.
Rõ ràng gã biết mình không có tư cách để oán trách bất kỳ ai, mọi thứ đều do tự gã gây ra, nhưng gã vẫn hận, hận chính mình, cũng hận Hạ Tuyên. Hận vì sao hắn lại cứng rắn như vậy, vì sao lại phải như thế, vì sao lại không cho gã chút đường lui nào.
Gã uống quá nhiều, rượu đã làm tê liệt não bộ, nhưng không thể làm tê liệt trái tim, gã cảm thấy khó chịu đến mức không thở nổi.
“Trái tim anh thật sự cứng quá.” Tiết Dương nâng cốc rượu, tay đã hơi run rẩy. Giờ gã cầm cốc cũng đã khó khăn, còn nói gì đến việc cầm máy xăm, gã nhìn tay mình bị Hạ Tuyên đả thương, thì thầm: “Sao phải như vậy… nhất định phải như vậy sao? Anh đã gần như đã huỷ hoại cả đời tôi, như vậy vẫn chưa đủ sao? Sao cứ nhất định phải như vậy? Như vậy còn chưa đủ sao? Vì sao? Rốt cuộc là vì sao?”
Gã ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyên, giọng nói nghẹn ngào, tâm trạng đã sụp đổ.
Hạ Tuyên nhìn lại gã, ánh mắt và giọng điệu rất bình tĩnh: “Đã gây ra thì phải chịu.”
Nói xong câu này, Hạ Tuyên quay người rời đi, Tiết Dương nhắm mắt lại.
Một khi không thể quay lại, vậy thì cứ để mọi thứ hỏng bét thôi.
Tiết Dương mở mắt, nhặt chiếc đồng hồ trên bàn nắm chặt trong tay. Gã cầm chai rượu trên bàn uống một ngụm, chân không vững đuổi theo Hạ Tuyên, gọi: “Anh Tuyên.”
Hạ Tuyên dừng bước, quay đầu lại. Tiết Dương nhếch môi cười với hắn rồi giơ chai rượu đập mạnh vào đầu anh.
“Bịch,” một tiếng, chai rượu lập tức vỡ nát, mảnh kính văng khắp nơi, bên cạnh vang lên một tiếng kêu hoảng sợ, mọi người xung quanh đều nhìn về phía này.
Hạ Tuyên đau đến mức trước mắt tối sầm, không thể không nhắm mắt lại, một cảm giác ấm nóng chảy dọc theo trán.
Điện thoại trong túi rung lên, hắn lấy ra xem, là cuộc gọi từ Hướng Biên Đình. Đầu đang rất choáng khiến hắn không chịu nổi phải chống một tay lên bàn bên cạnh rồi mới nghe điện thoại.
“Anh Tuyên.”
“Ừ.” Hạ Tuyên nhắm mắt. Hắn đau đến mức hơi thở đã hơi nặng nề nhưng vẫn mím môi, cố gắng nén tiếng thở của mình xuống.
“Anh đang làm gì vậy? Về nhà chưa?”
“Vẫn chưa.”
Tiết Dương ném nửa cái chai rượu trong tay xuống đất rồi lấy điện thoại ra bấm 110: “Alo, cảnh sát à? Có người đả thương người khác, ở quán bar Hoà đường Xuân Viên, đúng, có người đả thương người khác.”
Sau khi báo cảnh sát, gã lấy bao thuốc lá trong túi ra châm một điếu, tách chân ra ngồi dưới đất hút.
Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương vội vàng chạy đến, Bạch Khâm đá thẳng một cú vào ngực Tiết Dương: “Mẹ nó, cậu điên à!”
Họ đến gần Hạ Tuyên, Hạ Tuyên giơ tay lên, ra hiệu cho họ im lặng. Hắn giơ điện thoại lên, nhíu mày, trên trán vẫn đang chảy máu.
Đầu bên kia điện thoại, Hướng Biên Đình gấp đóng sách đặt lên đầu giường, thở dài nói: “Bố mẹ muốn đưa em đi Maldives chơi, chỉ vài ngày thôi nhưng em không muốn đi, em vẫn muốn về Giang Châu sớm chút.”
Máu chảy trên đầu Hạ Tuyên xuống, chảy vào mắt hắn, làm mờ tầm nhìn của hắn. Hắn giơ tay lau máu trên mắt rồi nói với Hướng Biên Đình: “Em hiếm khi ở nhà, vẫn nên ở lại với họ đi.”