Chương 90
Sau vài giây, Hướng Biên Đình mới ừm một tiếng.
Hạ Tuyên hắng giọng và nói với cậu, “Anh còn chút việc cần làm, cúp trước nhé.”
“Okay, tạm biệt.”
Hạ Tuyên tắt điện thoại, máu lại chảy trên trán xuống làm mờ tầm nhìn của hắn. Hắn giơ tay lau đi, mùi máu nồng nặc xộc vào mũi. Cảnh tượng trước mắt không chỉ mờ mà còn đang rung chuyển. Bên cạnh hắn, Bạch Khâm đưa rất nhiều khăn giấy qua, “Rịt lên đầu anh đi.”
Hạ Tuyên mở mắt nhìn Tiết Dương đang ngồi tách chân cách đó không xa, hai tay bám vào đầu gối, miệng ngậm điếu thuốc và tay phải đang run nhẹ. Gã nhìn chằm chằm vào Hạ Tuyên một lúc rồi quay mặt đi, cổ họng hơi chuyển động khi nâng tay lên cầm điếu thuốc hít một hơi mạnh.
Tiết Dương đã gọi cảnh sát, và không chờ họ đến, Tiêu Dịch Dương và Bạch Khâm đã chở Hạ Tuyên đến bệnh viện. Hạ Tuyên cảm thấy vô cùng chóng mặt, luôn nhắm mắt suốt dọc đường, máu cũng không ngừng chảy— khăn giấy mà hắn vừa rịt vào vết thương đã thấm ướt chỉ trong thời gian ngắn. Bạch Khâm lo lắng đến mức mồ hôi ướt trán, liên tục hỏi Hạ Tuyên có thấy buồn nôn hay muốn nôn không.
Hạ Tuyên lắc đầu, chỉ chóng mặt thôi.
Tiêu Dịch Dương ở ghế lái ném một chiếc áo qua, “Dùng cái này rịt vào.”
Bạch Khâm nhanh chóng cầm áo và rịt nó vào vết thương của Hạ Tuyên, miệng còn mắng, “Đúng là tên điên.”
Cú đánh mà Tiết Dương gây ra được thúc đẩy bởi những cảm xúc quá phức tạp, và rượu đã làm tê liệt não bộ của gã; gã cảm thấy lẫn lộn nhưng vẫn tỉnh táo, bốc đồng nhưng kiên quyết.
Trước tiên, Hạ Tuyên được đưa đi chụp CT não, sau đó là rửa sạch vết thương và khâu năm mũi, chẩn đoán bị chấn động não nhẹ. Bác sĩ khuyên hắn nên ở lại bệnh viện để theo dõi vài ngày rồi sẽ chụp CT lần nữa. Sau khi khâu xong, Hạ Tuyên nằm trên giường và không thể mở mắt— nếu mở mắt thì hắn sẽ chóng mặt không thể chịu nổi.
Phía cảnh sát gọi để hỏi xem hắn có thể đến để lấy lời khai không. Hạ Tuyên vẫn mắt nhắm, không muốn nói và đưa điện thoại cho Tiêu Dịch Dương.
Tiêu Dịch Dương giải thích tình hình với cảnh sát, đối phương nói mấy ngày nữa họ có thể đến đồn để lấy lời khai sau.
Tiêu Dịch Dương và Bạch Khâm không ở lại bệnh viện quá lâu, Hạ Tuyên cần phải nghỉ ngơi.
Tiết Dương đã bị đưa đến đồn cảnh sát để lấy lời khai, bố mẹ gã đến muốn bảo lãnh cho con mình về nhà nhưng không thể. Gã bị giữ qua đêm, sáng hôm sau mới được thả. Hạ Tuyên đã ngủ một đêm tại bệnh viện. Đến sáng, Tiêu Dịch Dương và Bạch Khâm mang bữa sáng đến, còn mang cho hắn vài bộ quần áo và đồ dùng cá nhân.
Hạ Tuyên vào nhà vệ sinh rửa mặt. Tối qua khâu xong, hắn cứ thế đi ngủ mà không thay đồ, trông có hơi lôi thôi. Cũng may chai rượu đêm qua đã hết, nếu không trông hắn sẽ còn tệ hơn vì rượu vương vãi khắp người. Hắn thay quần áo và đi ra khỏi nhà vệ sinh.
“Hôm nay ông cảm thấy thế nào? Vẫn chóng mặt à?” Tiêu Dịch Dương hỏi hắn.
“Chóng mặt, nhưng không tệ như hôm qua.”
Tiêu Dịch Dương hất đầu về phía bàn nhỏ bên giường, “Ăn chút đồ ăn sáng đi.”
Hạ Tuyên ngồi xuống và nói, “Tôi không đói.”
Vừa ngồi xuống, cảm giác chóng mặt lại ập đến khiến hắn thật sự không muốn ăn.
“Giờ ông định làm gì?” Tiêu Dịch Dương ngồi xuống một chiếc ghế. Câu hỏi không cần phải nói rõ làm gì vì cả hai đều biết ý nghĩa của nó rồi. Tối qua, Tiết Dương đã đánh người và gọi cảnh sát, hành động như thể đang trong cơn mê— bất kể động cơ của gã là gì thì kết quả cũng đã rõ ràng, đả thương người khác thì phải chịu trách nhiệm, tùy thuộc vào mức độ nghiêm trọng của vết thương. Tất nhiên, có chịu trách nhiệm hay không thì đến cuối cùng vẫn phụ thuộc vào Hạ Tuyên.
Bạch Khâm chậc một tiếng, “Nếu gã muốn vào tù thì cứ để gã vào thôi, hành xử gần như một kẻ điên khùng rồi.”
Hạ Tuyên nằm lại trên giường, nhắm mắt lại và nói, “Cậu nghĩ vào tù dễ lắm hả?”
Hắn biết rõ vết thương này không thể coi là vết thương nhẹ. Nhưng ngay cả khi Tiết Dương phải chịu trách nhiệm thì tối đa cũng chỉ bị giam giữ vài ngày. Mọi thứ cần làm đều sẽ được thực hiện,, họ sẽ tiến hành các thủ tục.
Hạ Tuyên nằm trên giường, đôi môi nhợt nhạt, trán còn có những vết thương nhỏ do mảnh kính của chai rượu cắt vào. Tối qua hắn luôn trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, những vết thương đau, ngay cả khi ngủ cũng bị cơn đau đánh thức, mà tỉnh dậy thì còn đau nhiều hơn.
Bạch Khâm chưa bao giờ thấy hắn yếu ớt như vậy, môi còn nhợt nhạt. Sau khi đã mất nhiều máu như vậy tối qua, hắn mà trông vẫn ổn được thì mới đúng thật là một kỳ tích. Càng nghĩ về việc đó, y càng tức giận, cú đá hôm qua y đá Tiết Dương vẫn chưa đủ mà.
Tiêu Dịch Dương và Bạch Khâm còn có việc phải làm nên nói với Hạ Tuyên là sẽ quay lại sau bữa trưa. Hạ Tuyên dặn họ đến thì nhớ mang tông đơ.
Lúc khâu vết thương, bác sĩ đã giúp hắn cạo sạch tóc quanh đó, trong vài ngày tới hắn không thể gội đầu. Bẩn thì ai mà chịu nổi? Cứ cạo hết thì hơn.
Hướng Biên Đình suy nghĩ cả đêm và quyết định không đi Maldives với bố mẹ, mà chọn một điểm đến gần hơn. Cậu không muốn ra nước ngoài. Một chuyến đi đến Maldives ít nhất sẽ cần bảy tám ngày, quá lâu. Dù sao cũng chỉ là kỳ nghỉ, đi đâu chẳng được.
Lúc ăn sáng, Hướng Biên Đình đã nói với bố mẹ. Mẹ cậu gật đầu và nói, “Vậy thì chúng ta chuyển sang một nơi gần hơn.”
Cuối cùng họ quyết định đi đến một hòn đảo nhỏ ở phía nam đất nước, nơi có khu nghỉ dưỡng phát triển tốt, nhiệt độ phù hợp và khá lý tưởng cho mùa này. Cả nhà ba người hành động nhanh chóng và quyết đoán, hoàn tất kế hoạch trong bữa sáng, chiều đã chuẩn bị khởi hành.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến sinh nhật của Hướng Biên Đình. Vốn hai vợ chồng dự định ra nước ngoài tổ chức sinh nhật cho con trai, nhưng kế hoạch đã thay đổi nên Biên Du hỏi con trai, “Sinh nhật năm nay con định làm gì?”
Hướng Biên Đình sửng sốt, mẹ mà không nhắc thì cậu thậm chí còn quên cả sinh nhật của mình. Cậu muốn tổ chức sinh nhật cùng Hạ Tuyên, nhưng nếu giờ đột ngột quay về Giang Châu, chắc chắn bố mẹ sẽ nghi ngờ.
Khi còn nhỏ, bố mẹ Hướng Biên Đình thường tổ chức sinh nhật cho cậu bằng cách đặt phòng khách sạn và mời nhiều người đến. Khi lớn lên, cậu không còn thích kiểu hình thức đó nữa và thích tổ chức cùng bạn bè hơn. Những năm trước, cậu thường mời một nhóm bạn đến ăn uống, năm nay có lẽ cũng sẽ như vậy.
Sau khi thảo luận vấn đề này, Hướng Biên Đình gửi một tin nhắn WeChat cho Hạ Tuyên. Lúc đó Hạ Tuyên đang nằm trên giường nghỉ ngơi nên không trả lời. Hướng Biên Đình đã quen với việc Hạ Tuyên bận rộn và không kiểm tra điện thoại nên thường chậm phản hồi. Thấy Hạ Tuyên không trả lời, Hướng Biên Đình cũng không gọi điện cho hắn, sợ sẽ làm gián đoạn công việc của hắn.
Hạ Tuyên nằm mơ màng suốt buổi sáng. Trong thời gian đó, một y tá đã đến để thay băng cho hắn. Khi cô nhẹ nhàng gọi tên, hắn mở mắt một chút, mồ hôi chảy xuống mũi và cảm thấy khá đau.
Sau khi y tá thay băng, hắn dành chút thời gian để lấy lại bình tĩnh và cầm điện thoại trên bàn đầu giường để kiểm tra tin nhắn của Hướng Biên Đình mà sáng nay hắn chưa đọc.
Không lâu sau khi hắn trả lời, Hướng Biên Đình gọi đến. Hạ Tuyên hắng giọng rồi mới trả lời.Hướng Biên Đình đang ở sân bay, chuẩn bị lên máy bay.
Hạ Tuyên hỏi, “Em đi mấy ngày?”
“Ba ngày.”
Hạ Tuyên tính số ngày và đột nhiên hỏi, “Năm nay em định tổ chức sinh nhật thế nào?”
Hắn vốn tưởng Hướng Biên Đình sẽ tổ chức ở nước ngoài cùng bố mẹ nên không hỏi trước.
Hướng Biên Đình ngạc nhiên, “Anh… biết sinh nhật của em sao?”
“Biết sinh nhật của bạn trai mình thì có gì lạ đâu?”
Hướng Biên Đình đang ở trong nhà vệ sinh sân bay, cậu khẽ cười đáp, “Em còn không biết sinh nhật của anh là khi nào, thế thì em là một người bạn trai khá kém rồi.”
“Về rồi anh sẽ nói cho em.”
“Ừm.”
Hướng Biên Đình mở vòi nước rửa tay và nói với hắn, “Năm nay cũng sẽ giống như những năm trước thôi, chỉ gọi một đám bạn học đi ăn uống vui chơi.”
Sau một khoảnh khắc im lặng, Hướng Biên Đình đột nhiên nói, “Nếu em nói sẽ về Giang Châu để tổ chức sinh nhật với anh, có lẽ anh sẽ nghĩ điều đó không khả thi.”
Quả thực là không khả thi, mà Hạ Tuyên cũng chưa nghĩ đến chuyện đó. Hắn đã biết sinh nhật của Hướng Biên Đình là khi nào, chỉ là vài ngày sau Tết, hiển nhiên sẽ được tổ chức ở nhà.
“Em cứ tổ chức ở đó, về rồi lại tổ chức lại với anh,” Hạ Tuyên nói.
Hướng Biên Đình mỉm cười và nói, “Ừm.”
Thông báo lên máy bay vang lên trong nhà ga. Hướng Biên Đình hơ tay và nói với Hạ Tuyên, “Anh Tuyên, em lên máy bay đây.”
“Ừm.” Hạ Tuyên nhắm mắt lại và đặt điện thoại trở lại bàn đầu giường.
Buổi trưa, Tiêu Dịch Dương đến, còn mang theo bữa trưa và chiếc tông đơ mà Hạ Tuyên đã yêu cầu.
Hạ Tuyên vẫn không có cảm giác thèm ăn, chỉ ăn vài hớp canh rồi đẩy đồ ăn sang bên.
“Ông nên ăn chút đi,” Tiêu Dịch Dương nói. “Muốn thành tiên hay sao vậy.”
“Tôi không ăn nổi.” Hạ Tuyên xuống giường, cầm tông đơ vào nhà vệ sinh. Hắn hơi chao đảo, có thể thấy rõ là hắn vẫn còn choáng.
Tiêu Dịch Dương hỏi hắn, “Ông định tự cạo à?”
Hạ Tuyên quay lại, tay duỗi ra, chiếc tông đơ vẫn nằm trong lòng bàn tay, “Vậy ông cạo đi.”
Tiêu Dịch Dương cười, “Tôi cạo có khi hỏng đấy.”
“Cạo hết tóc rồi thì còn cái gì nữa mà hỏng?”
“Thế qua đây tôi cạo cho.” Tiêu Dịch Dương bước lên lấy tông đơ từ tay hắn, “Ông không với tới phía sau được đâu.”
Cả hai đều không nói về vấn đề thương tích ở đầu. Tiêu Dịch Dương gỡ băng gạc khỏi đầu Hạ Tuyên, mang cho hắn một chiếc ghế ngồi trước gương, thậm chí còn đề nghị, “Sao ông không cởi áo ra? Như thế lát dễ lau hơn, để như này sẽ dính vào áo.”
Hạ Tuyên nhìn anh ta.
Tiêu Dịch Dương lại cười, “Tôi đang nói nghiêm túc đấy. Dù sao cũng không lạnh.”
Quả thực không lạnh, bệnh viện mùa đông thường có máy sưởi, Tiêu Dịch Dương mặc áo khoác còn đang toát cả mồ hôi kia kìa.
Hạ Tuyên thực sự đã cởi áo, để lộ phần thân trên cho Tiêu Dịch Dương cạo đầu. Tiêu Dịch Dương thường nói Bạch Khâm rất vô tư, nhưng thực ra họ khá giống nhau, cả hai đều không quan tâm mấy đến những việc nhỏ nhặt.
Tiêu Dịch Dương không cạo hết mà vẫn để lại một chút cho hắn. Một người đàn ông thực sự đẹp trai có thể hợp với bất kỳ kiểu tóc nào, cạo ngắn không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của Hạ Tuyên cả, thậm chí kiểu đầu đinh này trông vẫn đẹp, toát lên sức hút mạnh mẽ.
Tiêu Dịch Dương đặt lại băng gạc lên đầu cho hắn, khá hài lòng về việc mình làm và hất đầu về phía đầu Hạ Tuyên, “Trông ổn đó.”
Sau khi mặc lại áo, Hạ Tuyên lại nằm xuống giường, trong khi Tiêu Dịch Dương dọn dẹp tóc trong nhà vệ sinh. Tiêu Dịch Dương mở một quán café, là ông chủ nên lịch làm việc của anh ta khá linh hoạt. Sau khi đưa bữa trưa đến, anh ta không vội rời đi mà ở lại bệnh viện một lúc, ngồi trên ghế và hỏi Hạ Tuyên, “Ông định giấu Tiểu Hướng mãi à?”
“Em ấy không cần biết.”
“Sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ biết.”Tiêu Dịch Dương liếc nhìn băng gạc trên đầu hắn, “Ông nghĩ tới khi cậu ấy về thì đầu ông khỏi rồi sao? Ông tưởng đây chỉ là một chấn thương nhỏ à? Đã chóng mặt từ hôm qua đến giờ rồi còn gì.”
Chính vì không phải một chấn thương nhỏ nên Hạ Tuyên mới không muốn Hướng Biên Đình biết.
Hướng Biên Đình đã chơi ba ngày trên đảo. Đêm cuối cùng, có một bữa tiệc lửa trại trên bãi biển. Bố mẹ cậu ngồi lại với nhau uống trà và trò chuyện, trong khi cậu nằm trên ghế dài lắng nghe ban nhạc bãi biển hát, nhâm nhi một ly rượu trái cây nhẹ, cảm thấy khá hài lòng.
Những ngày qua, cậu với Hạ Tuyên không liên lạc nhiều lắm. Họ luôn như vậy, ít giao tiếp qua mạng, nhưng khi gặp gỡ lại rất dính nhau.
Cậu chụp một bức ảnh lửa trại và gửi cho Hạ Tuyên. Điện thoại rung, nhưng tin nhắn không đến từ Hạ Tuyên, mà là từ Lâm Vũ Hách.
— Thầy Hạ bị sao vậy?
Hướng Biên Đình không hiểu ra sao trả lời: [Có chuyện gì cơ?]
Lâm Vũ Hách đã hẹn sau Tết đi dặm lại màu, dự kiến vào ngày kia. Không ngờ cậu ta bỗng nhận được tin nhắn WeChat từ Trình Dư, nói thầy Hạ cần hoãn lịch hẹn vì lý do sức khỏe một thời gian và sẽ thông báo lịch hẹn cụ thể sau. Sẽ không hoãn lâu, thông báo cũng thể hiện sự xin lỗi. Có lẽ đây là một tin nhắn hàng loạt, có khả năng là gửi cho tất cả khách hàng đã có lịch hẹn trong thời gian này.
Lâm Vũ Hách chuyển tiếp tin nhắn của Trình Dư cho Hướng Biên Đình.
Nhìn màn hình điện thoại, Hướng Biên Đình đứng hình. Cậu ngồi bật dậy, đặt chai rượu sang một bên và lập tức gọi cho Hạ Tuyên. Hạ Tuyên đang ngủ nên không trả lời. Không còn cách nào khác, Hướng Biên Đình đành gọi cho Bạch Khâm đang nằm trên giường tận hưởng dịch vụ mát-xa từ Tiêu Dịch Dương. Đột nhiên, điện thoại của Bạch Khâm rung bên giường.
Tiêu Dịch Dương liếc nhìn rồi dừng tay lại: “Là Tiểu Hướng.”
Bạch Khâm ngồi dậy, cầm điện thoại nhìn Tiêu Dịch Dương: “Có lẽ cậu ấy đã biết rồi.”
“Chúng ta vẫn giữ bí mật sao?” Bạch Khâm hỏi Tiêu Dịch Dương.
“Em nghĩ việc này vẫn có thể giữ kín sao? Đã gọi tận cho em rồi.”
Bạch Khâm thở dài và nhận cuộc gọi: “Tiểu Hướng?”
“Anh Bạch Khâm, anh Tuyên làm sao vậy?” Giọng Hướng Biên Đình rõ ràng là rất gấp gáp. “Anh ấy không khỏe sao? Em đã cố gọi cho anh ấy, nhưng anh ấy không trả lời. Anh có biết chuyện gì đã xảy ra với anh ấy không?”
“Đừng hoảng. Anh ấy ổn, đừng lo lắng. Cứ hít thở sâu đi, để tôi giải thích dần dần.”
Hướng Biên Đình nhíu mày, “Được, anh nói đi.”
Sau đó, Hướng Biên Đình đã thử gọi cho Hạ Tuyên thêm hai lần nữa, nhưng hắn không trả lời. Hạ Tuyên vẫn đang ở bệnh viện. Mấy hôm nay vết thương cũng đã đỡ đau rồi, nhưng đã vài đêm không ngủ ngon nên giờ hắn đang ngủ rất say. Hắn đã nhập viện bốn ngày, vài ngày nữa sẽ chụp lại CT não, nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất viện.
Tối hôm đó, Hướng Biên Đình gần như không ngủ được. Sáng ra mở mắt, miệng cậu đau đau, khi lướt lưỡi qua vòm miệng còn thấy đau hơn nữa, đúng là đã rộp lên rồi. Điện thoại của cậu trên bàn đầu giường rung lên, cậu quay người nhìn, là cuộc gọi từ Hạ Tuyên.
“A lô?” Giọng Hướng Biên Đình khàn đến mức khó tin.
“Em làm sao mà giọng nghe lạ vậy?”
Hướng Biên Đình nằm trên giường, lưỡi ấn vào chỗ đau dưới môi. Sau một khoảng im lặng dài, cậu hỏi: “Tại sao anh không nói với em?”
Giọng cậu gần như đang nghẹn ngào khiến Hạ Tuyên thoáng chốc sững sờ. Hạ Tuyên im lặng vài giây, đã biết cậu hỏi về điều gì. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ và trả lời nhẹ nhàng, “Không cần thiết.”
“Không cần thiết cái gì?”
Ba từ Hạ Tuyên nói thực sự làm Hướng Biên Đình thấy hơi tức giận. Sao lại không cần thiết? Hắn lại muốn làm gì đây? Sao nói nghe khắc nghiệt và ngột ngạt như thế. Nhưng hơn cả là cậu đang cảm thấy rất đau lòng và lo lắng, đến mức cả đêm không ngủ nổi.
“Mai em sẽ về Giang Châu,” Hướng Biên Đình nói.
“Không cần.”
“Cần.”
Hạ Tuyên nhíu mày, “Anh đã nói không cần, đừng cãi với anh.”
Hắn không muốn Hướng Biên Đình thấy mình như vậy, cũng không muốn cậu căng thẳng với bố mẹ mình.
Hướng Biên Đình hít một hơi thật sâu.
“Anh Tuyên, anh có biết cả đêm em không ngủ được không?” Lần này cậu giận thật rồi, giọng nói cũng hơi lạnh, “Đến cuối cùng, anh vẫn xem em như một đứa trẻ đúng không? Chuyện gì anh cũng quyết định thay em. Chẳng lẽ sau này gặp chuyện gì anh cũng sẽ giấu em không…”
Anh không cần em, đúng không? Cậu nghĩ thầm.
Hướng Biên Đình dừng lại, cảm xúc tích tụ suốt cả đêm giờ càng thấy nặng nề hơn, “Em không thích như thế. Em không thích cách anh đối xử với em như một đứa trẻ, và em không thích mình không thể nắm bắt được cảm xúc của anh. Em ghét cảm giác bị động khi có chuyện xảy ra với anh, và em thực sự không thích khi phải đợi người khác nói cho em biết có điều gì đó đã xảy ra với anh.”
Cậu khẽ mím môi, ấn lưỡi thật chặt vào chỗ đau dưới môi rồi nói khẽ, “Nếu anh đã không cần em về… thì chúng ta cứ vậy đi.”