Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 91

Chương 91

Sau khi nói xong, Hướng Biên Đình cúp điện thoại và ném sang một bên.

——Cứ vậy đi.

Thật là một câu nói đầy cảm xúc làm sao.

Đây cũng là lần đầu tiên sau khi ở bên Hạ Tuyên, cậu lại bị cảm xúc lấn át như vậy, dù nói là đang nổi giận đến mất kiểm soát cũng không ngoa. Mấy chữ “mất kiểm soát” thật sự rất xa lạ với Hướng Biên Đình. Cậu chưa bao giờ kích động đến thế vì bất kỳ ai hay bất kỳ điều gì, và trong trí nhớ, cậu cũng chưa bao giờ nổi giận với bất kỳ ai. Nói đến cũng thật buồn cười, từ nhỏ đến lớn, người đầu tiên khiến cậu mất khống chế như vậy lại là Hạ Tuyên – một người mà vốn rất quan tâm.

Càng quan tâm thì càng dễ bị kiểm soát, cũng càng dễ mất khống chế hơn.

Đã mất kiểm soát, đã nói quá nhiều, đã không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, thậm chí đến bây giờ cậu vẫn chưa bình tĩnh lại, tim đập rất nhanh, còn tức ngực và không thở được.

Làm sao có thể không cảm thấy chút cảm xúc nào chứ? Cậu đã lo lắng suốt đêm. Mặc dù biết không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, nhưng vẫn cảm thấy bất an.

“Điều đó không cần thiết.”

“Không cần đâu.”

Tại sao lại không cần thiết?

Tại sao lại không?

Hướng Biên Đình đưa hai tay ôm mặt, đầu lưỡi cũng không khỏi cọ vào vết thương dưới môi. Càng đau, cậu lại càng đè lên, như thể nếu không làm tổn thương bản thân thì sự bực bội trong lòng sẽ không có cách nào giải tỏa được.

Hạ Tuyên áp điện thoại vào tai một lúc lâu mà không bỏ xuống. Đầu dây bên kia không có âm thanh gì, nhưng giọng nói nghẹn ngào của Hướng Biên Đình dường như vẫn còn văng vẳng bên tai hắn.

Có tiếng gõ cửa, một y tá đẩy xe bước vào, nhắc nhở hắn cần phải thay băng.

Hạ Tuyên nhìn màn hình điện thoại, mở giao diện cuộc gọi rồi thoát ra, sau đó nhấp vào WeChat và gửi hai tin nhắn cho Hướng Biên Đình.

Hiện tại, có lẽ Hướng Biên Đình đang ở với bố mẹ, nên nếu hắn gọi điện thì chắc họ sẽ không thể nói chuyện vui vẻ với nhau. Hơn nữa bây giờ cũng không phải là lúc để nói chuyện, và có một số điều không thể giải thích qua điện thoại.

Hướng Biên Đình không trả lời tin nhắn. Khi y tá đang thay băng cho Hạ Tuyên thì Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương đến. Hạ Tuyên ngước mắt nhìn về phía cửa. Trên mặt hắn không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trông cứ như sắp nổi bão đến nơi. Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương vừa nhìn thấy bộ dạng của hắn liền biết ngay là Hướng Biên Đình đã nói chuyện với hắn, hơn nữa cuộc nói chuyện nhất định không mấy vui vẻ, còn có thể đã xảy ra cãi vã.

Cả hai đều là người có kinh nghiệm, sau nhiều năm chung sống, kiểu gì chẳng có vài lần xích mích nhỏ. Trong chuyện này thì Bạch Khâm có nhiều kinh nghiệm hơn Hạ Tuyên. Hôm qua khi Hướng Biên Đình gọi điện thoại, y đã biết hai người bọn họ nhất định sẽ xảy ra xung đột.

Lo quá nên loạn thôi.

Tối qua Hướng Biên Đình đã vô cùng lo lắng. Nói thật, Bạch Khâm chưa từng thấy cậu như vậy, vừa nói nhanh vừa hoảng loạn. Sau khi y kể cho cậu nghe chuyện xảy ra ở quán bar ngày hôm đó, cậu không nói một lời nào nữa. Sự im lặng trong tình huống đó là điều khó diễn tả nhất.

Sau khi y tá rời đi, Bạch Khâm nói: “Giấu giếm nên xảy ra chuyện rồi hả.”

Hạ Tuyên liếc mắt nhìn bọn họ: “Các người nói xem.”

“Tối qua cậu ấy đã gọi cho em, sao em có thể không nói cho cậu ấy biết được?” Bạch Khâm nói: “Em chưa bao giờ thấy cậu ấy nói chuyện hoảng hốt như vậy.”

“Hai người vừa cãi nhau à?” Bạch Khâm hỏi hắn.

Hạ Tuyên không nói gì.

Không cần phải nói cũng biết Hướng Biên Đình nhất định đang giận hắn. Nếu hai người nói chuyện tử tế thì Hạ Tuyên đã chẳng như bây giờ.

Trên thực tế, trước đó Bạch Khâm cũng không thực sự hiểu rõ Hướng Biên Đình. Qua sự việc này, y mới nhận ra lời Tiêu Dịch Dương nói lúc đó là rất đúng. Hướng Biên Đình và Hạ Tuyên đều là cùng một kiểu người. Cả hai đều có bản tính cứng rắn, có chính kiến ​​riêng và ý chí mạnh mẽ.

Lần này y đã thực sự cảm nhận được điều đó.

“Cậu đã nói với em ấy thế nào?” Hạ Tuyên đột nhiên hỏi.

Bạch Khâm nói: “Nói thật chứ sao. Tại sao anh bị thương, bị thương như thế nào, mức độ nghiêm trọng của vết thương ra sao, em đã nói tất cả.”

Hướng Biên Đình nằm trên giường nhắm mắt hồi lâu. Cậu thậm chí còn không kiểm tra điện thoại di động khi nó rung cho đến khi mẹ cậu gõ cửa và gọi cậu xuống nhà hàng dưới tầng để ăn sáng. Cậu nhắm mắt lại, đứng dậy và mở cửa cho mẹ mình.

Sắc mặt cậu rất tệ, môi thì nứt nẻ.

Biên Du đứng ngoài cửa nhíu mày: “Sao sắc mặt con tệ thế? Ngủ không ngon à?”

Hướng Biên Đình cười nói: “Con ngủ giường khách sạn sẽ bị lạ giường, mẹ cũng biết mà. Tối qua con lại uống chút rượu nữa nên đau đầu.”

“Vậy con ngủ tiếp một lát đi.”

“Con sẽ không ngủ nữa. Con không thể ngủ được.” Cậu đi vào phòng tắm rửa mặt. “Bố đâu ạ?”

“Đang gọi điện thoại.”

Hướng Biên Đình bóp một ít kem đánh răng lên bàn chải rồi nói: “Mẹ cứ đi trước đi, con tới ngay.”

Sau khi Biên Du rời đi, Hướng Biên Đình không còn sức cười nữa. Khi đánh răng, bàn chải đánh răng luôn chọc vào bọt nước trong miệng khiến miệng cậu chảy máu, bọt biển nhổ ra cũng có màu hơi đỏ. Không biết có phải vì đêm qua mất ngủ hay không mà cậu cứ cảm thấy đau nhức khắp cơ thể.

Sau khi rửa mặt, Hướng Biên Đình thay quần áo rồi cầm điện thoại di động trên giường lên. Trên màn hình là tin nhắn của Hạ Tuyên. Cậu rũ mắt nhìn, nhẹ nhàng xoa ngón tay cái vào mép điện thoại.

——Anh ổn mà, đừng lo lắng.

——Anh sẽ không để em không tìm được anh đâu.

Cậu không trả lời, cũng không biết phải trả lời thế nào.

Không phải cậu muốn lờ đi, chỉ là cậu thực sự không biết phải phản ứng thế nào.

Có vẻ như cảm xúc vẫn chưa tan biến, tâm trí cậu vẫn còn rối bời.

Sau khi ăn sáng, Hướng Biên Đình cùng bố mẹ ra sân bay. Trong lúc ngồi ở phòng chờ, cậu lại nhìn hai tin nhắn Hạ Tuyên gửi đến. Cậu ấn ngón tay lên màn hình, gõ vào ô nhập liệu rồi xóa, xóa rồi lại gõ, cuối cùng trả lời: [Em biết rồi, anh Tuyên.]

Sau khi lên máy bay, cậu tắt điện thoại di động, đeo mặt nạ che mắt và ngủ thiếp đi, muốn tách mình khỏi thế giới một lúc.

Vừa nãy thì tức giận với Hạ Tuyên, bây giờ lại tức giận với chính mình, giận cả hai luôn.

Cậu không thích những lời Hạ Tuyên nói, nhưng những lời cậu nói ra cũng có tốt đẹp gì đâu. Lúc nổi giận thì không cảm thấy gì, nhưng khi tỉnh táo lại, cậu nhận ra câu nói “cứ vậy đi” có thể gây tổn thương đến thế nào. Cậu biết Hạ Tuyên giấu chuyện này là vì sợ cậu lo lắng, hắn không cho cậu về cũng là vì cậu.

Cậu không biết tình hình Hạ Tuyên hiện tại thế nào, cũng không biết vết thương của hắn nghiêm trọng đến đâu. Cậu không biết gì cả.

Nhưng cậu vẫn nói những lời cay nghiệt như vậy. Câu đó với câu “em không quan tâm đến anh nữa” thì có gì khác nhau? Hạ Tuyên chưa bao giờ biểu lộ cảm xúc, chỉ dựa vào hai tin nhắn kia, Hướng Biên Đình hoàn toàn không biết hắn đang nghĩ gì.

Cho dù hắn có gọi điện cãi nhau thì Hướng Biên Đình cũng sẽ thấy dễ chịu hơn.

Chỉ khi nói ra thì vấn đề này mới có thể giải quyết được.

Nếu không, tình trạng này sẽ lại xảy ra trong tương lai.

So với sự bình tĩnh của Hạ Tuyên, cảm xúc của cậu có vẻ hơi buồn cười. Có lẽ trong mắt Hạ Tuyên, cơn tức giận vừa rồi của cậu chỉ là cơn giận dữ của trẻ con, cứ để mặc vậy thôi.

Máy bay đã hạ cánh. Sau chuyến bay kéo dài hai giờ, Hướng Biên Đình thực sự đã ngủ thiếp đi. Mẹ cậu bên cạnh khẽ gọi, cậu tháo bịt mắt ra và nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh nắng giữa trưa chói chang. Cậu nhắm mắt lại và thấy mí mắt mình đau nhức. Sau khi xuống máy bay, cậu mở điện thoại lên và thấy rất nhiều tin nhắn, nhưng không có tin nào của Hạ Tuyên cả.

Bình Luận (0)
Comment